Chương 82: Truân lung 01
Chương 82: Truân lung 01 - Nhậm Thiếu Trạch: Cảm ơn lão tổ tông.
Sau khi tránh được Dương Kỷ Thanh ở buổi tiệc tối, Nhậm Thiếu Trạch lái xe đến nhà của chú năm thuộc chi thứ.
Chú năm của hắn ta thuộc chi thứ, nhưng là người có năng lực tương đối xuất sắc ở Nhậm gia. Chú năm thường tự hào về điều này nên có dã tâm hơn các chi thứ khác. Vì chú năm chưa từng kết hôn, gần đây còn có ý định với vị trí người thừa kế Nhậm gia, đang ngấm ngầm thực hiện nhiều động tác nhỏ.
Mấy ngày trước, sau khi lão tổ tông chuyển vào nhà cũ của Nhậm gia, chú năm đã tìm cách tiếp cận lão tổ tông, thậm chí còn lén lút tìm đối tượng kết hôn cho lão tổ tông. Bài đăng thử lòng Dương Kỷ Thang của hắn ta ở trên mạng xã hội về việc lão tổ tông đi xem mắt được lấy ý tưởng từ đây.
Nhậm Thiếu Trạch đến nhà chú năm, mời chú năm ngồi trong phòng khách uống trà hơn nửa giờ. Đợi Nhậm Kiều Kiều nhắn tin là lão tổ tông và Dương Kỷ Thanh đã trở về nhà, hắn ta mới tiết lộ mục đích của chuyến đi này, cảnh cáo chú năm đừng giở trò trước mặt lão tổ tông.
"Gia chủ, lời này của cậu thật không công bằng. Cùng là hậu duệ của Nhậm gia, dòng chính các người có thể hiếu kính lão tổ tông, tại sao chi thứ chúng tôi lại không được?"
"Sắp xếp đối tượng kết hôn cho lão tổ tông, gọi là hiếu kính sao?" Nhậm Thiếu Trạch đặt tách trà xuống, liếc nhìn chú năm.
"Sao lại không gọi là hiếu kính? Lão tổ tông là đàn ông, bên cạnh không có phụ nữ chăm sóc sao được?" Chú năm thở dài: "Gia chủ cậu không quan tâm, cũng không thể cho rằng người khác quan tâm là có ý đồ xấu!"
"Vì cùng mang họ Nhậm, tôi đặc biệt đến nhắc nhở một câu. Nếu chú năm không tiếp thu, cứ tiếp tục quan tâm đi."
Nhậm Thiếu Trạch không định giải thích lý do không thể tìm đối tượng kết hôn cho lão tổ tông. Đó là chuyện riêng của lão tổ tông, hắn ta không tùy tiện nói với người khác. Chú năm cũng không đủ tư cách để được nhắc nhở đến mức đó.
Cảnh cáo xong, việc có nghe theo hay không là chuyện của chú năm, không liên quan đến hắn ta.
Nhậm Thiếu Trạch chỉnh lại ống tay áo, đứng dậy, "Đã muộn rồi, tôi cũng nên về."
Chú năm đứng lên tiễn, "Gia chủ đi thong thả."
Nhậm Thiếu Trạch bước vài bước về phía cửa phòng khách, đột nhiên quay đầu lại, "Nghe nói gần đây chú năm rất quan tâm đến vị trí người thừa kế Nhậm gia?"
Mi mắt chú năm run lên một chút, sau đó tỏ ra hoang mang nói: "Gia chủ nghe tin đồn từ đâu? Người thừa kế Nhậm gia dù không phải con của gia chủ, cũng phải được chọn từ dòng chính."
"Tôi không phải là người cổ hủ, chọn người thừa kế từ chi thứ cũng không phải là không thể..."
Chú năm đột nhiên nhìn Nhậm Thiếu Trạch, không chắc là hắn ta đang đùa hay nói thật.
Lúc đó có tiếng bước chân từ cửa phòng khách, thi phó của chú năm mang ấm trà tử sa đến để thêm trà. Nhậm Thiếu Trạch sắp đi rồi, không cần thêm trà nữa, chú năm vẫy tay, để thi phó lùi ra.
Nhưng mà âm thi không nghe lệnh, mà đi thẳng đến chỗ chú năm.
Sao vậy? Ân thi đột nhiên không nghe lời? Cảm giác như bị ai đó cướp quyền điều khiển âm thi, nhưng ai có thể làm điều đó trước mặt ông ta...
Chú năm quay đầu nhìn Nhậm Thiếu Trạch.
Tuyệt kỹ truyền thống của Nhậm gia là Âm Thi trận, trong giới huyền thuật bọn họ được gọi là "Nhậm gia vũ thi", nghĩa là Nhậm gia điều khiển âm thi luyện từ Âm Thi trận.
Nhậm gia có hai cách điều khiển âm thi.
Một là phong hồn vào âm thi, cho hồn nhập vào xác để hoạt động, hai là dùng khống thi thuật, trực tiếp điều khiển âm thi. Đối với âm thi mang trà này, chú năm dùng cách thứ hai.
Âm thi này do chú năm tự tay luyện, là kiệt tác của ông ta, ông ta tự tin tuyệt đối vào quyền điều khiển âm thi này. Nhưng Nhậm Thiếu Trạch lại có thể dễ dàng cướp quyền điều khiển âm thi này trước mặt ông ta mà ông ta không nhận ra Nhậm Thiếu Trạch ra tay khi nào.
Nhậm Thiếu Trạch mỉm cười với chú năm, "Chỉ cần đủ mạnh, tôi không ngại chọn người thừa kế từ chi thứ."
Âm thi đặt ấm trà tử sa mới chứa đầy trà vào tay chú năm.
Đây là đang chế nhạo rằng chú năm còn chưa đủ mạnh sao? Sắc mặt chú năm rất khó coi, tức giận đến chậm một nhịp mới nhận ra ấm trà nóng sôi ở trong tay, vội vàng đặt lên bàn bên cạnh.
Nhậm Thiếu Trạch lắc đầu, hắn ta nói thật, hắn ta thực sự không ngại người thừa kế xuất thân từ dòng chính hay chi thứ, tiếc là chú năm lại suy nghĩ quá nhiều.
"Chú năm, tôi đi đây. Không cần tiễn tôi, kiểm tra xem tay có bị bỏng không." Nhậm Thiếu Trạch vẫy tay, quay người ra khỏi phòng khách.
Chú năm nhìn theo bóng lưng Nhậm Thiếu Trạch, tay ông ta không bị bỏng nhưng phổi gần như bốc cháy vì tức giận!
Nhậm Thiếu Trạch rời khỏi biệt thự của chú năm, trực tiếp lái xe về nhà cũ.
Hắn ta thử tính, khi hắn ta về đến nhà, lão tổ tông và Dương Kỷ Thanh có lẽ đã nghỉ ngơi. Dù chưa nghỉ, bọn họ cũng đang tận hưởng thế giới hai người, không sợ gặp phải hai người kia.
Nhậm Thiếu Trạch đến nhà cũ, không làm phiền ai, đỗ xe vào gara, vừa hát thầm vừa đi về sân nhà của mình.
Nhậm Thiếu Trạch bước qua cổng, vào trong sân, dọc theo hành lang đi về phía nhà chính, nhưng khi rẽ qua góc đông nam tối tăm, hắn ta đột nhiên nghe một giọng nói sâu kín phát ra từ bên cạnh.
"Cuối cùng cậu cũng về, tôi đợi cậu thật mệt nha..."
Nhậm Thiếu Trạch là gia chủ của gia tộc huyền thuật, hắn ta không sợ ma, nhưng không kịp phòng bị, bất ngờ nghe thấy câu nói này ở bên cạnh, lập tức lạnh sống lưng, phản xạ bấm quyết niệm chú.
Kết quả, khi hắn ta vừa quay đầu, thấy lão tổ tông và Dương Kỷ Thanh ngồi cạnh nhau trên lan can hành lang tối tăm. Hai người vẫn mặc lễ phục tham dự tiệc tối, rõ ràng còn chưa về phòng, mà trực tiếp đến đây chờ hắn ta.
Nhậm Thiếu Trạch: "..." Ôi, lão tổ tông không chịu xuất lực gì cả! Người cũng đã mang về nhà, buổi tối không tận hưởng thế giới hai người, lại đến đây đợi hắn ta.
Nhậm Thiếu Trạch âm thầm oán giận ở trong lòng, nhưng trên mặt không tỏ ra điều gì, tươi cười chào hỏi hai người, sau đó giả vờ không hiểu, "Lão tổ tông, Dương tiên sinh, muộn vậy rồi sao hai người còn chưa nghỉ ngơi?"
"Dĩ nhiên là đợi cậu! Tiểu Nhậm gia chủ." Dương Kỷ Thanh đứng dậy, vỗ vai Nhậm Thiếu Trạch.
"Đợi tôi? Đợi tôi làm gì?" Nhậm Thiếu Trạch tỏ ra hoang mang: "Có chuyện gì cần tôi giúp sao?"
Dương Kỷ Thanh nheo nheo hai mắt, rõ ràng nhãi con tiểu hồ ly này định không thừa nhận bài đăng thử lòng xem mắt lão tổ tông, định giả chết đến cùng.
"Thực ra cũng không có gì, chỉ muốn nói với cậu một chuyện." Dương Kỷ Thanh mỉm cười quay lại nắm tay lão tổ tông, lắc trước mặt Nhậm Thiếu Trạch, "Tôi và lão tổ tông của cậu ở bên nhau rồi."
Nhậm Thiếu Trạch ngây ra, diễn xuất vẻ ngạc nhiên rất chân thật trên mặt, sau đó gửi lời chúc phúc: "Đây đúng là một mối lương duyên tuyệt vời, tôi xin chúc mừng trước."
Dương Kỷ Thanh tiếp tục, "Tôi và lão tổ tông của cậu đã ở bên nhau, vậy tôi ở trong Nhậm gia, cũng coi như là lão tổ tông, phải không?"
"Tất nhiên rồi, tôi sẽ báo cho mọi người trong gia tộc, hoặc tìm một ngày tổ chức tiệc đính hôn tại nhà cũ?"
"Khụ! Tiệc đính hôn không vội." Dương Kỷ Thanh vẫy tay, "Hiện giờ tôi chỉ muốn nghe tiểu Nhậm gia chủ gọi tôi một tiếng lão tổ tông."
"Chuyện này không thành vấn đề." Nhậm Thiếu Trạch không có áp lực, hành lễ trước mặt anh, "Tiểu bối Thiếu Trạch, bái kiến lão tổ tông."
"Thiếu Trạch miễn lễ." Dương Kỷ Thanh nâng Nhậm Thiếu Trạch dậy, "Cậu đã gọi tôi là lão tổ tông, vậy những lời lão tổ tông nói, cậu cũng nên nghe, đúng không?"
"..." Nhậm Thiếu Trạch cảm thấy không ổn, nhưng không thể hoàn toàn phủ nhận lời Dương Kỷ Thanh, "Lão tổ tông yêu cầu, chỉ cần tôi làm được, nhất định sẽ cố gắng."
"Thực ra tôi chỉ muốn quan tâm đến vấn đề cá nhân của cậu. Thiếu Trạch à, cậu cũng không còn nhỏ, nên tìm đối tượng rồi chứ? Tôi không yêu cầu cậu phải tìm ngay lập tức, nhưng cũng phải bắt đầu tìm chứ? Thế này, cậu đăng một bài 'tìm bạn đời' trên mạng xã hội, chúng ta từ từ tìm."
Nhậm Thiếu Trạch cảm thấy cả người như muốn nứt ra rồi, đây là lần đầu tiên hắn ta trực tiếp đối mặt với chuyện bị trưởng bối thúc ép kết hôn. Hắn ta cười cứng ngắc, nhìn sang lão tổ tông cầu cứu — hắn ta chọc Dương Kỷ Thanh là để giúp lão tổ tông mà!
Nhậm Triều Lan nhìn ánh mắt cầu cứu của Nhậm Thiếu Trạch, im lặng một lúc, rồi lặng lẽ quay mặt đi.
Nhậm Thiếu Trạch: "..."
Nhậm Thiếu Trạch thất bại trong việc cầu cứu, cuối cùng dưới ánh mắt hiền từ của Dương Kỷ Thanh, hắn ta đành lấy điện thoại ra đăng một bài "tìm bạn đời" trên mạng xã hội.
"Bài đăng này ít nhất phải để lại ba ngày, không được xóa sớm, cũng không được chặn bạn bè —" Nhìn hàng loạt lời chào hỏi dưới bài đăng của Nhậm Thiếu Trạch, Dương Kỷ Thanh bổ sung thêm yêu cầu, "Nếu không, tôi sẽ bảo Nhậm Triều Lan lên nhóm gia tộc, kêu gọi mọi người cùng giúp cậu tìm đối tượng."
"... Tôi biết rồi, lão tổ tông!"
Nhìn vẻ mặt như mất hết hy vọng của Nhậm Thiếu Trạch, Dương Kỷ Thanh rất hài lòng, kéo Nhậm Triều Lan về sân chính.
Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan vừa đi, Nhậm Thiếu Trạch liền nhận được hàng loạt tin nhắn riêng, hỏi hắn ta có bị hack tài khoản không.
Tại sao trên đời này lại có nhiều cú đêm như vậy?
Nhậm Thiếu Trạch thở dài, bỏ qua những tin nhắn cay mắt, mở khung trò chuyện với Nhậm Kiều Kiều, người duy nhất biết được sự thật.
Nhậm Kiều Kiều: ?????
Nhậm Kiều Kiều: Anh bị hack tài khoản hả?
Nhậm Thiếu Trạch: ... Bị phát hiện rồi, bị lão tổ tông Dương gia báo thù.
Nhậm Kiều Kiều: Anh đã xóa hết chứng cứ rồi mà?
Nhậm Thiếu Trạch: Không có chứng cứ cũng không ngăn được lão tổ tông muốn báo thù, bây giờ lão tổ tông ấy cũng là lão tổ tông của Nhậm gia chúng ta rồi.
Nhậm Kiều Kiều: "..."
Nhậm Kiều Kiều im lặng, Nhậm Thiếu Trạch nhận được tin nhắn từ lão tổ tông— lão tổ tông không nói gì, chỉ lặng lẽ gửi một bao lì xì.
Nhìn thấy bao lì xì, Nhậm Thiếu Trạch lập tức cảm thấy bớt buồn. Mặc dù trước đó lão tổ tông "không cứu giúp", nhưng cuối cùng cũng ghi nhận công lao mạo hiểm giúp đỡ của hắn ta.
Nhậm Thiếu Trạch: Cảm ơn lão tổ tông.
Nhậm Thiếu Trạch nhận lì xì, chụp màn hình rồi đăng vào nhóm Nhậm gia — lão tổ tông chỉ gửi lì xì cho Dương Kỷ Thanh, nhưng gửi lì xì cho hậu bối Nhậm gia, hắn ta là người đầu tiên, rất đáng để khoe một chút.
Nhóm Nhậm gia nhanh chóng náo loạn, bắt đầu thảo luận sôi nổi về lý do lão tổ tông gửi lì xì cho gia chủ. Sau khi phân tích thảo luận kỹ lưỡng, kết luận— rất có thể liên quan đến bài đăng "tìm bạn đời" vừa rồi của gia chủ.
Vì vậy, những người trẻ tuổi độc thân trong Nhậm gia cũng đăng bài "tìm bạn đời" trên mạng xã hội, sau đó mong chờ lão tổ tông gửi lì xì.
Nhậm Thiếu Trạch nhìn một loạt bài đăng "tìm bạn đời" trên mạng xã hội, cũng cảm thấy bất ngờ.
Hắn ta chỉ khoe khoang một chút, kết quả là mấy người Nhậm gia có cùng bạn bè trên mạng xã hội với hắn ta, bắt đầu đăng bài giống hắn, làm cho bài đăng của hắn không còn nổi bật nữa.
_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Đêm đó người nhà Nhậm gia: Không ngủ được, sao lão tổ tông chưa gửi lì xì cho tôi?
2335 từ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro