Chương 45

Hạ Tuấn Sinh bị Tô Bạch thình lình đặt ra câu hỏi mà nghẹn một chút.

Xem ra Tiểu Bạch Bạch cũng không tính là quá ngốc, thật ra hắn đúng là cảm giác được.

Sờ sờ cằm "Có lẽ đây là trực giác của gay chăng, trước kia tớ cảm giác cậu hẳn là thẳng, hiện tại thì không thể khẳng định."

Tô Bạch không tin, cố ý nói "Nếu cậu thực sự có trực giác kia thì trừ bỏ tớ còn cảm giác được ai cong nữa không?"

Nói thật, Hạ Tuấn Sinh còn cảm thấy Lộ Thần cũng có chút cái ý tứ kia.

Nhưng mà hắn cũng không dám nói, thậm chí cảm thấy ý tưởng này của chính mình có điểm hoang đường.

Trầm mặc một hồi "Thật ra không cảm nhận được, tóm lại cậu phải lưu ý nhiều một chút, thử xem có cơ hội nhìn thấy dáng người Lộ Thần hay không, đừng sớm như vậy đã kết luận."

Treo điện thoại, Tô Bạch lâm vào trầm tư.

Nói thật, nếu chỉ có mẹ hắn cảm giác hắn thích nam nhân cũng liền thôi đi, hiện tại đến Hạ Tuấn Sinh cũng nói như vậy, thực không khỏi làm người khác phải cảnh giác.

Đến nỗi phải lưu ý dáng người Lục Văn Tông, nhưng mà nên lưu ý như thế nào mới được?

Nghĩ nghĩ, hắn lên mạng tìm tòi một chút về dáng người Lục Văn Tông, đến một tấm cởi áo cũng đều tìm không thấy.

Lục Văn Tông quay phim đã nhiều năm như vậy cũng chưa cởi bao giờ, Lục Văn Tông càng không thể ở trước mặt hắn mà cởi, Tô Bạch muốn lưu ý cũng không có biện pháp, cũng không có khả năng trực tiếp đi đến trước mặt Lục Văn Tông bảo hắn cởi quần áo, hắn không có thèm đòn a.

Tô Bạch nhấp môi, lại lục soát một đống ảnh chụp của những nam nhân khác, mặt vô biểu tình nhìn lên.

Vài phút sau, hắn xem nội tâm không hề dao động, nhiều lắm chính là có điểm muốn tập thể hình.

Hắn càng thêm xác định đây chỉ là hiểu lầm.

Cái giấc mộng không đâu vào đâu kia liền không nói, khi còn nhỏ hắn một hai phải ôm tiểu nam hài kia chụp ảnh chung là vì tiểu nam hài đó thật sự cự đẹp, bằng không hắn cũng không thể tùy hứng như vậy, hiện tại hắn lớn như vậy cũng chưa đụng phải một người đẹp nào mà khiến hắn nhất định phải chụp ảnh chung.

Đã qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn nhớ khi đó mới chỉ nhìn tiểu nam hài đó một cái hắn liền kinh diễm, loại mặt trình độ đó đã không thể phân ra nam nữ, hắn cảm thấy hoàn toàn không thể bằng cái này liền phán đoán.

Một lát sau, mẹ hắn đột nhiên gửi tin nhắn đến.

【 Vừa rồi mẹ cùng người trong nhà thương lượng qua, mặc kệ nữ hay nam cũng được, con trước hết nắm chặt thời gian mang về giới thiệu với chúng ta một cái, bà ngoại con thật sự muốn sớm thấy một chút, con cũng thông cảm một chút đi. 】

【 Không phải đến nam nhân con cũng không thích ai hết đi! 】

【 Nếu đến nước này cũng không gặp được người con thích thì chúng ta cũng có thể tìm cho con một nam nhân có điều kiện không sai biệt lắm để xem mắt, cuối tuần là có thể gặp mặt. 】

Tô Bạch nhắm mắt lại, nhịn rồi lại nhịn.

Hắn liền thấy kỳ quái, hắn ngày thường như thế nào  cũng không biết trong nhà lại cởi mở như vậy, biết hắn cong cư nhiên một chút ý tứ ngăn cản đều không có, trực tiếp chấp nhận còn bảo hắn mang người về nhà xem mặt?

Làm cho hắn có loại cảm giác chính mình đào hố tự nhảy.

Một bước sai từng bước sai, hiện tại nếu Tô Bạch nói trước đó hắn là nói dối thì người trong nhà sẽ lập tức đem hắn từ phim trường xách về nhà.

Hắn nhanh chóng phát giọng nói "Không cần phải tìm giúp con, con có bạn trai rồi, đến lúc đó sẽ mang về cho mọi người gặp mặt."

Tô Bạch đã quyết định tiêu tiền mướn cá nhân.

【 Quả nhiên có đã có bạn trai ha! Vậy con mau chóng cùng cậu ta thương lượng rồi đến nhà chúng ta để chúng ta nhìn xem. 】

【 Mẹ tin tưởng ánh mắt của con, nam nhân kia lớn lên khẳng định so với con còn soái hơn, con xem con khi còn nhỏ ôm tiểu nam hài kia có bao nhiều xinh đẹp, thẩm mỹ không tồi. 】

Tô Bạch quyết định trước tiên làm tốt trải đường【 Anh ấy không soái, con chính là coi trọng nhân phẩm cùng tính cách của anh ấy. 】

【 Không soái? Lớn lên còn không có ngươi soái liền không cần lãnh đã trở lại! Không duyên cớ làm ngươi mỗ sốt ruột. 】

【 Nhanh chóng thành thật trở về nhà đi xem mắt đi! 】

Bà vừa nhắc nhở như vậy, Tô Bạch mới bừng tỉnh nhớ tới không chỉ có mỗi hắn mắc nhan khống mà còn có mẹ hắn cùng bà ngoại.

Vậy phải làm sao bây giờ? Người có thể  lọt vào mắt mẹ hắn không nhiều lắm, hắn mời đến diễn viên cũng chưa chắc phù hợp với tiêu chuẩn.

【 Kiểu dạng gì mẹ mới thấy soái hơn con? 】

Lần này đối diện trầm mặc nửa ngày.

【 Cái người đang quay phim với con, Tiểu Lục so với con còn soái hơn, con liền dựa theo cậu ấy tìm là được, không được so với cậu ấy xấu quá nhiều. 】

Mẹ Tô cũng mơ hồ đoán được Tô Bạch đánh cái chủ ý gì, lại thêm một câu.

【 Mẹ mặc kệ con là thích thật hay là giả thích, nhanh chóng đưa về cho bà ngoại con xem mặt, bà ngoại con mỗi ngày đều nhớ thương việc này, mỗi ngày đều lải nhải với mẹ. 】

Tô Bạch: "......"

Nói thì dễ dàng, tìm một người như Lục Văn Tông thì có bao nhiều khó a! Liền tính đối phương có nhan sắc kém hơn Lục Văn Tông một chút cũng không dễ tìm được, bằng không Lục Văn Tông cũng không có khả năng được công nhận là nam thần toàn dân.

Hơn nữa nhan sắc cũng không thể nào quá thấp, mẹ hắn còn yêu cầu so với hắn phải soái hơn.

Tô Bạch sầu không được, buổi tối cũng không ngủ ngon, chờ đến buổi sáng ngày hôm sau vẫn không lên tinh thần.

Có điểm mệt đi đến phòng hóa trang, hôm nay lại là tố nhan, quần áo lại chỉ là một kiện áo lọt màu trắng, thoạt nhìn càng không tinh thần.

Địa điểm hôm nay quay phim là một chỗ không có tới quá phủ đệ, phòng ngủ vừa lớn vừa hoa lệ, thậm chí có điểm giống với cung điện nhỏ.

Tô Bạch cảm thấy cái phòng ngủ này so với hầu phủ trong thành Trường Bình còn quý khí hơn, như là chổ ở của các loại quỷ hút máu cổ xưa, quả nhiên trời cao hoàng đế xa tùy tiện lăn lộn.

Lúc này Lục Văn Tông cũng ra tới, không có gì bất ngờ xảy ra, hắn cũng mặc một cái áo lót màu trắng, quần áo rất mỏng, phác hoạ ra dáng người hoàn mỹ, mơ hồ có thể tưởng tượng cởi quần áo xuống thì phong cảnh cỡ nào.

Cố tình đối phương mặc quần áo ăn không chút cẩu thả, tư thái thẳng, cấm dục lại lạnh thấu xương.

Hai người đứng gần, càng khiến cho Tô Bạch trở thêm đơn bạc gầy yếu.

"Buổi sáng tốt lành." Tô Bạch theo thường lệ chào hỏi.

Tầm mắt Lục Văn Tông tập trung ở trên người hắn, mày hơi ninh.

"Tối hôm qua không ngủ ngon sao?"

Tô Bạch thoạt nhìn thực tiều tụy, làn da càng thêm trong sáng, như là lưu li sắp rách nát, một trận gió đều có thể đem hắn thổi tan.

Tô Bạch trầm trọng gật đầu, bởi vì trong lòng không đem Lục Văn Tông trở thành người ngoài liền đem đối thoại của hắn cùng mẹ mình ngày hôm qua nói ra.

Nói xong nổi khổ, hắn bất đắc dĩ buông tay "Lộ Thần a, anh có biết người nào lớn lên giống như anh hay không? Ngươi thế thân của anh lớn lên có giống anh không?"

Hắn đã điên cuồng trực tiếp đến tìm Lục Văn Tông hỏi.

Lục Văn Tông nghe xong hắn nói, màu khẩn ninh lại, rất có hứng thú nhìn Tô Bạch.

"Người thế thân của tôi đã hơn bốn mươi, em muốn đưa hắn về thì tôi có thể giúp em liên hệ."

Tô Bạch sợ tới mức lui về phía sau một bước, nhanh chóng lắc đầu "Mẹ tôi sẽ đem hai chúng tôi ném ra ngoài mất"

Lục Văn Tông giống như khó xử nói "Vậy chưa thấy qua, người nhà em bảo em khi nào dẫn bạn trai trở về?"

Tô Bạch nhấp môi "Có lẽ đâu đó trong tháng này."

Hắn nghĩ vậy lại bắt đầu phát sầu, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân chính mình.

Qua một hồi, ánh sáng trước mắt đột nhiên bị che khuất, rơi xuống một bóng ma, Tô Bạch kinh ngạc ngẩng đầu, Lục Văn Tông đã đi đến trước mặt hắn, mắt phương hẹp dài giống như yêu nghiệt nhiếp hồn.

Môi mỏng đối phương khẽ mở, tiếng nói mang theo ý cười "Em thấy tôi được không?"

Hô hấp Tô Bạch cứng lại, hoảng hốt nhìn Lục Văn Tông, ánh mắt đối phương thâm trầm, như là ngưng tụ tinh quang vốn có, cơ hồ muốn đem hắn hít vào đi.

"Đương.. đương nhiên có thể." Tô Bạch đột nhiên có điểm nói lắp "Như thế thì thật không thể tốt hơn."

Khóe miệng Lục Văn Tông kiều kiều, thoạt nhìn thực vui sướng "Liền định như vậy đi."

Lúc này Tô Bạch mới hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần, đầy mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm hắn.

Thấy người chung quanh đều nhìn qua, Tô Bạch vội vàng lôi kéo tay Lục Văn Tông đi vào góc.

"Anh là như thế nào vậy, tranh cái nước đục này làm gì?" Tô Bạch nhỏ giọng hỏi Lục Văn Tông.

Nếu hắn đưa vị đại soái này ca về nhà khẳng định người nhà hắn sẽ kích động, khẳng định lâu lâu sẽ gọi cho Lục Văn Tông hỏi thăm tình huống.

Lục Văn Tông tùy ý để Tô Bạch nắm tay chính mình "Chính là cảm thấy sẽ chơi vui thôi, em không muốn sao?"

Tô Bạch mím môi "Tôi đương nhiên nguyện ý, chính là sợ người nhà tôi sẽ liên hệ với anh, anh bận rộn như vậy."

"Không sao." Lục Văn Tông nhéo nhéo lòng bàn tay Tô Bạch.

Thấy hắn thoạt nhìn thật sự không sao cả, Tô Bạch nhẹ nhàng thở ra đồng thời vô cùng cảm tạ.

"Cảm ơn! Anh lần này thật đúng là cứu tôi một mạng, bằng không tôi thật sự phải đi xem mắt."

Khóe miệng Lục Văn Tông lại kiều kiều, thanh âm lại mạc danh mang theo chút nghiêm túc "Tôi sẽ không trơ mắt nhìn em theo nam nhân khác."

Lúc này đạo diễn Thân cũng vào nhà, nhìn thấy hai người ở trong một góc tay cầm tay nói chuyện thì nhịn không được mà nhướng mày.

Hắn lại nhìn nhìn bên cạnh nhân viên công tác, thấy mọi người đều là một bộ dáng trông thấy quỷ, tức khắc nhịn không được mà đỡ trán.

Thanh thanh giọng nói, đạo diễn Thân đi qua, "Ách, chuẩn bị bắt đầu quay đi."

Lúc này Tô Bạch mới chú ý tới người chung quanh còn đang xem bên này, thậm chí camera cũng đang mở mà quay về bên này, tức khắc có chút buồn bực.

Tô Bạch chỉ chỉ camera bên cạnh "Cái này như thế nào lại mở?"

"Ngày hôm qua đã nói với các cậu rồi mà, mấy ngày kế tiếp sẽ quay một ít ngoài lề(hậu trường), yên tâm đi, thanh âm có thể đổi cho thành âm nhạc, đoạn nào các cậu không muốn phát ra ngoài cũng có thể nói."

"Vậy là tốt rồi" Thật ra Tô Bạch không sợ nó quay lại, chỉ là không hy vọng đối thoại của hai người bị truyền ra ngoài.

Hắn không muốn để nhân dân cả nước đều biết hắn lôi kéo Lộ Thần giả làm bạn trai của mình.

Hôm nay suất diễn thuộc về thiên vị mỹ học màn ảnh của đạo diễn Thân, có tượng trưng ý vị tăng lên bức cách, lại ẩn dụ phát triển cốt truyện nào đó.

Đạo diễn Thân cố ý cho người trước tiên bố trí phòng ngủ, phòng ngủ tương đối lớn, chính giữa đặt một giường lớn khắc hoa, màn che từ xà ngang rũ điếu xuống dưới, lấy thủ pháp ánh sáng độc đáo thuyết minh cái màn ảnh đẹp này.(?)

Dựa theo kịch bản yêu cầu, Tô Bạch phải cởi ra áo trên, đạo diễn Thân lại một lần nữa thanh tràng(lọc nhân viên công tác, chỉ để lại những người quan trọng), hơn nữa thanh phá lệ sạch sẽ.

"Tiểu Tô, cậu ở trong chăn đem áo trên cởi là được, sau đó ôm Văn Tông ôm."

Tô Bạch cảm thấy không cần phiền toái, trực tiếp thoát là được, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt của Lục Văn Tông đứng bên kia, hắn cảm thấy nếu chính mình trực tiếp cởi ở đây khả năng đối phương sẽ trực tiếp đem chăn ném trên mặt hắn.

Yên lặng chui vào ổ chăn, Tô Bạch chỉ lộ ra một cái đầu, ở bên trong lao lực cởi ra áo trên.

"Xong rồi" Tô Bạch có điểm chết lặng.

Đạo diễn Thân gật đầu, sau đó lại bên cạnh giường ném xuống mặt đất một bộ áo lót quần lót "Văn Tông cũng vào đi."

Vì thế Lục Văn Tông cũng tiến vào ổ chăn, vốn dĩ Tô Bạch ở bên trong không có bất kì cảm thấy có gì, nhưng khi Lục Văn Tông vừa tiến vào thì cả người hắn không được tự nhiên.

Lục Văn Tông xoay người nằm trên người Tô Bạch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Bach

Tô Bạch có thể cảm giác được hơi thở mãnh liệt hormone từ trên người đối phương, giống như dã thú không ngừng ăn mòn lãnh địa của hắn, phảng phất giây tiếp theo Tô Bạch bị nó nuốt xuống.

Hơn nữa trên người Tô Bạch không có mặc quần áo, thật sự phi thường không có cảm giác an toàn.

Nhưng mà Tô Bạch vẫn là căng da đầu mà quay phim, dựa theo kịch bản Lục Văn Tông khẩn trương  ôm eo hắn, Tô Bạch nâng lên cánh tay vòng lấy cổ đối phương.

Cùng với bất luận cái ôm nào của lúc trước đều không giống, tay Lục Văn Tông chạm lên làn da Tô Bạch, cả người Tô Bạch căng chặt, nhịn không được mà xê dịch co rúm sang bên cạnh.

Giây tiếp theo lại bị Lục Văn Tông bóp lấy vòng eo mảnh khảnh ôm trở về, gắt gao giữa ở trong ngực, bàn tay to đặt ở trên tấm lưng trần trụi của Tô Bạch, thỉnh thoảng di chuyển điều chỉnh tư thế, nơi đi qua mang theo một trận rùng mình.

Rõ ràng còn chưa có bắt đầu quay, nhưng Tô Bạch thấy Lục Văn Tông đã vào diễn, cũng chỉ cường bách chính mình cũng nhập diễn.

Lục Văn Tông vùi đầu ở trước ngực Tô Bạch, tóc dài đen như mực rũ xuống, tất cả che khuất thân thể Tô Bạch, làm màn ảnh chỉ có thể quay đến phía dưới mơ hồ lộ ra trắng nõn.

Cả người Tô Bạch dính đầy hơi thở Lục Văn Tông, thượng thân chưa phiến lũ, giờ phút này không hề giữ lại hiện ra ở trước mắt Lục Văn Tông, hình ảnh đẹp không sao tả xiết.

"Văn Tông, trán cậu để ở trước ngực Tiểu Tô, Tiểu Tô cậu nhắm mắt lại, ngửa đầu."

Tô Bạch nghe được Thân đạo nói quả thực muốn chết, nhưng là đang đóng phim hắn đành phải nhắm mắt ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy chính mình biến thành thịt dê mặc người khác xâu xé.

Đôi mắt khép lại, cảm quan trên thân thể liền phá lệ mẫn cảm, hắn cảm giác có thứ gì đó ấm áp dán ở trước làn da ngực của hắn, hô hấp nóng bỏng như muốn đem người thiêu nóng, da thịt tuyết trắng một tấc tấc biến thành điệt lệ phấn.

Lỗ tai Tô Bạch đều hồng thấu, cả người vô lực, cơ hồ ôm không được cổ Lục Văn Tông, chỉ hy vọng đạo diễn Thân quay nhanh lên.

Khoang mũi Lục Văn Tông tràn đầy hương vị sữa ngọt, thân thể hoa lệ không hề phòng bị nở rộ ở trước mắt hắn, không ngừng dụ hoặc thần kinh người.

Hô hấp Lục Văn Tông càng thêm thô nặng, lực đạo ôm Tô Bạch cũng dần dần biến lớn, đến gân xanh cũng nổi lên.

Đạo diễn Thân không ngừng điều chỉnh máy móc cùng ánh sáng, lại đợi hơn nửa ngày rốt cuộc mới bắt đầu quay.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ rơi xuống, dừng ở tầng tầng lớp lớp màn che thượng, nơi đi qua nhiễm mờ nhạt.

Tóc đen trên chăn gấm mềm mại quấn quanh, mơ hồ lộ ra da thịt tuyết trắng điên cuồng kích thích cảm quan người, mỹ nhân khó nhịn khép lại hai tròng mắt, bị bắt thừa nhận vui thích, cái cổ nhỏ dài tuyết trắng ngửa ra sau, hình ảnh nở rộ ra cực độ kiều diễm.

Thật lâu sau, nam nhân vùi đầu ở trước ngực đối phương trước ngẩng đầu, môi mỏng đỏ thắm, khí chất lạnh như trích tiên, giờ phút này lại mê người sa đọa yêu ma.

"Cắt, phi thường phi thường hảo." Đại diễn Thân đối  với màn ảnh này vừa lòng cực kỳ, vẻ mặt cười đến đầu nếp gấp.

"Hai cậu trước hết đừng cử động, một hồi lại bổ chụp thêm vào cảnh"

...
Lúc trước đọc truyện cv không kĩ hiện tại edit nên đọc được tình tiết kĩ càng, thực không ngờ hai anh chưa yêu nhau mà đã khiến tôi bấn đến thế này:3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro