Chương 63: Mưa lớn 04
Chương 63: Mưa lớn 04 - Dương Kỷ Thanh: "..." Có pháp khí thật tốt.
Dương Kỷ Thanh không vội gọi mấy người Nhậm Triều Lan. Anh dựa vào tường hít một chút. Trong không khí hơi ẩm ướt, có pha lẫn một mùi thơm ngọt nhẹ.
Không phải là mùi thơm kích thích nhiều, nếu không phải anh có giác quan nhạy bén, có lẽ cũng không nhận ra. Mùi thơm này ngửi lâu sẽ khiến người ta dần trở nên mơ màng, nếu không đề phòng, sẽ nhanh chóng bị kéo vào ảo giác.
Nguyên nhân khiến bọn họ rơi vào ảo giác, chắc chắn chính là mùi thơm này.
Dương Kỷ Thanh lần theo mùi thơm này, đi hai bước về phía trước, rất nhanh tìm thấy nguồn gốc của mùi thơm ở góc tường.
Đó là một con ốc sên lớn bằng nắm tay trẻ em, nhưng trên lưng không mang vỏ ốc, mà là một khối san hô nhỏ màu đỏ, mùi thơm phát ra từ khối san hô nhỏ này.
Ốc sên lớn như vậy rõ ràng không phải là sinh vật tự nhiên.
Dương Kỷ Thanh một tay kẹp tờ bùa để phòng ngừa bất trắc, một tay cầm đèn pin do Trình Vũ đưa, ngồi xổm trước con ốc sên san hô.
Ốc sên cảm nhận được anh đến gần, bắt đầu bò đi. Dương Kỷ Thanh không đợi nó bò xa, lập tức dùng đèn pin đập xuống.
Đèn pin đập vào ốc sên không có cảm giác dính nhầy mềm mại, mà là cảm giác rất giòn. Ốc sên bị đập trúng, nhanh chóng tan như bị phong hóa, hóa thành một đống cát mịn. Mùi thơm trong không khí cũng nhanh chóng nhạt dần rồi biến mất.
Dương Kỷ Thanh ngẩn người, không ngờ nguồn gốc của mùi thơm này lại dễ giải quyết đến vậy, không cần đến tờ bùa mà anh đã chuẩn bị.
Dương Kỷ Thanh lấy lại tinh thần, dùng đèn pin gạt đống cát mịn, lộ ra một hạt giống thực vật bị cháy đen.
Đây có lẽ là một loại pháp thuật sử dụng hạt giống thực vật làm nguyên liệu. Sau khi pháp thuật bị phá vỡ, hình dạng hóa thành sẽ sụp đổ, hạt giống cốt lõi cũng mất đi lực sinh mệnh rồi bị đốt cháy.
Nhưng mà anh chưa từng thấy loại pháp thuật này, cũng không dám chắc chắn rằng hạt giống cháy đen đó đã hỏng hoàn toàn. Để phòng ngừa, anh nghiền nát hạt giống đó ra, rồi đứng dậy đi về phía Dương Nhất Lạc gần chỗ anh nhất.
Lúc này, hai tay Dương Nhất Lạc đang ôm lấy Tưởng Tùng, một người một quỷ đối mặt nhau trong im lặng, rõ ràng đều đang chìm trong ảo giác.
Vẻ mặt Dương Nhất Lạc tràn đầy sùng bái nhìn Tưởng Tùng, nũng nịu gọi: "Sư phụ ——"
Tưởng Tùng giơ tay vuốt cằm Dương Nhất Lạc, khẽ gọi: "Mạn Mạn ——"
Dương Kỷ Thanh: "..." Anh có thể hiểu tình huống này, nhưng cảnh này thực sự có chút cay mắt.
Dương Kỷ Thanh giơ tay vỗ vào đầu Dương Nhất Lạc: "Dậy đi, trời sáng rồi."
Anh có thể dựa vào lý trí của mình để dễ dàng thoát khỏi ảo giác, chứng tỏ ảo giác của con ốc sên không mạnh, sau khi loại bỏ nguồn gốc ảo giác của con ốc sên, nên có thể đánh thức người chìm trong ảo giác bằng kích thích từ bên ngoài.
Quả nhiên, như anh dự đoán, Dương Nhất Lạc bị vỗ vào đầu, chớp mắt vài cái rồi nhanh chóng tỉnh táo lại.
"Lão tổ tông? Tôi là..."
"Trúng ảo thuật." Dương Kỷ Thanh nói ngắn gọn, "Nguồn gốc ảo thuật đã được giải quyết. Tôi đi gọi Nhậm Triều Lan, cậu đi gọi Nhậm Du phía sau, và cả Tưởng Tùng trong tay cậu."
"À, được!" Dương Nhất Lạc đáp lại, cảm thấy có gì đó đang vuốt ve cằm cậu, cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt của Tưởng Tùng, lập tức nổi da gà: "Ôi má ơi!"
Dương Nhất Lạc lay mạnh Tưởng Tùng để đánh thức hắn ta, vừa chửi hắn ta biến thái vừa chạy về phía Nhậm Du đang cười ngây ngô phía sau.
Nhậm Triều Lan đứng trước mặt, đối diện với bức tường của hầm trú ẩn, Dương Kỷ Thanh bước nhanh đến trước mặt hắn m, định gọi hắn, nhưng lại nghe hắn lên tiếng trước.
"Dương Kỷ Thanh."
"Hử?" Dương Kỷ Thanh tưởng Nhậm Triều Lan đã tỉnh, ngước lên nhìn vào mắt hắn. Nhưng phát hiện Nhậm Triều Lan nhìn về phía trước, ánh mắt không tập trung vào khuôn mặt anh, rõ ràng vẫn bị mắc kẹt trong ảo giác.
"Dương Kỷ Thanh, đừng đến núi Tước Mang." Nhậm Triều Lan khẽ cầu xin.
Dương Kỷ Thanh sững người.
Núi Tước Mang không xa lạ với anh, đó là nơi anh đã chết cách đây 400 năm.
Dương Kỷ Thanh nhìn chằm chằm vào Nhậm Triều Lan, thấy biểu cảm lạnh lùng của hắn dần thay đổi, thành cầu xin, lo lắng, kinh hoàng, cuối cùng là đau lòng tuyệt vọng.
Dương Kỷ Thanh hơi ngơ ngác, ảo giác được xây dựng từ chấp niệm, anh hoàn toàn không ngờ chấp niệm của Nhậm Triều Lan lại là chuyến đi tử vong của anh, cũng không ngờ cái chết của mình lại khiến Nhậm Triều Lan đau buồn đến vậy.
Sau một lúc im lặng, Nhậm Triều Lan lại mở miệng cầu xin: "Dương Kỷ Thanh, đừng đến núi Tước Mang."
Trái tim Dương Kỷ Thanh run lên, mắt anh trợn to nhìn biểu cảm gần như giống hệt lần trước của Nhậm Triều Lan, anh phát hiện ảo giác của Nhậm Triều Lan là một vòng lặp.
Nhậm Triều Lan đang trong ảo giác liên tục ngăn chặn cái chết của anh, hắn chìm đắm trong vòng lặp ngăn cản Dương Kỷ Thanh đi đến núi Tước Mang, vì vậy hắn không thể tỉnh lại.
Dương Kỷ Thanh thở dốc, cảm thấy mình bị cảm xúc mạnh mẽ này thiêu đốt, nỗi đau cùng cảm xúc lạ lẫm dâng trào trong lòng.
"Dương Kỷ Thanh..." Nhậm Triều Lan cầu xin lần thứ ba, hắn đưa tay ra như muốn nắm lấy Dương Kỷ Thanh trong ảo giác.
"Tôi đây." Dương Kỷ Thanh giơ tay, để Nhậm Triều Lan nắm lấy tay anh.
"Đừng đến núi Tước Mang." Hắn cầu xin.
"Được." Anh đáp lại.
Dương Kỷ Thanh nắm chặt bàn tay khớp xương rõ ràng, nhìn thẳng vào mắt Nhậm Triều Lan.
Sau khi anh đồng ý, ánh mắt Nhậm Triều Lan rung nhẹ một cái, sau đó dần dần tỉnh táo.
Nhậm Triều Lan tỉnh lại, nhìn Dương Kỷ Thanh ngây người một lúc, rồi cúi xuống nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau.
Dương Kỷ Thanh nhận ra Nhậm Triều Lan đã tỉnh, lúc này đáng lẽ phải rút tay về, nhưng anh không biết mình nghĩ gì, không nói gì, để Nhậm Triều Lan nắm tay anh.
Khi không khí giữa hai người dần trở nên vi diệu, Dương Nhất Lạc dẫn theo Nhậm Du đi đến, ấm ức nói: "Lão tổ tông, anh thiên vị, lúc nãy anh vừa gọi tôi, lại thô bạo vỗ vào đầu tôi..."
Dương Kỷ Thanh lấy lại tinh thần, rút tay khỏi Nhậm Triều Lan, né tránh ánh mắt đối phương, quay đầu nhìn Dương Nhất Lạc: "Cậu là tiểu bối, Nhậm Triều Lan là đồng niên với tôi, tôi có thể vỗ vào đầu anh ấy sao?"
Dương Nhất Lạc bĩu môi, thầm nghĩ, thực sự chỉ là đồng niên đơn thuần, chứ không phải là lão tổ tông của Nhâm gia sắp trở thành lão tổ mẫu của cậu hay sao?
Dương Kỷ Thanh giấu bàn tay còn giữ nhiệt độ của Nhậm Triều Lan ra sau lưng, sau đó kể lại ảo giác của con ốc sên và cách xử lý, rồi dặn Dương Nhất Lạc: "Dương Nhất Lạc, cậu cùng Nhậm Du quay lại, đến đường hầm trú ẩn đối diện, xem tình hình của mấy người Trình Vũ. Chúng ta gặp ảo giác, bên Trình Vũ có thể cũng gặp tình huống tương tự."
"Nhân tiện nói với bọn họ, trong hầm trú ẩn này có khả năng giấu gì đó." Nếu không giấu gì, thì không cần đặt pháp thuật ngăn cản. "Hơn nữa người canh giữ vật đó rất có thể đang ở gần đây."
Dù là ấn ký phong ấn cửa hay ảo giác trong đường hầm, những phương pháp ngăn cản này đều không gây hại lớn. Rõ ràng mục đích không phải là làm hại, mà là để câu giờ. Vì vậy, để đảm bảo khi có người xâm nhập vào hầm trú ẩn, có thể kịp thời trở lại hành động, người canh giữ chắc chắn không thể đi xa.
"Được, tôi biết rồi." Dương Nhất Lạc nói xong, không chậm trễ, quay người dẫn Tưởng Tùng và Nhậm Du ra khỏi đường hầm.
Dương Nhất Lạc quay lại, Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan tiếp tục tiến sâu vào đường hầm trú ẩn.
Dương Kỷ Thanh im lặng đi theo Nhậm Triều Lan nhanh chóng tiến về phía trước, tay đã không còn giữ nhiệt độ của đối phương, nhưng cảm giác còn lại trong ký ức dường như tác động đến tay, khiến anh luôn cảm thấy tay mình có chút khác lạ, rồi sinh ra một chút cảm giác không được tự nhiên với Nhậm Triều Lan.
Hai người nhanh chóng đi tới một đoạn, Nhậm Triều Lan lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Độ ẩm trong đường hầm này có chút kỳ quái."
Nhậm Triều Lan giọng điệu tự nhiên, nói về chính sự, khiến cảm giác kỳ lạ trong tay Dương Kỷ Thanh giảm đi nhiều, anh lập tức trấn tĩnh lại, tập trung vào chuyện trước mắt, "Thật sự có chút kỳ quái."
Trong không gian kín dưới lòng đất, có thể cảm nhận được hơi nước rõ ràng như vậy, chắc chắn là việc chống ẩm không được làm tốt. Nhưng nhìn vào tường và góc tường của hầm trú ẩn này, ngay cả bụi cũng khô ráo, hoàn toàn không có dấu hiệu ẩm ướt hay mùi mốc.
"Hơn nữa mùi của hơi nước cũng có chút kỳ lạ." Dương Kỷ Thanh lại bổ sung, "Hơi nước trong đường hầm thường mang theo mùi đất hoặc mùi ẩm mốc, nhưng hơi nước này lại mang theo một mùi hương nhè nhẹ."
Mùi hương này không giống mùi hương gây ảo giác trước đó, mà còn nhạt hơn mùi hương từ máy làm ẩm trong khách sạn ở thành phố B, thoang thoảng không rõ ràng.
"Giống như mùi hoa tươi và sương mai, lại giống như mùi núi cao tuyết trắng..." Dương Kỷ Thanh khẽ nhíu mày, "Thật khó để diễn tả."
Dương Kỷ Thanh vừa nói xong, hai người đã đi đến cuối con đường này. Bước qua cánh cửa, trước mắt đột nhiên sáng lên, bọn họ đi vào một sảnh lớn.
Trên trần sảnh, mười hai ngọn đèn sáng rực, chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Trên mặt đất của sảnh lớn, có một đám mây hình rồng khổng lồ, gần như lấp đầy cả căn phòng. Mùi hương như hoa tươi và sương mai, như núi cao tuyết trắng, chính là phát ra từ đám mây hình rồng này.
"Long mạch..." Dương Kỷ Thanh không dám tin thì thầm, cuối cùng cũng biết mùi hương nhè nhẹ trong mũi nên diễn tả thế nào, đó là mùi của trời đất.
Long mạch chia làm hai loại hữu hình và vô hình.
Long mạch hữu hình là chỉ hướng đi của địa thế núi non. Long mạch vô hình là chỉ vận khí lưu chuyển của một quốc gia.
Bất kể là long mạch hữu hình hay vô hình, đều không chỉ có một. Sự khác biệt nằm ở chỗ, long mạch hữu hình có thể tồn tại ở một nơi hàng trăm nghìn năm, còn long mạch vô hình thì luôn di chuyển.
Long mạch vô hình là vận khí của quốc gia, nếu vận khí không lưu chuyển, vận mệnh quốc gia cũng đến hồi kết. Long mạch trước mắt này bị giữ lại trong hầm trú ẩn, nhìn rất không bình thường, rõ ràng là bị người ta trấn giữ ở đây.
Dương Kỷ Thanh cẩn thận quan sát xung quanh sảnh, ở bốn góc sảnh, thấy bốn viên đá ẩn hiện trong đám mây. Nếu anh đoán không nhầm, đó chính là pháp khí để giam giữ long mạch.
"Thứ giấu trong hầm trú ẩn này là một long mạch?"
"Có thể còn có thứ khác." Nhậm Triều Lan chỉ vào đầu mây hình rồng, ra hiệu Dương Kỷ Thanh nhìn, "Xem vị trí đầu rồng."
Dương Kỷ Thanh nhìn theo hướng Nhậm Triều Lan chỉ, thấy trong đám mây hình rồng, ẩn hiện một đám đồ vật gì đó.
"Đi qua xem thử." Dương Kỷ Thanh nói xong, định vòng qua đuôi rồng, tiến đến đầu rồng, nhưng thấy đuôi rồng đột nhiên động đậy, long mạch phát ra một tiếng rống ngâm, lan ra từ sảnh lớn, vang khắp bốn phía.
"Cẩn thận!"
Nhậm Triều Lan đẩy Dương Kỷ Thanh ra ngay lập tức, một con sói xám lướt qua vai Dương Kỷ Thanh, vồ hụt.
Dương Kỷ Thanh quay đầu lại, thấy hai con sói. Một con vồ hụt anh, con kia bị Nhậm Triều Lan đá văng vào tường.
Nếu ở trong rừng, gặp sói không có gì lạ, nhưng đây là trong thành phố, trong khu du lịch, trong hầm trú ẩn giam giữ long mạch! Sói xuất hiện ở đây, tấn công bọn họ, chắc chắn là tác phẩm của thuật sĩ.
Dương Kỷ Thanh lùi lại hai bước, đồng thời rút ba tờ hỏa lôi phù, bắn nhanh về phía con sói xám quay lại tấn công anh.
Sói xám trúng bùa, ngã xuống co giật một lúc, sau đó kiên cường đứng lên. Dương Kỷ Thanh lại ra tay bồi thêm ba tờ hỏa lôi phù, con sói xám mới tan biến, để lại một hạt giống cháy đen, giống hệt con ốc sên ảo giác trước đó. Rõ ràng, hai con sói xám này, giống như con ốc sên ảo giác, đều là do người canh giữ hầm trú ẩn điều khiển.
Giải quyết xong con sói xám tấn công mình, Dương Kỷ Thanh quay sang nhìn tình hình bên Nhậm Triều Lan.
Anh quay đầu lại, thấy trên ngón tay cái của Nhậm Triều Lan có một chiếc nhẫn ngà voi, phát ra những ký tự màu bạc, phủ lên ngón tay thon dài của Nhậm Triều Lan, giúp hắn dễ dàng đâm thủng đầu con sói xám, lấy ra một hạt giống màu xanh. Hạt giống rời khỏi đầu sói, con sói tan biến, hạt giống cũng lập tức biến thành màu đen.
Dương Kỷ Thanh: "..." Có pháp khí thật tốt.
Nhẫn ngà voi trên tay Nhậm Triều Lan không chỉ là tín vật đặc chế của gia chủ Nhậm gia, mà còn là một pháp khí định chế cá nhân.
Dương Kỷ Thanh chỉ nhìn Nhậm Triều Lan trong chốc lát, rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt cảnh giác nhìn hai cánh cửa trước và sau của sảnh. Một cửa nằm ở đuôi rồng, là cửa bọn họ đi vào, cũng là cửa mà hai con sói vào, cửa còn lại nằm ở đầu rồng, không biết giấu thứ gì.
Chỉ trong chốc lát, Dương Kỷ Thanh đã dự đoán ra người canh giữ vào từ cửa đầu rồng.
Anh nhanh chóng chạy về phía đầu rồng, vừa chạy qua chân trước của rồng, một người đàn ông mặc áo mưa tối màu, đeo khẩu trang, cưỡi một con sói xám lớn gần bằng một con ngựa, từ cửa đầu rồng lao vào, cúi người chộp lấy vật giấu trong đám mây ở đầu rồng.
Con sói xám mà người đàn ông đang cưỡi phát ra tiếng gầm gừ đe dọa Dương Kỷ Thanh, buộc anh dừng bước.
Anh ngẩng đầu nhìn vào hàm răng sói lớn đang nhe ra với mình, nhớ lại bốn lỗ máu xuyên qua cổ Trương Khánh, kích thước và hình dạng của lỗ máu đó khớp với răng sói này.
Dương Kỷ Thanh nhìn qua khuôn mặt của người đàn ông đeo khẩu trang. Khóe mắt người đàn ông có nếp nhăn rõ ràng, tuổi chắc cũng không nhỏ.
Dương Kỷ Thanh một tay thọc vào túi áo khoác, cầm một lá bùa trong túi, định tiếp cận người đàn ông cưỡi sói.
Nhưng mà người đàn ông sau khi giấu vật từ đầu rồng vào trong áo, chỉ nhấc mí mắt lỏng lẻo, liếc nhìn Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan một cái, sau đó vỗ vào cổ con sói lớn, quay người chạy ra ngoài từ cửa đã vào.
Dương Kỷ Thanh sững sờ, lập tức cùng Nhậm Triều Lan đuổi theo.
Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan đuổi theo con sói lớn, trong hầm trú ẩn rẽ qua vài khúc quanh, rồi đụng phải Dương Nhất Lạc và nhóm Trình Vũ.
Con sói lớn không hề tránh né, lao thẳng về phía nhóm Trình Vũ, đụng bọn họ ngã tán loạn.
------
Tác giả có lời muốn nói: Tôi đến rồi!
2945 từ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro