Chương 18: Khách thăm 01
Đây có lẽ chính là chiến lược câu cá trong truyền thuyết — giới huyền thuật là hồ câu, người làm cho lão tổ tông cậu sống lại là con cá trong hồ đó, còn lão tổ tông của cậu chính là mồi câu chuyên dùng để bắt con cá đó.
"Nhưng... thuật sĩ đó vẫn còn sống chứ?" Dương Nhất Lạc không thể không hỏi.
"Chết rồi thì coi như hắn ta may mắn." Dương Kỷ Thanh hừ lạnh.
"Vậy nếu hắn ta chưa chết thì sao?"
Theo lời lão tổ tông của cậu, thuật sĩ đó đã động vào thi thể anh trước khi anh được chôn cất, điều này có nghĩa là thuật sĩ đó phải là người sống cách đây hơn 400 năm, trong điều kiện bình thường thì hắn ta hẳn là đã chết từ lâu. Tuy nhiên, thuật sĩ không phải là người bình thường, nếu hắn ta nắm giữ những phương pháp sống lâu cũng không có gì lạ. Hơn nữa, nếu thuật sĩ đó có thể làm lão tổ tông của cậu và Nhậm Triều Lan sống lại, thì việc sắp xếp cho bản thân hắn ta sống lại cũng không phải là việc khó. Nghĩ vậy, khả năng thuật sĩ đó còn sống là rất lớn.
"Tất nhiên là băm ra cho chó ăn." Dương Kỷ Thanh cười lạnh.
Dương Nhất Lạc không ngạc nhiên với câu trả lời của Dương Kỷ Thanh. Sau thời gian sống chung, cậu gần như đã hiểu tính cách của Dương Kỷ Thanh.
Dương Kỷ Thanh là người mà nếu bạn không động đến anh, anh sẽ vui vẻ với bạn, nhưng nếu bạn chọc vào anh, anh chắc chắn sẽ cắn chết bạn.
Dương Nhất Lạc chắp tay, trong lòng đã mặc niệm cho thuật sĩ đó trước.
"Nhậm Triều Lan." Dương Kỷ Thanh khẽ đụng vai Nhậm Triều Lan, "Cùng là nạn nhân, anh nghĩ sao về thuật sĩ đó?"
Nhậm Triều Lan nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào trên người Dương Kỷ Thanh.
Sau khi chết, thi thể bị một thuật sĩ không liên quan tự ý động vào, đây không nghi ngờ gì là một sự xúc phạm nghiêm trọng. Nhưng nếu không có thuật sĩ đó, có lẽ hắn sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại Dương Kỷ Thanh. Vì vậy, chỉ riêng việc bị làm sống lại, hắn không hề tức giận như Dương Kỷ Thanh, thậm chí còn cảm ơn thuật sĩ đó.
Tuy nhiên—
Giống như Dương Kỷ Thanh đã nói, hành động của thuật sĩ đó chắc chắn có mục đích. Với hắn thì tạm không bàn tới, nhưng nếu tính toán đụng đến Dương Kỷ Thanh, đó là điều hắn tuyệt đối không thể chấp nhận.
"Tôi có cùng suy nghĩ với cậu." Nhậm Triều Lan nhìn về phía trước, trong mắt xuất hiện một tia đen tối: "Tìm ra tên thuật sĩ đó, sau đó xử lý hắn."
"Nếu chúng ta có cùng suy nghĩ, vậy chúng ta kết thành đồng minh thì thế nào?" Dương Kỷ Thanh đề nghị.
"Chúng ta vốn đã là một thể." Nhậm Triều Lan nhìn Dương Kỷ Thanh nói nghiêm túc.
"..." Anh muốn nói chồng chồng vốn là một thể chứ gì? Nhưng tôi và anh có phải là chồng chồng đâu? Dương Kỷ Thanh không muốn tranh cãi với Nhậm Triều Lan về sự khác biệt trong ký ức của hai người bọn họ, vì tranh cãi cũng không ra kết quả gì, nên anh nhắm mắt nói, "Không hợp tác thì chúng ta là hai cá thể, chuyện này mỗi người tự điều tra."
"Vậy thì kết đi." Nhậm Triều Lan bất đắc dĩ nói.
Trong lúc trò chuyện, ba người đã đi đến quán nướng cuối chợ đêm.
Trời đã tối hẳn, nhưng mới chỉ hơn năm giờ, quán nướng vẫn chưa có nhiều khách. Ba người bước vào quán, ngồi xuống gọi món, chưa đợi lâu, ông chủ đã mang xiên nướng thơm phức ra.
Kỹ thuật của chủ quán nướng rất điêu luyện, xiên nướng tươi ngon, cay cay, khiến người ta không thể ngừng ăn. Dương Kỷ Thanh ăn liền mấy xiên, khi nhìn thấy đống xiên tre rỗng chất đầy trước mặt, anh ngẩng đầu thì thấy Nhậm Triều Lan cầm nửa xiên thịt bò nướng, nhíu mày khẽ hít hà vì cay.
"Nhậm Triều Lan." Dương Kỷ Thanh nuốt miếng thịt trong miệng, gọi người đối diện.
"Hửm?" Nhậm Triều Lan ngẩng đầu nhìn.
Đôi môi mỏng của Nhậm Triều Lan bị cay đến đỏ bừng, như được tô thêm một lớp son môi, đôi mắt lạnh lùng ánh lên một tầng hơi nước, khiến đôi mắt hắn trở nên mềm mại hơn nhiều. Cái nhìn này khiến Dương Kỷ Thanh ngẩn ngơ, suýt quên luôn bản thân mình muốn nói gì.
"Tôi hỏi, có phải anh không ăn được cay không?" Dương Kỷ Thanh hắng giọng nói.
"Không sao." Nhậm Triều Lan cúi đầu nói.
"Anh tỏ ra mạnh mẽ để làm gì?" Dương Kỷ Thanh nói xong rồi gọi ông chủ, đặt thêm một phần không cay cho Nhậm Triều Lan, theo gợi ý của Dương Nhất Lạc, anh gọi thêm một chai sữa lạnh để giảm cay cho Nhậm Triều Lan.
Nhưng mà lúc ông chủ mang sữa đến, Nhậm Triều Lan đặt nửa xiên thịt bò xuống, nhìn Dương Kỷ Thanh ở phía đối diện.
"Nhìn tôi làm gì? Uống sữa đi!" Dương Kỷ Thanh cắm ống hút vào hộp sữa rồi đẩy nó về phía Nhậm Triều Lan.
"Cậu không chê tôi không thể ăn cay cùng cậu?" Nhậm Triều Lan cầm lấy hộp sữa mà Dương Kỷ Thanh đẩy qua, không quen dùng ống hút uống vài ngụm sữa.
"Tại sao tôi phải chê anh không thể ăn cay cùng tôi?" Dương Kỷ Thanh khó hiểu. Ăn cay cần người đồng hành sao? Rõ ràng anh có thể ăn một mình rất vui vẻ mà.
"Lúc chúng ta mới kết hôn, cậu luôn chê tôi không thể ăn cay cùng cậu."
"..." Anh có phải là người ngang ngược như vậy không? Mình thích ăn gì thì ép phu quân phải ăn cùng — á phì! Nhậm Triều Lan vốn không phải phu quân của anh! Người này đúng là đầu óc hỏng rồi, cứ bịa chuyện vớ vẩn cho anh!
"Chết tiệt!" Dương Nhất Lạc cầm một xiên hoa cải, nhìn khách bên cạnh cầm theo bưu kiện, biểu cảm như sét đánh giữa trời quang.
"Gì mà chết tiệt?" Dương Kỷ Thanh quay đầu nhìn cậu.
"Tôi quên về đi làm rồi!" Cậu ra ngoài lúc nghỉ trưa, buổi chiều còn phải quay lại giao hàng, nhưng chiều nay theo Dương Kỷ Thanh đến Tần gia, cậu quên mất không quay về.
Dương Nhất Lạc vội lấy điện thoại gọi cho đồng nghiệp — cũng là người thuê nhà đối diện, Lý Cao Phong hỏi tình hình. Lý Cao Phong nói với cậu, hôm nay số lượng bưu kiện không nhiều, cậu ta đã giúp cậu giao những cái cần chuyển đến trạm, chỉ còn lại vài cái cần giao tận nơi.
Dương Nhất Lạc chợt hiểu ra, khó trách chiều nay ông chủ tìm cậu.
"Bây giờ tôi sẽ qua giao nốt số bưu kiện còn lại." Dương Nhất Lạc nói với Lý Cao Phong ở đầu dây bên kia, "Cảm ơn cậu lần này, tôi sẽ gói cho cậu một phần đồ nướng, cậu muốn ăn gì?"
Dương Nhất Lạc để lại đủ tiền mặt để thanh toán cho Dương Kỷ Thanh, rồi mang theo phần đồ nướng đã gói cho Lý Cao Phong, sau đó hối hả đi giao hàng.
Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan ăn xong bữa tối ở quán nướng, sau đó đi bộ về khu chung cư Dương Quang Tân Uyển trong đêm.
Khu Dương Quang Tân Uyển cách chợ đêm không xa, đi bộ khoảng hai mươi phút là đến. Khi về đến nơi, đã gần bảy giờ, bọn họ đi qua quảng trường tập thể dục trong khu, thấy một nhóm người già đang nhảy múa trên khoảng đất trống được cây cối bao quanh.
Tòa nhà mà Dương Nhất Lạc thuê cách quảng trường tập thể dục này một đoạn. Bọn họ thường đi qua cổng nam của khu, ít khi đi qua cổng bắc gần quảng trường hơn. Trước đây, Dương Kỷ Thanh chỉ nghe tiếng nhảy múa, chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt, đây là lần đầu tiên anh chứng kiến cảnh tượng này.
Dương Kỷ Thanh dừng chân, đứng bên cạnh quan sát một lúc, sau đó vượt qua bãi cỏ, hòa vào nhóm người già.
Anh không chỉ nhảy mà còn mời Nhậm Triều Lan cùng tham gia, "Đến đây nhảy với tôi, thú vị lắm."
Nhậm Triều Lan lắc đầu, từ chối lời mời của Dương Kỷ Thanh.
Dương Kỷ Thanh vặn eo một cái, quay lại nhướng mày với Nhậm Triều Lan, "Sao vậy? Không bỏ được uy nghiêm của gia chủ Nhậm gia sao?"
"Tôi không hứng thú với điệu nhảy này." Ánh mắt Nhậm Triều Lan dừng lại trên eo nhỏ của Dương Kỷ Thanh, mặc dù nhảy điệu múa chậm rãi của người già, nhưng Dương Kỷ Thanh nhảy lên lại có một phong thái khác.
"Hừ! Nguỵ biện."
"Không phải nguỵ biện." Nhậm Triều Lan nói, quay người chỉ vào nhóm người già nhảy múa trên khoảng đất trống bên cạnh, "Tôi quan tâm đến điệu nhảy bên đó hơn. Nếu cậu sẵn lòng đi với tôi, tôi sẽ nhảy với cậu."
Dương Kỷ Thanh nhìn theo hướng Nhậm Triều Lan chỉ.
Bên kia có một nhóm người già đang nhảy múa. Bọn họ nắm tay nhau, lắc trái lắc phải, thậm chí bước đi và xoay người.
Nhậm Triều Lan: "Tôi muốn nhảy điệu cặp đôi ở bên đó."
Dương Kỷ Thanh: "..." Tôi nghi ngờ anh muốn lợi dụng tôi.
__________________
1674 từ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro