Chương 91: Cục 01

Chương 91: Cục 01 "Nghe nói...là chúng ta."

Mèo đen chạy về hướng sân sau, nhưng nó không chạy vào sân sau mà dừng lại ở bên cạnh một bồn hoa gần đó.

Dương Kỷ Thanh dừng lại, lập tức nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt mèo đen.

Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối xuống, nhưng có một cột đèn đường bên cạnh, chiếu sáng bồn hoa này.

Dương Kỷ Thanh nhìn kỹ, thấy một chiếc lệnh bài làm từ gỗ Hải Thanh Mộc đang lẳng lặng nằm bên cạnh bồn hoa. Hình dạng và kích thước của nó không khác gì Lệnh Trảm mà Dương Kỷ Thanh quen thuộc— không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Lệnh Trảm.

Bên ngoài bồn hoa là hàng rào, vượt qua hàng rào là một con đường nhỏ, Lệnh Trảm này xuất hiện ở đây, có vẻ như người cầm nó đã vội vàng rời khỏi hiện trường và vô tình làm rơi.

Nghĩ lại, búp bê giấy nguyền rủa mà bọn họ gặp trong truân lung, lúc đó cho anh cảm giác giống như là có người điều khiển, nhưng bọn họ lại không phát hiện ra sự tồn tại của thuật sĩ trong truân lung. Vị trí bồn hoa này cũng rất gần phòng làm việc, nếu thuật sĩ muốn điều khiển búp bê giấy nguyền rủa bên ngoài truân lung thông qua mắt trận trong phòng làm việc để vào truân lung, đây là một vị trí đứng vô cùng tốt.

Căn cứ vào những dấu hiệu này, anh suy đoán hợp lý rằng tình hình lúc đó đại khái là người ám sát cầm Lệnh Trảm — một thuật sĩ am hiểu nguyền rủa, từng đứng ở gần đây, điều khiển búp bê giấy nguyền rủa tiến vào truân lung công kích bọn họ. Sau khi truân lung bị phá vỡ thì vội vàng rời khỏi hiện trường, khi vượt qua hàng rào, không cẩn thận làm rơi Lệnh Trảm.

Mà Lệnh Trảm xuất hiện ở đây, truân lung biệt thự Triệu gia, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là tác phẩm của Trảm Tự Hội.

Mặc dù người ám sát đã chạy thoát, nhưng mục tiêu mà truân lung nhắm vào, anh có thể tìm được câu trả lời từ chiếc Lệnh Trảm bị bỏ lại này.

Để anh nhìn xem, trên chiếc Lệnh Trảm này rốt cuộc có khắc tên ai.

Dương Kỷ Thanh cúi người nhặt Lệnh Trảm ở cạnh bồn hoa lên.

Lệnh Trảm không có dấu gạch đỏ, điều đó có nghĩa là người ám sát đã không thành công. Anh lật ngược lệnh bài lại, mục tiêu của Lệnh Trảm sáng loáng đập vào mắt anh.

Triệu Cận Đình.

Dương Kỷ Thanh khẽ nhướng mày, lật ngược lệnh bài để cho Nhậm Triều Lan đang theo sau anh nhìn thấy.

Nhậm Triều Lan xem xong, đang muốn mở miệng thì lính cứu hỏa đã chạy đến trước mặt bọn họ.

"Mọi người đừng tùy tiện chạy lung tung, đám cháy vẫn chưa được khống chế, nơi này còn rất nguy hiểm!" Lính cứu hỏa vừa đuổi theo vừa nói, vừa thúc giục hai người rời đi.

"Xin lỗi, đột nhiên nhớ ra có thứ rơi ở đây, đến nhặt một chút." Dương Kỷ Thanh cầm Lệnh Trảm lắc lư trước mặt lính cứu hỏa, sau đó trở tay nhét vào vào túi.

Lính cứu hỏa căn bản không nhìn rõ là thứ gì, trầm mặc một lát, nhưng cũng không quan tâm, nhiệm vụ quan trọng là nhanh chóng đưa người đến khu vực an toàn.

Lần này Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan vô cùng phối hợp với lính cứu hỏa, theo đối phương bước nhanh ra khỏi cổng biệt thự, đi về phía xe cứu thương đang chờ ở bên ngoài—— nhóm người Triệu Cận Đình đi ra trước bọn họ một bước, đứng quanh xe cứu thương.

Nhưng trước khi đến chỗ của Triệu Cận Đình, bọn họ thấy một bóng dáng quen thuộc, phá vỡ bóng đêm bước nhanh đến chỗ bọn họ.

Người đến không ai khác, chính là Nhậm Thiếu Trạch mà bọn họ vừa thấy từ xa khi thoát khỏi đám cháy.

Đầu ngón tay Dương Kỷ Thanh vuốt ve Lệnh Trảm trong túi, anh mải mê nghĩ về việc nói chuyện với Triệu Cận Đình về Lệnh Trảm, vô tình quên mất vị tiểu tằng tôn Nhậm Thiếu Trạch này.

Dương Kỷ Thanh kéo nhẹ tay áo của Nhậm Triều Lan, bảo hắn cùng dừng bước chờ Nhậm Thiếu Trạch.

Nhậm Thiếu Trạch bảo người Nhậm gia đi theo hắn ta dừng lại ở chỗ xa một chút, rồi một mình bước nhanh đến.

Chỉ hai ba bước, Nhậm Thiếu Trạch đã đứng trước mặt hai người.

Hắn ta dừng chân một chút, tầm mắt đảo qua trên người hai người, phát hiện trên người hai người không có dấu vết bị thương rõ ràng, thoáng thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi: "Các anh không bị thương chứ?"

Dương Kỷ Thanh vừa cười vừa nói: "Hoàn toàn không sao."

Đây đã là khu vực an toàn, lính cứu hỏa dẫn đường thấy Nhậm Thiếu Trạch quen biết với hai người, mà khu đỗ xe cứu thương cũng đã gần ngay trước mắt, nên không tiếp tục ở lại. Sau khi nói cho bọn họ biết nếu có thương tích thì đến xe cứu thương tìm bác sĩ, sau đó vội vàng quay về.

Sau khi lính cứu hỏa rời đi, Nhậm Thiếu Trạch tóm tắt lý do vì sao hắn ta có mặt ở đây.

Trên đường bọn Dương Kỷ Thanh đi theo Thôi Chấn Thư đến biệt thự Triệu gia, đã điện thoại báo cho tài xế của Nhậm gia phụ trách đưa đón bọn họ, hơn nữa còn cho anh ta nghỉ trưa.

Buổi chiều tài xế rảnh rỗi không có việc gì làm nên hẹn bạn gái đi xem phim. Chạng vạng tối ra khỏi rạp chiếu phim, trong lúc vô tình lướt qua tin tức biệt thự Triệu gia bị cháy. Anh ta lập tức gọi điện cho Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan, nhưng một người cũng không liên lạc được, vì thế cuống quít gọi điện thoại báo cho Nhậm Thiếu Trạch.

Sau khi Nhậm Thiếu Trạch biết được tình huống, liền dẫn người chạy tới biệt thự Triệu gia. Nhưng mà sau khi đến hiện trường, hắn ta phát hiện tình huống cũng không phải chỉ là một vụ cháy đơn giản, biệt thự Triệu gia này rõ ràng bị trận pháp bao phủ.

Lúc này Nhậm Thiếu Trạch đã muốn dẫn người đến gần biệt thự để phá trận, nhưng đội phòng cháy chữa cháy chạy tới sớm hơn bọn họ, lúc bọn họ đến hiện trường, đội phòng cháy chữa cháy đã vọt vào đám cháy, bên ngoài cũng đã sớm kéo dây cảnh giới, căn bản không cho phép bọn họ tới gần biệt thự bị cháy.

Giải thích về trận pháp gì đó với đội cứu hỏa là không thể. Nhậm Thiếu Trạch không còn cách nào khác, sai người liên hệ với Cục Điều Tra Đặc Biệt để nhờ bọn họ hỗ trợ điều hành. Cục Điều Tra Đặc Biệt nhận điện thoại xong, tỏ vẻ sẽ lập tức xử lý ngay.

Địa vị của Nhậm gia trong giới huyền thuật không tầm thường, những yêu cầu như thế này thường được chấp nhận rất nhanh, nhưng hôm nay không biết là xảy ra chuyện gì, chờ mãi cũng không đợi được điện thoại phản hồi.

Sau khi lính cứu hỏa ra vào hai lần nhưng cũng không tìm được người, Nhậm Thiếu Trạch quyết định không chờ nữa.

Hắn ta định dương đông kích tây, âm thầm lẻn vào, nhưng phá trận tất nhiên phải xem xét toàn bộ trận pháp, lén vào sẽ bị lộ rất nhanh, không bằng công khai tiến vào như vậy lại tiết kiệm thời gian hơn. Làm như vậy mặc dù sẽ có xung đột, nhưng thu thập cục diện rối rắm là việc của Cục Điều Tra Đặc Biệt, không phải việc của hắn ta, huống chi việc này cũng là do Cục Điều Tra Đặc Biệt phê duyệt quá chậm tạo thành.

Ngay khi Nhậm Thiếu Trạch chuẩn bị xông vào, lại thấy đoàn người Dương Kỷ Thanh từ đám cháy chạy ra —— vì thế đám người Dương Kỷ Thanh vừa đi ra, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh Nhậm Thiếu Trạch giằng co với cảnh sát.

"Lão tổ tông, trận pháp bố trí trong biệt thự là gì?" Nhậm Thiếu Trạch nói, nhìn về phía biệt thự vẫn còn đang cháy.

"Truân lung."

"Truân lung?!" Nhậm Thiếu Trạch cả kinh, đột nhiên thu hồi tầm mắt: "Các anh phá truân lung ra à? Ai phá vậy?"

"Nhậm Triều Lan phá, lợi hại không?" Giọng Dương Kỷ Thanh mang theo sự tự đắc rõ ràng, giống như người phá giải truân lung chính là anh.

"Truân lung đó được dựng vội vàng, chỉ là hàng kém chất lượng." Giọng nói Nhậm Triều Lan lạnh nhạt, nhưng đáy mắt lại mang theo nụ cười, hiển nhiên là được giọng điệu tự đắc của Dương Kỷ Thanh lấy lòng.

"Nhưng anh không chuyên về trận pháp." Dương Kỷ Thanh cãi lại.

"Ừ." Lần này Nhậm Triều Lan không tiếp tục khiêm tốn thêm nữa.

"May mà lão tổ tông bác học đa tài, nếu không cho dù tôi có dẫn người xông vào, hơn phân nửa cũng khó phá được truân lung." Nhậm Thiếu Trạch đối diện với ánh mắt Dương Kỷ Thanh nhìn qua, hết sức khen ngợi lão tổ tông nhà mình, sau đó mở miệng đưa ra nghi hoặc của mình: "Nhưng mà người bày ra truân lung là ai?"

"Truân lung là do người của Trảm Tự Hội bày ra, mục tiêu có thể là Triệu Cận Đình —— ít nhất là theo chứng cứ hiện tại là như vậy." Dương Kỷ Thanh lấy Lệnh Trảm từ trong túi ra quơ quơ trước mắt Nhậm Thiếu Trạch: "Về phần tại sao lại nhắm vào Triệu Cận Đình, tôi đang chuẩn bị đi tìm đương sự thăm dò một chút. Cậu đi cùng chứ?"

"Được." Nhậm Thiếu Trạch nhanh nhẹn nhận lời mời của Dương Kỷ Thanh.

Chuyện của Trảm Tự Hội Nhậm gia vẫn luôn hỗ trợ điều tra, không chỉ bởi vì yêu cầu của lão tổ tông, cũng là vì cho quá khứ một cái công đạo — năm đó xử lý thôn quỷ Dương gia, hắn ta cũng từng tham dự, nhưng không phát hiện hung thủ thật sự, cho nên tự giác có một phần trách nhiệm.

Ba người xoay người đi về phía xe cứu thương chỗ Triệu Cận Đình.

Anh em Cảnh gia nhìn thấy Nhậm Thiếu Trạch, lập tức đoán ra thân phận của Nhậm Triều Lan, nhưng bọn họ cũng không nói gì thêm, chào Nhậm Thiếu Trạch rồi rời đi.

Cổ chân Triệu Cận Đình bị trật có chút nghiêm trọng, cần đến bệnh viện kiểm tra chữa trị. Những người khác chỉ bị trầy xước nhỏ, đã xử lý xong và có thể rời đi.

Sau khi anh em Cảnh gia, Thôi Chấn Thư và Phùng Lộc Xuân gọi xe rời đi, mắt cá chân Triệu Cận Đình đã được sơ cứu khẩn cấp, ngồi trên cáng cứu thương được đưa vào trong xe cứu thương, Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan cũng lên theo.

"Dương tiên sinh, Nhậm tiên sinh, sao hai người cũng lên đây?" Triệu Cận Đình nhìn hai người ngồi xuống bên giường cáng cứu thương, khó hiểu mở miệng hỏi.

"Chúng tôi đưa ông đến bệnh viện." Dương Kỷ Thanh cười hiền lành nói.

"Tôi đã liên lạc với trợ lý của tôi, cậu ấy sẽ đón tôi ở cửa bệnh viện, không cần phiền đến Dương tiên sinh và Nhậm tiên sinh đưa đi." Triệu Cận Đình khách khí khéo léo từ chối hai người đi cùng.

"Thực ra tôi cũng bị thương, cần phải đến bệnh viện khám." Dương Kỷ Thanh mặt không đổi sắc thay đổi lý do thoái thác, giống như người vừa nói "hoàn toàn không sao" với Nhậm Thiếu Trạch không phải là anh.

Dương Kỷ Thanh hạ quyết tâm đi theo Triệu Cận Đình.

Thứ nhất, là bởi vì lúc này có nhiều người qua lại, không phải là nơi thích hợp nói chuyện chính, anh cần tìm thời điểm thích hợp để bàn về Lệnh Trảm với Triệu Cận Đình. Thứ hai, hiện tại Triệu Cận Đình vẫn là mục tiêu ám sát của Trảm Tự Hội, bất kể là bắt được người của Trảm Tự Hội, hay là vì bảo đảm an toàn tính mạng của Triệu Cận Đình, anh cũng không thể để Triệu Cận Đình rời khỏi tầm mắt của anh.

"Vậy...vị tiên sinh kia đâu?" Triệu Cận Đình chuyển hướng nhìn về phía cửa xe cứu thương. Bên kia Nhậm Thiếu Trạch vừa vẫy tay bảo người Nhậm gia đi cùng hắn ta trở về, còn hắn ta đang chuẩn bị lên xe theo.

"Tôi cũng là người nhà của Dương Kỷ Thanh." Nhậm Thiếu Trạch mỉm cười trả lời.

"Như vậy có hơi chật không?" Triệu Cận Đình nói.

Nhậm Thiếu Trạch đang muốn nói chuyện, nhưng thấy một người Nhậm gia bước nhanh tới.

"Chuyện gì?" Nhậm Thiếu Trạch xoay người nhìn cậu ta.

"Cục Điều Tra Đặc Biệt vừa mới gọi điện thoại trả lời, đơn xin vào đám cháy của chúng ta đã được chấp thuận." Người Nhậm gia kia đứng bên cạnh Nhâm Thiếu Trạch nhỏ giọng nói.

"Hiệu suất làm việc của Cục Điều Tra Đặc Biệt thật đúng là càng ngày càng cao, người đã ra ngoài một lúc rồi giờ mới phê duyệt?" Nhậm Thiếu Trạch châm biếm.

"Nghe nói là tổng bộ Cục Điều Tra Đặc Biệt vừa bị tập kích, cho nên phản ứng mới chậm một chút."

"Tổng bộ Cục Điều Tra Đặc Biệt bị tập kích?" Nhậm Thiếu Trạch nhướng mày: "Vị dũng sĩ nào làm?"

"Nghe nói...là chúng ta."

"Hả? Cậu nói là ai làm?"

"Nghe nói là người Nhậm gia chúng ta làm."

"..."
__________________

2401 từ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro