🐇 127: Cho anh một cây kẹo que 🐇

Edit: mellyjellyxx

Truyện chỉ được update trên wtp mellyjellyxx. Vui lòng không reup.


Một ngụm nước phun ra đột ngột, Lục Thiên Du đang ngồi phía trước và chăn drap giường đều lãnh đủ.

Nếu là bình thường bị người khác phun nước lên người như vậy, Lục Thiên Du đã sớm xù lông rồi.

Tuy nhiên, Lục Thiên Du hiện tại đang tràn đầy lòng đồng cảm, cũng không bận tâm quần áo mình bị ướt.

Cậu nhanh tay cầm lấy hộp khăn giấy trên tủ đầu giường, lau khô quần áo và chăn.

"Sao anh lại căng thẳng vậy? Anh đừng sợ, nếu anh là người tốt thì chú cảnh sát sẽ giúp anh thôi."

Lục Thiên Du vo tròn tờ khăn giấy vừa lau quần áo mình, sau đó lau khóe miệng và cằm của Thẩm Tu Nhiên.

Thẩm Tu Nhiên: "..."

Nếu không phải không nhịn được, anh đã không cười chật vật đến thế. Trong cổ họng còn sặc nước, lại vừa muốn ho vừa muốn cười, thật sự là không chịu nổi.

"Tôi... Phụt... Tôi không phải... Khụ khụ khụ..."

Lục Thiên Du thực sự không chịu nổi bộ dạng đó của anh, cầm lấy ly nước trong tay anh đặt gọn lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt Thẩm Tu Nhiên.

"Tôi nói thật với anh đó! Anh nghiêm túc một chút đi! Đừng lúc nào cũng cười được không?"

Đến bây giờ ngón tay cậu vẫn còn lạnh buốt, trong lòng cũng còn sợ hãi mà Thẩm Tu Nhiên người này lại còn cười được, không khỏi quá lạc quan đi!

"Được được được, tôi, tôi không cười, không cười, khụ khụ khụ..."

Nhìn vẻ mặt quá đỗi nghiêm túc của Lục Thiên Du, Thẩm Tu Nhiên cuối cùng cũng ngừng cười.

Nói đi cũng lạ, rõ ràng trước đây mỗi lần hai người vừa gặp mặt là lửa đạn vậy, Lục Thiên Du ước gì không nhìn anh dù chỉ một cái, giờ lại bắt đầu quan tâm anh rồi.

Thật là sống lâu mới thấy.

"Thực ra không sao thật mà, không phải như cậu nghĩ đâu, đừng suy nghĩ vớ vẩn."

Thẩm Tu Nhiên đã bình tĩnh lại, dựa sát vào chiếc gối ôm ở đầu giường, đôi mắt đen sâu thẳm, sáng trong phản chiếu khuôn mặt vô cùng lo lắng của Lục Thiên Du.

"Thẩm Tu Nhiên, anh có biết không, quá lạc quan cũng không tốt, đó là biểu hiện của việc trốn tránh hiện thực đó!"

Thẩm Tu Nhiên bật cười nói: "Tôi không trốn tránh, những người đó không phải xã hội đen, là một vài người bạn tôi quen đến thăm tôi thôi, thật đó."

"Thẩm Tu Nhiên! Tôi thấy hết rồi! Bọn họ đứa nào đứa nấy mặt mày hung tợn, nào có bạn bè là cái dạng đó chứ! Anh còn lừa tôi sao?!"

Lục Thiên Du nổi giận, cảm thấy đối phương đang giẫm đạp lên sự quan tâm của mình.

"Tôi cho anh lời khuyên mà anh còn không cần! Vậy anh muốn làm sao bây giờ chứ?!"

Thẩm Tu Nhiên: "Tôi..."

Hiển nhiên, Lục Thiên Du vẫn không tin anh. Thôi vậy, dù sao cũng không giải thích rõ được, dứt khoát cứ đâm lao phải theo lao, để Lục Thiên Du nghĩ anh thiếu tiền người ta vậy.

"...Dù sao cậu đừng báo cảnh sát là được."

Thẩm Tu Nhiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, thật sự sợ cậu sẽ báo cảnh sát thật.

Tuy họ hiện tại cũng không làm gì trái pháp luật, nhưng bị cảnh sát điều tra thì nói chung không hay lắm.

"Tại sao chứ? Tại sao không thể báo cảnh sát? Bọn họ là tổ chức gì vậy? Hay nói là, là bang phái gì vậy?"

Lục Thiên Du tuy sợ hãi, nhưng sự tò mò cần có thì cậu ta không thiếu chút nào.

-

Thẩm Tu Nhiên: "..."

Anh vừa im lặng, không khí đột nhiên trở nên vi diệu và ngượng nghịu.

Nói dối một lần, tương lai sẽ phải dùng vô số lời nói dối để lấp liếm. Lý lẽ này Thẩm Tu Nhiên vẫn hiểu.

Để tránh việc lời nói dối cứ như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, Thẩm Tu Nhiên quyết định đánh lạc hướng sự chú ý của Lục Thiên Du.

Anh trước tiên qua loa trả lời một câu: "Chuyện xã hội, trẻ con đừng hỏi nhiều."

Sau khi thành công dọa người kia sợ, anh lại dùng một câu hỏi trực tiếp chuyển điểm chú ý sang chính Lục Thiên Du.

"Nói cậu nghe, hôm nay sao cậu cũng đến đây? Hôm qua tôi chẳng phải đã nói là tôi không quản được Thẩm Niệm An ở đâu sao?"

Bị hỏi như vậy, sự chú ý của Lục Thiên Du quả nhiên bị chuyển hướng.

-

Lục Thiên Du xách cặp sách của mình đến cạnh chiếc sofa, nhẹ nhàng ném chiếc cặp lên. Sau đó, cả người cậu giống như hôm qua, vắt chân chữ ngũ, ngồi bệt trên sofa như một ông chủ.

"Tôi đến để ăn ké mà ~"

Lục Thiên Du không hề che giấu, rất thẳng thắn nói ra lý do "ăn ké" của mình.

"Ăn ké?" Thẩm Tu Nhiên bật cười.

Ai lại đi ăn ké đến bệnh viện chứ?!

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Thẩm Tu Nhiên cảm thấy Lục Thiên Du quả thực đã thể hiện bốn chữ "vô cớ gây rối" một cách nhuần nhuyễn.

"Lục Thiên Du, Lục gia thiếu cậu một miếng cơm ăn sao? Đến bệnh viện ăn ké, cậu nghĩ tôi tin không?"

Nếu nói là đến bệnh viện gây sự thì anh còn tin, đến bệnh viện ăn ké, đây là cái lý do quái quỷ gì vậy?

"Thật mà, anh đừng không tin chứ! Bữa tối tối qua siêu ngon, tôi chỉ muốn ăn lại một lần nữa thôi mà ~"

Nhắc đến ăn, Lục Thiên Du lập tức cảm thấy mình đã đói bụng rồi.

"Về nhà cậu đi, chỗ tôi không cung cấp bữa tối miễn phí đâu," để tránh Lục Thiên Du lợi dụng kẽ hở trong lời nói của mình, Thẩm Tu Nhiên còn bổ sung thêm một câu.

"Bữa tối có tính phí cũng không có, mau về nhà đi." Nói xong giống như đang quét rác muốn đuổi cậu ta đi.

Nhưng Lục Thiên Du mới không đi vào lúc này đâu.

Đến cũng đã đến rồi! Vì bữa tối miễn phí của mình, mặt dày một chút cũng chẳng sao.

"Thế tôi đến thăm anh cũng không được sao? Trước đây tôi đã hứa với anh dâu là sẽ đến thăm anh, rồi kể lại tình hình của anh cho anh ấy nghe. Sao anh cứ muốn đuổi tôi đi vậy?"

"Ồ," Thẩm Tu Nhiên không chút lưu tình nói. "Vậy giờ cậu cũng thấy rồi đó, có thể về nhà rồi."

"Vậy được rồi," Lục Thiên Du giả vờ không quan tâm mà nhún vai.

"Vậy tôi về nói với anh dâu là anh gặp xã hội đen..."

"Khoan đã, cậu đừng nói với em ấy chuyện này," nhìn cái vẻ mặt đắc ý của tên nhóc đó, Thẩm Tu Nhiên cũng lười quản cậu ta nữa.

"Được rồi được rồi, cậu thích ở thì cứ ở đi."

Dù sao thì tên nhóc này chắc cũng chỉ là hứng thú nhất thời thôi, Thẩm Tu Nhiên nghĩ vậy.

Thanh niên mà, ai chẳng thế, người khác càng phản đối, cậu ta lại càng muốn kiên trì.

-

Lúc này vẫn chưa đến giờ hộ lý của Thẩm Tu Nhiên mang bữa tối đến, Lục Thiên Du cảm thấy hơi đói bụng nhưng cũng ngại giục người ta.

May mà cậu có thói quen luôn mang theo đồ ăn vặt bên mình.

Lục Thiên Du học văn hóa chẳng ra đâu vào đâu, hàng ngày đi học thường xuyên trộm đọc tiểu thuyết, truyện tranh.

Có một thời gian cậu cả ngày ảo tưởng đột nhiên tận thế. Túi đeo vai của cậu lúc nào cũng chuẩn bị sẵn mấy gói bánh quy khô, cùng một chai nước khoáng chưa khui.

Ngoài ra, những món ăn vặt khác là thứ cậu cần ăn mỗi ngày.

Lục Thiên Du lấy ra hai cây kẹo que vị cam từ ba lô, đưa cho Thẩm Tu Nhiên một cây.

"Cho anh một cây này, kẹo que chắc anh ăn được chứ?"

"Ừm, cảm ơn."

Đưa kẹo cho Thẩm Tu Nhiên xong, Lục Thiên Du tự mình bóc vỏ cây kẹo của mình, nhét vào miệng.

Thẩm Tu Nhiên cầm cây kẹo que trong tay, đôi mắt lại nhìn về phía Lục Thiên Du. Lần cuối cùng anh ăn loại kẹo que này là khi còn ở cô nhi viện. Kể từ khi vào Thẩm gia, anh rất ít khi ăn đồ ăn vặt, càng không nói đến loại kẹo có que này, ăn trông thật ngây thơ và đáng yêu.

Cây kẹo que vị cam giống hệt cây Lục Thiên Du đang ăn. Đây là lần đầu tiên Lục Thiên Du chủ động chia sẻ đồ vật với anh.

-

"Sao anh không ăn vậy? Anh không thích kẹo que à?"

Ánh mắt Lục Thiên Du trong veo, thuần khiết, vẻ ngây thơ đặc trưng của một thiếu niên không thể giả tạo được.

Hai người ngồi đối mặt, khi Lục Thiên Du nói chuyện, một mùi cam ngọt dịu thoang thoảng lan tỏa trong không khí. Giống như mùi kẹo que, cũng như mùi tin tức tố trên người Lục Thiên Du.

Thẩm Tu Nhiên vô tình hồi tưởng lại mùi hương này trong đầu. Không thể không nói, mùi hương này khá dễ chịu.

-

Thẩm Tu Nhiên chỉ vào cánh tay bị thương không thể cử động của mình, "Cậu xem, tay tôi thế này sao mà bóc vỏ kẹo được?"

Tay tàn rồi, cần giúp đỡ.

Lục Thiên Du hiểu ý, cậu luôn là một học sinh giỏi thích giúp đỡ mọi người. Cậu lấy cây kẹo que từ tay Thẩm Tu Nhiên, thành thạo giúp anh bóc vỏ.

"Đây, há miệng ra, bổn thiếu gia đích thân đút anh ăn kẹo."

Vị cam ngọt ngào lan tỏa trong miệng, Thẩm Tu Nhiên khá hưởng thụ dịch vụ đút kẹo này.

"Không tệ, rất ngọt."

Kẹo rất ngọt, người cũng rất ngọt.

Đang định khen vài câu thì Lục Thiên Du đột nhiên đắc ý cười phá lên.

"Ha ha, Thẩm Tu Nhiên anh ăn kẹo que của tôi, anh phải dùng một bữa tối để trả ơn tôi!"

Thẩm Tu Nhiên: "???"

Suýt nữa thì một cây kẹo que bị hít vào cổ họng mà nghẹn!

Cứu mạng! Ai đó có thể đưa nhóc con ngây thơ này đi giúp anh không?!

-

"Anh nhìn tôi như thế làm gì? Đừng nói là định chơi trò vô lại đấy nhé?!"

Lục Thiên Du làm bộ phủi phủi tay áo, ra vẻ chẳng có chuyện gì, nhưng ánh mắt lại rõ ràng viết hai chữ "gây sự".

Vẻ mặt kia rõ ràng đang nói: nếu ngươi không đồng ý, thì ta sẽ lăn xả vào đánh nhau ngay bây giờ!

Thẩm Tu Nhiên lặng lẽ đảo mắt, "Lục Thiên Du, cậu chắc chắn mình đã 18 tuổi chưa vậy?"

"Đúng vậy, sao thế?!" Lục Thiên Du nói một cách hợp lý.

Sinh nhật 18 tuổi còn bị người này cắn cổ nữa chứ, cậu vẫn nhớ như in đấy!

Thẩm Tu Nhiên cười nhạo một tiếng: "Tôi còn tưởng cậu mới có 8 tuổi thôi chứ."

Ngây thơ đến vậy, lại dễ dàng hành động theo cảm tính, ngốc nghếch, giống như một đứa trẻ con không chịu lớn.

-

Cuối cùng vẫn để cậu ta ăn ké một bữa cơm. Lục Thiên Du ăn uống no đủ, đợi dì hộ lý rời đi mới nói ra nghi ngờ trong lòng mình.

"Thẩm Tu Nhiên, anh thiếu tiền rồi, sao còn thuê hộ lý đắt tiền như vậy?"

"Tôi thích."

"..."

Được rồi, coi như cậu ta không hỏi. Dù sao người thiếu tiền cũng không phải mình.

Việc cấp bách là phải xác định xem kế hoạch ăn ké trong một tháng tới có thực hiện được không.

"Thẩm Tu Nhiên, anh còn phải ở bệnh viện bao lâu nữa vậy?"

Thẩm Tu Nhiên vẫn luôn mặc quần áo bệnh nhân dài tay, trừ cánh tay bị bó bột ra, Lục Thiên Du cũng không biết trên người anh ta cụ thể còn bị thương ở đâu nữa.

"Ước tính thận trọng thì chắc phải hơn một tháng đó, sao vậy?"

"Hơn một tháng hả, vậy thì tốt quá! Tôi vừa vặn có thể ăn ké một tháng cơm!"

Thẩm Tu Nhiên: "..."

Anh thực sự rất nghi ngờ, người này rốt cuộc là làm sao lớn lên được đến từng này mà vẫn chưa bị ai đánh chết!

Phát hiện sắc mặt Thẩm Tu Nhiên không đúng, Lục Thiên Du nhận ra mình đã lỡ lời.

"Đừng... đừng giận mà..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro