Chương 99: Hôn thư 04

Chương 99: Hôn thư 04 - "... Tôi không hiểu."

Ở góc chéo đối diện giữa cửa thư phòng và bàn làm việc, Nhậm Thiếu Trạch và Nhậm Kiều Kiều bước một chân vào thư phòng, quay đầu lại đã thấy Dương Kỷ Thanh đứng sau bàn, trong tay đang cầm một tờ giấy đỏ.

Hai người đứng ở cửa chỉ có thể nhìn thấy mặt sau của tờ giấy đỏ, không nhìn thấy nội dung mặt trước của tờ giấy đỏ, nhưng điều này không cản trở hai người xác nhận tờ giấy đỏ trong tay Dương Kỷ Thanh chính là hôn thư của lão tổ tông Nhậm Triều Lan.

Cái hộp di vật kia của Nhậm Triều Lan do bọn họ tự mình sửa sang lại, tờ hôn thư kia của Nhậm Triều Lan bọn họ tận mắt thấy qua. Dựa vào hình dạng, kích thước, nếp gấp và độ phai màu của tờ giấy đỏ kia, không thể nghi ngờ gì nữa, đó chính là tờ hôn thư kia của Nhậm Triều Lan.

Hơn nữa, từ tư thế của Dương Kỷ Thanh cũng có thể nhìn ra, tờ giấy đỏ trong tay anh là lấy ra từ hộp di vật của Nhậm Triều Lan. Mà trong hộp di vật của Nhậm Triều Lan chỉ có duy nhất một tờ giấy màu đỏ, chính là tờ hôn thư kia!

Nhậm Thiếu Trạch: "..."

Nhậm Kiều Kiều: "..."

Bọn họ vội vã chạy đến cả người đều đổ mồ hôi hột, kết quả vẫn tới chậm, Dương Kỷ Thanh đã nhìn thấy hôn thư của lão tổ tông bọn họ.

Dương Kỷ Thanh cầm hôn thư còn đang ngây người, Nhậm Triều Lan bỏ viên ngọc cổ đang mài dở xuống, nâng đôi mắt như đầm nước mùa thu lạnh lẽo nhìn hai người sau khi vừa xông vào thư phòng thì giống như bị ấn nút tạm dừng, đứng yên tại chỗ.

"Có việc gì?"

"......" Không phải chúng tôi có việc, là ngài có việc, hơn nữa còn là việc lớn! Nhậm Thiếu Trạch không có cách nào nói ra câu này, chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng. Sau khi lẩm bẩm xong, đầu óc vội vàng xoay chuyển, nói bừa: "Cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là bạn của tôi vừa tặng tôi một bể cá vàng, muốn hỏi lão tổ tông có hứng thú nuôi một bể trong sân không?"

"Không cần." Nhậm Triều Lan từ chối.

"Vậy thì tôi không có việc gì, xin phép đi trước." Nhậm Thiếu Trạch nói xong, lập tức dẫn theo Nhậm Kiều Kiều rời khỏi thư phòng, theo kế hoạch quay trở lại đường cũ.

Sau khi Nhậm Thiếu Trạch và Nhậm Kiều Kiều rời đi, Nhậm Triều Lan mới nhận ra Dương Kỷ Thanh có gì đó không ổn.

Từ sau khi Nhậm Thiếu Trạch dùng "buổi hẹn" để lừa Dương Kỷ Thanh, Dương Kỷ Thanh gặp Nhậm Thiếu Trạch không có việc gì sẽ luôn thích chèn ép đối phương vài câu. Nhưng mà, vừa rồi từ lúc Nhậm Thiếu Trạch vào cửa cho đến khi rời đi, hắn đều không nghe thấy Dương Kỷ Thanh mở miệng nói chuyện.

"Sao vậy?" Nhậm Triều Lan lau sạch bụi ngọc dính trên đầu ngón tay, đứng dậy đi về phía Dương Kỷ Thanh.

Hôn thư cũ kỹ, tờ giấy đỏ đã phai màu loang lổ theo năm tháng, trên đó còn bị nhuộm một mảng mực lớn không rõ nguyên nhân, làm mờ tên của một người trong đôi tân nhân, chỉ có thể nhìn thấy tên của một mình Nhậm Triều Lan, nhưng có cái tên "Nhậm Triều Lan" này, cũng đủ để cho Dương Kỷ Thanh giận dữ.

Trên hôn thư này có tên Nhậm Triều Lan, điều đó có nghĩa đây là hôn thư của Nhậm Triều Lan, cũng có nghĩa Nhậm Triều Lan đã từng kết hôn với người khác, mà điều này, Nhậm Triều Lan chưa bao giờ nói với anh!

"Đã xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?" Nhậm Triều Lan đi đến bên cạnh Dương Kỷ Thanh, đưa tay vuốt khóe mắt bị tức đến phiếm hồng của anh.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Dương Kỷ Thanh nghiêng đầu tránh ngón tay của Nhậm Triều Lan, cuối cùng không thể kìm nén cơn giận được nữa, cười lạnh một tiếng, xoay tờ giấy đỏ lại, dí đến trước mắt Nhậm Triều Lan: "Tất nhiên là có chuyện vui rồi! Đại hỷ sự trong đời của Nhậm Triều Lan anh!"

Nhậm Triều Lan lui về phía sau một bước, tầm mắt dừng trên tờ giấy đỏ trước mắt, đợi thấy rõ nội dung bên trên, sắc mặt nhất thời có hơi ngẩn ra.

"Anh nói khi anh còn trẻ đã yêu em sâu đậm, anh nói việc không thể uống ly rượu tạm biệt mà em mời ở Vọng Kinh Các là điều hối tiếc nhất của anh, vậy sao anh không nói, chưa đầy nửa năm sau khi em chết, anh đã cưới một mỹ kiều nương khác?"

Dương Kỷ Thanh biết Nhậm Triều Lan không thích nghe anh nói đến từ chết, nhưng lúc này lửa giận trong lòng anh dâng lên, lý trí không thể kiềm chế được cảm xúc, vừa mở miệng đã bắt đầu nói không lựa lời.

400 năm trước, anh và Nhậm Triều Lan cũng chưa định ra mối quan hệ, tự do kết hôn là chuyện đương nhiên. Theo lý mà nói, Nhậm Triều Lan cưới người khác, Dương Kỷ Thanh không có lập trường để chỉ trích, cũng không có tư cách để truy cứu.

Thế nhưng nghĩ đến việc Nhậm Triều Lan từng thành thân với người khác, mà trước đó chưa từng nói với anh về việc hắn có một đoạn nhân duyên khác, hai điều cộng lại, tâm tình của anh liền nổ tung tại chỗ.

Anh không thể lý trí, cũng không muốn nói lý lẽ, anh chỉ cảm thấy mình bị lừa gạt tình cảm, anh đau lòng vì Nhậm Triều Lan đau khổ đến không muốn sống sau khi anh chết, nhưng không nghĩ trên đường Hoàng Tuyền anh âm hồn hiu quạnh, Nhậm Triều Lan lại động phòng hoa chúc đêm xuân ngắn ngủi.

Dương Kỷ Thanh mà lý trí, thì cũng sẽ nghĩ đến Nhậm Triều Lan không đến mức làm người cặn bã như vậy, nhưng lúc này anh ghen tuông trong lòng, lý trí logout, chính là không nhịn được nghĩ theo hướng này, sau đó càng nghĩ càng tức giận.

Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Kỷ Thanh tràn đầy lửa giận, khí thế mạnh mẽ mà sắc bén, Nhậm Triều Lan ngược lại rất thích nhìn bộ dáng tràn ngập tức giận của anh, nhưng không muốn anh thực sự tức giận mà tự tổn thương mình, nên nhanh chóng lên tiếng giải thích với anh.

"Không phải như em nghĩ đâu."

"Vậy là thế nào?" Dương Kỷ Thanh quay ngược tờ hôn thư đập mạnh xuống bàn, nhìn chằm chằm Nhậm Triều Lan.

"Em có muốn biết tên của một vị tân nhân khác trên hôn thư này là gì không?" Trên mặt Nhậm Triều Lan không hề có chút chột dạ, cực kỳ bình tĩnh hỏi.

"Em không muốn biết tên cô gái xinh đẹp của anh của anh là gì!" Dương Kỷ Thanh lạnh giọng từ chối.

"Em ấy tên là Dương Kỷ Thanh." Trong mắt Nhậm Triều Lan khẽ mỉm cười.

"Cô ta tên gì thì liên quan gì đến em... Hả? Anh nói cô ta tên gì?"

"Anh nói em ấy tên là Dương Kỷ Thanh, kỳ tài bói toán 400 năm trước, đệ nhất Dương gia vang danh thiên hạ."

"......" Đáp án này làm Dương Kỷ Thanh nhất thời sửng sốt, sắc mặt có chút hoảng hốt mà phản bác: "Em chưa từng thành thân với anh, cũng chưa từng kết âm hôn với anh, làm sao tên em có thể xuất hiện trên hôn thư này?"

"Hôn thư này là do chính tay anh viết, mỗi lần nhớ em, anh lại viết một tờ." Nhậm Triều Lan cúi đầu nói.

Sau khi Dương Kỷ Thanh chết, hắn gần như mỗi giờ mỗi phút đều nghĩ đến đối phương, nhớ đến phát điên, mới có thể viết một tờ hôn thư với Dương Kỷ Thanh trong ảo tưởng. Trong ảo tưởng của hắn, Dương Kỷ Thanh vẫn còn sống rất tốt, chỉ cần hắn không quản ngại mà cầu hôn, thì có thể bảo vệ anh, để anh không đi đến núi Tước Mang rồi một đi không trở lại.

Khi tỉnh táo, hắn sẽ không viết hôn thư, thậm chí còn phá hủy những tờ hôn thư mà hắn đã viết trong cơn mê muội. Tờ hôn thư bị Dương Kỷ Thanh đập lên bàn, vết mực trên đó thực ra là do hắn cố tình đổ lên. Thế gian đa phần là mù quáng vô tri, Dương Kỷ Thanh đã không còn, hắn không muốn thứ này ngoài ý muốn lan truyền ra ngoài, để cho anh chịu đựng tiếng xấu đoạn tụ nhảm nhí.

Nhưng điều này Dương Kỷ Thanh không cần phải biết. Hắn hy vọng khi Dương Kỷ Thanh nghĩ đến hắn, trong lòng tràn đầy vui mừng, mà không phải đau lòng khổ sở.

"Em xem, trên đó không có dấu tay của tân nhân, cũng không có dấu ấn của quan phủ." Nhậm Triều Lan chỉ vào hôn thư, vị trí đáng lẽ có dấu tay của tân nhân và dấu ấn của quan phủ, nói với Dương Kỷ Thanh.

Nhậm Thiếu Trạch không phải là người của 400 năm trước, không hiểu rõ về hình thức của hôn thư, nhưng Dương Kỷ Thanh lại rõ ràng. Anh cúi đầu nhìn kỹ, quả thật đúng như lời Nhậm Triều Lan nói, vị trí đáng lẽ phải có dấu tay và dấu quan lại trống rỗng, hoàn toàn không có dấu vết của màu đỏ lưu lại.

Nói cách khác, đây là một tờ hôn thư không hợp lệ, chỉ là sản phẩm do Nhậm Triều Lan lấy an ủi khi nhớ về anh.

"Vết mực dính trên hôn thư này không thể xóa đi được, nếu em không tin, anh sẽ đưa em đến mộ của anh." Nhậm Triều Lan suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Trong quan tài của anh có một phần chôn theo, bên trong có một phần hôn thư y hệt. Tờ hôn thư kia được bảo quản tốt, chắc chắn có thể nhìn rõ tên của em."

Năm đó, phần lớn những tờ hôn thư mà hắn viết trong cơn mê muội đã bị hắn tự tay tiêu hủy, nhưng Nhị thúc của hắn đau lòng hắn, đã lén lút giữ lại một phần. Lúc hắn hấp hối, nói cho hắn biết là sẽ tự tay giúp hắn bỏ hôn thư vào trong quan tài, cam đoan sẽ không để cho người ngoài nhìn thấy. Vì một phần tư tâm của mình, hắn cũng ngầm đồng ý an bài của Nhị thúc.

"Khụ! Không cần, em tin." Cơn giận của Dương Kỷ Thanh đã hoàn toàn dập tắt sau khi Nhậm Triều Lan giải thích, hiện tại chỉ còn lại sự xấu hổ. Vừa rồi cảm xúc bùng phát, giận dữ đến rất đương nhiên, hiện tại lại cảm giác có chút không biết nên thu hồi cục diện này như thế nào.

"Vậy thì, xin hỏi mỹ kiều nương của anh còn tức giận không?" Nhậm Triều Lan nhìn khóe mắt Dương Kỷ Thanh đỏ bừng, trên mặt lại nổi lên màu đỏ ửng ngượng ngùng vì hiểu lầm, nhịn không được cười nhẹ một tiếng, đưa tay xoa lên gò má nóng bỏng của anh, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve màu đỏ ửng kia.

"Này..." Dương Kỷ Thanh bất mãn đập cánh tay của Nhậm Triều Lan, sau đó không được tự nhiên lắc đầu xin lỗi: "Xin lỗi, là em hiểu lầm."

"Không cần xin lỗi, mỹ kiều nương của anh làm gì cũng đúng." Trong mắt Nhậm Triều Lan tràn đầy ý cười.

"Anh chưa xong đúng không?" Dương Kỷ Thanh thẹn quá hóa giận, nắm lấy cổ tay Nhậm Triều Lan, đẩy người ngồi xuống ghế, hai tay chống tay vịn trên ghế, một đầu gối chống lên mặt ghế giữa hai chân của đối phương.

"Làm gì vậy?" Nhậm Triều Lan thoải mái thả lỏng cơ thể, ngồi trên ghế, hơi hơi ngửa đầu nhìn Dương Kỷ Thanh, vẫn mang theo ý cười rõ ràng: "Mỹ kiều nương?"

"Bảo anh câm miệng!" Dương Kỷ Thanh cúi người, dùng đôi môi của mình chặn miệng đối phương.

Đầu tiên là anh cắn nhẹ môi Nhậm Triều Lan để trút giận, nhưng lại chọc cho Nhậm Triều Lan phát ra một tiếng cười nhỏ, sau đó đặt hai tay lên lưng Dương Kỷ Thanh, ôm chặt anh.

Hai người rơi vào dây dưa, ai cũng không chú ý tới, ở bên ngoài cửa sổ nửa mở, bóng dáng của Nhậm Kiều Kiều lướt qua.

Trước cửa chính viện, Nhậm Thiếu Trạch đứng ở ngoài thùy hoa, liên tục nhìn vào trong sân. Không bao lâu, hắn ta thấy Nhậm Kiều Kiều từ trong sân vội vàng chạy ra.

Nhậm Thiếu Trạch vốn định buông tay mặc kệ, quay trở lại đường cũ đi về, nhưng sau khi ra khỏi cổng viện, hắn ta cảm thấy không yên tâm, nên bảo Nhậm Kiều Kiều quay lại kiểm tra tình hình một chút.

"Thế nào?" Nhậm Kiều Kiều vừa ra khỏi sân, Nhậm Thiếu Trạch đã hạ giọng hỏi, "Bọn họ cãi nhau à?"

"...Không có." Nhậm Kiều Kiều mặt đỏ tai đỏ lắc đầu.

"Vậy là đánh nhau rồi?" Nhậm Thiếu Trạch tự mình đưa ra phỏng đoán, nhưng hắn ta có chút không dám tin.

"Cũng không có."

"Vậy tình huống là gì?"

"Bọn họ... ừm, đang hôn nhau..." Nhậm Thiếu Trạch bảo cô kiểm tra tình hình, cô vốn định ở ngoài cửa sổ nghe ngóng, ai ngờ vừa đi tới bên cửa sổ cách đó không xa, liền nhìn thấy lão tổ tông nhà cô bị Dương Kỷ Thanh đẩy ngã xuống ghế, sau đó hai người ôm nhau hôn môi. Tình hình chiến đấu kịch liệt đến mức cô cũng không dám nhìn lâu, nhìn lướt qua rồi nhanh chóng chạy trở về.

"Cho nên mặt cô đỏ như vậy, không phải do chạy bộ à?"

"Đường ngắn như thế, với thể lực của tôi không đến nỗi chạy đến đỏ mặt."

"...Tôi không hiểu." Vẻ mặt Nhậm Thiếu Trạch bối rối nói.

"Tôi cũng không hiểu, nhưng tôi không muốn đi tìm hiểu nguyên nhân." Cô cũng không muốn nhìn thấy nội dung không nên xem, không cẩn thận chọc giận lão tổ tông thì làm sao bây giờ?

"Thôi, tôi ra ngoài làm việc! Anh muốn biết nguyên nhân thì tự hỏi lão tổ tông đi, hỏi xong nhớ nói cho tôi biết." Nhậm Kiều Kiều nói xong, quay đầu bước đi, không cho Nhậm Thiếu Trạch cơ hội sai khiến cô lần nữa.
__________________

2546 từ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro