Chương 19

Đồng thời rơi xuống đất còn chuỷ thủ Triều Thanh giấu ở tay áo .

Nghe được tiếng chuỷ thủ rơi xuống đất , Triều Thanh như là đột nhiên bị bừng tỉnh, đầy mặt đỏ bừng muốn đi nhặt.

Nhưng mà Cung Thành Trụ trước hắn một bước nhặt lên, rất có hứng thú cầm ở trong tay thưởng thức.

Triều Thanh khẩn trương nuốt xuống nước miếng, hoảng loạn giải thích, "Ta mang theo nó không phải muốn tập kích ngài! Ta là muốn cho ngài xả giận, thật sự không được đâm ta một nhát cũng có thể!"

Cung Thành Trụ nhướng mày, cầm chủy thủ chậm rãi tới gần hắn.

Lưỡi dao chuỷ thủ phản xạ với ánh sáng, tuy là Triều Thanh đã làm tốt chuẩn bị, giờ phút này cũng bị sợ tới mức lui về phía sau vài bước, phía sau lưng đụng vào vách tường.

Cung Thành Trụ thực mau đi đến trước mặt Triệu Thanh, cầm chủy thủ ở bên cạnh mặt Triệu Thanh khoa tay múa chân, trên cao nhìn xuống hỏi, "Ngươi muốn ta đâm chổ nào?"

Thấy hắn nghiêm túc cùng chính mình thảo luận, Triều Thanh sợ tới mức đều mau hôn mê, liều mạng làm chính mình bình tĩnh lại, thấy chết không sờn nâng lên cánh tay.

Một tay phế đi cũng không sao ,hắn còn có một cánh tay còn lại vẫn có thể viết chữ.

Áo trong mềm mại theo động tác của Triệu Thanh trượt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay tuyết trắng mảnh khảnh, làn da tuyết trắng trong sáng có thể trông thấy rõ mạch máu bên dưới da thịt.

"Nơi này được không?" Thanh âm Triệu Thanh bắt đầu run rẩy.

Cung Thành Trụ không nói chuyện, thần sắc đen tối không rõ nhìn chằm chằm động tác của Triệu Thanh.

Triều Thanh chờ đợi đau đớn sắp đến, nhưng mà Cung Thành Trụ lại bắt lấy cổ tay của hắn đặt ở bên môi, nhắm mắt lại khẽ hôn một cái.

Khí chất cấm dục nháy mắt tiêu tán, hình ảnh trở nên ái muội vô cùng.

Triều Thanh ngơ ngẩn.

Khẽ hôn một cái xong, Cung Thành Trụ nâng lên mí mắt nhìn hắn, giống như yêu tinh mê hoặc người .

Trên cổ tay truyền đến xúc cảm quá mềm mại, thấy một màn gần gũi như vậy Tô Bạch đã chịu đánh sâu vào tương đối lớn, dừng một chút thiếu chút nữa đã quên tiếp tục diễn.

Còn hảo Triều Thanh vốn dĩ nên sửng sốt, hắn phản ứng lại đây sau lộ ra không thể tin tưởng biểu tình.

Ngay sau đó Cung Thành Trụ lại đi phía trước đi rồi một bước, vươn hai tay gắt gao ôm hắn một chút, thân thể cùng Triều Thanh kề sát, giơ tay trích rớt hắn trên đầu bạch ngọc quan.

Một đầu tóc đen vẩy mực rũ xuống, tất cả rơi rụng ở hai người dựa gần đầu vai, nhàn nhạt hương khí tràn ngập ở mũi gian.

Cung Thành Trụ nghiêng đầu ở Triều Thanh mặt sườn rơi xuống một cái hôn, ngay sau đó cúi đầu, lấy chủy thủ cắt lấy trong đó một sợi tóc.

Triều Thanh giọng nói phát làm, "Ngài......"

Lời còn chưa dứt, hắn lòng bàn tay đã bị phóng thượng kia đem chủy thủ.

Cung Thành Trụ vùi đầu ở hắn bên gáy, thực nghiêm túc nói, "Nhớ kỹ giáo huấn, về sau không được đi thanh lâu, cũng không cần tùy tiện câu dẫn người khác."

Triều Thanh ngơ ngác gật đầu.

Cung Thành Trụ vừa lòng cười cười, theo sau thấy Triều Thanh vẫn là bộ dáng ngốc ngốc , liền lui về phía sau một bước nhướng mày nhìn hắn.

"Như thế này là muốn ta giúp ngươi đem quần áo mặc vào lại sao?"

Cung Thành Trụ nói liền tiến lên, làm bộ muốn nhặt áo ngoài lên.

Triều Thanh lập tức phản ứng lại đây, hắn cũng không dám để hầu gia mặc quần áo giúp mình ,nhanh chóng nhặt lên áo ngoài lung tung tròng lên, trên mặt trắng tuyết hiện giờ là một mảnh phấn hồng.

Hắn xoay người muốn đi, liền sắp tới đem đẩy ra cửa phòng thời điểm, nghe thấy Cung Thành Trụ đột nhiên hỏi: "Ngươi thích tra án?"

Hầu gia như thế nào biết? Triều Thanh thích tra án chuyện này không phải bí mật, rốt cuộc hắn thường xuyên ỷ vào thân phận các loại bàng thính phán án, bất quá hầu gia như thế nào sẽ chú ý chuyện này?

Trong lòng kinh ngạc, Triều Thanh lại cũng chỉ có thể xoay người thành thật trả lời, "Thưa hầu gia, ta là rất cảm thấy hứng thú."

Cung Thành Trụ gật đầu, theo sau ngữ khí đạm mạc nói: "Ta cho ngươi một thân phận Cẩm Y Vệ , sáng mai cùng ta đi đến hiện trường vụ án "

Triều Thanh sửng sốt ,ngay sau đó không thể tin tưởng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lập loè mừng như điên.

......

Chờ Triều Thanh rời đi khỏi hầu phủ, hạ nhân trong hầu phủ đều biết tiểu công tử của Hộ Bộ Thị Lang cùng hầu gia ở chung một chỗ , lại nói thời điểm đi ra thì quần áo không nghiêm chỉnh ,lỗ tai đỏ bừng.

Cuối cùng diễn xong cảnh này , Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh này với hắn mà nói thật là cái khảo nghiệm.

Đạo diễn Thân đối với biểu hiện của hai diễn viên chính tương đương vừa lòng, bọn họ diễn một lần liền qua , tiết kiệm được thời gian lẫn tài nguyên quý giá cho đoàn phim .

Bởi vì sân diễn kế tiếp thuê vào ngày mai, vừa lúc hôm nay là Nguyên Đán, đạo diễn Thân vung bàn tay lên, quyết định cho toàn đoàn phim lại lần nữa nghỉ nửa ngày,buổi sáng ngày mai đến phim trường là được.

Tô Bạch nghe thấy cái tin tức này thật sự cao hứng ,trong khoảng thời gian này ở đoàn phim nói thật tinh thần áp lực vẫn luôn rất lớn, bị đạo diễn cùng ảnh đế vờn quanh cảm giác cũng không phải là người bình thường có thể tiêu chịu được .

Đạo diễn Thân lại cho nghỉ, hắn quyết định trở về tiểu chung cư của hắn ở thành phố B ,chính mình nấu lẩu ăn, sau đó hảo hảo ngủ một giấc.

Tô Bạch tâm tình siêu tốt trở về khách sạn tháo phụ kiện sau đó ra sức tắm rửa,xong lái xe đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn lẩu.

*

Trần Tề đầy mặt tươi cười về đến nhà, trong lòng tràn ngập đắc ý.

Nếu chiêu này dùng tốt như vậy, hắn cũng không ngại nhiều lần áp dụng lên mấy minh tinh khác ,thậm chí còn có thể dựa vào việc này kiếm tiền cũng không tồi, dù sao hắn thi đại học cũng khẳng định thi không tốt.

Trong miệng ngâm nga ,hắn về căn phòng của chính mình , thoải mái nằm lên giường lớn mềm mại .

Nhưng mà giây tiếp theo, hắn liền cảm giác được trong ổ chăn có đồ vật thật dài, có điểm cộm chân.

Hắn nhíu mày xốc chăn lên, ngay sau đó đồng tử co rúc ,thê lương muốn kêu thảm thiết nhưng rất nhanh gắt gao chặn lại .

Trong ổ chăn rõ ràng là một cái chân chó màu đen tràn ngập máu, đây chính là chân chó được tách ra từ con chó mà khi trước hắn cắt đầu.

Sao lại thế này! Hắn sợ tới mức cam đảm đều không còn, hắn không phải đã ném rồi sao? Là ai lại lấy ra tới đe dọa hắn?

Nghĩ đến biểu tình buổi sáng của Tô Bạch, Trần Tề tức khắc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Khẳng định là tiểu nhân Tô Bạch làm! Trước mặt một bộ dạng sau lưng một bộ dạng ! Cư nhiên đến nhà hắn cũng tra ra tới, cũng không biết bò lên giường ai mới có quan hệ rộng như thế .

Trần Tề hít sâu một hơi, ngay sau đó cười lạnh.

Tô Bạch cũng có năng lực ở điểm này đó chứ, nhưng cái chân chó này liền dọa không đến hắn.

Yên lặng đem chân chó cầm ở trong tay, tính toán ném vào túi rác lúc sau đem vứt ,lại nghe thấy trong ngăn kéo có thanh âm kỳ quái.

Trần Tề nhíu mày, phỏng chừng là một cái chân khác.

Hắn làm đủ chuẩn bị tâm lý sau đó đột nhiên kéo ngăn tủ ra.

Ngọa tào!!! Trần Tề sợ tới mức nháy mắt lùi xa ra ,da đầu đều muốn nổ tung.

Bên trong bò đầy gián rậm rạp không đếm nổi có bao nhiêu con , lại là loại vừa to vừa đen thời điểm hắn mở ra gián bay ra khắp nơi ,tung tăng nhảy nhót trong nhà hắn ,thậm chí còn không muốn sống bay đến trên người hắn!

Giống như cảnh tượng khủng bố trong phim, chỉ ngắn ngủn vài giây trên tường trên giường trong ngăn tủ trên quần áo, nơi nơi đều là gián , thậm chí còn có mấy con bò lên trên mặt hắn .

Hắn ghê tởm nhất chính là con gián! Trần Tề sợ tới mức vội vàng tránh né đến trên ban công, nhìn căn nhà hỗn độn cả người đều phát run, móc di động ra liền muốn phát Weibo mắng chửi người.

Ngay sau đó nghĩ đến chứng cứ chính mình gửi đầu chó còn ở trong tay đối phương, hơn nữa đoàn phim có nhiều người biết việc này như vậy ,một khi hắn phát ra thì người nhận xui xẻo tuyệt đối là hắn.

Trong lòng nghẹn khuất tột đỉnh, Trần Tề cũng quản không được nhiều như vậy, cầm lấy ba lô đẩy cửa liền đi.

Hắn cũng bất chấp ba mẹ có thể hay không phát hiện, hắn hiện tại chỉ nghĩ rời khỏi địa phương quái quỷ này!

Thật vất vả lao ra khỏi nhà, Trần Tề lại ngửi thấy một cổ vị tanh tưởi .

Trong lòng tức khắc dâng lên dự cảm không tốt, hắn dùng sức run người, ngay sau đó trừ bỏ rớt mấy chỉ dính vào trên quần áo còn có gián , nhưng mùi cũng chưa có biến mất.

Thần kinh hắn căng chặt đến không thôi, đem ánh mắt nhìn về ba lô phía sau ,sau đó liền kéo ra.

Trong nháy mắt mũi tanh tưởi trào ra đem nước mắt Trần Tề đều sặc ra tới.

Bên trong rõ ràng là mấy chỉ* đã và đang hư thối! Mỗi một con đều cực lớn mập mạp làm người buồn nôn, mặt trên bò đầy rậm rạp giòi bọ màu trắng ,thậm chí bởi vì tay hắn run rẩy bắn ra tới vài chỉ ở trên vai hắn .

Lúc này đã xem được bên trong là cái gì thần kinh vẫn luôn căng chặt của Trần Tề hoàn toàn chịu không nổi, hắn tức khắc nôn một tiếng, quỳ xuống đất đem cơm đều nhổ ra hết ,nước mắt nước mũi chảy ra.

Cùng lúc đó, Hiệu trưởng cao trung trường Trần Tề theo học mày nhíu lại, cẩn thận nhìn thư tín trên tay.

Có người cử báo cao Trần Tề ban 34 hành hạ động vậy đến chết ,khi dễ đồng học, tính cách cực đoan hư hư thực thực có nhân cách phản xã hội ,kiến nghị cho nghỉ học tạm đưa đến chổ bác sĩ tâm lý kiểm tra.

Đồng thời còn kèm theo rất nhiều chứng cứ, có ảnh chụp hắn đả thương đồng học, có lời khai của các đồng học, thậm chí còn có đơn từ bệnh viện ,cuối cùng là mấy tấm ảnh tứ chi động vật đầy máu, động vật hư hư thực thực bị hành hạ đến chết .

Hiệu trưởng bị chứng cứ này làm cho phá lệ kinh hãi, đặc biệt người gửi kiện phong thư đến là cổ đông trong trường học của bọn họ .

Chuyện của một học sinh nhỏ trong trường như thế nào có thể kinh động đến đại cổ đông mà tự mình viết thư xử lí gửi cho ông ta ?Chẳng lẽ chó mà hỗn tiểu tử này giết là chó của cổ đông ?Hoặc đồng học hắn khi dễ có quan hệ với cổ đông !

Trong lòng không ổn, hắn ngàn vạn không thể bởi vì điểm này mà đắc tội với người, vì thế hiệu trưởng nhanh chóng cầm lấy điện thoại chuẩn bị tự mình xử lý chuyện này, cần phải làm cho cổ đông vừa lòng.

*

Bầu không khí yên tĩnh ánh mặt trời cũng vô pháp xuyên thấu, nghĩa trang tĩnh mịch, nam nhân cao lớn tây trang giày da đứng ở trước bia mộ ,cúi người đặt xuống một bông hồng tươi nở rộ, sắc thái cùng không khí nơi này không thích hợp .

Lục Văn Tông cúi đầu nhìn tên trên bia mộ , đáy mắt thâm trầm thấy không rõ cảm xúc.

Đứng ở cách đó không xa Triệu Sách thấy một màn như vậy trong lòng khó tránh khỏi thổn thức.

Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, mẹ của Lục ca bị Lục gia đuổi đi xác thật rất thảm thương, nhưng bà ta như thế nào cũng không nên đem oán hận này phát tiết lên con trai chính mình .

Hiện giờ Lục gia đã hoàn toàn suy sụp, rối rắm nhiều năm như vậy theo gió tan đi, Lục ca cũng là do bà ta sinh ra ,về sau không bao giờ thiếu bà ta bất kì cái gì nữa.

Thân ảnh màu đen thẳng lưng đứng trong gió lạnh hiu lạnh.

Không dừng lại bao lâu, Lục Văn Tông lưu loát xoay người, khuôn mặt kiên định không có chút cảm xúc nào ,đem khối bia mộ kia đưa vào kí ức quên lãng.

Hết thảy đều kết thúc.

Bên kia, Tô Bạch đổi mũ mang theo khẩu trang, dùng áo lông vũ đem chính mình bọc thành một viên cầu, không ngừng xuyên qua siêu thị sợ bị người khác nhận ra, hắn thậm chí còn đeo cả bao tay.

Làm như vậy hiệu quả thực tốt ,Tô Bạch đi dạo nửa ngày cũng không ai nhận ra hắn.

Tuy rằng chỉ có một mình hắn ăn, bất quá Tô Bạch vẫn là mua một đống đồ thật lớn, xách hai túi đầy ấp đồ trở về trên xe, hứng thú bừng bừng trở lại tiểu khu.

Mùa đông ăn lẩu nhất nhất !

Tâm tình thật tốt xách theo nguyên liệu bước vào thang máy, thời điểm đi ra khỏi thang máy nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

Nam nhân cao lớn phản ánh sáng đứng ở trước mặt, cảm giác áp bách mười phần.

"Lục lão sư?" Tô Bạch đầy mặt kinh ngạc, "Anh như thế nào lại ở đây?"

Lục Văn Tông cũng không nghĩ tới sẽ tại đây thấy Tô Bạch, hắn chỉ là tiện đường tới nhà cũ lấy đồ vật.

Quét mắt nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tay Tô Bạch " Cậu ở nơi này?"

...

Lời editor muốn nói : con chỉ* thật sự tôi không biết nó là con nào :))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro