Tô Bạch nhanh chóng tắm rửa sau đó mặc vào quần áo ngủ Lục Văn Tông lấy cho hắn.
Áo ngủ mang theo hương khí ráo lạnh đặc trung trên người Lục Văn Tông, thực sạch sẽ.
Tô Bạch cúi đầu xách xách ống quần, áo trên còn tạm được, chính là ống quần có điểm dài quá, làm hắn nhịn không được hoài nghi chân Lục Văn Tông so với hắn còn cao hơn.
Hắn đi hai bước không thoải mái, không thể không khom lưng đem ống quần kéo lên, lúc này mới cảm giác không sai biệt lắm.
Mang theo đỉnh đầu tóc ướt đẫm đi ra ngoài, Tô Bạch nhìn thấy Lục Văn Tông đã gỡ tóc giả ra, tóc đen không chút cẩu thả về phía sau, lộ ra khuôn mặt cân đối, mắt đuôi hẹp dài, mang theo vài phần ý vị lương bạc.
Đột nhiên Tô Bạch có điểm lý giải được nguyên nhân mọi người sợ Lục Văn Tông, xác thật nhìn rất không dễ ở chung, nếu không phải Tô Bạch hiểu biết hắn, rất khó biết được kỳ thật tính cách hắn tốt như vậy.
"Cảm ơn, tôi đây đi trước?"
"Ừ "Lục Văn Tông nhéo nhéo giữa mày, nhắm hai mắt không nhìn hắn.
Tuy rằng thái độ lạnh như băng, nhưng điều này không tổn hao gì sự cảm kích của Tô Bạch đối Văn Tông, hắn lại lần nữa nói lời cảm tạ, sau đó trở về phòng của mình.
Thoải mái nằm ở trên giường lớn chơi di động, không quá một hồi, Hạ Tuấn Sinh gọi điện đến.
Tô Bạch bắt máy, bên tai truyền đến âm thanh trêu đùa quen thuộc "Tiểu Bạch Bạch, mấy ngày nay cậu cùng Lộ Thần quay cảnh hôn thế nào a? Kỹ thuật hôn của Lộ Thần có tốt không?"
Quả nhiên lại là vấn đề này, mấy ngày nay đã vô số người hỏi hắn về những việc này.
Hắn chết lặng trả lời "Quay còn tính thuận lợi, kỹ thuật của Lộ Thần khá tốt."
Mặc dù Tô Bạch không có kinh nghiệm hôn môi, chỉ có cùng Văn Tông chạm hôn môi vài lần kia, hắn cũng có thể cảm giác được kỹ thuật hôn của Lục Văn Tông tương đương không tồi.
Hạ Tuấn Sinh sách một tiếng, nghĩ đến loại cảm giác khi tận mắt nhìn thấy Lộ Thần chân chính , hắn tưởng tượng không ra một người có tính cách xa cách như vậy hôn môi với người khác sẽ là cái dạng gì.
Do dự một chút, hắn hỏi ra vấn đề mà vẫn luôn muốn hỏi Tô Bạch "Lộ Thần lạnh lùng như vậy, cậu như thế nào cùng anh ta quan hệ tốt?"
Vấn đề này xem như hỏi đúng người, mọi người đều hiểu lầm Lục Văn Tông, Tô Bạch đang lo vô pháp ý tưởng để giải thích.
"Khả năng bởi vì các cậu không có loại tinh thần nghênh đoán như tớ, anh ấy chỉ là lớn lên trông hung dữ, ngữ khí có điểm lãnh đạm, nếu cậu tiếp cận anh ấy sẽ phát hiện Lục Văn Tông người này tính tình thực tốt, cũng không có thích sinh khí."
Nghe được lời này Hạ Tuấn Sinh nhướng lông mày.
Lộ Thần chỉ có điểm lãnh đạm? Tính tình tốt? Hắn fans Lộ Thần đã nhiều năm như vậy, như thế nào hắn lại không biết?
Đầu dây bên kia không có thanh âm, Tô Bạch biết Hạ Tuấn Sinh không tin tưởng, liền bất đắc dĩ nói "Các người chính là bị bề ngoài của anh ấy lừa, không dám đi tiếp xúc, kỳ thật có thể chủ động cùng anh ấy nói chuyện phiếm kết giao bằng hữu, ở chung với anh ấy rất tốt."
Mày Hạ Tuấn Sinh dần dần nhăn lại.
Tiểu Bạch Bạch tuy rằng đơn thuần, nhưng cũng không ngốc, nếu hắn đều nói như vậy khẳng định là Lộ Thần ở trước mặt Tô Bạch thật sự chính là bộ dáng này.
Này thực kỳ quái, Lộ Thần là đối Tô Bạch quá tốt thế cho nên làm hắn sinh ra loại ảo giác này?
Trong đầu hiện lên một màn lần trước khi đi đến đoàn phim tìm Tô Bạch, Hạ Tuấn Sinh do dự nói "Thời điểm ngày đó tớ đi tìm cậu, cảm giác Lộ Thần vẫn luôn đang nhìn cậu."
Ân? Tô Bạch có điểm kinh ngạc, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, hắn nhớ lại thời điểm khi hắn cùng Lục Văn Tông đóng phim.
Vì thế hắn xua xua tay không thèm để ý nói "Anh ấy chính là như vậy đấy, thích cân nhắc kỹ thuật diễn, thời điểm chúng tớ cùng nhau đóng phim anh ấy đều phải suy nghĩ cân nhắc một lần, đặc biệt chuyên nghiệp."
Hạ Tuấn Sinh nhíu mày, cảm thấy có nơi nào quái quái, lại nói không nên lời.
Có lẽ thật là bởi vì Tiểu Bạch Bạch quá ngốc, người ngốc có phúc của người ngốc, nên Lộ Thần không đành lòng đối với hắn quá lạnh nhạt.
Tô Bạch nhắc tới Lục Văn Tông lập tức liền nhớ tới gần đây hắn giúp mình nhiều như vậy, nhưng Tô Bạch vô pháp không biết phải báo đáp thế nào.
Nghĩ thầm tặng quà cho Lục Văn Tông nhưng lại không biết hắn thích cái gì, Hạ Tuấn Sinh là fans Lục Văn Tông hẳn có thể biết được không ít thứ đồ mà Lục Văn Tông yêu thích.
"Tớ muốn tặng quà Lộ Thần, anh ấy sẽ thích cái gì nhỉ ?"
Vấn đề này thực làm khó Hạ Tuấn Sinh.
"Lộ Thần ngày thường tự hạn chế đến gần như khắc nghiệt, không thấy hắn đặc biệt thích thứ gì, hơn nữa hắn chỉ đóng phim không tham gia tổng nghệ, ngay cả fans đối bản nhân hắn cũng không biết quá nhiều."
Tự hạn chế đến gần như khắc nghiệt? Tô Bạch nghĩ thầm thôi bỏ đi, ngày đó ở nhà hắn trụ vẫn là hắn trước tỉnh, chỉ dựa vào Lục Văn Tông cũng không biết muốn ngủ tới khi khi nào.
Như vậy xem ra fans hiểu biết còn chưa tất có hắn nhiều.
Lục Văn Tông cũng không thiếu tiền, lại không biết yêu thích cái gì...... Con người Tô Bạch đột nhiên chợt lóe.
"Nếu không tớ đưa hắn một đồ vật có ý nghĩa thì sao!"
Hạ Tuấn Sinh cảm thấy có thể.
Treo điện thoại, Tô Bạch từ hành lý lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo.
Hắn trân trọng như bảo bối mở ra, bên trong chỉ có một cây tơ hồng thoạt nhìn thực bình thường.
Khi hắn còn nhỏ thân thể không tốt thường xuyên gặp ác mộng, bà ngoại hắn cho hắn hai căn tơ hồng, nói là tìm đại sư khai quá quang.
Tô Bạch cũng không hiểu này lắm, từ nhỏ vẫn luôn mang theo bên người, sợi dây đỏ này như là thần hộ mệnh của hắn, ý nghĩa đối với hắn thực không giống nhau, có nó Tô Bạch mới dám một mình dọn ra ngoài sống.
Bồi hắn nhiều năm như vậy hắn thực quý trọng, thậm chí thời điểm đóng phim sợ đánh mất cũng không dám mang theo, mỗi ngày trở về khách sạn lại mang lên, tơ hồng tổng cộng hai căn, chính hắn một cây, một căn khác vẫn luôn trân quý đặt ở bên người.
Nghĩ đến trên cổ tay Lục Văn Tông vẫn luôn trụi lủi, đưa cái này không tồi, ngụ ý thực hảo.
Tô Bạch thật sự xem căn tơ hồng này là bảo bối cái, Lục Văn Tông là người thiện lương như vậy hắn mới tặng, đổi thành người khác hắn sẽ không đưa.
Nghĩ nghĩ, Tô Bạch lại gọi Hạ Tuấn Sinh.
"Tớ muốn tặng cho Lục Văn Tông đồ tốt, chắc cậu biết trên tay tớ có đem căn tơ hồng đúng không "
"Biết a, cậu từ nhỏ liền mang." Hạ Tuấn Sinh kỳ quái hắn vì cái gì hỏi như vậy.
Tô Bạch nhấp môi "Tớ còn có một căn, cậu cảm thấy tớ đem căn kia đưa Lục Văn Tông thì thế nào? Cái này trừ tà cầu phúc, ngụ ý thực tốt."
Hạ Tuấn Sinh ngoài miệng nói được, nhưng mà tổng cảm thấy nơi nào quái quái.
Nghĩ tới tơ hồng còn một cái ngụ ý khác, khoé miệng Hạ Tuấn Sinh nhịn không được trừu trừu.
Hắn rõ ràng nhớ rõ tơ hồng trừ bỏ trừ tà cầu phúc, còn đại biểu cho tơ hồng Nguyệt Lão a!
Hợp lại Tiểu Bạch Bạch nghiên cứu nửa ngày, đến cuối cùng chính mình làm Nguyệt Lão se tơ hồng, đem chính mình đưa tới !
Hạ Tuấn Sinh há miệng thở dốc, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Này cũng quá ngốc, cũng không biết Lộ Thần nhận được sẽ có phản ứng gì.
Đang muốn khuyên hắn đổi cái khác, liền phát hiện Tô Bạch cắt đứt điện thoại.
Do dự một lát, Hạ Tuấn Sinh quyết định không hề suy nghĩ, phỏng chừng Lộ Thần cũng không rõ tơ hồng là có ý tứ gì, nhận được đại khái chính là tùy tiện phóng lên, hắn nhắc nhở ngược lại xấu hổ.
Nghe thấy Hạ Tuấn Sinh nói được, Tô Bạch liền không hề do dự đi đến cửa phòng Lục Văn Tông ấn chuông cửa.
Cửa phòng thực mau liền mở ra, Lục Văn Tông ăn mặc giống Tô Bạch, trên người cùng một khoản áo ngủ, hắn đứng ở cửa thời điểm trông thấy Tô Bạch đến có điểm kinh ngạc.
"Tiến vào ngồi." Hắn không hỏi Tô Bạch vì cái gì lại đến đây, trực tiếp nghiêng người cho hắn vào nhà.
Tô Bạch vào nhà nhưng không ngồi xuống mà là đối với Lục Văn Tông chân thành nói "Mấy ngày nay anh giúp tôi nhiều như vậy tôi thật sự thực cảm tạ, cho nên chuẩn bị lễ vật cho anh"
Lục Văn Tông rất có hứng thú nhìn hắn "Cái lễ vật gì?"
Tô Bạch vốn dĩ cho rằng hắn sẽ cự tuyệt không nhận, kết quả Lục Văn Tông lại hứng thú.
Hắn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trịnh trọng lấy ra cái hộp nhỏ tinh xảo đưa cho Lục Văn Tông.
Hộp thực tinh mỹ, nhìn liền biết giá cả xa xỉ.
Lục Văn Tông tiếp nhận hộp mở ra, ngay sau đó lông mày hơi chọn.
Bên trong lẳng lặng nằm một căn tơ hồng, thoạt nhìn tựa hồ thường thường vô kỳ.
Tô Bạch cho hắn xem tay trái chính mình, trên cổ tay mảnh khảnh là một căn tơ hồng giống nhau như đúc.
"Đây là bà ngoại tôi tặng cho tôi, dùng để trừ tà cầu phúc, tôi mang từ nhỏ mang đến lớn, tổng cộng hai căn, đưa anh một căn."
( thật ra trong truyện cv lúc là "căn" lúc thì "cây" nên tôi quyết định thống nhất thành căn luôn)
Tô Bạch chờ mong nhìn hắn, trong ánh mắt giống như có ngôi sao.
Liên tưởng đến nghĩa nào đó, ánh mắt Lục Văn Tông nhìn căn tơ hồng kia thật lâu, lại quay đầu nhìn chằm chằm Tô Bạch.
Tô Bạch trợn tròn đôi mắt xem hắn, đôi mắt màu trà trong sáng, cực kỳ giống như tiểu bạch thỏ tắm rửa sạch sẽ đưa chính mình tới, nối tiếp xuống dưới vận mệnh hoàn toàn không biết gì cả.
Thiên chân lại thuần lương, làm người muốn hung hăng đem hắn lộng khóc, lại một chút một chút đem Tô Bạch ăn sạch sẽ.
Đầu lưỡi Lục Văn Tông không tự giác đỉnh má, trước mặt Tô Bạch đeo lên cổ tay.
Tay hắn lớn khớp xương rõ ràng rất đẹp, màu đỏ tế thằng cột trên cổ tay, làm làn da lãnh bạch thoạt nhìn nhu hòa vài phần.
"Anh mang lên thực thích hợp." Tô Bạch thiệt tình cảm thấy Lục Văn Tông mang thực không tồi.
Lục Văn Tông thu hộp lại, nhìn Tô Bạch vẫn và bộ dáng ngây ngốc như cũ không nhịn được vươn cánh tay ôm hắn.
Cái này ôm thực khẩn, như là muốn đem người xoa tiến trong thân thể, hắn vùi đầu ở bên tai Tô Bạch nói nhỏ " Cảm ơn, tôi thực thích."
Cảm giác được Tô Bạch ôm lại, đáy mắt Lục Văn Tông sâu thẳm, ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm.
Tiếng nói hắn mất tiếng "Đây là lễ vật tốt nhất tôi từng nhận được."
Tô Bạch kinh ngạc lại cao hứng, nguyên lai Lục Văn Tông lại thích lễ vật này như vậy, xem ra hắn đưa đúng rồi.
Sáng sớm hôm sau, Tô Bạch đúng giờ tới đoàn phim.
Hôm nay hắn ăn mặc một bộ hồng y, mặc phát dùng hồng lụa lười nhác vắt ở sau người, lộ ra cổ trắng tinh tế, mặt mày hắn trương dương, mười phần thế phạm gia công tử.
Nhưng mà nhìn kỹ trên cổ còn có dấu hôn vụn nhỏ, vì Tô Bạch mặt mày trương dương thêm một mạt ái muội.
Dọc theo đường đi nhân viên công tác đều nhịn không được xem Tô Bạch, trong lòng cảm thán Tô Bạch thật sự rất thích hợp loại nhan sắc yêu diễm này.
Tô Bạch cúi đầu xem kịch bản, suất diễn hôm nay bối cảnh là quỷ hút máu bị giết, trong thành tạm thời không có nhân quỷ hút máu chết, hai người tạm gác tra án, quyết định cùng nhau đi dạo phố.
Lời kịch không nhiều lắm thiên hướng với tự do phát huy, Tô Bạch cảm thấy khó khăn không lớn.
Lúc này hắn thấy Lục Văn Tông đi tới, vui tươi hớn hở cùng hắn chào hỏi "Buổi sáng tốt lành nha!"
Lục Văn Tông như cũ lãnh đạm gật đầu, ánh mắt ngừng ở trên mặt hắn, lại dời xuống nhìn chằm chằm cổ Tô Bạch.
Lúc này đạo diễn Thân cũng lại đây, cấp hai người giảng diễn "Lúc này Triều Thanh cùng Cung Thành Trụ vừa mới ở bên nhau, khẳng định khống chế không được muốn cùng đối phương thân cận, chính là thế tục lại không cho phép bọn họ ở trên phố quá thân mật, chỉ có thể lén lút hỗ động."
( "hỗ động" tôi cũng không rõ cho lắm theo như cách nghĩ của riêng của tôi thì tôi lại không biết phải diễn tả từ ra sao, vậy nên mọi người tự suy diễn đi . Xin lỗi ạ )
"Cái độ hỗ động này các cậu tự chính mình nắm giữ."
Đạo diễn Thân đối với hai người thực yên tâm, những cảnh trước bọn họ tự do phát huy đều không tồi, đặc biệt là Lục Văn Tông đem tích cách nhân vật toản phi thường thấu, luôn có thể biểu diễn khiến cho người khác phải kinh hỉ.
Tô Bạch cân nhắc nên nắm giữ điều này như thế nào, nhất thời có điểm mê mang, cũng may cảnh diễn này đa số đều yêu cầu Lục Văn Tông phát huy, hắn chỉ cần tận lực phối hợp là được.
Thực mau chính thức bắt đầu quay.
Sáng sớm, Cung Thành Trụ liền ngồi xe ngựa đi đến phủ Hộ Bộ Thị Lang, tự mình tới cửa đi tìm Triều Thanh.
Nhưng mà hắn mới vừa xuống xe ngựa, trước mắt liền sáng ngời.
Triều Thanh đứng ở ven đường nhìn về phía hắn, dưới ánh mặt trời hồng y Triều Thanh mặc trên người như lửa, sấn khóe mắt đuôi lông mày đều là diễm sắc, yêu dã dẫn người sa đọa.
Thấy Cung Thành Trụ tới, Triều Thanh giơ lên một nụ cười, lập tức bước đi qua.
"Chờ đã bao lâu?" Cung Thành Trụ cảm thấy chính mình đã tới chậm.
"Không lâu, ta vừa mới đến."
Hai người lên xe ngựa, hầu phủ trong xe ngựa thực rộng mở, Triều Thanh xác nhận màn xe kéo hảo, liền gấp không chờ nổi duỗi tay ôm Cung Thành Trụ.
....
Lời editor muốn nói : Truyện tôi edit chỉ đúng khoảng tầm 60-70% thôi .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro