Chương 24
Vì thế đạo diễn Thân lại bồi thêm một câu, "Bất quá phỏng chừng cái áo lót vải dệt này quá rắn chắc khả năng sẽ xé không được, đến lúc đó cậu làm ra hành động xé sau đó dừng lại lấy kéo cắt ra là xong "
Xác nhận các bộ phận đều chuẩn bị xong, đạo diễn Thân trước tiên tiến hành loại bỏ nhân viên , chỉ để lại vài nhân viên công tác tất yếu ở hiện trường
Cái này làm cho Tô Bạch tương đối vô ngữ.
Không phải chỉ là lộ phía sau lưng thôi sao? Bả vai cũng không có lộ nhiều, hắn căn bản cảm thấy bình thường không hề để tâm , đạo diễn Thân như vầy không khác nào xem hắn là con gái.
Vốn dĩ không có gì, nhưng làm ra như vầy Tô Bạch ngược lại cảm thấy quái quái.
Thực mau các bộ phận chuẩn bị thỏa đáng, chính thức bắt đầu quay.
Cung Thành Trụ đứng ở cửa phủ đệ Hộ Bộ Thị Lang , Hộ Bộ Thị Lang tự mình ra đây nghênh đón.
Đơn giản hàn huyên, Cung Thành Trụ xác nhận tối hôm qua Triều Thanh sau khi trở về vẫn luôn ở trong phủ hoàn toàn không ra khỏi cửa, trong lòng cảm thấy không ổn hắn liền đi thẳng đến phòng Triều Thanh
Đi đến trước cửa phòng hắn bảo hạ nhân đều rời đi hết ,chính mình đẩy cửa đi vào.
Trong phòng không mở cửa sổ có điểm u tối ,Cung Thành Trụ vòng qua bình phong đi vào phòng ngủ, phát hiện màn kéo gắt gao, giày Triều Thanh còn đặt ở mép giường, bên trong một chút thanh âm đều không có.
Hắn nhanh chóng đi đến kéo màn che ra.
Ngay sau đó trông thấy Triều Thanh thần chí không rõ ghé lên trên giường, môi trở trắng bệch đôi mắt nhắm chặt, lông mi run rẩy, nhìn suy yếu cực kỳ.
Mày Cung Thành Trụ chau lại, nhạy bén cảm nhận được hơi thở nào đó biến hóa.
Ánh mắt lạnh như băng ánh đi đến bên người Triều Thanh, đồng tử Cung Thành Trụ hơi co lại, đột nhiên duỗi tay ra nắm lấy vệt áo phía sau hắn.
Đạo diễn Thân ở trước màn ảnh nhìn, đứng lên đang muốn kêu cắt, ngay sau đó liền nghe thấy thanh âm vải rắn chắc bị xé rách, không quá dùng sức liền nhẹ nhàng bị xé nát.
Đạo diễn Thân trông thấy một màn như vầy cảm thấy líu lưỡi, yên lặng ngồi trở về.
Tô Bạch cũng cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh, ngay sau đó trong lòng kinh ngạc.
Trước khi hắn nằm xuống giường còn cố ý thử xem bản thân có xé được hay không kết quả là vải dệt không chút nào sứt mẻ, hiện tại Lục Văn Tông không quá dùng sức thì lại xé rách được !
Phía sau lưng vải dệt đột nhiên bị xé nát, lộ ra làn da tuyết trắng non mịn .
Lục Văn Tông buông xuống đôi mắt thâm thâm, giơ tay đem vải vụn đặt ở hai bên, phía sau lưng mảnh khảnh phập phồng tạo thành một độ cung tuyệt đẹp, giống như một khối bạch ngọc được mài dũa tinh tế , không chổ nào là không đẹp, cùng với chăn gấm hoa lệ chung quanh tương sấn , bạch sáng lên.
Hắn vươn tay ấn ở trên eo Triều Thanh vào tay trắng nõn trơn trượt, làm nhân ái (người yêu) không buông tay.
Lòng bàn tay Lục Văn Tông hơi lạnh, vừa lạnh vừa ngứa làm Tô Bạch thiếu chút nữa nhịn không được phát run.
"Huyết tộc hạ thi độc." Cung Thành Trụ nhíu mày.
"Cắt! Đoạn này quá, tổ đạo cụ đem bao máu đưa qua, khúc tiếp theo liền bắt đầu."
Hậu kỳ sẽ ở phía sau lưng Tô Bạch vẽ một phù văn đặc hiệu màu đen càng thêm thượng quỷ dị, mà phần còn lại yêu cầu Cung Thành Trụ vận dụng máu của chính mình quỷ hút máu, dọc theo phù văn miêu tả một lần, đem thi độc hoàn toàn bức ra.
Không có do dự, Cung Thành Trụ cắt rách ngón tay chính mình sau đó ấn lên làn da ấm áp Triều Thanh , bắt đầu từ sau cổ chậm rãi trượt xuống dưới vẽ phù văn.
Tô Bạch có thể cảm giác được rõ ràng có chất lỏng lạnh lẽo theo ngón tay chảy xuống, chậm rãi phát họa dọc theo phía sau lưng hắn, loại động tác khi nhẹ khi nặng này làm cho hắn thực ngứa, hơn nữa cả người không được tự nhiên.
Hắn rất muốn động , nhưng nỗ lực khắc chế, trong lòng tâm tâm niệm niệm đem chính mình biến thành một cái công cụ vẽ tranh .
Tô Bạch phỏng chừng Lục Văn Tông càng không dễ dàng, hắn cũng không phải là giấy vẽ, cái phù văn phức tạp này đạo diễn lại muốn hoạ toàn bộ xuống cho thật đẹp , so với hắn càng khó hơn nhiều.
Phù văn dần dần thành hình, máu đỏ tươi ở làn da tuyết trắng muốn không thấy cũng thể được, đối lập cực hạn có loại quỷ dị màu sắc, hình ảnh mỹ đến mức tận cùng.
Màu mắt Lục Văn Tông càng thêm thâm thúy, ngón tay chậm rãi phác họa phần lưng duyên dáng của Tô Bạch, cảm nhận được da thịt không có chút nào tì vết, hết thảy đều gãi đúng chỗ ngứa.
Một đạo phù văn phức tạp sắp hoàn thành, bao máu Lục Văn Tông nắm ở trong tay lại đột nhiên rớt.
Bao máu rớt ở trên lưng Tô Bạch, vẩy ra máu tươi nháy mắt phá hủy toàn bộ phù văn, có loại tàn phá yêu diễm.
Thấy thế đạo diễn Thân chỉ có thể bất đắc dĩ kêu ngừng, Lục Văn Tông hơi hơi thất thần, đối với Tô Bạch nói: "Xin lỗi, là tôi sai lầm."
"Không sao" Tô Bạch xua xua tay, hắn chẳng những không ngại còn thực ngạc nhiên. Đây là lần đầu hai người phối hợp diễn Lộ Thần lại phạm sai lầm, hơn nữa cư nhiên lại là làm rơi bao máu, làm Tô Bạch tương đối cảm thấy mới mẻ.
Nguyên lai Lộ Thần cũng sẽ phạm loại sai lầm cấp thấp này.
Có người lại đây đệ nhiệt khăn lông, Tô Bạch không thể động, nếu hắn động máu sẽ lăn đi khắp nơi lúc đó dọn dẹp sẽ rất phiền và tốn công sức ,nên hắn chỉ có thể thành thật ghé lên trên giường.
Khăn lông ấm áp mềm mại ở phía sau chậm rãi di chuyển, tinh tế vì hắn lau đi vết máu.
"Thật ngại quá, cảm ơn." Tô Bạch quay đầu lại lễ phép cảm tạ nhân viên công tác.
Nhưng mà hắn vừa quay đầu lại, phát hiện người lau cho mình cư nhiên là Lục Văn Tông.
"Văn Tông, này như thế nào không biết xấu hổ?" Tô Bạch nhếch miệng, nghĩ thầm Lộ Thần còn rất đủ ý tứ.
Nói thật đổi thành nhân viên công tác khác lau người cho mình, hắn thật là có điểm để ý.
Lục Văn Tông lắc đầu, ánh mắt vẫn luôn ngừng ở trên lưng Tô Bạch, "Không có việc gì."
Đạo diễn Thân ở bên cạnh vui tươi hớn hở nhìn, đang nghe đến thời điểm Tô Bạch kêu Lục Văn Tông là Văn Tông liền nhịn không được mà nhướng mày.
Cảm giác Tô Bạch giống như đang chiếm tiện nghi Lục Văn Tông ? Ông ta trước nay chưa từng nghe qua có người nào cùng thế hệ Lục Văn Tông mà kêu hắn như vậy,bình thường toàn trực tiếp kêu là Lục ca .
Quay đầu thấy Lục Văn Tông đối với cái xưng hô này không có chút nào không khoẻ, đạo diễn Thân trong lòng ngạc nhiên.
Hai người bọn họ lúc này mới nhận thức không đến nửa tháng, mối quan hệ đã tốt đến mức này rồi sao ?
Lục Văn Tông tỉ mỉ đem máu trên người Tô Bạch lau khô, đem áo mới đưa cho hắn.
Áo lót trên người Tô Bạch vừa rách lại dính đầy máu, chỉ có thể lại cái áo mới, đoạn này phải quay lại một lần .
Hắn đang muốn cởi quần áo rách trên người ra liền thấy đạo diễn Thân xoay người đi ra ngoài, thậm chí thời điểm Lục Văn Tông rời đi còn tri kỷ vì hắn mà kéo màn lên.
Tô Bạch: "......" Không đến mức đó đâu !
Hắn đột nhiên có loại cảm giác bản thân là nữ sinh .
Trong lòng yên lặng phun tào, Tô Bạch nhanh chóng đổi quần áo xong ,đem cái màn giường kéo ra.
Bởi vì không thể bảo đảm chổ xé rách áo lần này có khớp với chổ xé rách áo lần trước không, cho nên vì để cho điện ảnh không có khuyết điểm hay bị bắt lỗi cho nên quay lại toàn bộ một lần nữa .
Cung Thành Trụ mang hơi gió lạnh lẽo vào nhà, lại lần nữa xé rách vải dệt sau lưng Triều Thanh.
Mày hắn chau lại, ngón tay thấm lạnh vuốt ve trên làn da Triều Thanh ,ở chổ vòng eo mảnh khảnh lưu luyến không ngừng.
Tô Bạch bị hắn sờ ngứa đến lợi hại, trong lòng bất đắc dĩ, như thế nào một lần so một lần ngứa, quả nhiên là để đại ảnh đế tùy ý phát huy sao?
Trước màn ảnh đạo diễn Thân liên tiếp gật đầu, vai Cung Thành Trụ trong phim lúc này đã rất thích Triều Thanh, cổ đại nam nữ đại phòng thập phần nghiêm khắc, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Triều Thanh lộ ra làn da phía sau lưng, nội tâm khẳng định sẽ không bình tĩnh, sẽ không tự giác vuốt ve, phi thường phù hợp với đặc điểm nhân vật.
Ngay sau đó Cung Thành Trụ nói xong hai chữ thi độc, nhân viên công tác liền đưa bao máu đến, sau đó bắt đầu tiếp tục quay tiếp.
Ngón tay Cung Thành Trụ ở trên phần lưng Triều Thanh di chuyển, từ trên xuống dưới chậm rãi phác hoạ ra một đạo phù văn huyết sắc(màu máu) quỷ dị, ngón tay một đường đi đến sườn eo Triều Thanh hoàn thành một nét cuối cùng.
Giống như một màn hiến tế huyết tinh , cực hạn khủng bố cùng mỹ lệ đan chéo lẫn nhau, hình ảnh xa hoa lộng lẫy.
Đạo diễn Thân đối với một màn này tương đương vừa lòng " Cắt! Tiểu Tô trước tiên đừng cử động."
Nhân viên công tác lại lần nữa đưa khăn lông đến , Lục Văn Tông tự mình giúp Tô Bạch chà lau, tuy là da mặt Tô Bạch dày, nhưng mà để cho đại ảnh đế tự mình lau cho hắn, hắn cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Lục Văn Tông chẳng lẽ không cần mặt mũi sao?
Nếu không phải đạo diễn Thân kêu Tô Bạch đừng cử động, hắn thật sự muốn quay đầu lại nhìn xem Lục Văn Tông rốt cuộc đang bày ra biểu tình gì .
Một màn này ngay cả nhân viên công tác bên cạnh đều có điểm kinh ngạc, thói quen Lộ Thần ở sạch nghiêm trọng như vậy cư nhiên sẽ chủ động giúp người khác lau mình? Mặc dù Tô Bạch lớn lên xinh đẹp cũng là nam nhân hàng thật giá thật , theo lý mà nói hẳn là thực ghét bỏ mới đúng.
Lần đầu tiên hỗ trợ còn có thể lý giải vì Lộ Thần mắc lỗi, cho nên muốn bồi thường Tô Bạch, nhưng hiện tại hẳn là không cần đi.
Rõ ràng toàn dân mạng đều nói Lục Văn Tông cùng Tô Bạch quan hệ kém, hai bên công ty nhào vào nhau cắn xé, nhưng hiện tại nhìn thấy bọn họ một chút cũng không giống bộ dạng quan hệ không tốt .
Bọn họ nhớ tới không ít người trong giới đều nói hai vị này có bối cảnh tương đương thâm hậu, quả nhiên vòng quan hệ giàu có khó bề phân biệt......
Chờ phía sau lưng Tô Bạch không còn máu, liền bắt đầu điều chỉnh máy quay tiếp .
Một nét phù văn cuối cùng cũng được hoàn thành ,trong nháy mắt máu bị hấp thu vào hết, thi đầu độc biến thành một cổ khói đen , toàn bộ bị ép ra khỏi cơ thể Triều Thanh.
Cùng lúc đó, đôi mắt Cung Thành Trụ đỏ tươi, quanh thân toát vô số hư ảnh con dơi đem khí đen bao vây, một trận thê lương kêu thảm thiết mới vừa phát ra liền biến mất không thấy.
Thi độc đã trừ bỏ, ánh mắt Cung Thành Trụ lại lần nữa nhìn về phía phần lưng trần trụi của Triều Thanh, tròng mắt một lần nữa biến thành đen nhánh, hơn nữa sâu thẳm vô cùng.
Ánh mắt Lục Văn Tông tràn ngập tính xâm lược nhìn chằm chằm Tô Bạch, giờ phút này tựa như một vị quỷ hút máu chân chính, tham lam mơ ước thân hình trước mắt .
Không khí tràn ngập khó có thể nói là nguy hiểm.
Bỗng dưng, hắn cúi người ở trên eo sườn Tô Bạch rơi xuống một nụ hôn.
Nơi đó có một vết hồng mờ nhạt lại rất nhỏ , nếu không phải nhìn kỹ căn bản sẽ không chú ý tới, thậm chí Tô Bạch cũng không biết trên eo chính mình có.
Một khắc nụ hôn kia rơi xuống kia, Tô Bạch có loại cảm giác bị năng (?)
Như bị một thơ săn tài giỏi theo dõi ,mà hắn chính là con mồi trong phạm vi tầm ngắm của người thợ săn đó ,vô luận như thế nào đều không thể chạy thoát.
Đạo diễn Thân bị cái ánh mắt này của Lục Văn Tông làm cho kinh diễm, tuy rằng trong kịch bản không có nụ hôn này, nhưng đạo diễn Thân cảm thấy quỷ hút máu nên làm như vậy, đối mặt với người mình thích không chỉ có tôn trọng, còn có dục vọng mãnh liệt chiếm hữu , trong xương cốt cất giấu một bộ mặt khác.
Một nụ hôn này của hắn, làm nhân vật Cung Thành Trụ này không hề đơn bạc, chỉnh đoạn diễn này đến thăng hoa.
Tô Bạch không hề biết trong kịch bản có đoạn hôn này , phỏng chừng đạo diễn Thân cùng với Lục Văn Tông bàn bạc qua.
Không hổ là ảnh đế , trong lòng Tô Bạch bội phục, nơi này cư nhiên cũng có thể hôn sao? Tô Bạch tức khắc có điểm ngượng ngùng, nhưng đạo diễn Thân vẫn luôn không kêu ngừng lại, hắn cũng chỉ có thể căng da đầu tiếp tục diễn.
Thời khắc môi Cung Thành Trụ rời khỏi làn da Triều Thanh, Triều Thanh chậm rãi mở to mắt.
Đập vào mắt đó là thân ảnh hầu gia ngồi ở mép giường , quanh thân quay cuồng mãnh liệt sâm hàn hắc khí.
Triều Thanh ngẩn người, chờ hắn lại một lần nữa nhìn qua ,trên người Cung Thành Trụ không hề có bất kì dấu vết nào ,hết thảy giống như đều là ảo giác.
Hắn khó chịu lung lay phía dưới, cảm giác có điểm hoa mắt.
"Cảm giác như thế nào?" Cung Thành Trụ thay hắn đắp chăn đàng hoàng, thanh âm không mang theo một tia cảm xúc.
Triều Thanh giọng nói thực ách, "Trên người không có sức lực."
Hắn dừng một chút mới nhớ tới cái gì đó , hỏi "Hầu gia như thế nào lại ở chỗ này? Hiện tại là giờ nào?"
"Giờ Thìn, ngươi không tới hầu phủ ta liền đến đây tìm ngươi, sau khi ngươi từ hầu phủ rời đi đã phát sinh ra chuyện gì?"
Triều Thanh khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, cổ họng phát khô "Trách không được......"
Sự tình hắn gặp được thi thể nói ra.
Cung Thành Trụ hỏi hắn vị trí cụ thể ,ngay sau đó lâm vào suy tư.
Mà lúc này Triều Thanh mới phản ứng lại vì cảm nhận được phía sau lưng lạnh căm căm, hắn vừa quay đầu lại phát hiện phía sau lưng chính mình trần trụi, tức khắc xấu hổ chui vào trong ổ chăn.
"Xin lỗi hầu gia, ta cũng không biết quần áo vì cái gì rách, ta thật không phải cố ý!"
Triều Thanh khẩn trương không thôi, đang yên đang lành quần áo như thế nào lại bị rách? Vạn nhất hầu gia cảm thấy hắn là cố ý làm thì hắn phải làm sao bây giờ?
Chuyện lần trước bị Hầu gia giáo huấn hắn vẫn còn nhớ rất rõ, cũng không dám lại chọc hầu gia thêm lần nữa, vạn nhất thật bị thọc một đao thì hắn xem như xong .
...
Editor có lời muốn nói : thi xong rồi nên có chút lười biếng nói đúng hơn là bung lụa ham chơi , nên lúc này mới edit chương này .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro