Chương 93: Cục 03

Chương 93: Cục 03 - "Chắc cậu ta sẽ báo cảnh sát."

Nhậm Triều Lan đi tới bên cạnh Triệu Cận Đình, ngăn chặn hành vi bóp cổ mình. Dương Kỷ Thanh lập tức ngồi xổm xuống bên kia Triệu Cận Đình, điều tra tình huống trên người ông ta.

"Là nguyền rủa." Dương Kỷ Thanh nhíu mày: "Sao ông ta lại trúng nguyền rủa?"

Anh nhớ rõ khi gặp phải búp bê giấy nguyền rủa trong truân lung của biệt thự Triệu gia, anh em Cảnh gia bảo vệ Triệu Cận Đình vô cùng kín đáo, không để búp bê giấy nguyền rủa chạm vào ông ta. Trên xe cứu thương anh cũng kiểm tra tình huống của Triệu Cận Đình, lúc đó ông ta hoàn toàn không có dấu hiệu trúng nguyền rủa.

Dương Kỷ Thanh nghi hoặc, động tác trên tay không hề chậm trễ. Anh nắm lấy một tay Triệu Cận Đình, theo mạch cổ tay ông ta, nhanh chóng vẽ hai đạo phù văn trừ tà lên.

Phù văn ở trên cổ tay Triệu Cận Đình sáng lên, nhưng nhanh chóng trở nên mờ nhạt xám xịt. Những dòng chữ nguyền rủa giống như con kiến đen, bắt đầu lan ra khắp tay chân của Triệu Cận Đình.

Phù văn trừ tà không có hiệu quả? Dương Kỷ Thanh sửng sốt, sắc mặt lập tức ngưng trọng.

Phù văn trừ tà không có tác dụng, cho thấy nguyền rủa này tương đối lợi hại. Loại trình đồ nguyền rủa này chắc chắn không phải đến từ búp bê giấy nguyền rủa.

Trong truân lung của biệt thự Triệu gia, số lượng búp bê giấy nguyền rủa rất nhiều, khiến sức mạnh của từng lời nguyền đơn lẻ khá yếu, bởi vậy cần lượng lớn nguyền rủa chồng lên nhau mới có thể đạt tới hiệu quả trí mạng, giống như số lượng búp bê giấy bị nguyền rủa treo đầy toàn thân mà anh gặp phải. Mà anh và anh em Cảnh gia có thể đã bỏ sót một hoặc hai búp bê giấy nguyền rủa, nhưng tuyệt đối không có khả năng bỏ sót một lượng lớn như vậy.

"Không phải là lời nguyền từ búp bê giấy nguyền rủa, đây chẳng lẽ là nguyền rủa mà ông ta gặp phải trong thời gian ngắn khi chúng ta vừa đi ra ngoài?" Dương Kỷ Thanh giữ chặt Triệu Cận Đình đang co giật, cắn ngón tay, lấy máu thay chu sa, vẽ phù văn trừ tà lên mi tâm Triệu Cận Đình.

Phù văn trừ tà bằng máu trên trán nhanh chóng sáng lên, Triệu Cận Đình rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

"Cũng có thể là nguyền rủa đã tiềm ẩn trong cơ thể ông ta từ trước." Nhậm Triều Lan nói xong, đưa tay kéo quần áo bệnh nhân trên người Triệu Cận Đình ra.

Áo bệnh nhân mở ra, lộ ra toàn bộ lồng ngực của Triệu Cận Đình. Trên ngực, vị trí trái tim có một vết cắt hình chữ thập, miệng vết thương rất mới rất sâu, nhưng không có máu chảy ra, chỉ có những dòng chữ nguyền rủa màu đen cuồn cuộn không ngừng từ trong chui ra.

Đồng tử Dương Kỷ Thanh co rụt lại, sau đó im lặng.

Đây là một loại nguyền rủa trong cơ thể, khi nguyền rủa phát tác, sẽ gặm nhấm sinh hồn của người bị nguyền rủa để tăng cường sức mạnh, sau đó phá cơ thể ra ngoài, giống như cỏ dại hút dinh dưỡng từ đất mà mọc lên. Hơn nữa loại nguyền rủa này một khi lan tràn ra ngoài cơ thể, hồn phách của người bị nguyền rủa cũng gần như bị gặm nhấm gần hết, hồn phách không thể cứu vãn được, người cũng nhất định không cứu sống nổi.

"Cứu... tôi..." Triệu Cận Đình trừng mắt bằng đôi mắt đầy tơ máu, đưa tay bắt lấy cổ tay Dương Kỷ Thanh: "Bọn họ... lừa gạt... tôi, tổ tông... bệ hạ... ở, Triệu... Triệu Thừa... Huy..."

Triệu Cận Đình nói được một nửa, đột nhiên thở hổn hển, tay cầm cổ tay Dương Kỷ Thanh co rút một chút, sau đó rơi xuống, ánh sáng trong mắt cũng tan biến, cả người như ngọn nến bị thổi tắt, trong nháy mắt mất đi sinh cơ.

Triệu Cận Đình đã tắt thở.

Không có vong hồn nào thoát ra từ cơ thể ông ta, hồn phách của ông ta đã bị nguyền rủa gặm nhấm hầu như không còn. Nguyền rủa mất đi "khẩu phần ăn" cũng bắt đầu tiêu tán, những dòng chữ màu đen trên da Triệu Cận Đình bắt đầu dần dần phai màu.

Triệu Cận Đình mở to đôi mắt đã mất đi ánh sáng, trong mắt vẫn tràn ngập sự không cam lòng trước khi chết. Dương Kỷ Thanh im lặng một lúc lâu, rồi đưa tay đóng mắt cho ông ta, ngẩng đầu nhìn Nhậm Triều Lan.

"Triệu Thừa Huy..." Dương Kỷ Thanh lặp lại cái tên cuối cùng mà Triệu Cận Đình để lại, một cái tên không quá xa lạ, nhưng hoàn toàn ngoài dự đoán của anh: "Em nhớ Triệu Thừa Huy không phải là..."

Dương Kỷ Thanh còn chưa nói xong, lại đột nhiên im lặng, quay đầu nhìn về phía cửa sổ phòng bệnh.

Ngay khi Dương Kỷ Thanh quay đầu, Nhậm Triều Lan đã đứng dậy, bước nhanh tới bên cửa sổ. Trong nháy mắt chân hắn dừng lại, đưa tay đẩy cửa sổ ra.

Cửa sổ phòng bệnh không thể mở ra hoàn toàn, sau khi mở được một khe hở rộng bằng một bàn tay, Nhậm Triều Lan buộc phải dừng lại. Động tác của hắn hơi dừng lại, quyết định thật nhanh, ngón tay hóa ra sợi dây nhỏ màu bạc ném ra ngoài cửa sổ, bắt được một con chim én đang muốn đập cánh rời đi, từ khe hở cửa sổ kéo vào trong phòng.

Chim én bị bắt vào phòng bệnh, đôi mắt đen vô hồn nhìn về phía Triệu Cận Đình, rồi lập tức hóa thành bùa giấy, trong nháy mắt tự cháy thành tro giấy, bay xuống đất.

Cảnh tượng này không lạ lẫm gì với Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan, bọn họ đã từng thấy trước đó, là một loại pháp thuật mà Trảm Tự Hội dùng để giám sát. Từ hành vi trước khi con chim én này trước khi hóa thành tro, cho thấy rõ ràng nó được Trảm Tự Hội sử dụng để xác nhận cái chết của Triệu Cận Đình.

"Xem ra kẻ giết Triệu Cận Đình không cần chúng ta xác nhận thêm nữa." Dương Kỷ Thanh nhìn tro giấy trên đất, thấp giọng nói.

Con chim én hóa thành từ pháp thuật xuất hiện ở đây, chứng tỏ kẻ ra tay với Triệu Cận Đình không thể nghi ngờ chính là Trảm Tự Hội.

Dương Kỷ Thanh nói xong, đưa tay đỡ lấy gáy Triệu Cận Đình, định chuyển di thể ông ta lên giường bệnh.

Tuy rằng lúc trước Triệu Cận Đình giúp Trảm Tự Hội, thiết lập truân lung ở biệt thự Triệu gia, cố gắng lấy mạng anh, cướp đoạt ngọc bội cao cổ trên người anh, ông ta rõ ràng là đồng phạm của Trảm Tự Hội. Nhưng hiện tại thần hồn của Triệu Cận Đình đã mất dưới nguyền rủa, hơn nữa ông ta chỉ là một quân cờ trong tay Trảm Tự Hội, bản thân đã rất đáng thương lại đáng buồn, nên Dương Kỷ Thanh cũng không có ý định gây khó dễ với di thể của ông ta.

Nhậm Triều Lan thấy vậy, đang định tới giúp Dương Kỷ Thanh thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh vang lên.

Hai người cùng nhìn về phía cửa phòng bệnh, chỉ thấy trợ lý Triệu Cận Đình, xách theo một hộp thức ăn chạm trổ bằng gỗ năm tầng, đẩy phòng bệnh ra đi vào.

"Triệu tổng, tôi mang cơm tối đến..." Giọng trợ lý im bặt, đối phương mở to mắt nhìn thấy Triệu Cận Đình trong tay của Dương Kỷ Thanh, "Triệu tổng!"

Trợ lý ném hộp thức ăn nặng trịch trong tay, bước nhanh đến bên giường bệnh.

Sau khi ấn nút gọi khẩn cấp, anh ta cúi xuống kiểm tra tình trạng của Triệu Cận Đình, nhưng chưa kịp chạm tay thì đã bị vết cắt hình chữ thập quỷ dị trên ngực Triệu Cận Đình và vết máu trên trán từ phù văn trừ tà làm sợ đến nghẹt thở.

Anh ta há miệng không thành tiếng, run rẩy đưa tay chạm vào cổ của Triệu Cận Đình. Không cảm nhận được mạch đập, chỉ cảm thấy da thịt lạnh lẽo.

Động tác trợ lý cứng ngắc nghiêng đầu, ánh mắt chuyển từ vết thương trên người Triệu Cận Đình sang Dương Kỷ Thanh, cảm xúc hoảng sợ từ đáy mắt chậm rãi hiện lên.

Dương Kỷ Thanh: "Bình tĩnh."

Trợ lý lùi lại, mang theo vẻ mặt hoảng sợ ngã ngồi dưới đất.

Dương Kỷ Thanh: "Cậu bình tĩnh một chút, nghe tôi nói đã..."

Trợ lý vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài phòng bệnh: "Giết, giết người rồi..."

Dương Kỷ Thanh: "..."

Nhậm Triều Lan nhìn thoáng qua trợ lý đang lảo đảo chạy ra khỏi phòng bệnh, tiếp tục chuyện trước đó chưa làm xong, đi tới bên cạnh Dương Kỷ Thanh, giúp anh ôm thi thể Triệu Cận Đình lên giường bệnh.

Dương Kỷ Thanh nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh vẫn chưa có động tĩnh, nói với Nhậm Triều Lan: "Chắc cậu ta sẽ báo cảnh sát."

Nhậm Triều Lan: "Ừ."

Dương Kỷ Thanh: "Theo như phim truyền hình, khi cảnh sát đến, chúng ta sẽ bị coi là nghi phạm số một và bị bắt lại?"

Nhậm Triều Lan: "Có thể là vậy."

Dương Kỷ Thanh: "Em không muốn bị bắt, anh nghĩ cách đi."

Nhậm Triều Lan suy nghĩ một chút, rồi đưa ra một giải pháp: "Gọi điện thoại cho Trình Vũ?"

Dương Kỷ Thanh vỗ tay: "Ý kiến hay."

Cục Điều Tra Đặc Biệt xem như là cơ quan cảnh sát trong giới huyền thuật, ngoại trừ việc đối phó với các hành vi phạm tội trong giới huyền thuật, bọn họ còn thường đóng vai trò cầu nối giữa giới huyền thuật và thế tục. Đại gia tộc trong giới huyền thuật cũng rất thích sử dụng nhân viên của Cục Điều Tra Đặc Biệt, mà sự thật chứng minh rằng Cục Điều Tra Đặc Biệt ở phương diện phối hợp sử dụng quả thật thập phần tiện lợi.

Khoảng nửa giờ sau, ngay khi Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan sắp bị cảnh sát đến trước mang đi, Trình Vũ và đội phó của y, Hứa Miểu, mang theo người vội vàng chạy tới.

Trình Vũ đưa ra giấy chứng nhận cho cảnh sát hiện trường, sau khi được cho phép, y liền để Hứa Miểu dẫn người đi kiểm tra thi thể của Triệu Cận Đình. Sau khi xác nhận Triệu Cận Đình quả thật chết vì nguyền rủa, là vụ án thuộc về phạm vi điều tra của Cục Điều Tra Đặc Biệt, Trình Vũ lấy ra các tài liệu liên quan, bắt đầu quá trình bàn giao vụ án với cảnh sát.

Sau khi Trình Vũ ký tên xong, nhân viên cảnh sát lập tức rút khỏi hiện trường, vụ án được Cục Điều Tra Đặc Biệt tiếp quản.

Trình Vũ giao công việc thu thập chứng cứ tại hiện trường cho Hứa Miểu phụ trách, rồi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, đi tới trước mặt hai người Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan.

Nhậm Triều Lan đang dán băng dán lên vết thương trên ngón tay của Dương Kỷ Thanh, sau khi dán xong băng dán, hai người mới ngẩng đầu nhìn Trình Vũ.

"Bên này tôi đã giao cho Hứa Miểu xử lý, chúng ta tìm chỗ nói chuyện." Trình Vũ nói với Dương Kỷ Thanh. Triệu Cận Đình có liên quan đến Trảm Tự Hội, y cần phải tìm hiểu cặn kẽ từ Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan, hơn nữa: "Vừa lúc bên tôi cũng có chuyện liên quan đến Trảm Tự Hội muốn nói cho anh biết."

"Được." Dương Kỷ Thanh đồng ý.

Đúng lúc là giờ ăn tối,  ba người đều chưa ăn gì, dứt khoát tìm một nhà hàng gần bệnh viện, thuận tiện ngồi xuống trao đổi tin tức, đồng thời giải quyết cơm tối luôn.

Đây là một nhà hàng Trung Quốc giá rẻ, không có phòng riêng, cả ba chọn một góc không người ngồi xuống.

"Để tôi nói chuyện đã xảy ra ở chỗ tôi trước đã." Gọi món xong, nhân viên phục vụ mang trà lên, Dương Kỷ Thanh mở miệng trước.
________________

2168 từ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro