🐇 161: Một suy đoán táo bạo 🐇
Edit: mellyjellyxx
Truyện chỉ được update trên wtp mellyjellyxx. Vui lòng không reup.
Lần đầu tiên hai người gặp mặt là một sự trùng hợp, khi đó Tô Ngôn vô tình lên xe của Lăng Phong.
Sau này, khi cậu lâm vào nguy hiểm, lại đúng lúc được Lăng Phong cứu, chăm sóc chu đáo một kẻ ngốc nghếch chẳng hiểu gì.
Sau khi Tô Ngôn trở về bên cạnh Lục Cẩn Thừa, Lăng Phong vẫn đối xử tốt với cậu như trước, còn lén lút tìm cho cậu những vũ khí phù hợp và dạy cậu cách tự bảo vệ mình.
Mặc dù Lăng Phong và Lục Cẩn Thừa quen biết, nhưng mối quan hệ của họ trông không mấy tốt đẹp.
Đối xử tốt như vậy với Omega của một người bạn không thân, rốt cuộc là vì lý do gì? Nghĩ lại, Tô Ngôn cũng cảm thấy có chút khó hiểu.
Cậu nhìn Lục Thiên Du vẫn còn đang chống cằm suy tư, hỏi: "Thiên Du, em thấy anh Lăng Phong vì sao lại đối xử tốt với anh như vậy?"
"Anh dâu, em nghĩ..." Lục Thiên Du mím môi, lông mày nhíu chặt nhìn về phía Tô Ngôn, thần sắc vô cùng do dự.
"Em không biết có nên nói không nữa..."
"Có gì mà không nên nói chứ? Giữa hai chúng ta sao lại có chuyện không thể nói ra?"
Tô Ngôn thấy vẻ do dự của Lục Thiên Du thì càng sốt ruột, không ngừng thúc giục.
Lục Thiên Du bị thúc giục mãi, ý nghĩ cứ mắc kẹt trong lòng không nói ra được cũng khó chịu.
"Vậy... vậy anh hứa, không được nói cho anh họ em những gì chúng ta thảo luận nhé!"
Nếu Lục Cẩn Thừa biết, Lục Thiên Du cảm thấy thời điểm mình bị sung quân ra biên cương không còn xa nữa.
Tô Ngôn giơ ba ngón tay lên, đảm bảo: "Anh tuyệt đối sẽ không nói cho anh ấy. Đây là bí mật nhỏ của hai chúng ta!"
-
Từ khi kết bạn thân với Lục Thiên Du, Tô Ngôn có rất nhiều chuyện nhỏ không nói với Lục Cẩn Thừa.
Nếu Lục Cẩn Thừa biết cậu Omega nhỏ tưởng chừng không giấu giếm điều gì với mình, giờ lại có bí mật với người khác, chắc chắn hắn sẽ tức giận, và có khi sẽ thật sự cân nhắc ném Lục Thiên Du đi.
Sự chiếm hữu của Alpha quả thực mạnh mẽ đến mức khiến người ta tức điên.
May mắn là Lục Cẩn Thừa đủ tự tin, nghĩ rằng Omega nhỏ của mình sẽ nói mọi thứ với mình nên hắn hoàn toàn không giám sát nhất cử nhất động của cậu như những Alpha chiếm hữu mạnh khác.
Lục Cẩn Thừa để lại cho Tô Ngôn một không gian riêng tư khá lớn. Tô Ngôn thường ngày cũng không hỏi quá nhiều về công việc của Lục Cẩn Thừa. Nếu hắn phải đi công tác hay về muộn, cậu rất ít khi làm phiền. Cách chung sống này khiến cả hai đều cảm thấy thoải mái.
-
Lục Thiên Du đảo mắt khắp phòng ăn vài lần, xác nhận không có ai khác ở đó, rồi ghé tai Tô Ngôn thì thầm: "Em nghĩ, anh Lăng Phong của anh, anh ấy thích anh!"
Nói ra bí mật động trời, Lục Thiên Du lập tức bịt miệng mình, trừng mắt nhìn chằm chằm Tô Ngôn.
Tô Ngôn cũng trợn tròn mắt nhìn cậu, trong mắt đầy vẻ không thể tin được.
"Thiên Du, em đang nói gì vậy?"
Lục Thiên Du bỏ tay ra khỏi miệng, nói nhỏ: "Anh không cảm thấy sao?"
Tô Ngôn biết Lục Thiên Du nói "thích" là ý gì, nhưng...
"Anh... anh không... không thấy thế. Anh, anh có Alpha rồi mà," Tô Ngôn lắp bắp giải thích.
"Hơn nữa, hơn nữa anh Lăng Phong có Omega mà. Anh mới gặp gần đây thôi, là một Omega rất xinh đẹp!"
"Gần đây?" Lục Thiên Du nhạy bén nắm bắt từ khóa. "Anh nói là gần đây, nhưng hai người đã quen nhau từ lâu rồi mà!"
Lục Thiên Du tin tưởng vào trực giác của mình. Cậu đã đọc rất nhiều sách và tiểu thuyết rồi!
Lăng Phong kia vừa nhìn đã thấy là một người không dễ chọc. Vẻ ngoài, vóc dáng, khí chất đó, đích thị là nam phụ Alpha thâm tình trong phim truyền hình ABO rồi!
Mặc dù Omega mình thích đã có Alpha, nhưng vẫn âm thầm bảo vệ, đối xử tốt với cậu ấy, vì cậu ấy mà loại bỏ mọi chướng ngại. Cuối cùng tất cả chỉ để đổi lấy một nụ cười nhạt nhòa từ Omega...
Nói tóm lại, ngoài kết luận Lăng Phong thích Tô Ngôn, Lục Thiên Du không thể suy ra kết luận nào khác.
-
"Không đúng, không phải như vậy. Anh Lăng Phong đối với anh, không phải cái kiểu thích mà em nói đâu."
Tô Ngôn vẫn phủ định và lắc đầu, giải thích mối quan hệ giữa hai người cho Lục Thiên Du.
Mối quan hệ của họ tuy rất tốt, nhưng không phải tình yêu. Anh Lăng Phong đối với cậu giống như một người anh yêu thương một đứa em nhỏ vậy.
Ngay cả trong một tháng cậu bị mất trí nhớ, anh cũng không có hành động nào vượt quá giới hạn.
Ở bên cạnh Lăng Phong, cậu rất vui vẻ và thoải mái. Mặc dù những người xung quanh dường như đều rất sợ anh ấy, bao gồm cả Tần Ý ngày hôm đó.
Nhưng Tô Ngôn cảm thấy chỉ cần có Lăng Phong bên cạnh, sẽ có một cảm giác an toàn khác biệt. Những cảm giác này hoàn toàn không giống với cảm giác khi ở bên cạnh Lục Cẩn Thừa.
Vì vậy, đó không phải là tình yêu.
Sau khi nghe Tô Ngôn đưa ra hàng loạt ví dụ để chứng minh, suy đoán ban đầu của Lục Thiên Du cũng bắt đầu lung lay.
"Vậy tại sao lại như vậy?" Lục Thiên Du khó hiểu.
Tô Ngôn buông tay, "Anh cũng không biết nữa, có thể là chúng ta có duyên?"
Lục Thiên Du chống cùi chỏ lên bàn, tay đỡ đầu, nhìn khuôn mặt trầm tư của Tô Ngôn. Đột nhiên, Lục Thiên Du như phát hiện điều gì đó, cậu vồ lấy vai Tô Ngôn.
"Á!" Tô Ngôn đang suy nghĩ cũng bị cú vồ đó làm giật mình. "Em làm gì vậy?"
Lục Thiên Du đặt hai tay lên vai Tô Ngôn, từ từ xoay cậu lại đối mặt với mình. Tô Ngôn đầy vẻ khó hiểu và mơ màng, để mặc Lục Thiên Du xoay mình.
"Sao, sao vậy?" Lục Thiên Du đang đánh giá mình một cách kỳ lạ, Tô Ngôn bỗng cảm thấy hơi căng thẳng.
"Em làm gì, sao lại nhìn chằm chằm anh thế? Lạ, lạ quá..."
"Ừm..."
Lục Thiên Du chăm chú nhìn mặt Tô Ngôn rất lâu, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở đôi mắt trong sáng, long lanh kia.
"Anh dâu, em hình như lại có một suy đoán táo bạo!"
"Hả?"
Những suy đoán của Lục Thiên Du thường rất bất ngờ, Tô Ngôn nuốt nước bọt, nhanh chóng chuẩn bị tâm lý.
"Suy đoán gì vậy?"
Lúc này, Lục Thiên Du trông rất nghiêm túc, không còn vẻ nghịch ngợm như ban nãy.
Cậu hơi nhíu mày, "Em nghĩ có khi nào là vì anh ấy là người thân của anh không? Anh ấy thực sự là anh trai của anh à?"
-
Tuy học hành chẳng ra gì, nhưng Lục Thiên Du lại có năng khiếu nghệ thuật, đặc biệt là mỹ thuật.
Tài năng này cũng được cậu áp dụng khi ngắm trai đẹp. Chỉ cần đã từng nghiêm túc quan sát một anh chàng đẹp trai, cậu có thể nhớ rõ ràng hình dáng xương cốt của họ.
Mặc dù chỉ gặp Lăng Phong một lần, nhưng ngoại hình của anh đã khắc sâu trong tâm trí Lục Thiên Du.
Cậu so sánh hình ảnh Lăng Phong trong đầu với vẻ ngoài của anh dâu mình. Không biết có phải do tâm lý mách bảo không, nhưng cậu cảm thấy có gì đó giữa hai người rất giống nhau, dù không thể nói rõ là chỗ nào.
Một người là Alpha, một người là Omega, đầu tiên là khí chất đã khác nhau hoàn toàn.
Nếu chỉ xét về khuôn mặt, thực ra cũng không có nhiều điểm tương đồng. Nhưng nhìn kỹ, lại thấy dường như mọi chỗ đều có chút giống nhau.
Đặc biệt là đôi mắt của Tô Ngôn. Ánh mắt của hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng bỏ qua ánh mắt mà chỉ nhìn cấu tạo đôi mắt, dường như chúng giống hệt nhau.
Thật kỳ diệu!
-
Câu nói này khiến Tô Ngôn sững sờ, miệng khẽ hé, lâu sau cũng không thốt nên lời.
Người thân?
Anh Lăng Phong sao có thể là người thân của mình?
Nếu là thật, tại sao Lăng Phong lại chưa bao giờ nói với cậu?
"Anh dâu?" Lục Thiên Du khẽ gọi.
Tô Ngôn hoàn hồn, nhưng thần sắc vẫn còn chút ngơ ngác.
"Chắc... chắc không phải đâu? Sao lại có thể..."
Lục Thiên Du nhìn vẻ mặt thất thần của Tô Ngôn, cũng bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình.
"Em chỉ đoán thôi. Nhưng mà, em thấy đối xử tốt với một người như thế, chắc chắn phải có lý do. Có lẽ anh ấy vì một lý do nào đó mà không thể nhận người thân, nên chọn cách lặng lẽ bảo vệ anh từ phía sau..."
Lục Thiên Du cũng không biết giải thích thế nào cho hợp lý, sợ nói càng nhiều càng sai, càng chạm vào nỗi buồn của Tô Ngôn.
Cậu biết Tô Ngôn là trẻ mồ côi, chưa đầy một tuổi đã bị bỏ ở trại trẻ, bố mẹ nuôi lại không tốt với cậu.
Đặt mình vào vị trí của Tô Ngôn, chắc chắn cậu cũng không muốn nhắc đến gia đình gốc của mình.
-
Không khí đột nhiên trở nên ngại ngùng, hai người cứ ngồi đối diện nhưng không dám nhìn nhau, im lặng một lúc lâu.
"Tại sao em lại nghĩ như vậy?" Tô Ngôn hỏi.
Lục Thiên Du thấy Tô Ngôn không có vẻ quá đau buồn, liền giải thích: "Vì em thấy đôi mắt hai người rất giống, ừm... thật ra không chỉ có mắt, những chỗ khác cũng có chút giống nữa."
"Mắt?" Tô Ngôn không có gương trong tầm tay. Cậu mở camera trước trên điện thoại, đưa lên mặt.
"Mắt giống sao? Không giống mà..."
Nhìn mình trên màn hình điện thoại, Tô Ngôn không thấy mình có điểm nào giống anh Lăng Phong cả. Lục Thiên Du cũng thò đầu vào nhìn. Hình ảnh trên camera và mắt thường có chút khác biệt.
"Em chỉ đoán thôi, hay là anh hỏi anh Lăng Phong đi?" Họ ở đây đoán cả ngày cũng không bằng hỏi thẳng.
"Hỏi, hỏi như thế à?" Ngón tay Tô Ngôn cầm điện thoại hơi trắng bệch, trong lòng không biết là hồi hộp hay mong đợi.
Lục Thiên Du nghĩ, hỏi thẳng như vậy có vẻ hơi kỳ quặc.
Nhưng nếu hỏi "vì sao anh lại đối xử tốt với em như thế?", lại càng kỳ quặc hơn.
"Hay là anh hỏi anh ấy xem có biết chuyện của Thẩm Niệm An không?"
Lục Thiên Du đề nghị. "Tiện thể em cũng hỏi Thẩm Tu Nhiên, lâu như vậy rồi, anh ta cũng nên có thời gian trả lời tin nhắn của em chứ?!"
Lục Thiên Du vừa nói vừa bắt đầu soạn tin nhắn. Tô Ngôn nhìn chiếc điện thoại trên tay, ngón tay lướt trên màn hình, nhấp vào khung chat với Lăng Phong.
Cậu đang do dự không biết có nên hỏi hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro