🐇 134: Đối xử với anh ấy tốt một chút 🐇

Edit: mellyjellyxx

Truyện chỉ được update trên wtp mellyjellyxx. Vui lòng không reup.


"Lăng Phong, anh, anh buông tôi ra..."

Tần Ý yếu ớt giãy giụa, cảm giác vai mình sắp bị Lăng Phong bóp gãy.

"Buông ra? Tôi thấy tôi đã cho cậu quá nhiều tự do rồi, về sau cậu đừng hòng bước ra khỏi phòng một bước nữa!"

Lăng Phong kề sát bên tai anh ta, giọng nói lạnh lùng khiến Tần Ý như rơi vào hầm băng, lập tức không thể nhúc nhích.

Mùi tin tức tố nồng nặc tràn ngập, đè ép xuống, toàn thân Tần Ý chỉ còn lại sự đau đớn đến từ phản ứng bản năng.

Anh ta hơi run rẩy, đôi mắt trống rỗng tuyệt vọng, giống như một con nai non yếu ớt bị thương gần chết, bị con sư tử đang cắn xé mình kéo đi về phía tử vong.

-

Xe đang đậu ở ven đường, Lăng Phong dễ dàng khống chế Tần Ý, kéo anh ta về phía xe.

Đúng lúc đó, Tô Ngôn vừa cúp điện thoại video, quay người lại thì nhìn thấy cảnh tượng này. Cảnh tượng trước mắt khiến cậu sợ hãi. Một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đang kéo Tần Ý, trông cực kỳ giống những kẻ buôn người đang trắng trợn bắt cóc Omega trên đường phố.

Người đàn ông đó quay lưng lại với cậu, không thấy rõ mặt, nhưng Tần Ý có vẻ rất đau khổ.

"Này! Các người đang làm gì?!!" Tô Ngôn sốt ruột hét lớn một tiếng.

Mặc dù cậu cũng sợ hãi, nhưng vẫn chọn chạy nhanh về phía họ.

"Tôi, tôi, tôi đã báo cảnh sát rồi! Anh mau buông anh ấy ra!!!"

-

Lăng Phong lúc mới đến không chú ý xung quanh có người, giờ nghe thấy tiếng hét thì quay người lại, liếc mắt nhìn Tô Ngôn với ánh mắt âm trầm.

Sau khi nhìn rõ mặt người đàn ông mặc đồ đen đó, bước chân của Tô Ngôn đột nhiên khựng lại.

Này!!!

Không ngờ lại là!!!

Anh Lăng Phong!!!

Có lẽ vì ấn tượng ban đầu về Lăng Phong quá tốt, Tô Ngôn lập tức loại bỏ hình tượng "kẻ buôn người" khỏi anh ta.

Mặc dù vừa rồi Lăng Phong quay người lại nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng, âm trầm, nhưng trong lòng cậu không có cảm giác sợ hãi lùi bước, mà thay vào đó là sự vui mừng và ngạc nhiên.

"Là, là anh Lăng Phong!!!"

Sự vui mừng khi gặp anh trai Lăng Phong khiến Tô Ngôn ngay lập tức bỏ qua việc tay kia của Lăng Phong vẫn đang kéo Tần Ý, cậu chạy tới, dang hai tay ra định ôm một cái.

-

Lăng Phong nhìn Tô Ngôn thì có chút ngẩn người, không ngờ lại gặp cậu ở đây. Anh ta còn chưa kịp nói chuyện, cậu bé đã chạy về phía anh ta.

Lăng Phong theo bản năng buông tay đang nắm cánh tay Tần Ý, vững vàng đỡ lấy Tô Ngôn đang lao tới.

Lâu ngày không gặp, Tô Ngôn được Lục Cẩn Thừa nuôi mập mạp hơn một chút, cơ thể cũng nặng hơn không ít.

Cậu xông tới không chút phòng bị, Lăng Phong ôm lấy cậu và lùi lại hai bước, không để cậu đè nặng lên bụng.

Cậu ấy giống như một đứa trẻ, cứ thế xông vào mà không biết tự bảo vệ mình.

Lăng Phong rũ mắt xuống, trong mắt thoáng hiện lên ý cười.

"Sao em lại một mình ở đây? Lục Cẩn Thừa sẽ thả em ra ngoài à?"

Bụng cậu đã gần năm tháng, khi ôm có thể cảm nhận được độ cong nhô ra dưới lớp quần áo. Lăng Phong buông cậu ra, tay nhẹ nhàng đặt lên vai để cậu ấy đứng vững.

"Bảo bối, em thành thật nói với anh, có phải em trốn ra ngoài không?"

Tô Ngôn vặn vẹo cơ thể, cười ngọt ngào: "Ai da, không phải mà ~~~"

"Nhóc nghịch ngợm, trước mặt anh mà còn nói dối à?"

Giọng nói của Lăng Phong dịu dàng như một làn gió xuân ấm áp, là sự ấm áp mà Tần Ý chưa từng có được.

Rõ ràng đều là trốn ra ngoài, nhưng lại nhận được hai cách đối xử hoàn toàn khác nhau.

Tần Ý tiếp xúc với Lăng Phong đều là những lúc lạnh lùng và tàn nhẫn, chưa từng nghĩ đến Lăng Phong lại có một mặt dịu dàng như vậy.

Anh ta vừa rồi còn lo lắng cậu Omega này sẽ bị tổn thương, xem ra là mình nghĩ nhiều rồi.

-

Sự xuất hiện đột ngột của Tô Ngôn đã phá vỡ kế hoạch ban đầu của Lăng Phong. Nếu đã gặp, anh ta không thể không để tâm đến Tô Ngôn.

"Tô Ngôn, anh đưa em về nhà nhé?" Lăng Phong hỏi.

Lăng Phong không biết Tô Ngôn đã không còn ở biệt thự kia nữa. Chỗ này cách biệt thự mà Lục Cẩn Thừa ở trước đây còn rất xa, Tô Ngôn lại một mình chạy đến nơi này, Lăng Phong cũng không yên tâm.

"Oao! Em không muốn mà, em vừa mới ra ngoài, còn chưa đi dạo đủ đâu ~"

Tô Ngôn vẫn chưa muốn về nhà. Buổi chiều Lục Cẩn Thừa đều ở công ty, cậu khó khăn lắm mới một mình chạy ra ngoài, không muốn về nhà sớm như vậy.

"Anh Lăng Phong ~~~ Anh đừng nói cho tiên sinh nhé?" Tô Ngôn thì thầm nhỏ giọng, biết hai người họ quen nhau, Tô Ngôn có chút lo lắng Lăng Phong sẽ nói với Lục Cẩn Thừa.

Nhưng sự lo lắng của cậu là thừa. Lăng Phong còn mong muốn đưa cậu đi khỏi bên cạnh Lục Cẩn Thừa, sao có thể nói cho Lục Cẩn Thừa chứ.

"Được rồi, anh không nói cho cậu ta. Nhưng em không thể lại một mình đi lang thang."

Tô Ngôn bĩu môi, mắt long lanh nhìn Lăng Phong.

"Làm nũng cũng vô dụng đâu," Lăng Phong nhẹ nhàng nhéo cằm Tô Ngôn, giọng nói mang chút ý vị dụ dỗ, "Nếu em không muốn về nhà thì đi cùng anh được không?"

Tô Ngôn từ trước đến nay không hề đề phòng Lăng Phong. Nghe Lăng Phong muốn dẫn mình đi, cậu chỉ nghĩ đối phương muốn dẫn mình đi chơi.

"Anh Lăng Phong, chúng ta đi đâu chơi vậy?"

"Sao còn ham chơi như vậy, đợi anh giải quyết xong chuyện, sẽ đưa em đi chơi." Lăng Phong xoa đầu Tô Ngôn, bảo cậu ngoan một chút.

Sau đó, anh ta mới nhớ ra phải quản lý Tần Ý đang đứng bên cạnh.

Khi nhìn về phía Tần Ý, nụ cười và sự ấm áp trong mắt Lăng Phong lập tức biến mất.

"Lên xe." Chỉ có hai chữ lạnh băng.

-

Vừa nhắc đến Tần Ý, Tô Ngôn liền xù lông như một con mèo nhỏ bị giẫm trúng đuôi.

Anh trai Lăng Phong ôn nhu như thế, sao có thể đối xử thô bạo với một Omega như vậy chứ!

"Anh Lăng Phong! Anh không được bắt nạt Tần Ý!"

Tô Ngôn ra vẻ bênh vực người mình, che chắn Tần Ý phía sau, nũng nịu nhưng kiên quyết nhìn Lăng Phong.

"Ừm?" Lăng Phong bật cười, không ngờ Tô Ngôn lại quen biết Tần Ý.

"Anh không bắt nạt cậu ta."

"Nhưng em thấy rồi! Anh ấy không muốn đi, anh còn dùng sức kéo anh ấy! Anh phải xin lỗi anh ấy!"

Lăng Phong: ...

Thật là đau đầu, nhưng cố tình anh lại muốn chiều chuộng cậu bé này.

"Được rồi, là anh làm không đúng," Lăng Phong thật sự xin lỗi Tần Ý.

"Tần Ý, lên xe đi, chúng ta về thôi."

-

Tần Ý không ngờ Lăng Phong và cậu thiếu niên mới quen lại quen biết nhau, trông còn có vẻ rất thân thiết.

Tô Ngôn đã có chồng và đang mang thai, nên Tần Ý đương nhiên sẽ không coi cậu là một trong những cậu bé hầu hạ bên cạnh Lăng Phong.

Dù vậy, nghe cậu bênh vực mình, trong lòng Tần Ý vẫn thấy ấm áp. Tô Ngôn có lẽ là Omega duy nhất dám dùng giọng điệu và thái độ như vậy để nói chuyện với Lăng Phong mà không chọc giận anh ta.

"Ừm, về thôi."

Tần Ý vốn dĩ không có ý định trốn chạy, nếu đã bị tìm thấy anh ta cũng không còn tâm trí nào để ở bên ngoài nữa.

Tô Ngôn đã lâu không gặp Lăng Phong, lúc này có rất nhiều điều muốn nói với anh ta.

Tần Ý đi theo sau họ không nói một lời, sắc mặt tái nhợt không khỏe mạnh, trong mắt chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm.

-

Lăng Phong bảo tài xế đưa họ đến một trong những biệt thự ở Ninh Bắc thị.

Đây là lần đầu tiên cả Tô Ngôn và Tần Ý đến đây. Biệt thự có quản gia và người hầu thường trực.

Trước đây mỗi lần Lăng Phong về đều chỉ có một mình, nhưng lần này họ lại thấy anh ta dẫn theo hai Omega về.

Dù Lăng Phong rất ít khi về, nhưng gần như mọi ngóc ngách của biệt thự đều có camera ẩn, có người chuyên giám sát mọi hành động của quản gia và người hầu.

Vì vậy họ không coi biệt thự của chủ nhân là nhà của mình để ở, cũng không dám tùy tiện bàn tán về chủ nhân.

-

Trong đại sảnh tầng một, những người hầu mang trái cây tươi lên bàn trà.

Lăng Phong liếc nhìn đĩa trái cây, sau đó vẫy tay gọi một cô hầu gái.

"Lăng thiếu, có gì dặn dò ạ?"

"Cô đi lấy một ít đồ ăn vặt mà trẻ con thích, tiện thể mang lên một phần xoài."

Đồ ăn vặt là chuẩn bị riêng cho Tô Ngôn, còn xoài là vì Tần Ý thích ăn.

Tần Ý nghĩ, anh ta chắc là được nhờ phúc của Tô Ngôn.

Nếu chỉ có một mình anh ta, bây giờ có lẽ đã bị nhốt trên giường rồi, làm gì còn cơ hội ăn trái cây.

-

Tô Ngôn không biết chuyện đời tư của Lăng Phong, hơn nữa cậu thấy dấu vết trên xương quai xanh của Tần Ý nên cho rằng Tần Ý và Lăng Phong là quan hệ tình nhân.

Cảnh kéo nhau vừa rồi cũng tự động được cậu ấy coi là mâu thuẫn cãi vã giữa các cặp đôi.

Khi cậu vừa hỏi họ đã ở bên nhau từ khi nào, Tần Ý thực ra rất muốn phản bác một câu nói rằng họ không phải quan hệ tình nhân.

Nhưng nhìn đôi mắt đơn thuần của Tô Ngôn, anh ta lại không thể nói ra lời.

Lăng Phong ngầm thừa nhận cái mối quan hệ mà Tô Ngôn nghĩ, còn nhìn Tần Ý với ánh mắt đầy ẩn ý.

Tần Ý trong lòng rất rõ ràng, mối quan hệ thật sự giữa họ là một điều không thể nói ra, nói ra sẽ làm ô uế tai người khác.

Anh ta cúi đầu im lặng, tự giễu lắng nghe Lăng Phong kể lể về mối quan hệ của họ với Tô Ngôn. Thật nực cười, tất cả đều là những lời nói dối.

Có lẽ chỉ có kẻ hai mặt như Lăng Phong mới có thể biến đen thành trắng, biến sự lăng nhục thành tình yêu.

-

Đã là buổi chiều, Tô Ngôn có thói quen ngủ trưa sau khi ăn xong, lúc này trên ghế sofa vừa nhấm nháp bánh gạo vừa gật gù buồn ngủ.

Họ vốn dĩ đang trò chuyện, nhưng vừa nói chuyện vừa ăn uống thật mệt, nói một lúc thì cậu đã buồn ngủ.

Lăng Phong bảo quản gia sắp xếp một phòng ngủ cho cậu, để cậu có thể ngủ một giấc trưa thật ngon.

"Anh Lăng Phong."

Lăng Phong như thường lệ giúp cậuấy đắp chăn cẩn thận, khi đứng dậy thì bị Tô Ngôn kéo vạt áo lại.

"Sao vậy?"

Tô Ngôn cụp mắt xuống, "Anh đối xử tốt với Tần Ý một chút nha."

"Làm sao vậy?"

"Ưm... Em cảm thấy anh ấy có vẻ không vui, hôm nay anh ấy qua đường còn không thèm nhìn xe, nhất định là rất đau lòng nên mới như vậy."

Tô Ngôn bị cơn buồn ngủ xâm chiếm, nói chuyện cũng không được trôi chảy lắm, nhưng Lăng Phong vẫn có thể hiểu ý cậu.

Ánh mắt anh ta trở nên sâu thẳm, nhẹ nhàng vỗ vỗ chăn.

"Yên tâm đi, bây giờ anh sẽ đi nói chuyện với cậu ta, em cứ nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa anh sẽ đưa em về nhà."

-

Sự lo lắng và căng thẳng liên tục thực sự đã gây ra một số ảnh hưởng không tốt cho cả thể chất lẫn tinh thần của Tần Ý.

Ngay trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi Lăng Phong đưa Tô Ngôn lên lầu nghỉ ngơi, Tần Ý vừa nhắm mắt lại đã ngất đi.

Khi Lăng Phong xuống lầu, anh ta nhìn thấy một khuôn mặt đang cau mày nhẹ nhàng, chìm vào giấc ngủ.

"Đối xử tốt hơn với cậu ta sao?"

Lăng Phong lẩm bẩm, đi đến trước ghế sofa, nhẹ nhàng bế Tần Ý lên.

"Vậy tôi sẽ thử tốt hơn một chút, hy vọng cậu đừng không biết điều."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro