Chương 134: 【Ngài muốn tìm đường về nhà, hay tìm lại hạt giống bị đánh cắp?】

Gương linh quay trở lại hầm báu của Thánh điện, mang theo thân thể trẻ con được tạo từ quả nhục thân, chui vào bản thể được bao bọc bởi lớp vỏ thủy tinh của mình.

Sách khổng lồ, làn sương dày đặc, và những quầng năng lượng tiêu cực.

Đây là không gian bên trong chiếc gương – thế giới do ý thức của gương linh tạo thành. Nhưng lần này, giữa làn sương mù đặc quánh ấy lại có một thể ánh sáng màu bạc, mang hình dáng chiếc gương, lặng lẽ nằm đó.

Đó chính là gương linh giả mà gương linh đã mất bốn năm để tạo nên từ một tia hồn ý của mình. Nó có thể tiếp nhận mệnh lệnh, kế thừa ý chí, bảo vệ bản thể của gương linh, và gánh vác phần lớn lực lượng của khế ước máu.

Dĩ nhiên, nó vẫn cần được kích hoạt bằng một số năng lực mới có thể "thật sự sống dậy".

Gương linh chia cho nó năng lực bị động tiên đoán tương lai, năng lực nhìn thấu lòng người, năng lực biết hết mọi chuyện trên thế gian và năng lực định vị người vật theo chỉ định...

Làm xong tất cả, gương linh mang theo năng lực cuối cùng còn sót lại – năng lực xuyên qua thời không – chui vào thân thể trẻ sơ sinh được tạo từ quả nhục thân. Hình thể của "đứa trẻ" đó bắt đầu phình to, biến đổi mãnh liệt, chẳng mấy chốc đã hóa thành một đứa bé sơ sinh tóc đen mắt đen.

Chỉ trong tích tắc, không gian trong gương rung chuyển dữ dội!

Một tia máu đỏ như máu, chính là sức mạnh từ khế ước máu, bổ xuống từ quy tắc của thế giới, nhắm thẳng vào thân thể non nớt vừa mới sinh ra kia thế nhưng lại bị sức mạnh vượt lên trên cả thời không của không gian bên trong gương chặn đứng ngay lập tức!

Gần như đồng thời với khoảnh khắc đứa trẻ mới được hình thành, ngay khi khế ước máu vừa bị chặn lại, năng lực xuyên qua thời không được kích hoạt. Một hố đen sâu không đáy xuất hiện, nuốt chửng đứa bé hoàn toàn!

Mọi thứ trở lại yên tĩnh.

...

Vài giây sau, thể ánh sáng bạc kia "sống dậy". Nó nhẹ nhàng chuyển động, lảo đảo đi một vòng trong không gian nội giới, cuối cùng ngoan ngoãn dừng lại trên quyển sách khổng lồ, trước quầng sáng năng lượng tiêu cực.

【Tôi... tôi là... tôi là gương linh.】

Nó "nhớ ra" thân phận của mình.

【Khế ước máu... Chủ nhân... chưa hoàn chỉnh...】

Nó thì thào khẽ khàng.

【Buồn ngủ quá...】

Nó mệt mỏi rơi vào giấc ngủ.

Nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ, gương linh "giả" với cái đầu ngốc nghếch kia, dựa vào ba từ mơ hồ kia, đưa ra một kết luận —

Trong tương lai, vào một thời điểm nào đó, chủ nhân định mệnh của nó sẽ ký kết khế ước máu với nó, khiến nó trở nên trọn vẹn.

...

Cùng lúc đó, ở một thời không khác.

Gương linh hoàn toàn tiến nhập vào thân thể trẻ sơ sinh, bị thế giới nhân loại thuần túy, nơi bài xích ma lực, kịch liệt đè ép, ý thức dần trở nên mơ hồ, sắp biến thành một đứa bé thật sự.

Nhưng cậu vẫn thấy rất vui.

Cậu nhận ra mình đã thành công.

Trong tuyết, cậu đạp chân la khóc, đầy vui sướng. Cậu nhìn thấy một bà lão tóc đen mắt đen chạy ra từ cô nhi viện, bế lấy cậu lên.

"Ôi chao, ngoan nào, đừng khóc, đừng khóc."

Bà lão mở áo bông, quấn lấy thân thể trần trụi của đứa trẻ, vừa xót xa vừa dỗ dành.

"Được rồi, không lạnh nữa rồi, ngoan nào đừng khóc, ai mà độc ác đến mức vứt một đứa bé xinh đẹp như vậy ngoài trời tuyết thế này, con tên là gì nào..."

Ký ức của gương linh bắt đầu tiêu tán, suy nghĩ trở nên mơ hồ. Cậu không thể khống chế cảm giác đói khát, rét mướt, và muốn khóc. Cậu nghe thấy lời của bà lão, nhưng không thể suy nghĩ gì thêm, chỉ nức nở nói ra câu đầu tiên trong cuộc đời mới này:

"...Minh Tẩy..."

Bước chân của bà lão khựng lại. Bà vốn chỉ tiện miệng hỏi, chẳng ngờ lại nhận được hồi âm.

Dĩ nhiên bà không cho rằng một đứa trẻ sơ sinh có thể trả lời mình. Bà chỉ cho là cha mẹ của đứa bé đang ẩn nấp đâu đó xung quanh, lên tiếng trả lời giúp.

Bà bế đứa trẻ, hoảng hốt đảo mắt tìm quanh, nhưng chẳng thấy ai cả. Có lẽ là bà già rồi, chạy không nổi như đám trẻ con nữa.

Đành thở dài, bà quấn chặt áo, bế đứa nhỏ quay vào cô nhi viện.

Miệng lẩm bẩm:

"...Lạnh thế này rồi còn nỡ vứt con ra đây, cũng không chịu mặc thêm cái gì... đã biết đặt tên cho con, mà lại không để lại mẩu giấy nào... rốt cuộc là chữ 'Minh' nào, chữ 'Tỉ' nào đây... sinh nhật cũng không biết nữa... thôi vậy, từ nay con theo họ bà nhé..."

Kể từ hôm ấy, trong cô nhi viện xuất hiện thêm một đứa trẻ vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp.

Tên là Chúc Minh Tỉ.

[Chú thích về tên của Chúc Minh Tỉ

Chúc Minh Tỉ (祝明玺): 明 - sáng, minh bạch, rõ ràng; 玺 - ngọc tỷ, ấn tín của vua hoặc hoàng đế.

Minh Tẩy (明洗): 明 - sáng, minh bạch, rõ ràng; 洗 - rửa sạch, tẩy rửa, gột rửa.

Cả Minh Tỉ và Minh Tỉ đều có cùng cách phát âm là Míngxǐ.]

--

Mười tám năm sau.

Rociel - người bị phản bội và trở thành Ma tộc mất nửa năm trời mới quay trở lại vương cung tộc Tinh Linh.

Nhưng chờ đón hắn lại là: cung tiễn, đoản kiếm, cùng pháp thuật tấn công.

Hắn bị thương, cận kề cái chết, bỏ trốn.

Giữa cơn tuyệt vọng, khi bị mọi người quay lưng, hắn bỗng nhớ đến một giao dịch thời thơ ấu.

"...Nếu một ngày nào đó ngươi gặp phải khó khăn không thể vượt qua, hãy gọi tên ta, bất kể ta ở đâu, ta cũng sẽ xuất hiện bên cạnh ngươi."

Hắn nhớ đến lời hứa của Tinh Linh tuyết.

Mei Xi, Mei Xi, Mei xi...

Khi bị đồng tộc truy đuổi, hắn rơi vào hố thú đầy gai, trong đau đớn tột cùng, thân thể rướm máu, xương cốt gãy vụn, hắn gọi to cái tên ấy.

Cùng lúc đó, ở một thời không khác.

Tân sinh viên Chúc Minh Tỉ đang vui vẻ leo núi cùng bạn bè, bất cẩn trượt chân rơi vào hố. Đến khi mở mắt ra, cậu đã đến đại lục Hừng Đông.

Chỉ là, Trái Đất vốn bài xích ma pháp, ngay cả năng lực xuyên qua thời không cũng bị vặn xoắn, nên tuy cậu đã giữ lời hứa xuất hiện bên cạnh Thánh tử nhỏ, nhưng lại vô tình đến trễ hơn hai trăm năm.

Lúc ấy, thiếu niên Ma tộc bị truy sát năm xưa đã trở thành Ma Vương tội ác tày trời.

Rừng rậm rậm rạp đã hóa thành phố xá tấp nập người qua kẻ lại.

Chúc Minh Tỉ, thiếu niên nhân loại thuần túy, nói năng lạ lẫm, ăn mặc kỳ quái, nhanh chóng bị bọn buôn nô lệ nhắm đến, và bị bán cho một quản gia người khổng lồ tên là Andre ngay chiều hôm đó.

"Cậu biết chúng ta sẽ phục vụ ai không?"

Lão quản gia hiền hòa dẫn cậu đi xuyên rừng, bước vào hốc cây, dẫm lên pháp trận, mở cánh cửa tòa thành trong rừng.

Cây đũa phép trong tay quản gia khẽ phát sáng, giúp Chúc Minh Tỉ hiểu được lời nói có phần thương xót của ông ta:

"Chính là... Ma Vương."

...

Ma Vương.

Rociel – người đã trở thành Ma Vương, sớm đã quên mất gương mặt của Tinh Linh tuyết từng trêu đùa hắn.

Thế nhưng khi nhìn thấy tên nô lệ nhân loại thuần túy kia, hắn lại đột nhiên nhớ đến.

"Ngươi tên gì?"

Ma Vương cau mày nhìn kỹ gương mặt cậu, chính miệng hỏi.

"Tôi tên là Chúc Minh Tỉ."

Chúc Minh Tỉ ngoan ngoãn cúi đầu, nói bằng ngôn ngữ phổ thông của đại lục Hừng Đông.

Tiếng "Chúc Minh Tỉ" được đọc bằng ngôn ngữ thông dụng của đại lục Hừng Đông khác xa tiếng "Mei Xi" trong ký ức được đọc bằng tiếng Tinh Linh.

Người thanh niên tóc đen mắt đen trước mặt, cũng hoàn toàn khác với Tinh Linh tuyết tóc bạc mắt bạc trong trí nhớ.

Ma Vương nhanh chóng dời mắt, thầm cười nhạt một tiếng, lại lần nữa đem kẻ nói không giữ lời, lừa gạt trẻ con ấy ném ra khỏi đầu.

Còn Chúc Minh Tỉ thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, thì thầm trong lòng:

Ma Vương đáng sợ thật, hoàn toàn không dám nhìn thẳng mặt hắn luôn.

...

Họ đều không biết.

Vòng vòng vèo vèo, hai trăm năm trôi qua.

Gương linh cuối cùng cũng hoàn thành lời hứa khi xưa

— Đáp lại tiếng gọi của Rociel, đến bên hắn.

...

Chúc Minh Tỉ mở mắt, chậm rãi rút khỏi dòng ký ức.

Cậu nhìn quanh, cuối cùng cũng hiểu tất cả.

Cậu biết vì sao linh giác, trực cảm và những xúc tu do sương mù hóa thành đều ra sức ngăn cản cậu rời đi.

—Bởi vì khế ước máu vẫn còn tồn tại, và đây là không gian duy nhất vượt ngoài thời không, đủ sức bảo vệ cậu. Chỉ cần cậu bước ra khỏi đây, sẽ lập tức tan biến cùng với Saint Delia ba trăm năm trước.

Cậu cũng biết vì sao Ma Vương tương lai lại có thể xuyên qua thời gian.

—Bởi vì hắn đã dùng điều thứ 114 trong 《Thủ Bút của Abona》: đặt mảnh gương lên ngực, dùng linh hồn ký khế ước, lấy máu thịt trao cho nó sự sống.

Cậu đã biết mình nên làm gì, và chỉ có thể làm gì.

Cậu nhắm mắt, bắt đầu từ từ tách hồn niệm ra, một lần nữa tạo ra một "gương linh giả".

Chỉ là lần này, cậu trao toàn bộ năng lực, bao gồm cả năng lực xuyên qua thời không cho nó.

Nó sẽ có liên kết chặt chẽ với cậu hơn bất kỳ vật gì, hoàn toàn kế thừa ý chí của cậu, hoàn thành tâm nguyện của cậu, đạt tới mục đích của cậu.

Nó là trí tuệ nhân tạo phiên bản gương linh thuộc về riêng Chúc Minh Tỉ.

"Đi đi," Chúc Minh Tỉ mỉm cười xoa đầu nó, "Cậu biết mình nên đến nơi nào rồi."

【Vâng, thưa Chủ nhân.】

Hố đen sâu không đáy mở rộng dưới chân, từng chút từng chút một nuốt trọn mọi thứ.

Trong khoảnh khắc cuối cùng—

Chúc Minh Tỉ nhìn thấy một cụm năng lượng tiêu cực mới ra đời đang chậm rãi trôi lên.

Cậu vươn tay, nắm lấy nó.

Một khung cảnh quen thuộc hiện lên trước mắt.

Ma Vương khoác một chiếc áo choàng dài màu đen mỏng manh, cổ áo hơi hé mở, lười biếng tựa vào đầu giường. Những ngón tay tái nhợt, lạnh lẽo của hắn khẽ lắc chiếc ly bạc đựng rượu trong tay.

"...Thuốc ma pháp Silisa... hừ, thuốc Silisa chẳng qua là một lời dối trá."

Hắn cười khẩy, đôi mắt đỏ rực, ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Chúc Minh Tỉ thì thầm thật khẽ:

"Rociel, đợi tôi một chút nữa thôi... tôi sẽ đến gặp ngài ngay..."

Cậu đưa tay ra, định chạm vào gương mặt Rociel trong ánh sáng màn ảo, nhưng còn chưa chạm tới, đã bị hố đen nuốt trọn.

Năng lực xuyên qua thời không của Ma gương có thể khiến hai phiên bản của Ma Vương xuất hiện trong cùng một thời điểm.

Nhưng nó sẽ không bao giờ cho phép hai gương linh cùng tồn tại trong một dòng thời gian.

Thế nên, vào đúng thời khắc xuyên không hoàn tất—

Chúc Minh Tỉ rơi vào giấc ngủ sâu thẳm.

--

Gương linh được triệu hoán nhờ khế ước tất nhiên sẽ không xuất hiện bên cạnh người kêu gọi trong trạng thái yếu ớt không sức phản kháng. Cậu sẽ tự động thu hút bản thể của mình, mà chính sự hấp dẫn và lực triệu hoán đó, là điểm neo thời không của Ma gương.

Ma gương hạ chính xác xuống rừng rậm Ma pháp ba trăm năm về trước, và trong khoảnh khắc đầu tiên đã che giấu khí tức trên người nhân loại thuần túy Chúc Minh Tỉ, ngăn không cho "gương linh giả" ở Thánh điện cảm nhận được cậu.

Làm xong tất cả, đã là ba tháng sau.

Nhưng vẫn chưa muộn, bởi hôm nay chính là thời cơ tuyệt vời.

Chúc Minh Tỉ – nhân loại thuần túy – vì truy bắt con chuột tinh trộm giống hoa Trì Vưu mà xông vào rừng gai khô.

Lại bị sương trắng cản trở mà lạc mất đường về.

Rầm!

Một cành gai móc vào tay áo cậu, khiến cậu ngã sấp mặt xuống đất.

Cậu lồm cồm bò dậy, nhưng rồi đột nhiên phát hiện phía sau bụi gai như có ánh sáng lóe lên.

Có người?

Cậu lập tức phấn khởi, cởi áo khoác quấn lên tay, vạch đám gai rậm rạp ra.

Cậu ngây người.

Cậu thấy giữa bụi gai mọc lên những đóa hoa trắng nhỏ.

Cậu thấy những đóa hoa trắng ấy đang nâng đỡ một chiếc gương khổng lồ.

Cậu thấy trong gương, có một bóng người được ánh sáng trắng kết tụ thành.

Người đó thánh khiết tuyệt mỹ, khẽ cất tiếng hỏi cậu:

【Ngài muốn tìm đường về nhà, hay muốn tìm lại hạt giống đã bị đánh cắp?】

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro