Chương 128: Đó là lần cuối cùng Saint Delia triệu hồi được Ma gương.
Chúc Minh Tỉ hoàn toàn thất thần. Nhưng Saint Delia lại chìm đắm trong thế giới của chính mình, không phát hiện, hoặc nếu có phát hiện thì cũng chẳng hề quan tâm.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng gã cười đủ rồi. Ngọn lửa vĩnh viễn thiêu đốt trên người gã khiến lý trí nhanh chóng quay lại. Gã khẽ rên vì đau, nhưng nét mặt vẫn đầy khoái trá.
Gã vốc một nắm sợi vàng trong dòng sông vàng, thành thạo tạo thành hình dáng một chiếc ghế, rồi cứ thế ngồi xuống, lười nhác, tùy hứng, chậm rãi kể chuyện.
"Chuyện là rất lâu, rất lâu trước kia... Lâu đến mức nào nhỉ, chắc là trước khi tộc Tinh Linh xuất hiện Thánh khí, trước khi ta có được nửa hạt Thánh chủng Tinh Linh, trước cả khi ta hoàn toàn tu luyện thành hình người, ta đã nhặt được một chiếc gương..."
Ma vật sinh ra từ đất, từ gió, từ bóng tối, từ bất cứ điều gì không phải ánh sáng. Khi mới sinh ra, gã không thuộc về bất kỳ chủng tộc nào, cũng chẳng có chút năng lực gì.
Gã yếu đến mức một Vong linh sơ sinh cũng có thể kéo lê gã mà xé nát.
Gã ngu ngốc đến độ chỉ để hiểu người khác nói gì cũng mất tận mười năm.
Ma vật yếu ớt ấy từng cho rằng thứ pháp thuật lợi hại nhất trên đời là khế ước máu.
Chỉ cần ký khế ước máu với một pháp khí, cho dù đó là thần khí cỡ nào cũng sẽ thuộc về gã. Ký khế ước máu với một con người, thì pháp sư mạnh mấy cũng phải cúi đầu trước gã.
Mà khế ước máu thì vĩnh viễn không thể giải trừ. Thật tuyệt vời biết bao! Nó mang lại cho kẻ yếu như gã cảm giác an toàn to lớn nhất!
Gã phát cuồng vì loại ma pháp này.
Gã luyện khế ước máu trên đá, trên xương khô, trên chuột, rồi đến một chiếc gương bình thường nhặt được bên đường...
Nhiều năm sau, ma vật yếu ớt ấy rốt cuộc cũng tu thành hình người. Gã không còn bị bắt nạt, có được vài ba kẻ hầu, thậm chí còn có thể ẩn giấu ma khí mà đi lại trong địa bàn của tộc Tinh Linh.
Gã len lỏi trong đám đông, kiễng chân xem nghi lễ thần thánh hùng vĩ bậc nhất của tộc Tinh Linh.
Tộc Tinh Linh quả thực cao quý và xinh đẹp. Mọi thứ nơi đây đều khiến gã hoa mắt choáng ngợp.
Thậm chí gã còn to gan tưởng tượng liệu mình có thể cưới một cô gái Tinh Linh cao quý xinh đẹp, trở thành một bán Tinh Linh.
Thế nhưng, ngay trong lúc nghi lễ thần thánh đạt đến cao trào, gã chết lặng.
Trên Thánh khí của tộc Tinh Linh... tại sao lại có khí tức của khế ước máu thuộc về gã?
Saint Delia kể đến đây thì đột ngột dừng lại, đầy hứng thú nhìn về phía Chúc Minh Tỉ, người vẫn giữ vẻ mặt bất động nhưng hơi thở rõ ràng trở nên gấp gáp.
Những gì Saint Delia kể, hoàn toàn trùng khớp với ký ức Chúc Minh Tỉ vừa thu nhận được.
Cậu thấy một chiếc gương bị thương, ngủ mê man, bị một ma vật nhặt lên.
Cậu thấy ma vật ấy vẽ khế ước máu lên mặt gương.
Một khế ước cưỡng ép vốn dĩ không nên có tác dụng với pháp khí có linh, nhưng máu đỏ lại theo vết nứt trên mặt gương mà thấm sâu vào trong.
Một tia sáng đỏ lóe lên, khế ước máu hình thành một nửa.
Nhưng ma vật ngu ngốc kia thậm chí còn không nhận ra mình đã ký thành công nửa khế ước. Gã tiện tay vứt gương đi, tiếp tục tìm đá hay xương để luyện tập.
Sau đó, tộc Tinh Linh nhặt được Thánh khí từ đống đá vụn ấy.
Vậy tiếp theo thì sao?
Sau khi chiếc gương trở thành Thánh khí của tộc Tinh Linh, đã xảy ra chuyện gì?
Nếu Saint Delia phát hiện Thánh khí của tộc Tinh Linh đã từng ký nửa khế ước với gã...
Toàn thân Chúc Minh Tỉ lạnh buốt tận xương.
Cậu nhớ đến nửa hạt Thánh chủng Tinh Linh mà Saint Delia từng có.
Cậu nhớ đến điểm khởi đầu của mọi tai họa, các trưởng lão của tộc Tinh Linh từng thấy trong Thánh khí lời tiên tri về hôn lễ giữa Anatasia và một Tinh Linh xa lạ.
Nếu như... nếu như sự diệt vong của gia tộc Rociel có liên quan đến cậu...
"Ngươi đoán đúng rồi đấy."
Cứ như nhìn thấu tâm tư Chúc Minh Tỉ, Saint Delia mỉm cười, nụ cười càng lúc càng rộng, giọng nói cũng hạ thấp, mang theo sự mê hoặc chậm rãi và rùng rợn.
"Nửa hạt Thánh chủng Tinh Linh đó là ngươi giúp ta tìm được, lời tiên tri về hôn lễ cũng là ngươi giúp ta bịa ra... Chúc Minh Tỉ à, những thống khổ mà Rociel phải gánh chịu, đều là vì ngươi đấy."
Không khí hoàn toàn rơi vào im lặng suốt hàng chục giây.
Đến khi Chúc Minh Tỉ khẽ nhắm mắt rồi mở ra lần nữa, hơi thở dồn dập đã ổn định lại, vẻ mặt cũng trở nên kiên định:
"Ngươi đang nói dối."
Nụ cười trên mặt Saint Delia cuối cùng cũng xuất hiện vết rạn.
Chúc Minh Tỉ lặp lại:
"Ngươi đang nói dối."
Saint Delia: "...Ngươi có bằng chứng gì để nói ta nói dối?"
Chúc Minh Tỉ: "Ngươi biết Ma gương có thể nhìn thấu lòng người không? Nếu ta thật sự là linh thể trong gương như ngươi nói, vậy ta nhất định có thể thấy rõ lòng dạ nhơ bẩn của ngươi. Đối mặt với một 'chủ nhân' như vậy, có lẽ ta sẽ miễn cưỡng giúp ngươi tìm một vạn đồng vàng, nhưng tuyệt đối sẽ không lên kế hoạch hôn lễ cho ngươi và công chúa Tinh Linh."
Lần này, người hít thở dồn dập biến thành Saint Delia.
Mãi một lúc sau, gã mới khàn giọng nói tiếp:
"Ngươi làm sao biết được là ngươi sẽ không... Rõ ràng lúc đó ngươi đã ký khế ước máu với ta, ngươi nhất định phải nghe lời ta!"
Chúc Minh Tỉ: "Nếu ta nhất định phải nghe lời ngươi, vậy vì sao bây giờ ta lại tự do?"
Saint Delia gào lên: "Vì ngươi phản bội ta! Ngươi vốn dĩ thuộc về ta! Là ngươi phản bội ta!"
Chúc Minh Tỉ điềm tĩnh nói:
"Nếu chủ nhân của ta là kẻ ghê tởm như ngươi, thì ngay từ lần đầu gặp mặt, ta đã chọn phản kháng rồi, chẳng bao giờ đợi đến sau này."
Như có một cây búa lớn đập mạnh lên đầu Saint Delia.
Khuôn mặt gã trở nên vặn vẹo, xương cốt phát ra tiếng răng rắc quái dị. Cơ thể nứt làm đôi của gã cuộn chặt lại như một con rắn phát điên, giận dữ, tuyệt vọng, điên cuồng lao về phía Chúc Minh Tỉ!
Nhưng gã vừa mới vung vuốt về phía cậu, ngọn lửa trên người gã liền bốc lên cao ba bốn trượng, bùng cháy dữ dội, cuốn gã vào trong!
Saint Delia co rúm trên mặt đất, phát ra những tiếng gào thét thê lương.
Qua màn lửa đen như địa ngục, thứ giam cầm gã trong đau đớn và hình phạt, ánh mắt đỏ như máu của gã nhìn chăm chăm ra bên ngoài ngọn lửa — nơi Chúc Minh Tỉ, với dáng vẻ điềm tĩnh và cao cao tại thượng, đang đứng đó, như một bán Vong linh thực sự.
Lửa thiêu rực rỡ, thiêu đến vặn vẹo cả thế giới. Nỗi đau xuyên thấu linh hồn khiến gã như quay về một buổi chiều nhiều năm về trước, buổi chiều đã mang đến cho gã vô tận nhục nhã.
Ngày hôm đó, trời xanh mây trắng, gió nhẹ hiu hiu.
Saint Delia chen chúc trong đám người xem nghi lễ thần thánh long trọng của tộc Tinh Linh, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí tức khế ước máu thuộc về mình.
Tim gã đập thình thịch, lờ mờ có cảm giác mình vừa va phải một cơ hội to lớn chưa từng có.
Gã đảo mắt tìm quanh, nhưng tìm mãi cũng không thấy ma khí của mình ở đâu.
Gã không đợi nghi lễ kết thúc, liền rẽ vào một con hẻm vắng, vội vã thi triển pháp thuật triệu hồi bằng khế ước máu.
Gã chờ đợi đến hàng chục phút sau, mới thấy một chiếc gương từ từ xuất hiện.
Chiếc gương ấy trơn nhẵn lấp lánh, vẻ ngoài cao quý đến khó mà chạm tới, toàn thân bao bọc bởi ma lực dồi dào, khiến Saint Delia vui mừng tột độ.
"Ma khí của ta..."
Gã không chờ nổi mà vươn tay túm lấy Ma gương, nhưng gương lại lướt qua đầu ngón tay gã như cá trốn lưới.
Dù có là kẻ chưa từng thấy thế sự, Saint Delia cũng hiểu ra: đây không phải một pháp khí bình thường, mà là ma khí đỉnh cấp trong truyền thuyết – đã sinh ra linh trí.
Lòng bàn tay gã đổ mồ hôi. Gã không kìm được mà thẳng lưng lên, nở nụ cười gượng, trong giọng nói pha lẫn vẻ cao ngạo gắng gượng và sự lấy lòng không thể che giấu: "Ta là chủ nhân của ngươi."
Ma gương phát ra một giọng lạnh lùng, trong trẻo:
【Ta có thể giúp ngươi làm một chuyện. Làm xong, ngươi phải giải trừ khế ước máu.】
Nụ cười hân hoan trên mặt Saint Delia lập tức đông cứng lại. Gã cảm nhận được sự khinh bỉ và chán ghét từ vật thể trước mặt.
"Khế ước máu là không thể giải trừ," Saint Delia nói.
Ma gương: 【Giải được. Vì khế ước máu của ngươi chỉ có một nửa.】
Saint Delia nghiến răng: "Ngươi là ma khí đã ký khế ước máu với ta, chẳng lẽ không nên phục tùng mệnh lệnh của ta sao?"
Ma gương: 【Ngươi đơn phương ký khế ước máu với ta, ngươi không có tư cách ra lệnh.】
Saint Delia nổi giận: "Ngươi không sợ ta thao túng khế ước máu để hủy diệt ngươi à?!"
Ma gương: 【Khế ước máu chưa hoàn chỉnh của ngươi chỉ đủ để ta cùng ngươi đi chầu trời.】
Chỉ trong thoáng chốc, Saint Delia đã muốn đập vỡ cái Ma gương kiêu ngạo đáng ghét này. Nhưng gã vẫn cố hít sâu mấy lần để ổn định lại cảm xúc.
Gã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nói ra mong muốn của mình: "Hôm nay ta xem lễ thần của tộc Tinh Linh. Cái kẻ được mọi người ngước nhìn ấy tên gì nhỉ... Rociel?"
Saint Delia bắt đầu thở dốc, giọng nói mang theo niềm kích động không thể kìm nén:
"Nghe nói hắn sẽ là Tinh Linh Vương tương lai? Ta muốn chiếm lấy vị trí đó!"
Mười mấy giây trôi qua, Ma gương vẫn không trả lời.
"Ma gương?!" gã thúc giục.
Cuối cùng Ma gương cũng mở miệng, giọng càng thêm lạnh:
【Bị buộc ràng với một thứ rác rưởi như ngươi, đúng là xui xẻo. Ta thà chết còn hơn.】
Ma gương rời đi.
Dù gã có gọi cách nào cũng không hồi đáp.
Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng Saint Delia triệu hồi được Ma gương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro