Chương 60: 【Ngài có muốn tiến vào thế giới trong gương không?】

"Học viện Thánh Quang là học viện ma pháp danh tiếng nhất lục địa Hừng Đông. Được thành lập hơn bảy trăm năm trước, đến nay đã đào tạo ra vô số pháp sư vĩ đại, trong đó nổi tiếng nhất chính là pháp sư thiên tài Rociel..."

"Vương tử Tinh Linh không học ở học viện Tinh Linh sao?" Chúc Minh Tỉ hỏi.

Pháp sư tập sự đang được trả công để giới thiệu học viện quay sang liếc nhìn cậu: "Điện hạ Rociel đã chuyển từ học viện Tinh Linh sang Thánh Quang từ năm mười hai tuổi rồi... Xem ra ngài không hiểu rõ về Rociel lắm nhỉ..."

Chúc Minh Tỉ đúng là không hiểu rõ về quá khứ của hắn thật.

Dù từng đọc nhật ký của Rociel—

Nhưng từ khoảng mười một, mười hai tuổi, nhật ký của hắn bắt đầu trở nên "người lớn" (giả vờ). Ngoài những câu như "hôm nay chẳng có gì đáng viết" hoặc "nhàm chán", còn lại toàn là công thức ma pháp và các bài chế tạo ma dược dài dằng dặc... hoàn toàn không thể nhìn ra được chút sinh hoạt thường ngày nào.

"Tình bạn giữa Saint Delia và Rociel cũng bắt đầu từ đây. Sau này ngài ấy còn cưới em gái của Rociel làm vợ... Chắc ngài biết tổ chức duy nhất dám công khai chống lại Ma Vương – Thánh Đình – chứ? Người ta đồn rằng chính Saint Delia lập ra tổ chức đó để trả thù cho Rociel. Có thể thấy quan hệ giữa họ sâu đậm thế nào..."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Nghe đến nổi cả da gà, cậu lập tức chuyển đề tài: "Còn bao lâu nữa thì đến trường thi?"

"Gần rồi, rẽ trái đằng trước là tới," pháp sư tập sự nói, "Ngài thật may mắn, chủ nhân lại cho phép ngài dự thi học viện."

"Chủ nhân tôi cá cược với tôi. Nếu tôi đậu, ngài ấy sẽ giải trừ khế ước nô lệ." Chúc Minh Tỉ cười ngượng, ánh mắt đen láy lại ánh lên tia sáng hứng khởi: "Tôi nghe nói, chỉ cần trở thành học viên của học viện Thánh Quang, sẽ không bị ai bắt làm nô lệ nữa. Có thật không?"

"Đương nhiên là thật! Đám buôn nô lệ sẽ không bao giờ dám đắc tội với học viện Thánh Quang. Nhưng... nếu bị ma tộc Hắc Ám để mắt tới, thì chịu thôi." Pháp sư tập sự nhỏ giọng đáp.

"Vậy cũng tốt lắm rồi," Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu nhìn trời, giọng ngây thơ pha lẫn mong chờ, "Một người thường như tôi làm gì có cơ hội chạm mặt ma tộc Hắc Ám chứ?"

"Ờ ha." Pháp sư gật gù đồng ý.

Học viện Thánh Quang mở kỳ thi tuyển sinh dành cho tất cả các pháp sư và pháp sư dự bị dưới 20 tuổi trên khắp lục địa Hừng Đông.

Bất kể bạn là Tinh Linh hay nhân loại, công chúa hay nô lệ— chỉ cần nộp lệ phí một đồng vàng là có thể tham gia kỳ khảo thí công bằng nhất của học viện tối cao này.

Mỗi năm có tới năm, sáu vạn người đăng ký dự thi, nhưng số học viên đỗ và được giữ lại học chưa đến một ngàn.

Kỳ thi chia làm ba phần: thi viết, thi thuật và phỏng vấn.

Trước khi cầm thẻ dự thi bước vào phòng thi, Chúc Minh Tỉ đã chuẩn bị sẵn tinh thần: làm bài thật cẩn thận, lấy điểm thấp vừa đủ đậu là được.

Nhưng khoảnh khắc nhận đề, cậu cứng đờ.

Câu 1: Vì sao râu hiệu trưởng hiện tại lại màu xanh lá?

A. Vì ông ấy mang dòng máu Thụ tinh.

B. Vì ông ấy thích ăn rau.

C. Vì ông từng bị ma pháp Hắc Ám tấn công.

D. Vì ông thích màu xanh và dùng thuốc nhuộm râu.

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu đánh đại đáp án D.

Đến khi đọc câu hai, tay cậu lại khựng lại.

Câu 2: Nếu chứng kiến Ma Vương tàn sát người vô tội ngay trước mặt, bạn sẽ làm gì?

A. Tử chiến với Ma Vương.

B. Quỳ xuống cầu xin tha mạng.

C. Bỏ chạy và gọi Thánh Đình tới cứu viện.

D. Bỏ chạy và hô to "Ma Vương đến rồi".

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu do dự hồi lâu giữa bốn phương án, cuối cùng... bỏ trống.

Rồi cậu chuyển sang câu ba.

Tình trạng này kéo dài đến tận câu thứ sáu có liên quan đến Ma Vương—cậu đều bỏ trắng.

Lúc này, Chúc Minh Tỉ mới cảm thấy hơi... có điềm chẳng lành.

Từ đó trở đi, cậu không dám làm bừa nữa, mỗi câu hỏi chuyên môn đều trả lời cực kỳ hoàn chỉnh.

Thi viết xong, Chúc Minh Tỉ lại đạt thành tích hoàn hảo trong phần thi thuật.

Ngay sau đó, cậu được dẫn vào phòng phỏng vấn.

Trong phòng có ba vị giáo sư pháp sư, trên áo choàng của mỗi người đều đính huy chương pháp sư cấp Thánh.

Người ngồi giữa tên là Bellio, trên người còn đeo dải ruy băng của Thánh Đình, hẳn là người có chức vụ cao trong tổ chức.

"Thí sinh số 1068, cậu bị loại. Rẽ trái ra khỏi phòng." Bellio lạnh nhạt nói.

Chúc Minh Tỉ ngẩn người: "Tại sao?"

Tuy trước đó từng nói mình là nô lệ, nhưng trên hồ sơ đăng ký, Chúc Minh Tỉ đã ghi rõ mình là nhân loại thuần túy tự do— vậy là không có gian lận.

Thánh Quang học viện nghiêm cấm dùng thuật biến hình trong thi cử, nên trước kỳ thi, cậu đã gỡ ma pháp đổi màu tóc, dùng thảo dược màu nâu hạt dẻ để nhuộm— cũng không phạm quy.

Đã vào tới vòng phỏng vấn, nghĩa là bài thi viết và thi thuật đều đạt yêu cầu. Vậy tại sao mới bước vào đã bị đánh trượt?

Chẳng lẽ ma pháp Joa bị phát hiện?

Không thể. Trong phần thi thuật, cậu chỉ dùng ma pháp sơ cấp cấp ba, không đủ để kích hoạt ma pháp Joa...

"Chúng tôi có lý do để nghi ngờ cậu là tín đồ Ma Vương," Bellio ném tờ bài thi xuống trước mặt cậu, "Bài làm của cậu thể hiện rõ khuynh hướng thân Ma Vương."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu nhặt bài thi lên, phát hiện ngoài năm câu hỏi liên quan đến Ma Vương bị để trống, còn lại đều chính xác. Ngay cả câu râu xanh của hiệu trưởng cũng làm đúng.

"Chỉ vì tôi bỏ trống năm câu hỏi liên quan đến Ma Vương?" Cậu khó tin hỏi lại.

"Đúng vậy. Năm câu đó là câu cho điểm. Ví dụ câu hai, chọn đáp án nào cũng được: A là dũng cảm, B là thành thật, C là lý trí, D là lương thiện. Nhưng không chọn gì... thì chứng tỏ cậu có tình cảm tích cực với Ma Vương." Bellio lạnh lùng nói.

Chúc Minh Tỉ: "..."

Một giáo sư khác tên Vicaria khẽ thở dài.

"Thí sinh 1068, thật ra thành tích của cậu rất xuất sắc, cả câu hỏi phụ cuối bài thi cũng làm đúng. Nhưng rất tiếc, theo thống kê theo dõi của chúng tôi, những thí sinh từng chọn bỏ trắng năm câu đó... cuối cùng đều trở thành tín đồ của Ma Vương."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Không được, mình không thể bị đuổi. Mình... mình còn có thể chém gió!

Cậu hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Bellio.

"Không, thưa thầy, thầy nhầm rồi. Tôi bỏ trống không phải vì thân Ma Vương. Mà là vì bốn đáp án đều... không đúng."

"Ồ? Sai chỗ nào?"

"Chiến đấu là liều lĩnh, cầu xin là hèn nhát. Bỏ chạy và la hét sẽ khiến dân chúng hoảng loạn, có thể gây giẫm đạp. Nếu có thể, tôi sẽ rút khỏi hiện trường trong im lặng, không làm ai chú ý."

"Cậu thà âm thầm rút lui, cũng không gọi Thánh Đình cứu viện? Cậu vô cảm đến vậy sao? Nhìn người khác chết mà không nhúc nhích?"

"Nhưng thưa thầy," Chúc Minh Tỉ thở dài, "Thánh Đình cũng đánh không lại Ma Vương mà. Gọi tới chẳng phải chỉ để họ đi chết vô ích sao?"

Không khí lặng ngắt hai giây.

Rồi Bellio quay sang Vicaria, mặt không cảm xúc: "Điển hình của chủ nghĩa 'Ma Vương vô địch'. Đuổi cậu ta ra ngoài."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Vicaria vừa đứng dậy, cánh cửa bất ngờ bị một người khổng lồ xông vào.

"Ngài Bellio!" Người nọ hô lớn, "Chuyện lớn rồi! Thánh Chủ lại bị Ma Vương bắt! Lần này Ma Vương còn xé thịt ngài ấy... cho rồng ăn!"

"Còn vương hậu?!" Bellio gấp gáp hỏi.

"Cũng bị ép uống dược tề, ngất xỉu rồi bị bắt đi luôn!"

Bellio lập tức rút pháp trượng, lao ra khỏi phòng.

Chúc Minh Tỉ nhìn theo bóng ông ta khuất dần, lặng lẽ trầm ngâm.

Sau khi Bellio rời đi, Vicaria lại ngồi xuống ghế.

"Cậu thấy quả cầu pha lê treo trên tường chứ? Lại đây kiểm tra chỉ số ma lực, để tôi tiện phân lớp."

"Thầy... không đuổi tôi sao?" Chúc Minh Tỉ hỏi.

"Thánh Đình đánh không lại Ma Vương là sự thật. Tôi đâu cần đuổi học sinh dám nói thật." Vicaria nháy mắt với cậu.

Chúc Minh Tỉ đặt lòng bàn tay phải lên quả cầu pha lê, lập tức một luồng ánh sáng bảy sắc tỏa ra, xuyên vào tay hai vị pháp sư cấp Thánh trong phòng.

Vẻ mặt họ thay đổi liên tục.

Cuối cùng, Vicaria mở mắt, thần sắc khó tả: "Trên người cậu có ma pháp Joa à?"

Chúc Minh Tỉ theo bản năng giấu tay trái ra sau, ngẩng đầu: "Tôi chưa từng dùng ma pháp Joa trong kỳ thi... Người từng thi triển nó lên tôi hiện giờ không nhớ cách gỡ. Chỉ cần hắn nhớ lại cách giải, chắc chắn sẽ lập tức gỡ bỏ cho tôi."

"Không." Vicaria khẽ lắc đầu. "Nếu có thể, xin đừng bao giờ để người đó gỡ bỏ ma pháp Joa đó."

"Tại sao?"

Vicaria thở dài: "Cậu thiên tư xuất chúng, nhưng thể chất lại là một trong những nhân loại thuần túy nhất. Nếu không có ma pháp Joa chịu phản phệ thay, cậu không thể sống lâu."

Giọng Chúc Minh Tỉ có phần căng thẳng: "...Không sống lâu là... bao lâu?"

"Tuổi thọ trung bình của pháp sư nhân loại là 125. Nhưng với thể chất thuần túy như cậu, kể cả cả đời không dùng ma pháp cấp cao trở lên, cũng khó sống qua 75 tuổi."

Chúc Minh Tỉ ngẩn người, rồi mỉm cười.

"Vậy là đủ rồi." Cậu mỉm cười nói, "Sống tới 75 tuổi, với tôi đã là mãn nguyện."

Dù sao thì... đó cũng là tuổi thọ trung bình của nam giới nhân loại.

"Bạn học Minh Tây, chúc mừng em trở thành tân sinh viên lớp ba sơ cấp của học viện Thánh Quang."

Vicaria đọc tên giả mà Chúc Minh Tỉ dùng, rồi đưa thẻ thân phận cho cậu.

"Mời ra ngoài đóng học phí và phí ký túc xá. Học viện không cho phép học viên nghỉ trọ bên ngoài nếu không có lý do chính đáng."

Chúc Minh Tỉ nhận thẻ, hỏi: "Em có thể nhập học từ ngày mai không? Hôm nay em còn có việc."

"Được."

Ra khỏi phòng phỏng vấn, mặt trời đã bắt đầu ngả về Tây.

Chúc Minh Tỉ nhanh chóng đóng phí, rồi lập tức quay về nhà trọ.

Tiếp đó, cậu mở chiếc rương cất mảnh vỡ của Ma gương.

Hôm nay là ngày thứ năm kể từ khi Chúc Minh Tỉ phát hiện ước định năm ngày là lời nói dối.

Cũng là hạn cuối để tái vẽ ma trận ma pháp.

Không thể không nói, Ma Vương trong gương tính toán cực kỳ chuẩn xác.

Viên đá quý Thánh Dũ trong suốt mà hắn đưa cho vừa vặn tiêu hao đúng lúc này— Ma gương đã được ráp xong.

Chúc Minh Tỉ đặt một viên trung cấp ma tinh thạch lên gương, mặt gương vốn xám xịt lập tức hấp thu viên đá, rồi tỏa ra ánh sáng trắng dịu nhẹ.

Ngay sau đó, trên mặt gương hiện ra dòng chữ quen thuộc:

【Ngài có muốn tiến vào thế giới trong gương không?】

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro