Chương 28

Editor: @phomaivasuamilo.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Bạch đúng giờ tới phòng hóa trang.

Làn da hắn trắng quá mức, lên màn hình dễ dàng thấy tiều tụy hoặc là phản quang, ngày thường hoá trang đều phải đánh một tầng phấn mỏng, đồng thời làm ngũ quan diễm lệ của hắn dịu đi, tận lực làm hắn nhìn thoát khỏi thiên chân một ít.

Xét thấy hôm nay hôn diễn, vừa muốn tiều tụy lại muốn dụ hoặc, đạo diễn Thân cùng chuyên viên trang điểm nhất trí quyết định không hoá trang cho Tô Bạch.

Tô Bạch lại lần nữa thay áo lót màu đỏ sậm, không có hoá trang áp chế nên đuôi mắt tự nhiên nhọn phiếm hồng, hoa lệ câu người, giơ tay nhấc chân đều mang theo phong tình mê người, đồng thời bởi vì làn da quá mức trong sáng nên từ trong xương cốt lộ ra tinh tế yếu ớt.

Mặc dù mọi người mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Tô Bạch, giờ phút này nhìn thấy hắn vẫn nhịn không được cảm thán.

Nếu thực là thời cổ đại, tuyệt đối là hại nước hại dân.

Ngay cả đạo diễn Thân đều như suy tư gì đó gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy có chút cảnh diễn để lộ dung nhan thực sự của hắn mà diễn thì càng thích hợp.

Thực mau Lục Văn Tông cũng đi ra, thời khắc hắn bước ra tức khắc hấp dẫn tầm mắt mọi người, mọi người sôi nổi cùng hắn chào hỏi.

Biểu tình hắn nhạt nhẽo xa cách, ánh mắt nhưng vẫn dừng ở trên người Tô Bạch.

Mọi người cùng nhau đi vào phòng ngủ Triều Thanh, đoạn này là nội tậm Triều Thanh rối rắm, trước mặt phụ thân mà giãy giụa, với hắn mà nói là khảo nghiệm rất lớn.

Cũng may tính cách Triều Thanh cùng bản thân Tô Bạch rất giống, cho nên hắn có thể mưu lợi, không cần quá lo lắng nhiều đến biểu tình của nhân vật Triều Thanh này, mà là tưởng tượng bản thân chính mình phải đối mặt với tình huống này rồi sẽ làm sao.

Mà ngày hôm qua Tô Bạch cùng Lục Văn Tông đối diễn rất có hiệu quả, giống như đả thông trạm kiểm soát nào đó trong đầu hắn, làm trong đầu Tô Bạch đối với đoạn diễn này rõ ràng rất nhiều, có không ít ý nghĩ của chính mình .

Đồng thời đối với Lục Văn Tông cảnh diễn này cũng rất khó, giờ phút này hắn cũng ở trong phòng Triều Thanh, thậm chí tâm tình so Triều Thanh càng thêm phức tạp.

Đạo diễn Thân biết đoạn này không dễ quay, đặc biệt là Tô Bạch không có kinh nghiệm về phương diện này, ông ta đã làm tốt một buổi sáng đều bất quá chuẩn bị.

Nhưng mà làm ông ta tương đối kinh ngạc chính là biểu hiện của Tô Bạch quả thực khiến ông ta phải lau mắt mà nhìn, các loại tình cảm phức tạp đắn đo gãi đúng chỗ ngứa, mà Lục Văn Tông càng không phụ danh tiếng ảnh đế, diễn vượt quá mức ông ta đoán trước.

Hai người phối hợp rất tốt, đặc biệt là Lục Văn Tông vẫn luôn đem biểu tình trên mặt Tô Bạch thu vào mắt, đồng thời cho phản ứng.

Đạo diễn Thân quay phim điện ảnh tuy rằng là phương diện chủ công mỹ học, cố gắng đạt tới mỗi hình ảnh đều phải hoàn mỹ kinh diễm, không giống như những đạo diễn khác tương đối để ý đến kỹ thuật diễn, nhưng hai người trước mắt phối hợp diễn ăn ý như thế ông ta tất nhiên càng kinh hỉ.

Dựa theo tiêu chuẩn ban đầu mà ông ta đề ra thì càng tuyệt hơn, bất quá phân đoạn này dù sao cũng là phân đoạn mấu chốt chuyển biến tình cảm của hai người, đạo diễn Thân vẫn nên quay nhiều hơn một lần, lựa chọn càng tốt ra đoạn quay tốt nhất.

Kế tiếp này chính là vở kịch lớn.

Ba người nghiên cứu kịch bản một chút, vẫn là cảm thấy lấy tính cách Triều Thanh, không có khả năng sẽ liền hôn, khẳng định là thổ lộ trước sau đó nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Cung Thành Trụ rốt cuộc không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa mới lấy hết can đảm hôn tới.

Đạo diễn Thân dặn dò Tô Bạch "Một hồi trước thời điểm cậu hôn Văn Tông, nhớ kỹ đừng hôn quá dùng sức, nhẹ nhàng cọ qua đi là được, phải lộ ra cảm giác thật cẩn thận."

Tô Bạch nghĩ nghĩ, nhanh chóng đứng trên cái lót chân để có thể hôn tới, lại nói động tác phải nhẹ hắn không nắm chắc mình có làm được hay không cho lắm.

"Tôi thử xem"

Chính thức bắt đầu quay.

Lục Văn Tông từng bước một chất vấn hắn, đem Tô Bạch bức đến góc tường, cảm xúc thiêu đốt trong mắt so với khi ở khách sạn còn muốn mãnh liệt hơn.

Cũng may có kinh nghiệm đối diễn lúc trước, Tô Bạch lần này tiếp diễn được.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Lục Văn Tông, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua khi hắn lần đầu tiên hôn Lục Văn Tông, hắn nhón chân lên thật cẩn thận đuổi theo ánh sáng, cảm giác lại không dám tới gần.

Tô Bạch cảm thấy Triều Thanh đối Cung Thành Trụ cũng có tâm tình như vậy, ánh mắt đầu tiên liền kinh diễm, không tự giác đem đối phương coi là ánh sáng sinh mệnh, chỉ có uống say mới dám làm ra được hành động liêu nhân đó.

Nếu lập tức thổ lộ, khẳng định không chỉ có hỏng mất cùng thống khổ, còn chứa đầy vô pháp xem nhẹ chờ mong.

Tô Bạch thử làm ánh mắt chính mình lộ ra loại tình cảm này, cùng lần trước nhắm mắt lại bất đồng, lần này bởi vì phải nói lời kịch thổ lộ cho nên hắn mở to mắt, giống như đang đuổi bắt ánh sáng, thật cẩn thận lại chứa đầy chờ mong nhìn Lục Văn Tông.

"Ta thích ngươi." Đôi mắt hắn đỏ ửng, thanh âm càng ngày càng nhẹ, cơ hồ có chút phát run "Cái lý do này có thể chứ?"

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xuống, đôi mắt Tô Bạch thực thiển, Lục Văn Tông hoảng hốt nhìn đôi mắt hắn, trong lúc nhất thời đã quên phản ứng lại.

Mà phản ứng như vậy vừa lúc phù hợp với tình cảm Cung Thành Trụ, thậm chí so với phản ứng kinh hỉ kích động trong kịch bản càng thêm khắc cốt minh tâm.

Đạo diễn Thân trực tiếp kích động đứng lên kêu cắt, "Hảo! Diễn phi thường hảo!"

Tô Bạch thở phào một hơi, mà Lục Văn Tông còn hơi hơi thất thần.

Kế tiếp bắt đầu chụp hôn diễn, thổ lộ xong rồi hôn môi, bất quá đạo diễn Thân hoài nghi nơi này dễ bị mắc lỗi nên vội đi tới tách hai người ra.

"Tiểu Tô a, cậu nhất định phải hôn thực nhẹ." Đạo diễn Thân một bên không yên tâm lại lần nữa dặn dò, một bên không ngừng làm người điều chỉnh góc độ camera, cố gắng đạt được góc quay mỹ cảm nhất.

Vỗn dĩ Tô Bạch đã khẩn trương, bị đạo diễn Thân nói càng khẩn trương hơn.

Hắn đi đến vị trí vừa rồi, đứng yên, ngẩng đầu lên nhìn Lục Văn Tông.

Hình dáng môi Lục Văn Tông rất đẹp, cái mũi rất cao thực hẹp, đôi mắt thể hiện sự lương bạc như mắt phượng, làn da trắng phiếm lạnh.

Mặt căng như vậy đến khởi bất luận tạo hình gì(?), nếu Lục Văn Tông là nữ sinh thì chắc chắn chính là mẫu hình Tô Bạch thích nhất.

Tô Bạch nhớ tới lời đạo diễn Thân đã từng nói qua, lại lần nữa yên lặng đem Lục Văn Tông trở thành đại cô nương.

Chính thức bắt đầu quay, Tô Bạch nhắm mắt lại, dựa theo cảm giác ở khách sạn lần đó, hơi hơi nhón chân hướng về phía trước .

Nhưng mà Lục Văn Tông quá cao, Tô Bạch rõ ràng đã lót chân vẫn không với tới được .

"Dừng." Đạo diễn Thân không nghĩ tới chuyện không với tới này, Lục Văn Tông thật sự quá cao.

Vì thế hắn cho Tô Bạch dẫm lên cái ghế, quay lại một lần nữa .

Tô Bạch cũng bất đắc dĩ, xem ra Lục Văn Tông thật sự rất cao, phỏng chừng hắn ở khách sạn có thể hôn tới cũng là vì đối phương vừa lúc cúi đầu xem di động, nếu không không có khả năng hôn được.

Một lần nữa bắt đầu, Tô Bạch lại một lần nhắm mắt.

Triều Thanh thổ lộ xong nhanh chóng lấy ghế lót chân, như vậy sẽ dễ dàng hôn hơn, đạo diễn Thân lại yêu cầu hắn nhẹ nhàng, Tô Bạcg cũng tìm không chuẩn lực độ chỉ có thể thử thả chậm tốc độ, ổn một chút.

Khoang mũi lại một lần nữa ngửi được một cổ hương khí lạnh ráo kia, Tô Bạch ngẩng đầu lên, trên môi truyền đến xúc cảm tê dại thực cốt, nhưng mà hắn vẫn chưa hôn được, bởi vì hắn chỉ mới chạm tới khoé môi Lục Văn Tông.

"Dừng, lại một lần nữa " Đạo diễn Thân đã liều mạng chuẩn bị tốt tâm tình cho phân cảnh này.

Nhân viên công tác chung quanh thầm than đáng tiếc, hình ảnh vừa rồi thật sự hảo duy mĩ, đáng tiếc không hôn tới.

Tô Bạch mở mắt ra, đối diện với tròng mắt đen nhánh của Lục Văn Tông, giống như có thể đem người kéo vào trong.

Không dám nhìn, Tô Bạch lại lần nữa nhắm mắt lại, nhón chân lên.

Nhưng mà lần này lại hôn lên cằm Lục Văn Tông, lực đạo có điểm lớn.

"Dừng"

Tô Bạch mở mắt ra, thấy cằm trắng nõn của Lục Văn Tông bị hắn hôn có điểm đỏ lên.

"Xin lỗi"

"Không có việc gì " Ngữ khí Lục Văn Tông nghe không ra cảm xúc, bất quá hẳn là không sinh khí.

Hôn nhiều như vậy môi Tô Bạch đều đỏ, thoạt nhìn càng thêm diễm lệ.

Hắn có điểm phát sầu, cứ như vậy quả thực quá kỳ cục, quá chiếm tiện nghi Lộ Thần! Rõ ràng ở khách sạn một lần là hôn được, lần này như thế nào lại không được?

Tô Bạch cẩn thận so đo khoảng cách giữa hai người, xác nhận lại hai người không quá xa.

Đạo diễn Thân cũng một lần nữa điều chỉnh góc độ camera, bảo đảm cảnh vật chung quanh cũng đủ có mỹ cảm, lúc này mới một lần nữa bắt đầu quay.

Tô Bạch nhắm mắt lại, nhón chân về phía trước .

Trong không khí nhiễm ái muội, nhiệt độ không khí dần dần lên cao, tim Tô Bạch đập nhanh hơn, môi đột nhiên dán lên một vật ấm áp, mềm như bông mang theo hương mát lạnh .

Ánh sáng nhạt nhẽo chiếu lên trên mặt bọn họ, thiếu niên dung mạo tươi đẹp ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên môi nam nhân cao lớn tuấn mỹ, giống như cảnh tượng trong truyện tranh, hình ảnh đẹp đến nổi làm người khác hít thở không thông.

"Cắt, phi thường hảo." Đạo diễn Thân đối với cái đẹp tương đối coi trọng, giờ phút này ông ta một lần một lần nhìn chằm chằm lại hình ảnh vừa nãy, xác nhận các loại góc độ cũng không có vấn đề gì, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Tô Bạch hôn một lần lại một lần, vốn dĩ hắn cho rằng hôn nhiều hắn sẽ cảm thấy không khỏe, nhưng mà một chút đều không có, ngược lại lỗ tai càng ngày càng hồng.

Nhưng mà đoạn kế tiếp càng khó quay.

Đạo diễn Thân gọi hai người lại ,cẩn thận dặn dò "Văn Tông, cậu phải dùng sức hôn, vừa hôn vừa đem Tô Bạch để ở trên tường, sau đó Tô Bạch ngốc lăng một chút mới hôn lại, cảnh này là lần đầu tiên hôn sâu, hai cậu cố gắng khắc chế đừng đụng đến đầu lưỡi."

Tuy rằng Tô Bạch ngày thường da mặt dày, bất quá cũng chưa có yêu đương, bị đạo diễn Thân nói như vậy vừa còn rất ngượng ngùng.

Hắn cảm thấy số lần đỏ mặt trong hôm nay còn nhiều hơn trong hai mươi năm năm qua góp lại.

Quay đầu nhìn Lục Văn Tông, quả nhiên không hổ là ảnh đế, trường hợp như vầy sắc mặt một chút cũng không đổi.

Thấy hai người đều minh bạch, đạo diễn Thân tập trung tinh thần bắt đầu quay.

Ánh mắt Lục Văn Tông đột nhiên biến thâm, vừa hôn vừa đem Tô Bạch để ở trên tường, cảm giác mãnh liệt xâm lược trong nháy mắt bao phủ toàn thân Tô Bạch.

Lần này đôi mắt Tô Bạch không có bị che khuất, vô cùng rõ ràng cảm nhận được cảm giác áp bách ập vào trước mặt, giống như bị một con quỷ hút máu chân chính theo dõi, cường thế không thể kháng cự nụ hôn rơi xuống, mỗi một tấc lãnh địa đều bị ăn mòn, kịch liệt kích thích làm da đầu Tô Bạch tê dại.

Cùng nụ hôn tối hôm qua một chút cũng không giống nhau, nếu nói nụ hôn ở khách sạn ôn nhu khắc chế, lần này chính là dục niệm thuần tuý nguyên thuỷ của quỷ hút máu, cảm xúc nùng liệt phức tạp cơ hồ muốn đem hắn dung nhập cốt tủy, hô hấp đều bị đoạt lấy.

Tô Bạch bị hôn đến đại não trống rỗng, ngốc nửa ngày.

Thẳng đến sườn eo không nhẹ không nặng bị nhéo một chút, hắn mới đột nhiên hoàn hồn, thử ôm cổ Lục Văn Tông. nhắm mắt lại hôn đáp trả.

Tô Bạch không có chút nào kỹ xảo, toàn bằng bản tâm khẽ hôn môi đối phương, hắn ôn nhu đáp lại nụ hôn, động tác của đối phương cũng dần dần mềm nhẹ, hóa thành ái muội triền miên.

Tô Bạch chuyên tâm hôn đáp trả, ngẫu nhiên không cẩn thận trợn mắt, nhìn thấy Lộ Thần từ trước đến nay đều là lạnh lùng cấm dục hiện tại phóng túng **, ngay cả lông mi run rẩy đều vô cùng quyến rũ.

Môi Lục Văn Tông thực mềm, khi hôn môi cũng thực chiếu cố cảm thụ của hắn, trừ bỏ điểm Lục Văn Tông là nam nhân hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng của Tô Bạch.

Hai người hôn thật lâu, bất tri bất giác liền dần dần trầm mê, thật sâu luân hãm trong sự ôn nhu này.

Hình ảnh vừa liêu vừa dục, cả phòng kiều diễm.

Thật lâu sau, hai người rời môi, Lục Văn Tông chống lên trán Tô Bạch, tròng mắt thâm thúy cơ hồ có thể chìm chết người.

Tiếng nói hắn khàn khàn hướng Triều Thanh giải thích "Người bị giết ngày hôm qua không phải do ta giết, mà là một quỷ hút máu khác nhánh núi, hắn mới là thủ phạm hút máu trong thành"

"Cắt!" Đạo diễn Thân thở phào một hơi, cảnh diễn này ông ta rất vừa lòng.

Quả nhiên tìm bọn họ là đúng, lớn lên đẹp ngay cả hôn môi cũng đều đẹp, tỉnh hắn hậu kỳ không ít công phu.

Tô Bạch bị hung hăng hôn một hồi như vậy, cả người phảng phất chín, mắt đuôi phiếm hồng, môi đỏ ướt át, giống một đóa hoa hồng kiều diễm.

Trái tim hắn nhảy thùng thùng, sau một lúc lâu cũng vô pháp bình tĩnh.

Đạo diễn Thân biết diễn phân cảnh này rất mệt, vì thế nói: "Buổi chiều không diễn các cậu trở về nghỉ ngơi đi, buổi tối còn có cảnh quay"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro