Chương 42: Thích em lắm...

Chúc Minh Tỉ chưa từng thấy viên bảo thạch trong suốt mà Ma Vương trong gương đưa cho cậu, cũng chưa từng đọc được bất kỳ tư liệu nào ghi chép về thứ này.

Thế nhưng khi cậu đặt viên bảo thạch ấy lên những mảnh vỡ của Ma gương, một luồng ánh sáng trắng dịu nhẹ lập tức tỏa ra từ các mảnh gương, quả thực có dấu hiệu đang dần phục hồi.

Chúc Minh Tỉ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bờ vai căng cứng suốt từ chiều nay cũng thả lỏng xuống.

Tuy vậy, Ma gương tuy đã bắt đầu khôi phục, nhưng tốc độ lại vô cùng chậm chạp, gần như là đang xếp từng mảnh bụi li ti bằng mắt thường khó lòng nhận thấy. Không biết đến bao giờ mới có thể hoàn toàn tái tạo lại.

Cậu tìm một cái hộp cất gương vào, tiện tay dùng ma pháp phục nguyên dọn dẹp lại đống bừa bộn trong thư viện, sau đó lập tức đẩy cửa, đi tìm Quinn.

Trước đó, vì nghĩ mình chắc chắn sẽ chết, cậu mới bất cần mà giao tờ giấy vẽ ma pháp trận cho Quinn. Giờ đây nguy cơ đã tạm thời được hóa giải, cậu lại thắp lên hy vọng sống tiếp, thì tờ giấy ấy bỗng trở thành mối họa tiềm ẩn.

— Nếu chẳng may ma pháp trận đó rơi vào tay Ma Vương, thì đúng là họa vô đơn chí.

Lúc Chúc Minh Tỉ tìm thấy Quinn, hắn đang ngồi trước bàn viết, liên tục viết thư.

Cậu gõ cửa.

Quinn dừng tay lại: "Mời vào."

Khi thấy người đến là Chúc Minh Tỉ, hắn lập tức đứng dậy: "Thưa Thánh Tử, sao ngài lại đến đây?"

"Ngài đang làm gì vậy?" Chúc Minh Tỉ tò mò hỏi.

Quinn đáp: "Thật xấu hổ, tôi đã nghiên cứu ma pháp trận đó suốt mấy ngày nhưng vẫn không hiểu ra được điều gì, nên định viết thư hỏi vài người bạn."

Chúc Minh Tỉ tim thót lên: "Ngài đã gửi thư đi chưa?"

"Chưa đâu," Quinn đáp, "nhưng xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực để tìm ra cách giải ma pháp trận này."

Chúc Minh Tỉ hơi do dự một chút, rồi nói với hắn: "Ngài có thể... đừng tiết lộ ma pháp trận đó cho người khác được không?"

Quinn sửng sốt: "Tại sao? Chẳng phải ngài muốn biết cách giải nó sao?"

Chúc Minh Tỉ im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói thật: "Tôi vẫn muốn biết, nhưng không muốn để quá nhiều người biết đến ma pháp trận này."

Cậu ngẩng đầu nhìn Quinn, khẽ nói: "Bởi vì ma pháp trận này có liên quan đến Ma Vương. Nếu hắn nhìn thấy nó... có lẽ sẽ mang lại tai họa cho tôi."

Nét mặt Quinn lập tức trở nên nghiêm nghị.

Ông rút ra pháp trượng, khẽ vung tay, mấy bức thư trên bàn lập tức hóa thành tro bụi.

"Tôi hiểu rồi, thưa Thánh Tử."

"Ngài không muốn hỏi tôi, tại sao ma pháp trận này lại có liên quan đến Ma Vương sao?"

"Vì tôi biết ngài không muốn nói."

"Tôi không muốn nói thì ngài liền không hỏi sao?"

"Đúng vậy, thưa Thánh Tử." Quinn ngẩng đầu nhìn cậu, giọng trầm tĩnh, "Chúng tôi đến giờ còn chưa từng hỏi tên ngài là gì."

Chúc Minh Tỉ hơi ngẩn ra, rồi cúi đầu, khẽ bật cười.

"Thầy Quinn, tôi có thể gọi ngài là thầy không?"

"Tất nhiên rồi."

"Vậy thì thầy, xin hãy đặt cho tôi một cái tên."

Việc Thánh Tử muốn ông đặt tên khiến Quinn hơi luống cuống, cảm thấy vinh hạnh mà không dám qua loa, nói mình cần phải suy nghĩ cẩn thận.

Chúc Minh Tỉ cũng vui vẻ đồng ý.

Trời đã tối, Quinn tiễn Chúc Minh Tỉ về phòng nghỉ, tiện thể giới thiệu sơ qua bố cục của Thánh Điện.

Thánh Điện vào ban đêm vẫn nguy nga lộng lẫy, ngay cả gạch lát nền cũng tỏa ra ánh sáng ma pháp, cứ đi vài bước lại có kỵ sĩ đứng gác, càng đến gần nơi ở của Chúc Minh Tỉ, số lượng cận vệ càng dày đặc.

"Vì hôm nay Ma Vương vừa tấn công Hoàng cung Tinh linh, nên nơi đây phải tăng cường phòng thủ hơn bình thường," Quinn giải thích, "Nhưng xin ngài yên tâm, nhiều cận vệ hơn cũng không giải quyết được gì đâu — Thánh Điện vốn đã có ma pháp trận bảo vệ chặt chẽ nhất, đều do Điện hạ Rociel đích thân thiết lập từ trăm năm trước. Từ đó đến nay chưa từng ai xâm nhập được vào đây. Ngài cứ yên tâm nghỉ ngơi."

Chúc Minh Tỉ gật đầu, quay người bước vào căn phòng tựa như hoàng cung của mình.

Nhưng cậu vừa bước vào, vừa cởi áo khoác, định thở dài một cái rồi nhào xuống giường, thì cơ thể lập tức cứng đờ.

Trong phòng... có người!

Chúc Minh Tỉ quay phắt lại, chỉ thấy một cái bóng đen từ trong góc bước ra.

Lại là Ma Vương.

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu nhắm mắt lại thật lâu, rồi mới chậm rãi mở ra.

"Ngài lại muốn tôi làm gì cho ngài đây?" Chúc Minh Tỉ cố gắng giữ giọng điệu kính trọng.

"Ngày đầu Thánh Tử trở về Thánh Điện, lẽ ra phải tổ chức nghi thức nghênh đón và lễ nhậm chức Thánh Tử, tại sao không tổ chức?" Ma Vương đột ngột hỏi.

Chúc Minh Tỉ bình tĩnh đáp: "Bởi vì hôm nay ngài vừa cho nổ tung Thánh Điện, khiến dân chúng kinh sợ, các Tinh Linh cũng bị dọa không dám ra ngoài, nên nghi thức nghênh đón bị hủy, lễ nhậm chức thì hoãn lại."

Ma Vương: "..."

Hắn lại hỏi: "Lễ nhậm chức hoãn tới khi nào?"

Chúc Minh Tỉ: "Không biết."

Ma Vương cau mày: "Khi nào tổ chức thì ngươi giúp ta trộm một món đồ..."

Chúc Minh Tỉ: ???

Tôi với ngài thân nhau lắm sao?

Ma Vương chợt dừng lại: "Thôi bỏ đi."

Chúc Minh Tỉ thở phào. Có vẻ như hắn cũng nhận ra yêu cầu của mình quá mức vô lý.

Nhưng ngay sau đó, Ma Vương lại mở miệng: "Giờ đi trộm luôn đi."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Ma Vương vừa dứt lời liền xách cổ áo Chúc Minh Tỉ biến mất ngay tại chỗ.

Mở mắt ra lần nữa, Ma Vương đã kéo cậu đến trước cửa hầm báu dưới lòng đất của Thánh Điện.

Cấu trúc của hầm báu này khá giống hầm báu ngầm trong lâu đài của Ma Vương, chỉ khác là không có khóa, mà thay vào đó là một pháp trận.

Ma Vương kéo tay Chúc Minh Tỉ qua, dùng sống đao cắt nhẹ một đường trên đầu ngón tay cậu. Máu tươi từ bàn tay trắng nõn thon dài lập tức chảy xuống.

Tiếp đó, hắn giơ bàn tay rớm máu của cậu lên, nhanh chóng vẽ hai đường trên pháp trận.

Pháp trận phát ra ánh sáng trắng chói lóa, cánh cửa hầm báu chậm rãi mở ra.

Ma Vương hất tay cậu ra, sải bước đi vào.

Đi được hai bước, hắn quay đầu lại, cau mày không kiên nhẫn: "Ngẩn người làm gì? Mau lên!"

Chúc Minh Tỉ lúc này mới khẽ động đậy cơ thể đang cứng đờ, mơ màng bước theo vài bước.

Cậu vừa đi, vừa cúi đầu ngây ngốc nhìn đầu ngón tay mình.

Máu?

Sao lại chảy máu được?

Phép thuật Joa đã mất hiệu lực?

Bỗng nhiên, một tia suy nghĩ lướt qua đầu, cậu vội ngoảnh đầu nhìn lại cánh cửa hầm báu mạ vàng lấp lánh phía sau.

Trên cánh cửa sáng loáng như gương, rõ ràng phản chiếu gương mặt Chúc Minh Tỉ.

Vẫn là làn da trắng như tuyết, mái tóc bạc mượt mà, đôi mắt ánh bạc, khuôn mặt vẫn nhạt nhòa như mọi ngày.

Nhưng khác biệt ở chỗ — môi cậu hôm nay đặc biệt đỏ. Và khóe miệng... còn lưu lại một vết máu khô nhỏ xíu.

Chúc Minh Tỉ nhắm mắt lại, cuối cùng cũng hiểu vì sao ma pháp Joa bị mất hiệu lực.

— Khi Ma Vương trong gương hôn cậu, hắn đã tạm thời ngắt ma pháp ấy, nhưng lúc rời đi quá vội, quên không khôi phục lại.

Chúc Minh Tỉ: "..."

Quả là chu toàn ghê. Máu mũi máu mắt sắp đều chảy ròng ròng rồi mà vẫn không quên lo đủ công tác chuẩn bị cho nụ hôn.

Mà cũng tốt.

Chúc Minh Tỉ thở ra một hơi dài. Nếu ma pháp Joa chưa bị vô hiệu, thì ban nãy cậu đã bại lộ rồi.

"...Thánh Tử?"

Giọng điệu ngày càng thiếu kiên nhẫn của Ma Vương vang lên bên cạnh, Chúc Minh Tỉ lập tức bước tới, dáng vẻ càng lúc càng biết điều và ngoan ngoãn.

Vì cậu có ước định năm ngày bảo vệ, dù cho thân phận bị lộ thì Ma Vương cũng không dám tùy tiện giết cậu. Nhưng giờ đây, ma pháp Joa đã mất hiệu lực, nếu Ma Vương lại biến cậu thành con rối, thì cậu cũng không thể dùng cách nín thở để uy hiếp hắn nữa rồi.

Lùi một vạn bước, cho dù Ma Vương không biến cậu thành con rối, hắn cũng có cả vạn cách khiến cậu sống không bằng chết.

"Ngài cần tôi làm gì?" Chúc Minh Tỉ hỏi.

Thái độ của cậu thay đổi rất nhẹ, nhưng đủ để nhận ra. Ma Vương liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó nói: "Thứ ta muốn chỉ có Thánh Tử mới có thể lấy được. Cho nên ta sẽ để ngươi chính thức kế nhiệm làm Thánh Tử tại đây, rồi ngươi giúp ta lấy món đồ kia."

"Không thành vấn đề. Ngài cần tôi làm gì, tôi đều phối hợp." Chúc Minh Tỉ thức thời trả lời.

"Đi theo ta." Ma Vương bước lên bậc thang của kho báu.

Chúc Minh Tỉ đi theo hắn từng bậc từng bậc bước lên.

Hầm báu của Thánh Điện tuy không chất đầy như hầm báu trong gương, cũng chẳng xa hoa bằng, nhưng so với cái hầm trống rỗng ở hiện thực của Ma Vương, thì vẫn bề thế hơn rất nhiều.

Bốn phía là những kệ đựng vật phẩm và rương báu.

Ở chính giữa không phải núi vàng hay ma tinh, mà là những bậc thang trắng tinh như ngọc xếp tầng tầng lớp lớp.

Trên đỉnh cao nhất của bậc thang có một chiếc ghế pha lê, một quả cầu pha lê, và một chiếc rương tinh xảo lộng lẫy.

Ma Vương ấn Chúc Minh Tỉ ngồi xuống ghế pha lê, sau đó bảo cậu nhắm mắt lại, rồi dùng một cây bút lông chấm dung dịch bạc trắng, bắt đầu vẽ lên mặt cậu.

Vẽ xong mặt, hắn lại bảo Chúc Minh Tỉ cởi áo ngoài.

Vẽ xong phần thân trên, hắn lại định tiếp tục...

Chúc Minh Tỉ níu chặt thắt lưng quần: "Phải vẽ cả người luôn hả? Phải cởi sạch ra vẽ à?"

Ma Vương mất kiên nhẫn: "Đúng vậy, nhanh lên!"

Chúc Minh Tỉ cảm thấy có gì đó sai sai: "Nhưng... Quinn đâu có nói có bước này. Nếu thật sự có, nhất định ông ấy sẽ báo trước với tôi. Ngài chắc là cần vẽ toàn thân hả? Mấy đời Thánh Tử trước cũng làm thế này à?"

"Chắc chắn. Vị Thánh Tử đời trước ngay từ ngày thứ hai sau khi chào đời đã được kế nhiệm, cũng phải cởi hết ra để vẽ Thánh văn. Ngươi còn ngại gì?"

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu còn chưa kịp phản bác, thì Ma Vương đã dùng ma pháp lột phăng quần cậu xuống.

Vẽ phù văn xong, hắn tiện tay ném quần lại cho cậu, giọng lạnh băng: "Mặc vào nhanh! Ngươi tưởng mình có gì hấp dẫn được ta chắc?!"

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu lập tức mặc đồ lại. Những ký hiệu bạc trắng kia cũng ngay tức khắc hòa vào làn da, biến mất không để lại dấu vết nào.

Ngay sau đó, Ma Vương lại rạch một đường nhỏ trên đầu ngón tay cậu.

Chỉ là lần này, máu chảy ra đã nhạt màu hơn một chút, có vẻ như do những phù văn bạc khi nãy đã phát huy tác dụng.

Ma Vương nhỏ máu cậu lên quả cầu pha lê.

Quả cầu lập tức tỏa ra ánh sáng chói lòa.

Rãnh hở của chiếc rương bên cạnh cũng đồng thời phát ra luồng sáng tương tự.

Ma Vương mở rương, lấy chiếc vương miện Thánh Tử bên trong ra, đội lên đầu Chúc Minh Tỉ.

Ánh sáng của vương miện bỗng bùng lên mãnh liệt, sau đó dần dần yếu lại rồi tan biến.

Khi ánh sáng đã hoàn toàn biến mất, Ma Vương gỡ vương miện khỏi đầu cậu, tiện tay ném trở lại hộp: "Xong rồi, dậy đi, ngươi chính thức là Thánh Tử rồi."

Chúc Minh Tỉ nhìn quả cầu pha lê vẫn còn đang phát sáng, hỏi: "Nhưng quả cầu vẫn sáng, có phải phải đợi nó tắt hẳn mới được rời đi không?"

Ma Vương liếc một cái: "Đó là thánh khí của tộc Tinh linh. Chỉ khi nào Thánh Tử thiên phú dị bẩm kế nhiệm hoặc thoái vị, nó mới tiên đoán tương lai. Ngươi không đủ tư cách, đừng mơ."

"Ồ."

Nhưng ngay khi Chúc Minh Tỉ đứng dậy rời khỏi ghế pha lê, ánh sáng của quả cầu bỗng nhiên tắt phụt.

Tiếp đó — khuôn mặt của cậu xuất hiện trong quả cầu.

Nó bắt đầu tiên đoán tương lai.

Ma Vương sững người, lập tức đẩy Chúc Minh Tỉ sang một bên, cúi đầu nhìn vào quả cầu.

Quả cầu chỉ to hơn đầu người một chút, cảnh tượng bên trong mờ mờ ảo ảo.

Sau khi ánh sáng trắng tan đi, hình ảnh bên trong chỉ hiện ra vỏn vẹn năm giây.

Họ vừa kịp nhìn rõ khuôn mặt nhân vật trong đó, thì cảnh tượng ấy đã tan biến như chưa từng tồn tại.

Dẫu chỉ là năm giây.

Sắc mặt Chúc Minh Tỉ lập tức trắng bệch như tuyết.

Mà Ma Vương thì mặt đen như đáy nồi.

Bởi vì trong năm giây thoáng qua đó...

Trong quả cầu, trong tương lai được nhìn thấy...

Thánh Tử tóc trắng mắt bạc nằm trên giường với vẻ mặt mệt mỏi chán chường.

Ma Vương tóc đen mắt đen thì lại hôn đến mê mẩn môi và xương quai xanh của cậu, vừa hôn vừa lẩm bẩm không ngừng.

"Thích em lắm..."

Hắn khom lưng, giọng run rẩy, hai tay giữ chặt lấy Thánh Tử trên giường đến mức gân xanh nổi rõ.

Như một con chó đói vồ được khúc xương thì sống chết cũng không buông.

Rầm!

Quả cầu pha lê đã tắt ánh sáng bị một cú hất rơi xuống đất, lăn vài vòng.

Thanh đao đen mang đầy sát khí cũng đã được chủ nhân của nó rút ra, lạnh lùng đặt lên cổ Thánh Tử.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro