Chương 54
Trong lòng Tô Bạch miễn bàn có bao nhiêu ấm, hắn giơ tay vòng lấy cổ Lục Văn Tông, hôn bẹp ở trên trên cằm Lục Văn Tông một cái.
"Em cũng rất thích anh."
Nói xong đáy mắt hắn hiện lên một tia giảo hoạt, cố ý gây mất hứng nói "Nếu không chúng ta kết bài anh em đi."
Lục Văn Tông nâng lên mí mắt nhìn Tô Bạch, hắn không nói chuyện nhưng tay lại nhẹ nhàng kháp thịt mềm bên hông Tô Bạch, khiến người Tô Bạch run run lên.
Tô Bạch tức khắc héo.
Lục Văn Tông lại hôn xuống khóe miệng Tô Bạch, tiếng nói cực phú từ tính "Vậy gọi một tiếng anh trai cho anh nghe một chút nào."
Tô Bạch không nghĩ tới hắn không biết xấu hổ như vậy, trên mặt nóng lên, bên tai chậm rãi đỏ.
"Có người anh trai nào lại hôn em trai như vậy sao?"
Biểu tình Lục Văn Tông bỗng nhiên trở nên có điểm cổ quái, không nhịn được mà hung hăng sờ khuôn mặt Tô Bạch.
"Em cũng biết không có người anh trai như vậy?"
Tô Bạch đột nhiên nhớ tới chính mình trước kia làm lơ lần lượt ám chỉ, sự kiện bản thân hắn kiên định xem Lục Văn Tông là anh trai......
Hắn có điểm chột dạ, ôm eo Lục Văn Tông không nói.
Mặt Tô Bạch dính sát vào ở ngực hắn, có thể nghe được thanh âm trái tim hắn trầm ổn hữu lực nhảy lên, bất tri bất giác liền có điểm mệt nhọc.
Hắn rầu rĩ hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"3 giờ rưỡi" Lục Văn Tông vùi đầu ở đỉnh đầu Tô Bạch "Ngủ đi, ngày hôm qua khẳng định không ngủ ngon."
"Vâng." Thanh âm Tô Bạch nhão nhão dính dính, giống như mèo nhỏ, Lục Văn Tông nghe thấy khóe miệng ngoéo một cái.
Tô Bạch ngày thường không có thói quen ngủ buổi chiều, chẳng qua tối hôm qua cộng thêm hôm nay thật sự làm hắn mệt không nhẹ, tay cùng chân đều thực không thoải mái, thực mau liền ngủ đi.
Một giấc này ngủ vừa sâu vừa yên tĩnh, cũng không có mộng nào, chờ khi Tô Bạch thoải mái mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện trời đã gần sáng.
Hắn ngẩng đầu, liền đâm vào trong ánh mắt Lục Văn Tông.
Buổi sáng mở mắt ra liền đối mặt với một soái ca lạnh lùng, làm tâm tình Tô Bạch đột nhiên tốt lên, nhìn chằm chằm vào mặt Lục Văn Tông.
Thấy Tô Bạch rốt cuộc cũng đã tỉnh, Lục Văn Tông thò qua hôn lên môi hắn một lúc, tư vị ngọt ngào quanh quẩn ở trong môi răng, thẳng đến khi môi Tô Bạch một lần nữa trở nên phấn nhuận thì mới chậm rãi buông ra.
Tô Bạch bị Lục Văn Tông hôn đến lỗ chân lông cả người đều giãn ra, lười biếng nằm xoài trong lồng ngực hắn "Mấy giờ rồi?"
Nói xong hắn liền phát hiện giọng nói chính mình nói thực khàn.
"Bốn giờ sáng."
Tô Bạch tức khắc khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, khó có thể tin nhìn hắn "Em ngủ mười mấy tiếng?"
Thấy Lục Văn Tông gật đầu, Tô Bạch cảm thụ một chút trên người, trách không được cánh tay cùng chân cũng không có sức, bụng còn đặc biệt đói.
Thấy hắn đầy mặt không thể tin tưởng, Lục Văn Tông có chút bất đắc dĩ một lần nữa đem người ôm chặt, người trong lòng ngực thực gầy, giống như nhẹ nhàng chạm vào liền sẽ chọc hư.
Mấy ngày nay Lục Văn Tông đã thực tủy biết vị, nhưng mà Bạch Bạch quá kiều quý, hắn luyến tiếc khi dễ.
"Tối hôm qua hôn như thế nào em cũng không tỉnh, anh liền không quấy rầy em." Hắn bất đắc dĩ cảm thán "Tiểu ma ốm thật kiều khí."
Tô Bạch mếu máo, ý thức được phương diện kia của hai người bọn họ xác thật rất không thích hợp, một cái ** quá cường, một cái lại chịu không nổi lăn lộn.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Thanh âm Tô Bạch run run, người nghe được nhịn không được mà muốn hung hăng khi dễ hắn.
Lục Văn Tông nhẫn nhịn, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng lại câu dẫn anh"
Hả? Tô Bạch thở phì phì ở trên vai hắn khẽ cắn một ngụm "Em nhưng không có a."
Giọng nói hắn rơi xuống, liền cảm nhận được phía dưới chăn không tầm thường.
Thân thể Tô Bạch cứng đờ, khiếp sợ nhìn Lục Văn Tồn, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua thì lòng hắn còn sợ hãi hỏi "Anh có phải đã tỉnh lại rất sớm hay không?"
Lục Văn Tông khắc chế gật đầu.
"Kia như thế nào còn......" Tô Bạch còn chưa nói hết câu, Lục Văn Tông liền khó có thể nhẫn nại ở trên người hắn cọ vài cái.
Tô Bạch lần này sợ tới mức hoàn toàn tinh thần, thậm chí cũng không dám động.
Lục Văn Tông không nói thêm nữa, dùng sức ở trên môi Tô Bạch toát(?) một ngụm, xuống giường đi đến buồng vệ sinh tắm rửa.
Nghe tiếng nước ào ào, Tô Bạch ngồi ở trên giường, trong lòng lộn xộn.
Nếu không phải đang đóng phim thì tốt rồi, thật ra chính hắn cũng cam tâm tình nguyện, cùng lắm thì không rời giường nổi, nhưng đóng phim không chấp nhận được tùy hứng như vậy.
Hiện tại làm sao bây giờ? Ngày tháng còn lâu, về sau mỗi ngày hai người ngủ cùng nhau thời điểm có động tay động chân, vẫn luôn để Lục Văn Tông nghẹn như vậy thì hắn(Tô Bạch) đều sẽ đau lòng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Bạch cảm thấy xét đến cùng vẫn là do thể lực hắn quá kém, nếu không thì để Lục Văn Tông dạy hắn rèn luyện đi, chờ hắn cũng luyện ra dáng người tốt thì thể lực tự nhiên cũng đi lên.
Hơn nữa Tô Bạch chính mình cũng cảm thấy trên người khô cằn không quá tốt, luyện thành như Lục Văn Tông cũng không tồi, tốt nhất cơ bắp của hắn so với người còn lớn hơn.
Tô Bạch nghĩ nghĩ liền bật cười, hứng thú bừng bừng tra tìm giáo trình, hiện tại đóng phim không có thời gian đi phòng tập thể thao, hắn có thể mua chút thiết bị luyện ở trong khách sạn.
Bất quá hắn đối chính mình trong lòng hiểu rõ, muốn luyện ra được như vậy thì cần phải có thời gian, việc cấp bách là giải quyết khó khăn trước mắt, trước tiên luyện cánh tay trước.
Dù sao ở riêng là không có khả năng, hắn chỉ có thể về sau cùng Lục Văn Tông ôm nhau ngủ thì sẽ ngoan ngoãn, tận lực khắc chế chính mình không sờ loạn.
Do dự một hồi, hắn cảm thấy vẫn là không được, có người bạn trai đẹp trai như vậy mỗi ngày ở trước mắt mình, nếu không sờ loạn thì chính hắn cũng nghẹn đến mức hoảng.
Lần này Lục Văn Tông tắm phi thường lâu mới đi ra, tóc ướt dầm dề lên giường, từ sau lưng vòng lấy eo Tô Bạch, cằm gác ở trên vai Tô Bạch.
Trên người hắn còn mang theo ẩm ướt hơi nước, nhàn nhạt mùi hương lạnh ráo vờn quanh ở chung quanh Tô Bạch, hô hấp ấm áp trực tiếp phun ở bên hát Tô Bạch, ngứa phát run.
Nhìn thấy đồ vật trên màn hình di động Tô Bạch, ánh mắt Lục Văn Tông trở nên có chút nguy hiểm.
"Em đang xem cái gì?"
Tô Bạch đem màn hình điện thoại cho Lục Văn Tông xem, hứng thú bừng bừng "Em muốn tập tạ, anh dạy em được không? Như vậy cánh tay em sẽ có sức lực."
Hắn cảm thấy chủ ý này của chính mình thực tốt, vốn tưởng rằng Lục Văn Tông sẽ cao hứng dạy hắn, không nghĩ tới vừa quay đầu lại liền nhìn thấy môi mỏng Lục Văn Tông mân khẩn.
Sắc mặt Lục Văn Tông đen lại, duỗi tay lấy đi di động "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Vì cái gì?" Tô Bạch tới tính tình, ủy khuất không được.
Thấy bộ dạng Tô Bạch, trái tim Lục Văn Tông trệ trệ, không khỏi thả chậm thần sắc.
Hắn nhắm mắt lại hôn lấy cánh môi Tô Bạch, chậm rãi mút lấy nó, vô cùng ôn nhu lại kiên nhẫn hôn hắn, một chút ma đi sở hữu tranh chấp.
Hôn một hồi lâu, người trong lòng ngực thiếu khí, mềm mại ôm hắn.
Lục Văn Tông nghiêm túc nhìn đôi mắt Tô Bạch "Em là người anh thích nhất, cũng là người duy nhất anh thích, anh không nghĩ để em vì anh mà thay đổi."
Thấy khoé miệng Tô Bạch giơ lên, Lục Văn Tông không nhịn xuống lại hôn một cái "Sau khi kết thúc suất diễn, anh sẽ mang em đi chạy bộ, em không cần lo lắng này đó."
Trong lòng Tô Bạch ngọt tư tư, tuy rằng hai người bọn họ không quá thích hợp, nhưng cho nhau bao dung cũng khá tốt.
"Em đói bụng."
Đáy mắt Lục Văn Tông lộ ra ý cười "Được."
*
Hai người cơm nước xong liền sóng vai xuống lầu, ngồi một chiếc xe đi đến phim trường.
Triệu Sách cùng Trương Nhiêu cũng đã quen, chết lặng đi về một chiếc xe khác, đồng thời lặng lẽ đánh đố bọn họ bao lâu nữa mới có thể chính thức ở bên nhau.
Lần này y phục mà Tô Bạch mặc trên người là trường bào hắc đế thêu chỉ vàng, so với kích thước cơ thể của Tô Bạch thì bộ quần áo này hơi lớn chút, đây cũng là một bộ quần áo Lục Văn Tông đã từng mặc qua.
Tô Bạch vừa trang điểm vừa xem kịch bản, Triều Thanh tuy rằng đã chết, nhưng cũng may Cung Thành Trụ đã từng hút huyết Triều Thanh, giữa hai người tồn tại liên hệ nào đó, mặc dù Triều Thanh đã chết cũng có khả năng khiến hắn sống lại.
Cung Thành Trụ đem Triều Thanh đặt lên hàn băng, hắn vẫn luôn ở canh chừng bên cạnh Triều Thanh, chờ đêm trăng tròn sơ ủng.
Cốt truyện phân đoạn này Tô Bạch không có gì lời kịch, chỉ cần thành thật nằm là được, đại bộ phận vẫn là xem Lục Văn Tông phát huy.
Hôm nay hắn vẫn không trang điểm, chẳng qua ngoài miệng làm cho trắng lên, thoạt nhìn thân thể thực suy yếu.
Chờ khi Tô Bạch đi ra, liền trông thấy Lục Văn Tông chờ hắn ở cửa phòng hóa trang, vai rộng chân dài quả thực soái nhân thần cộng phẫn(?), ánh mắt chung quanh của nhân viên công tác thỉnh thoảng ngó lên trên người hắn.
Khoé miệng Tô Bạch nhịn không được mà kiều kiều, đi mau vài bước đến bên người Lục Văn Tông, cũng theo thường lệ thăm hỏi một câu "Buổi sáng tốt lành, Lục lão sư."
Lục Văn Tông vẫn duy trì biểu tình lương bạc, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Hai người trong lòng hiểu rõ liếc mắt nhìn nhau mà không nói ra, sóng vai đi đến chổ quay phim.
Đi tới đi tới, Tô Bạch cảm giác được tay Lục Văn Tông thò qua.
Tô Bạch ngẩng đầu, trên mặt Lục Văn Tông đứng đắn đến không được, khí chất lãnh cơ hồ kết băng tra.
Nhưng mà giờ phút này Lục Văn Tông lại ỷ vào trường tụ che lấp, hắn nhẹ nhàng dắt tay Tô Bạch, hai người mười ngón tay đan vào nhau, có loại cảm giác bí ẩn không muốn người khác biết.
Bọn họ liền nhàn nhã như vậy đi đến sân quay phim, hôm nay bối cảnh yêu cầu bố trí một phen, cho nên đạo diễn Thân chính mình tự chỉ huy nhân viên công tác làm việc, một lát nữa mới quay phim.
Hai người ăn ý đi đến góc không người, được máy móc chống đỡ ngăn cách tầm mắt mọi người.
Mới vừa đứng ổn định, Lục Văn Tông liền ôm eo Tô Bạch không buông tay.
Tô Bạch nghĩ đến suất diễn hôm nay đại khái lại là để Lục Văn Tông tự do phát huy, trong lòng đột nhiên sinh ra một cổ cảm giác quái quái.
Cánh tay Tô Bạch bám vào cổ Lục Văn Tông, do dự nói "Thời điểm đóng phim lúc trước đạo diễn Thân để cho anh tự do phát huy......Có phải đôi khi anh nhân cơ hội chiếm tiện nghi em hay không?"
Giọng nói Tô Bạch rơi xuống nửa ngày nhưng vẫn không thấy Lục Văn Tông trả lời, hắn hồ nghi kéo ta khoảng cách hai người, ngẩng đầu nhìn Lục Văn Tông.
Sau đó Tô Bạch liền nhìn thấy khóe miệng hắn gợi lên tươi cười.
Lục Văn Tông ngả ngớn sờ soạng khuôn mặt Tô Bạch, tiếng nói như muốn mệnh "Anh rõ ràng mỗi một lúc đều đang chiếm tiện nghi em."
Thấy hắn dùng khuôn mặt nhạt nhẽo bạc tình mà nói ra lời nói như vậy, tuy là Tô Bạch có chuẩn bị tâm lý, cũng nhịn không được mặt đỏ.
"Em, em còn tưởng rằng anh rất chuyên nghiệp." Hắn nhịn không được nói lắp.
Lục Văn Tông chọc hắn một hồi, liền thu hồi biểu tình, một lần nữa đem người ôm chặt, tiếng nói thấp thấp xin lỗi mười phần.
"Thật sự thực xin lỗi, nếu em tức giận thì anh có thể cho em chiếm ngược lại."
Tô Bạch đã biết hắn có thể nói ra những lời không biết xấu hổ, bất quá vẫn là không nhịn xuống được mà tay ngo ngoe rục rịch, ở trên cơ ngực Lục Văn Tông làm càn xoa nhẹ hai thanh, xúc cảm tốt kinh người.
Cảm giác được thân thể đối phương cứng đơ, Tô Bạch cảm thấy đã đủ, sợ hắn lại có phản ứng nên Tô Bạch không dám lại động.
Một lát sau, thân thể căng chặt của Lục Văn Tông dần dần thả lỏng, ngay sau đó thấp thấp than một tiếng.
"Em đơn thuần như vậy, thật sợ em ở bên ngoài cũng bị người khác chiếm tiện nghi."
"Yên tâm sẽ không" Tô Bạch cho hắn ăn thuốc an thần "Người lớn lên khó coi em sẽ không để hắn chạm vào em."
"Hửm?" Lục Văn Tông nhướng mày, ánh mắt có chút nguy hiểm "Vậy em cảm thấy người lớn lên xinh đẹp có những ai?"
Tô Bạch cố ý liệt kê một đống tên minh tinh lớn trong giới giải trí, thành công cảm nhận được thân thể Lục Văn Tông lại lần nữa căng chặt.
Lục Văn Tông hít sâu một hơi, không thể nhịn được nữa mà nhoé ở eo Tô Bạch một chút.
Tô Bạch bị hắn làm cho thực ngứa, sau đó né tránh, ý cười doanh doanh nhìn đôi mắt Lục Văn Tông.
"Đùa anh thôi, đời này em chỉ cảm thấy anh đẹp."
Đáy mắt Lục Văn Tông dần dần tràn đầy ý cười, không đợi hắn nói, Tô Bạch liền đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
"Đúng rồi, không phải chỉ có mỗi anh đâu, khi còn nhỏ em đã gặp qua một bé trai thật sự cực đẹp, em cảm thấy khi hắn trưởng thành tuyệt đối sẽ không kém hơn anh."
Tô Bạch nghĩ đến chuyện ngu xuẩn lúc trước kia khi còn nhỏ liền muốn cười "Em nhớ rõ lúc trước em đem một người con trai xem thành con gái, ôm người ta không buông còn nói muốn lớn lên cưới hắn, sống chết muốn chụp ảnh chung, bởi vì chuyện này mà mẹ em hiện tại vẫn còn đang chê cười em."
"Hửm?" Lục Văn Tông biểu tình bỗng nhiên trở nên có điểm cổ quái "Ảnh chụp ở đâu?"
Tô Bạch vừa rồi là cố ý nói như vậy, thấy Lục Văn Tông không sinh khí cũng có chút ngoài ý muốn "Ảnh chụp ở nhà em, về nhà cho anh xem."
....
Chúc mọi người có năm học mới thuận lời !!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro