Chương 137: Những mẩu chuyện đời thường ngọt ngào.
1.
Anastasia chỉ biết anh trai mình đã tỉnh lại sau khi nhận được tin "Quả nhục thân trong kho báu bị trộm, nghi phạm có khả năng là Ma Vương".
Nàng tự cổ vũ tinh thần cho mình, tiếp thêm dũng khí, do dự hơn một tháng mới dám chạy đến lâu đài tìm Rociel để nhận lỗi.
Vừa bước vào lâu đài, khoảnh khắc nhìn thấy bóng lưng của Rociel, nàng lập tức cúi đầu nhận sai:
"Anh ơi, em xin lỗi! Nhưng lần này thật sự không phải em cho anh uống thuốc ngủ đâu, ba mươi năm trước là anh đột nhiên ngủ thiếp đi, em chỉ là... không có lập tức giải..."
Giọng Anastasia dần nhỏ lại.
Vì nàng bỗng nhìn thấy trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân thứ hai.
Nàng từ từ ngẩng đầu lên.
Rồi sững sờ.
Nàng thấy anh trai mình đang cùng một người có tóc trắng mắt bạc – Chúc Minh Tỉ, mỗi người cầm một cây bàn chải to, đang giúp Bạch Anh tắm rửa.
Hai người đứng rất gần nhau, động tác thì thong thả, vừa làm vừa nói cười, thái độ thì hoàn toàn không nghiêm túc.
Còn Bạch Anh thì vui sướng hết mức, đuôi vểnh tận trời.
"Anastasia?" Chúc Minh Tỉ gọi đúng tên cô, giọng điệu dịu dàng, "Chúng tôi đang định đi tìm ngài đây."
Anastasia ngây ngốc nhìn cậu.
Rồi bỗng "oà" một tiếng bật khóc.
—
2.
Nữ vương Tinh Linh rất nhanh đã kiểm soát được cảm xúc của mình.
Nàng tao nhã ngồi đối diện Chúc Minh Tỉ thưởng trà chiều, dù đã biết rõ thân phận gương linh của cậu, cảm xúc vẫn không có biến động rõ rệt, chỉ khẽ nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng hỏi:
"Cậu sẽ không rời đi nữa chứ?"
"Tôi chưa từng muốn rời xa ngài ấy." Chúc Minh Tỉ lặng lẽ nhìn nàng, giọng nói ôn hòa:
"Tôi yêu ngài ấy."
Anastasia cụp mắt xuống: "Ba trăm năm nay, anh ấy sống không tốt chút nào."
Chúc Minh Tỉ khẽ đáp: "Tôi biết. Tôi đã thấy. Ba trăm năm qua, phần lớn thời gian tôi đều ngủ say, nhưng mỗi một phút giây tỉnh táo, tôi đều dốc hết sức để trở về gặp ngài ấy."
"Ta cũng... rất rất nhớ anh ấy."
Anastasia bỗng đỏ hoe cả mắt, lau nước mắt xong ngẩng đầu, liền thấy Rociel vẫn đang chuyên tâm kỳ cọ cho Bạch Anh, rõ ràng nghe thấy lời Chúc Minh Tỉ, vẻ mặt lại bình thản, chỉ khóe môi hơi cong cong, có một chút tự mãn, như thể việc được Chúc Minh Tỉ yêu đến vậy là điều hiển nhiên.
Nắng vàng trải lên người hắn, tựa như đã xua tan mọi u ám quanh thân.
Anastasia lặng lẽ nở nụ cười.
Sau hơn ba trăm năm, cuối cùng nàng cũng thấy được anh trai mình an yên và hạnh phúc.
—
3.
Khi Anastasia còn ở đó, Ma Vương giả vờ rất bình tĩnh.
Chờ nàng vừa đi, hắn lập tức vứt cây bàn chải trong tay, lao đến đè Chúc Minh Tỉ lên tường hôn tới tấp, ép cậu phải nói lại mấy câu:
"Nói em yêu ta đi."
"Nói yêu nhiều lắm đi."
"Nói yêu chết đi được ấy."
Rồi còn bắt cậu rút lại tất cả những lời lạnh nhạt của Chúc Minh Tỉ ngày xưa.
Chúc Minh Tỉ ngoan ngoãn gật đầu, câu nào cũng chịu.
—
4.
"À đúng rồi."
Khi Ma Vương đang vác Chúc Minh Tỉ đi về phòng ngủ, cậu bỗng nhớ ra một chuyện cũ.
"Hồi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngài nhìn tôi chằm chằm rất lâu, vì tôi giống một tuyết Tinh Linh mà ngài từng thấy khi còn nhỏ... Nhưng vì sao hôm đó lại lấy ga trải giường che cho tôi tránh máu vậy?"
"Ga trải giường nào cơ?"
"Thì là... khi tôi mới bị bắt làm nô lệ, sáng hôm đó, Bạch Anh ăn thịt kỳ lân, ngài dùng ga trải giường chặn lại đống máu sắp văng vào tôi..."
Không hiểu vì sao, nhắc tới chuyện nhỏ xíu ấy, mặt Chúc Minh Tỉ lại hơi nóng lên.
Ma Vương suy nghĩ một chút, đáp:
"...Hôm đó em đang gieo hạt hoa Trì Vưu. Kỳ lân là bạn của tộc Tinh Linh, ta sợ em mang theo mùi máu đi gieo hạt thì mấy hạt giống sẽ không vui."
Chúc Minh Tỉ: "......"
Cậu nghiến răng, hung hăng cắn vào tai hắn một cái.
Và kết quả dĩ nhiên là bị Ma Vương vừa cười vừa "đàn áp" dữ dội hơn nữa.
"Nhưng từ lần đầu tiên gặp em, ta đã thấy em rất xinh đẹp rồi..."
"Ồ, thật không? Sao tôi nhớ ai đó từng chê tôi 'cũng thường thôi' nhỉ." Chúc Minh Tỉ đá xoáy.
Ma Vương cúi đầu cắn cổ cậu, má nóng rực cọ qua xương quai xanh.
—
5.
Dù đã thông qua cụm năng lượng tiêu cực trong Ma gương mà biết được đại khái những chuyện xảy ra suốt ba trăm năm...
Nhưng chỉ khi thật sự rời khỏi rừng rậm Ma pháp, Chúc Minh Tỉ mới nhận ra danh tiếng của cậu đã... nát đến mức nào.
"Hồ li tinh nhân loại", "Mỗi đêm ngủ ba nam nhân", "Tinh Linh vì tình mà tự tử", "Một Ma tộc nào đó điên vì tình", "Chủ nhân Hắc Ám từng thừa nhận mình làm người thứ ba"...
Tóm lại, ngoài việc không ai nói cậu đã chết, thì chuyện gì cũng có người bịa được.
Thậm chí có Mị ma in hình cậu vào sách giáo khoa, xem cậu là hình mẫu điển hình chơi đùa đàn ông.
Chúc Minh Tỉ: "......"
Cậu mặt đen như đáy nồi.
Lạnh lùng quay sang nhìn Ma Vương, Ma Vương hơi chột dạ gãi mũi:
"Mấy năm nay ta không để ý mấy tin đồn nhảm lắm... Ta lập tức bắt bọn họ câm miệng!"
Chúc Minh Tỉ lạnh lùng: "Câm bằng cách nào? Cắt hết lưỡi thiên hạ à?"
Ma Vương: "......"
Chúc Minh Tỉ nhắm mắt, bi thương: "......Thôi vậy."
—
6.
Ma Vương tất nhiên là không thể "thôi vậy".
Ba ngày sau.
《Chúc Minh Tỉ "sống lại" trở về!》
《Rociel thua rồi》
《Ma Vương dẫn tình nhân dạo phố Thánh thành, nghi ngờ là chiến thắng sau cùng》
...
Hàng loạt tít báo chiếm hết trang đầu tạp chí pháp thuật, Ma Vương ngồi vắt chân đắc ý.
Chúc Minh Tỉ: "......"
Cậu thật sự không hiểu, cắm sừng chính mình mà có gì đáng đắc ý vậy trời?
—
7.
"Khoan đã!" Chúc Minh Tỉ run run nhặt lên một tờ báo không nổi tiếng, chỉ vào bức ảnh hai người cùng đi dạo được in trên đó:
"...Bức ảnh tái hiện bằng ma pháp này là ảnh đen trắng?"
"Ừm hừm."
Ma Vương đại nhân chìm trong niềm vui chiến thắng, hoàn toàn không thấy có gì sai.
Chúc Minh Tỉ: "......"
Cậu nhắm mắt, lặng lẽ đẩy tờ báo qua, giọng nghèn nghẹn:
"...Ngài nhìn kỹ lại xem."
Ma Vương cúi đầu nhìn kỹ—nhìn mãi, sắc mặt dần thay đổi.
Ma pháp sương mù là thứ không có thuốc giải, ma pháp đó trên người Chúc Minh Tỉ đã mất đi từ ngày cậu sống lại cùng với máu khế ước, nên dù cậu có đổi màu tóc màu mắt, ai cũng nhận ra đó là Chúc Minh Tỉ.
Còn Ma Vương thì khác.
Ma pháp ấy vẫn còn hiệu lực trên người hắn, chỉ cần hắn mang sừng đen, tóc đen, mắt đen của tộc Ma, thì chẳng ai nhận ra hắn chính là vương tử Tinh Linh – Rociel.
Tuy nhiên.
Tấm ảnh ma pháp kia lại là ảnh đen trắng.
Sừng Ma lại vừa đúng lúc bị cành cây che mất.
Nên nhìn sơ qua, chẳng ai phân biệt được người đàn ông đi dạo phố cùng Chúc Minh Tỉ là Rociel hay Ma Vương.
Bầu không khí lập tức yên tĩnh.
Chúc Minh Tỉ run run đưa tay triệu hồi một tấm gương hiện cảnh bên ngoài.
...
Buổi trưa ấm áp, quầy báo sạch sẽ, đám đông xôn xao.
Một cô bé tầm bảy tám tuổi chỉ vào ảnh đen trắng trên báo, vui vẻ reo lên:
"Mẹ ơi! Đây là điện hạ Rociel trong sách phải không? Ngài ấy về rồi ạ?!"
Lặng im. Câm nín. Nhìn nhau.
Mọi người đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Lời nguyền sương mù trên con phố này đã bị phá vỡ.
Mà chuyện tương tự cũng xảy ra ở vô số nơi khác.
Ma Vương: "......"
Hắn đứng lên, chân hơi lảo đảo.
Chúc Minh Tỉ nắm lấy tay hắn: "Ngài định đi đâu?"
Ma Vương hơi lơ mơ: "Ta... ta đi gọi Bạch Anh về. Hình như nó đang đi... cướp bóc bên ngoài."
Chúc Minh Tỉ: "......"
—
8.
Kẻ hưởng lợi lớn nhất từ việc lộ thân phận của Ma Vương... lại là tộc Tinh Linh.
Vài ngày trước còn dám khiêu khích vương thất Tinh Linh, toan tính chiếm đất, mạnh miệng tuyên bố "giỏi thì đánh nhau đi, dù gì Tinh Linh quý mạng", thì mấy hôm sau, tộc người lùn đã lập tức đăng báo xin lỗi.
Còn bồi thường đất đai, hứa không bao giờ tái phạm.
Nữ vương Tinh Linh không chút khách sáo, vơ về một khoản kếch xù.
—
9.
Ba trăm năm sau.
Sau khi xác định Chúc Minh Tỉ – gương linh – thật sự có thể sống mãi, mà trong tay lại có hai viên Thánh chủng, Ma Vương rốt cuộc nuốt một viên.
Không rõ có phải vì trước kia hắn từng hấp thụ nửa viên hay không, mà lần này hắn vẫn không hoàn toàn biến thành Tinh Linh.
Mà giống như lần trước, hóa thành bán Tinh Linh – bán ma tộc, có thể tự do chuyển hóa.
Chúc Minh Tỉ hoàn toàn hài lòng với điều đó.
—
10.
Rồi thêm rất, rất nhiều năm nữa.
Sức mạnh gương linh của Chúc Minh Tỉ đạt tới đỉnh điểm, tựa như sắp chạm và phá tan một rào cản không thể gọi tên.
Một sáng nọ, cậu bỗng hỏi Rociel:
"Ngài có muốn du lịch đến thế giới mà tôi từng sống không?"
Rociel tất nhiên là muốn, còn cực kỳ phấn khích.
Vài ngày sau, Chúc Minh Tỉ phong ấn ma lực trong cơ thể, cùng Rociel xuất hiện giữa dòng xe hiện đại của xã hội văn minh.
—
11.
Ờm.
Ma Vương đại nhân tôn kính không hề thuộc dạng "muốn cái gì cũng bắt người yêu đi mua" như Chúc Minh Tỉ từng nghĩ .
Chỉ là sáng hôm sau, Chúc Minh Tỉ tình cờ đọc được tin địa phương:
《Bao cao su ở tiệm thuốc biến mất không dấu vết, kẻ bí ẩn chỉ để lại một đồng vàng》
Chúc Minh Tỉ: "......"
Cậu lặng lẽ kéo vị Ma Vương đang giả vờ ngủ trốn trong chăn ra, hôn khẽ lên tai hắn:
"Không sao cả, biết đưa tiền là giỏi lắm rồi."
【Kết thúc】
Tác giả có lời muốn nói:
Kết thúc rồi nhé, Ma Vương và A Tỉ sẽ mãi mãi bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro