Chương 40: - Chiếc gương đã biến mất.
Khoảnh khắc Ma Vương xuất hiện, Chúc Minh Tỉ rùng mình như bị sét đánh, trong đầu lập tức lóe lên một suy nghĩ: thì ra kẻ bồi tàng mà Ma Vương chọn lại chính là Saint Delia.
Chúc Minh Tỉ: "..."
Thật là đen đủi quá thể, sao lại dính ngay vào lúc này cơ chứ.
Biết thế thì trước đó đã chẳng vội vàng đi đường làm gì.
Nghe thấy tiếng động, Ma Vương thoáng khựng lại, đôi mắt hẹp dài nheo lại rồi chậm rãi quay đầu.
Ánh mắt hắn chạm thẳng vào nhóm Tinh Linh đang đứng trước đại điện.
Các trưởng lão Tinh Linh: "..."
Cảm giác khi vô tình bước vào hiện trường thảm sát của một tên sát nhân biến thái là như thế nào?
Ngay giờ khắc này, toàn bộ Tinh Linh tại đây đều đã nếm trải qua.
Cùng lúc đó, họ cũng phát hiện khu vực xung quanh đã bị hạ cấm chú, biến nơi này thành một chiếc lồng giam chỉ vào được mà không ra được.
Người phản ứng nhanh nhất là Quinn. Ông lập tức chắn trước người Chúc Minh Tỉ, ánh mắt cảnh giác và kiên quyết nhìn chằm chằm Ma Vương, như một con đại bàng đang bảo vệ con non dưới cánh.
Nụ cười trên mặt Ma Vương thoáng chốc tan biến, nhưng rất nhanh sau đó lại xuất hiện lần nữa.
Hắn như thể vừa nảy ra một ý tưởng thú vị, nụ cười trên môi càng lúc càng thong dong vui vẻ.
"Đến đúng lúc lắm," Ma Vương bước tới với dáng vẻ nhàn nhã, "mượn Thánh tử của các ngươi dùng một chút, ta cần tìm người."
Hắn muốn dùng thuật Tinh Linh Truy Quang để lần theo dấu vết Tinh Linh Vương.
Nghe vậy, sắc mặt các trưởng lão lập tức trở nên khó coi vô cùng.
Phải, Thánh Điện xưa nay không chịu sự quản lý của Tinh Linh Vương.
Nhưng điều đó không có nghĩa Thánh tử của họ có thể ngang nhiên tiếp tay Ma Vương truy sát Tinh Linh Vương.
Thông đồng với Ma Vương, mưu sát tộc vương.
Nếu Thánh tử thực sự làm vậy, e là từ nay về sau sẽ bị toàn tộc Tinh Linh xem là kẻ phản bội, trở thành cái gai trong mắt những người ủng hộ Saint Delia, và vĩnh viễn mất đi tư cách chủ trì nghi lễ.
"Không được," Quinn run giọng nói, "Thánh tử sẽ không giúp ngài tìm kiếm Saint Delia đâu."
Ma Vương lạnh lùng: "Cậu ta không giúp ta tìm, chẳng lẽ ngươi giúp? Ngươi à?"
Quinn ngẩng đầu lên, khàn giọng đáp: "Phải. Xin hãy để ta thực hiện thuật Tinh Linh Truy Quang thay ngài ấy."
Các Tinh Linh khác kinh ngạc nhìn về phía y.
Thế nhưng Ma Vương lại thẳng thừng từ chối.
"Ta không tin ngươi." Hắn lạnh nhạt nói.
Ngay sau đó, hắn đưa tay chỉ bừa vào một người giữa đám đông: "Ngươi, lại đây."
—
Người được Ma Vương "chỉ định" lần này chính là Finnegan.
Finnegan run rẩy nhỏ Thánh thủy vào mắt, hai tay đặt lên cầu pha lê, bắt đầu thi triển thuật Tinh Linh Truy Quang cao cấp.
Lần đầu – thất bại.
Lần thứ hai – vẫn thất bại.
Đến lần thứ ba, Ma Vương thậm chí đã đặt lưỡi đao lên cổ ông rồi, vậy mà ông vẫn... thất bại.
"Ta, ta không làm được!" Finnegan túm lấy tóc mình, suy sụp gào lên, "Ta thật sự không làm được... Ta vốn đã thi triển thuật này không giỏi, giờ quá căng thẳng, ta không thể... Ta còn nóng lòng muốn tìm được Saint Delia hơn bất kỳ ai, để ngài ấy có thể đấu với ngài rồi đưa chúng ta rời khỏi đây... Nhưng ta thật sự làm không được!"
"Ma Vương đại nhân," ông rơi lệ đầm đìa mà đề nghị, "có thể... có thể để vài vị trưởng lão khác cùng ta phối hợp thi triển thuật Tinh Linh Truy Quang không? Thuật này vốn dĩ cần ít nhất ba pháp sư cấp Thánh phối hợp... Thánh tử có thể làm một mình là vì ngài ấy thiên phú hơn người mà thôi..."
Ma Vương chưa nghe hết câu đã mất kiên nhẫn, vung đao bổ ra ba tia sáng đen, cưỡng chế ba vị trưởng lão ra đứng cùng Finnegan, bắt họ phối hợp thực hiện thuật pháp.
Lần này, trên quả cầu ma pháp cuối cùng cũng hiện ra hình ảnh.
Một quầng sáng trắng chói lọi xuất hiện ở đầu bên kia đống hoang tàn. Nhưng khi bốn người còn chưa kịp định vị chính xác và phân tích thêm, một luồng sáng chói mắt đã thực sự xuất hiện giữa tàn tích cung điện.
Ánh sáng ấy rực rỡ đến choáng ngợp, thánh khiết và to lớn, lơ lửng giữa không trung như một vầng thái dương mới sinh ra.
"Vương!" Finnegan kích động ngẩng đầu hét lớn, "Cuối cùng ngài cũng tới rồi!"
Giọng ông run rẩy như đang nhìn thấy chúa cứu thế.
Luồng thánh quang dần dần tan đi, chính giữa quầng sáng, một bóng người mơ hồ hiện ra, rồi dần rõ nét.
Tinh Linh Vương giữa thánh quang có mái tóc dài màu bạch kim, đôi mắt xanh biếc sâu hút như vực thẳm. Dáng người gã cao ráo, dung mạo tuấn tú, đầu đội vương miện cành gai nạm hồng ngọc rực rỡ nhất thế gian. Chiếc áo choàng trắng thánh khiết trên người thêu đầy những pháp trận phức tạp bậc nhất.
Mặt gã không cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng, giơ cao cây pháp trượng trắng muốt, tựa như vị thần có thể định đoạt sinh tử.
Finnegan ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh như sắp khóc.
Ầm!
Một quả cầu ánh sáng trắng khổng lồ lao thẳng về phía Ma Vương!
Trong khoảnh khắc ấy, ngay cả mặt trời cũng trở nên ảm đạm.
Chúc Minh Tỉ rất muốn nghiêm túc theo dõi trận chiến hào hùng này, nhưng ánh sáng trắng quá chói, cậu không kiềm được mà quay đầu, nhắm tịt mắt lại.
Rầm!
Bịch!
Choang——
Những âm thanh chiến đấu vang lên không ngớt, Chúc Minh Tỉ lập tức mở mắt ra trở lại, nôn nóng muốn xem trận chiến.
Chỉ thấy bụi mù mịt, ánh sáng trắng tan biến, trận chiến đã kết thúc từ lúc nào.
Tinh Linh Vương khoác trên mình bộ pháp bào hoa lệ nay rách bươm, tóc tai rối bời ngồi bệt dưới đống đổ nát, áo choàng trắng dính đầy máu, cả mái tóc rũ xuống trước ngực cũng loang lổ vết máu, môi trắng bệch không ngừng trào máu tươi.
Chiếc pháp trượng trắng muốt tuyệt mỹ kia đã bị chém gãy đôi, vỡ vụn trên mặt đất.
Còn Ma Vương thì sao?
Áo choàng đen trên người hắn sạch không dính một hạt bụi, lưỡi đao đen khổng lồ thong thả lơ lửng ngay trên đầu Saint Delia, như đang lưỡng lự không biết nên bổ từ hướng nào cho đẹp mắt.
Chúc Minh Tỉ: "..."
Giờ thì cậu hiểu rồi, hôm đó khi mình hỏi Ma Vương "Saint Delia có phải người mà ngài đang tìm không", vì sao hắn lại có cái vẻ mặt khinh bỉ không buồn để tâm như vậy.
Tinh Linh Vương thảm bại như thế, sắc mặt các trưởng lão Tinh Linh cũng kẻ nào kẻ nấy tái mét, Finnegan thậm chí còn trắng hơn cả vách tường của cung điện, đồng tử co rút, ánh mắt chất đầy tuyệt vọng và không dám tin.
So với họ, Quinn lại có vẻ bình tĩnh nhất, như thể sớm đã đoán trước được kết cục này.
Đao cong của Ma Vương vẫn lơ lửng trên đầu Saint Delia suốt một hồi không hạ xuống. Cuối cùng, hắn thu đao lại, cúi xuống nhìn người dưới chân, ánh mắt thản nhiên, môi cong lên nụ cười nhẹ: "Saint Delia, một trăm năm rồi, sao ngươi vẫn yếu như vậy?"
Chúc Minh Tỉ: "..."
Đúng là gương mặt phản diện điển hình.
Nếu giờ Saint Delia đột nhiên bật dậy phản kích, đánh chết Ma Vương, thì hẳn sẽ là minh chứng sống động nhất cho câu "phản diện chết vì nói quá nhiều".
Nhưng mà bật dậy là điều không tưởng. Chênh lệch thực lực quá lớn, các trưởng lão Tinh Linh chỉ biết tuyệt vọng nhìn trận đấu. Còn Saint Delia thì nhìn thôi cũng biết thân thể đã chẳng chịu nổi, ngã ngửa giữa đống đổ nát, mặt trắng bệch dính đầy máu và đất bẩn, mỗi lần hít thở và hé miệng đều trào ra máu đỏ.
"...Tại sao ngươi lại mạnh đến vậy?" Gã run giọng hỏi.
Ma Vương cúi người, cười tươi đáp: "Bởi vì ta là Ma Vương mà."
Thế nhưng trong đôi mắt đen thẳm kia lại chẳng hề có lấy một tia ý cười.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, hơi thất vọng thở dài: "Trời vẫn còn sớm quá, không ngờ ngươi yếu đến mức chẳng chịu được mấy chiêu. Tiếp theo làm gì đây nhỉ?"
"Nghĩ lại thì," hắn lại giơ cao lưỡi đao, "cứ giết ngươi trước đã, dù sao ta cũng chẳng có chuyện gì để nói với ngươi cả."
Thế nhưng ngay lúc hắn sắp vung đao, Saint Delia lại cất tiếng.
"Anastasia..." Gã khàn khàn nói, "Vợ ta, mẹ của con trai ta... Có thể để ta nói lời tạm biệt với nàng không? Ta sợ nàng vì quá yêu ta mà sẽ chọn chết theo."
Lưỡi đao của Ma Vương bỗng khựng lại giữa không trung.
Saint Delia ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, khóe môi khẽ cong lên nụ cười rất nhẹ, gần như không thể nhận ra.
"Dù sao, một trăm năm trước nàng suýt nữa cũng đã chết vì ta rồi." Gã thì thầm.
Ngay khi lời gã vừa dứt, một bóng người xinh đẹp từ phía xa đã chạy đến.
"Saint Delia!"
Giọng nàng vang lên trong trẻo, tựa tiếng chim rừng cao vút nơi đầu cành, thanh âm ấy khiến người nghe không khỏi rung động. Thân hình nàng mềm mại duyên dáng, như cành hoa mảnh mai lay động trong khu vườn Tinh Linh giữa làn gió sớm mai.
Nàng có một mái tóc dài óng ánh sắc vàng, buông xuống tận mắt cá chân. Mỗi bước chạy của nàng như làm cả một dải nắng chuyển động. Đôi mắt xanh thẳm như bảo thạch của nàng ầng ậng nước mắt, khuôn mặt đẹp đến nao lòng ấy lại tràn đầy đau đớn và hoảng hốt.
Nàng nhào đến, như một bông hoa tàn úa, ngã lên thân thể đầy thương tích của Saint Delia. Cơ thể gầy yếu vì sợ hãi mà khẽ run lên, nhưng chiếc cổ trắng muốt như thiên nga của nàng lại kiên cường ngẩng cao, thẳng tắp đối diện với mũi đao cong lạnh lẽo trong tay Ma Vương.
"Nếu ngài muốn giết chàng ấy, vậy thì giết ta trước!" Anastasia nhìn thẳng vào mắt Ma Vương. Trong đôi mắt xinh đẹp ấy có sợ hãi, có buồn thương, nhưng nhiều hơn hết — là dũng khí không ngại chết vì tình.
Đầu Saint Delia tựa vào cánh tay trắng như tuyết của nàng. Gã khẽ thở dài, rồi nhắm mắt lại.
Biểu cảm gã trở nên bình thản, như thể đã sẵn sàng chết đi trong vòng tay người mình yêu.
"Tình yêu giữa Vua và Vương hậu Tinh Linh thật khiến người cảm động," Finnegan thì thào.
Nhưng sắc mặt của Quinn lại trở nên cực kỳ khó coi.
Ông nhắm mắt rồi mở ra, tay siết chặt thành nắm đấm, như muốn lao đến, nhưng chân lại như đóng đinh tại chỗ, không sao nhúc nhích được.
Ma Vương nhẹ nhàng hạ thanh đao xuống.
Khóe môi Saint Delia, khi ấy vẫn còn nhắm mắt, bỗng nhếch lên một nụ cười mơ hồ, chỉ có Chúc Minh Tỉ tinh ý bắt được.
Ma Vương đưa bàn tay lạnh lẽo và tái nhợt chạm vào khuôn mặt của Anastasia, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ.
"Em không sợ chết sao?" hắn hỏi khẽ.
"Nếu là cùng người mình yêu chết đi, ta không sợ." Anastasia đáp. "Hơn nữa, giữa ta và Saint Delia đã lập lời thề máu. Chỉ cần một người chết, người còn lại tuyệt đối không thể sống một mình."
Ma Vương khẽ thở dài. Hắn đưa tay lên, khẽ xoa nhẹ mái tóc vàng óng của nàng.
"Vậy thì...," Ma Vương nói, "chúng ta chỉ có thể cùng nhau trở về vòng tay của các vị thần."
Lời còn chưa dứt, hắn đã túm lấy cổ áo phía sau của Anastasia, hất mạnh nàng sang một bên. Sau đó, không chút do dự, hắn vung đao lên, chém thẳng về phía đầu của Saint Delia!
Saint Delia lập tức mở to mắt, vẻ mặt kinh hoàng đến vặn vẹo!
Khoảnh khắc ấy, toàn bộ người có mặt có hiện trường im phăng phắc. Ai nấy đều trợn tròn mắt, không dám chớp lấy một lần!
Ngay khi mũi đao của Ma Vương sắp chạm vào đầu Saint Delia, một luồng sáng chói lòa như tia chớp bất ngờ bùng lên!
Luồng sáng ấy lập tức bao phủ lấy đầu Saint Delia, rồi đâm thẳng vào lưỡi đao của Ma Vương!
Choang!
Một tiếng vỡ giòn giã vang lên, hàng ngàn mảnh vỡ đồng loạt bắn ra từ dưới đao.
Mà Saint Delia – đã biến mất không còn tăm tích.
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất, phản chiếu lên những mảnh vỡ lấp lánh như bụi sao.
Ma Vương vẫn nắm chặt thanh đao, sắc mặt u ám đến cực điểm.
Còn sắc mặt của Chúc Minh Tỉ, người vẫn nãy giờ im lặng đứng xem kịch – thì càng trắng bệch hơn.
Cậu cúi đầu nhìn mặt đất giờ đây chỉ còn những mảnh vụn như bụi phấn, trái tim đập thình thịch mang theo tia hy vọng mong manh cuối cùng, luống cuống thò tay vào túi áo...
Nhưng túi đã trống rỗng.
— Chiếc gương đã biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro