Chương 95: Cục 05
Chương 95: Cục 05 - "Sau đó anh trai của cậu đi làm giang hồ lừa đảo?"
Nếu Tưởng Tùng ở đây, hắn ta không châm chọc khiêu khích nửa tiếng thì sẽ không câm miệng.
Dương Kỷ Thanh không phải Tưởng Tùng, cười nhạo một câu rồi không tiếp tục nữa.
Chuyện đã xảy ra rồi, miếng ngọc bội cũng đã bị Cừu Dũng đánh cắp, bây giờ có châm biếm Cục Điều Tra Đặc Biệt nhiều thế nào, thời gian cũng sẽ không trở lại trước khi mọi chuyện xảy ra. Dương Kỷ Thanh khá thực tế, không thích lãng phí thời gian vào những lời vô ích.
"Trưởng phòng nhân sự trong cục các cậu chủ yếu phụ trách cái gì? Chỉ giúp những kiểu người như chúng tôi làm chứng minh thư thôi à?" Dương Kỷ Thanh uống một ngụm trà, hỏi ngược lại.
"Không chỉ có vậy." Trình Vũ trả lời: "Ngoại trừ việc làm chứng minh thư cho nhóm người đặc biệt trong giới huyền thuật, còn phụ trách tuyển dụng nhân sự cho tổng bộ."
"Vậy hai người có việc bận rồi."
"Đúng vậy." Trình Vũ cười khổ nói.
Nếu Cừu Dũng là nội gián của Trảm Tự Hội trong Cục Điều Tra Đặc Biệt, thì không thể đảm bảo ông ta không lợi dụng chức vụ để cài thêm gián điệp khi tuyển dụng. Bây giờ Cừu Dũng đã bị lộ, vậy thì những người do ông ta tuyển vào trước đây cần phải kiểm tra lại hết.
Dương Kỷ Thanh chỉ thuận miệng hỏi, đối với vấn đề Cừu Dũng để lại cũng không quan tâm, đó là chuyện mà Cục Điều Tra Đặc Biệt phải đau đầu giải quyết.
"Cục Điều Tra Đặc Biệt của các cậu còn cất giữ miếng ngọc bội cao cổ nào khác không?" Dương Kỷ Thanh nhìn Trình Vũ hỏi.
"Không còn, chỉ có miếng của Tỳ Ngưu thôi." Trình Vũ lắc đầu.
"Thật không?" Dương Kỷ Thanh tỏ vẻ nghi ngờ.
"Thật mà!"
"Vậy cậu còn chuyện gì khác liên quan đến Trảm Tự Hội nhưng vẫn giấu tôi không?" Dương Kỷ Thanh tiếp tục hỏi.
Trình Vũ im lặng, rõ ràng là còn.
"... Cạu phòng bị quá đáng rồi đấy." Dương Kỷ Thanh quả thực muốn bị chọc cho tức cười, gõ nhẹ vào bàn: "Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, thành thật sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị chia tay."
"Thực sự là còn một chuyện nữa tôi chưa nói, thật ra chuyện này cũng là lý do chính tôi rời khỏi hệ thống công an và chuyển sang Cục Điều Tra Đặc Biệt." Trình Vũ thở dài, bắt đầu kể về chuyện xảy ra ba năm trước.
Ba năm trước, Trình Vũ vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, nhậm chức đồn công an thành phố D làm cảnh sát nhân dân.
Một buổi tối sau nửa năm nhậm chức, vừa vặn đến phiên y trực đêm, bọn họ nhận được cuộc gọi báo án từ một cô bé. Báo cảnh sát là một bé gái 8 tuổi, khóc lóc nói với bọn họ qua điện thoại, mẹ bé bị kẻ xấu tấn công.
Sau khi nhân viên cảnh sát hỏi địa điểm mẹ cô bé bị tập kích, lúc này cảnh sát phân hai đội xuất phát. Một đội đến khách sạn nơi cô bé đang ở để đảm bảo an toàn cho cô bé, đội kia tới hiện trường cứu mẹ của cô bé, Lý Nghiên - Trình Vũ thuộc đội đến hiện trường.
Trình Vũ và đồng đội nhanh chóng lái xe cảnh sát chạy tới đường phố được báo, sau khi xuống xe tìm kiếm một phen, bọn họ thấy mẹ cô bé trong một con hẻm cũ.
Thế nhưng, ở hiện trường bọn họ chỉ thấy được Lý Nghiên lẻ loi một mình, không thấy kẻ xấu. Chỉ là hành vi của Lý Nghiên hết sức kỳ quái, cô chật vật chạy trốn, thỉnh thoảng vung tay khoa tay múa chân, giống như đang đối phó với tập kích của kẻ xấu.
Cảnh sát nghi ngờ có thể cô bị say rượu hoặc bị tâm thần. Sau một chút kinh ngạc, bọn họ định khống chế cô lại.
Mới đầu Trình Vũ cũng có suy nghĩ như đồng đội, cũng không phát hiện có chỗ nào không thích hợp, cho đến khi y và đồng nghiệp đến gần Lý Nghiên, đột nhiên bị một trận âm phong thổi qua, mới đột nhiên ý thức được Lý Nghiên thật sự gặp phải tập kích, nhưng kẻ tấn công không phải con người, mà là quỷ hồn mà người thường không thể thấy!
Y không thể nhìn thấy quỷ hồn, nhưng y có thể cảm nhận được sự hiện diện của chúng, có thể cảm giác được ở gần có quỷ hồn tồn tại. Mà lấy kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn của y trong việc tiếp xúc với âm vật, tập kích Lý Nghiên tuyệt đối không phải quỷ hồn bình thường.
Theo mấy người dương khí tràn đầy như bọn họ, còn tự mang chính khí cảnh sát không ngừng tiến gần, âm khí trong hẻm nhỏ càng ngày càng nghiêm trọng, những quỷ hồn kia hoàn toàn không có xu thế bị bức lui. Lại nhìn tư thế phòng ngự của Lý Nghiên, rõ ràng là một thuật sĩ, nhưng dưới sự công kích cực kỳ nguy hiểm của quỷ hồn, tự vệ rất gian nan.
Trong lúc Trình Vũ đang suy nghĩ, đồng đội bên cạnh y đột nhiên bị âm phong cắt qua đùi, tạo ra vết thương rất sâu. Ống quần bị rạch ra, lập tức lộ ra vết thương rộng bằng bàn tay, vào thịt ba phần. Đồng nghiệp hừ một tiếng, máu tươi lập tức trào ra.
Các đồng đội khác nghe tiếng dừng bước, nhìn về phía đồng đội bị thương. Gần như cùng lúc đó, Lý Nghiên ở sâu trong hẻm nhỏ, quay đầu nhìn thoáng qua bọn họ rồi lập tức chạy ra xa.
Cô muốn kéo nguy hiểm ra khỏi bọn họ!
Trình Vũ gần như trong nháy mắt Lý Nghiên xoay người, hiểu được ý định của cô.
Nhưng bọn họ là cảnh sát, Lý Nghiên rõ ràng đã bị thương, bọn họ tuyệt đối không thể để mặc cô không quan tâm.
Một đồng đội ở lại chăm sóc người bị thương, Trình Vũ và những người khác tiếp tục đuổi theo.
Các đồng đội khác không rõ tình huống cũng không nghĩ nhiều, nhưng Trình Vũ biết rõ tình huống thật của Lý Nghiên, trong lúc đuổi theo đã nghĩ ra một cách, nếu bọn họ không thể trấn áp được quỷ hồn tập kích Lý Nghiên, vậy thì mau chóng đưa Lý Nghiên về đồn cảnh sát. Đồn cảnh sát có chính khí tràn đầy, là nơi lý tưởng để trấn áp tà khí, cho dù là lệ quỷ cũng khó tiến vào, mang Lý Nghiên về đồn nói không chừng có thể giúp cô thoát khỏi hiểm cảnh.
Lý Nghiên có lẽ đã dùng thuật gì đó, chạy rất nhanh, cuối cùng chỉ còn Trình Vũ, trẻ nhất và khỏe nhất là còn gắt gao đi theo phía sau Lý Nghiên.
Thế nhưng, đoạn theo sát Trình Vũ này cũng không kéo dài bao lâu, không phải y bị Lý Nghiên bỏ qua, mà là lúc chạy đến dưới cầu vượt, Lý Nghiên đột nhiên xoay người nhào tới.
"Lệ quỷ tập kích tôi, cô ấy cùng lệ quỷ đồng quy vu tận. Cô ấy đã cứu tôi, nhưng tôi lại không cứu được cô ấy..." Hình ảnh cả người Lý Nghiên đầy máu ngã vào lòng y, cho đến hôm nay vẫn in sâu trong đầu Trình Vũ.
Trình Vũ siết chặt tay đặt trên đầu gối, hít sâu một hơi, mới chậm rãi kiềm chế cảm xúc, tiếp tục nói: "Tôi không cứu được cô ấy, cũng không bảo vệ được con gái cô ấy. Khi một đội khác của chúng tôi chạy tới khách sạn, con gái cô ấy đã bị người ta mang đi, chúng tôi không thể tra ra ai mang cô bé đi."
"Vụ án này sau đó được chuyển giao cho Cục Điều Tra Đặc Biệt, tiến triển tiếp theo chúng tôi không nắm được." Trình Vũ nói: "Sau đó tôi bắt đầu cả đêm mất ngủ, mất ngủ gần một tháng sau, nên quyết định từ chức chuyển sang Cục Điều Tra Đặc Biệt."
"Lúc đó tôi nghĩ, cho dù tôi không có cách nào phá án, tôi cũng phải nghĩ cách tìm được con gái ân nhân cứu mạng của mình. Chồng cô ấy qua đời sớm, người thân còn sống chỉ có một đứa con gái, tôi phải cho cô ấy một lời giải thích."
"Sau khi tôi tiến vào Cục Điều Tra Đặc Biệt, bởi vì hằng ngày cần phải giao tiếp với âm vật, anh trai tôi lo lắng cho tôi, trực tiếp đóng cửa phòng tập gym mà anh ấy kinh doanh lúc đó, để giúp tôi điều tra vụ án này." Trình Vũ nói xong, lo lắng trong mắt hơi tản ra, lộ ra một tia ấm áp.
"Sau đó anh trai cậu đi làm giang hồ lừa đảo?" Dương Kỷ Thanh thấy Trình Vũ nhắc tới anh trai mình, lo lắng trong mắt hơi tản ra, vẻ mặt rõ ràng đã thả lỏng, mới mở miệng nói tiếp.
"Thực ra, anh trai tôi lúc ban đầu cũng cố gắng thử tiến vào giới huyền thuật bái sư, chỉ tiếc là anh ấy không có thiên phú." Trình Vũ áy náy cười, trong mắt lộ ra một tia đau lòng.
Anh trai của Trình Vũ là Trình Văn, ấn tượng của Dương Kỷ Thanh đối với hắn ta vẫn rất sâu sắc, dương khí trên người rất dồi dào, nhưng thiên phú huyền thuật một chút cũng không có.
"Đúng rồi, còn có cái này -" Trình Vũ từ trong túi lấy ra một cái la bàn kỳ quái, đặt ở trên mặt bàn.
Đây là một la bàn lớn hơn mặt đồng hồ đeo tay của nam một chút, mặt trên không có dấu khắc, ở giữa có một bàn tay nho nhỏ, do sương đen ngưng tụ thành, ngón trỏ chỉ thẳng vào lệnh Trảm đặt trên bàn.
"Đây vốn là pháp khí của Lý Nghiên. Sau khi Lý Nghiên và lệ quỷ đồng quy vu tận, tàn hồn cuối cùng của cô ấy bám vào la bàn này, rơi xuống bên cạnh cô ấy, bàn tay này chỉ vào lệnh Trảm không biết khi nào bị ném xuống dưới chân cầu." Trình Vũ nói: "Khi vào Cục Điều Tra Đặc Biệt, tôi mới biết được la bàn này có thể phản ứng với lệnh Trảm trong phạm vi nhất định."
Dương Kỷ Thanh giật mình. Khó trách lúc trước khi anh xử lý ủy thác của Từ Nghi Mẫn, khi truy đuổi thuật sĩ điều khiển quỷ mang theo lệnh Trảm, nửa đoạn sau lại liên tục gặp anh em Trình gia, tuyến đường truy đuổi giống nhau, người đuổi theo cũng là một. Anh có lệ quỷ song sinh của thuật sĩ điều khiển quỷ chỉ đường, còn trong tay Trình Vũ có la bàn chỉ chỗ của lệnh Trảm.
"Liên quan đến Trảm Tự Hội, ngoại trừ chuyện này, tôi không có gì giấu anh." Trình Vũ kết thúc câu chuyện.
"Con gái của Lý Nghiên tên gì?" Dương Kỷ Thanh hỏi: "Tôi có thể thử xem cô bé đang ở đâu."
"Trời! Tôi quên mất anh xuất thân từ thế gia thần toán!" Trình Vũ sửng sốt, sau đó vui mừng nói: "Cô bé tên là Sở Đường, chữ Sở trong Sở Sở động nhân, chữ Đường trong Hải Đường."
Dương Kỷ Thanh ghi nhớ tên, đưa tay cầm la bàn trước mặt Trình Vũ, dùng nó để gieo quẻ. La bàn là di vật của mẹ Sở Đường, còn mang tàn hồn của mẹ cô bé, là vật liên quan tốt nhất.
Vẻ mặt Trình Vũ khẩn trương nhìn Dương Kỷ Thanh mở quẻ thu quẻ, cuối cùng trả la bàn lại cho y.
"Kết quả... thế nào?"
"Một tin tốt, một tin xấu." Dương Kỷ Thanh không vòng vo, nói thẳng: "Tin tốt là Sở Đường còn sống, tin xấu là tôi không tính được cô bé ở đâu. Nghĩa là cô bé còn sống, nhưng rất có thể đang ở trong tay Trảm Tự Hội."
Trong Trảm Tự Hội có người biết che giấu thiên cơ, liên quan đến việc năm đó mẹ Sở Đường chết vì lệnh Trảm, vậy năm đó người mang Sở Đường đi rất có thể là người của Trảm Tự Hội.
Trình Vũ im lặng một lúc, sau đó thở dài một hơi: "Còn sống là tốt rồi." Còn sống thì y mới có cơ hội tìm người trở về.
"Gửi cho tôi một bức ảnh của Sở Đường, tôi cũng sẽ giúp cậu chú ý." Dương Kỷ Thanh nói.
"Cảm ơn." Trình Vũ cất la bàn, lấy điện thoại gửi ảnh của Sở Đường cho Dương Kỷ Thanh.
Dương Kỷ Thanh lưu lại ảnh Trình Vũ gửi tới, nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.
Sau khi mang thức ăn lên, Dương Kỷ Thanh cầm đũa lên mở miệng nói tiếp: "Căn cứ vào manh mối chúng ta nắm giữ hiện nay, tôi có thể đoán được các thành viên cốt lõi của Trảm Tự Hội."
"Ngoại trừ Đường Dân Xuyên đã chết ở thành tường cổ, và Triệu Cận Đình chết vì chú thuật hôm nay, bọn họ hẳn là có một thuật sĩ am hiểu che giấu thiên cơ, rất có thể giống tôi, am hiểu bói toán; một thuật sĩ có thể tạo hình từ giấy, phụ trách giám sát; nội gián của Trảm Tự Hội, Cừu Dũng hiện tại đang lẩn trốn; hơn nữa chủ nhân của Trảm Tự Hội, vị vong hồn bệ hạ Triệu Thừa Huy... Các thành viên cốt lõi còn sống của Trảm Tự Hội, ít nhất còn bốn người..."
"Ăn cơm trước đã." Nhậm Triều Lan gắp miếng sườn cho Dương Kỷ Thanh, ngăn anh thao thao bất tuyệt.
Trung tâm thành phố B, đèn đuốc sáng rực, hai người trẻ tuổi, mỗi người cầm một hộp gỗ đựng đồ sứ, cười nói đi ra từ trung tâm trải nghiệm gốm sứ.
Hai người này, một người có khí chất ngoan ngoãn, một người có tính cách ngại ngùng, nhưng đi cùng nhau dường như không dứt câu chuyện. Rất trùng hợp chính là Dương Kỷ Thanh không xa lạ gì với cả hai người. Một người là đệ tử của Phùng Lục Xuân, Hạ Chu, người kia là con trai của anh trai Triệu Cận Đình, Triệu Ninh.
"Hạ Chu, cậu nói tôi tặng chén trà tôi làm cho chú hai, chú hai sẽ vui chứ?" Triệu Ninh không chắc chắn hỏi ý kiến Hạ Chu.
"Chắc chắn sẽ vui, đây là do cậu tự làm mà." Hạ Chu cổ vũ nói.
"Haiz, tôi nghĩ nếu tôi học thêm kiến thức quản lý công ty, có lẽ chú hai sẽ vui hơn."
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi về phía trước dọc theo con phố cổ. Lúc đi tới dưới một đền thờ, Triệu Ninh đột nhiên dừng chân, nụ cười ngại ngùng trên mặt đột nhiên biến mất, mặt mày thanh tú trở nên âm u u ám, phảng phất trong nháy mắt biến thành một người khác.
Ánh đèn trên phố cổ sáng như ban ngày, Hạ Chu tự nhiên thấy rõ vẻ mặt quỷ dị biến hóa trên mặt Triệu Ninh, nhưng cậu ta cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ dừng bước, kết thúc nói đùa, cung kính gọi Triệu Ninh: "Bệ hạ."
___________________
2670 từ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro