Chương 63: Cảm ơn ngài, Ma Vương đại nhân, ngài thật sự quá vĩ đại!

Chỉ trong một thoáng, Ma Vương gần như hoài nghi có phải là tiếng gió thổi quá mạnh làm nhiễu âm, khiến hắn nghe nhầm lời Chúc Minh Tỉ vừa nói không.

Vì thế, hắn dùng mũi đao khẽ gõ xuống nền nhà, bức tường đổ sập lập tức khôi phục như cũ.

Gió bị chặn ngoài cửa, trong phòng trở nên yên tĩnh tuyệt đối.

"Ngươi vừa nói gì?" Ma Vương hỏi.

Chúc Minh Tỉ cụp mắt xuống, ngón tay thon trắng tháo dây buộc ở cổ áo, chiếc áo choàng cỏ trắng to rộng lập tức trượt xuống, chất thành đống quanh mắt cá chân.

Ma Vương nhìn cậu với ánh mắt mơ hồ khó hiểu, vô thức lùi lại một bước.

Nhưng ngay sau đó, Chúc Minh Tỉ lại bước tới một bước, đầu ngón tay hơi run, cởi từng chiếc cúc của bộ đồ ngủ mỏng manh...

"—Ngươi làm gì đấy?!"

Lần này, Ma Vương giật mạnh một bước lớn về sau.

Lưng hắn đập thẳng vào tường, lực quá mạnh khiến bụi vôi trên tường rơi lả tả.

Nếu không phải vừa rồi hắn đã dùng ma pháp phục hồi bức tường, giờ chắc đã dẫm hụt mà ngã lăn xuống rồi.

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu lại tiến thêm một bước, kéo cổ áo xuống, để lộ phần vai và cổ trắng đến chói mắt dưới ánh trăng: "Ngài xem..."

"Ta không xem!"

Ma Vương đột ngột cắt ngang, ánh mắt chết trân dán vào mắt Chúc Minh Tỉ, tuyệt đối không lệch xuống dưới dù chỉ một ly, nhưng từ vai đến cánh tay dưới lớp áo choàng đen của hắn đều đang căng cứng.

Hắn nghiến răng bật cười lạnh lùng: "Chúc Minh Tỉ, ngươi giỏi lắm, khi không cần thì đạp ta ra xa, lúc cần thì lại dùng hết chiêu trò để quyến rũ ta, còn dùng thủ đoạn rẻ tiền này nữa — ngươi tưởng ta vẫn còn là ta của trước kia sao? Ta sớm đã—"

"Ma Vương đại nhân!" Chúc Minh Tỉ cuối cùng không nhịn nổi mà cắt lời, "Ngài hiểu lầm rồi!"

Không đợi Ma Vương mở miệng, cậu nói tiếp: "Tên ma cà rồng đó không chỉ muốn hút máu tôi!"

"...Hắn còn muốn gì?"

Ma Vương cuối cùng cũng đưa mắt từ gương mặt cậu nhìn xuống vai cổ.

Vừa nhìn thấy, sắc mặt hắn lập tức tái mét — trắng với xanh thi nhau giành chỗ, vô cùng đặc sắc.

— Chỉ thấy từ cánh tay đến vai rồi hõm cổ của Chúc Minh Tỉ chi chít những dấu hôn, từng vết từng vết như hoa mai nở rộ giữa nền tuyết, đỏ nhạt đỏ thẫm, ám muội đến chói mắt.

Đợi chắc chắn Ma Vương đã thấy rõ, Chúc Minh Tỉ mới cụp mắt xuống, kéo áo lại.

"Có lẽ ngoài chuyện hút máu..." Giọng cậu khàn khàn, "Cậu ta còn có mấy suy nghĩ... không tiện nói ra."

Không khí vang lên tiếng "răng rắc" — tiếng nắm đấm siết chặt.

Ma Vương quay phắt người, bước nhanh về phía cửa sổ.

Chúc Minh Tỉ vội giữ hắn lại: "Ngài đi đâu?!"

Ma Vương lạnh giọng: "Nếu không tìm được con dơi đó, ta sẽ diệt toàn bộ huyết tộc!"

Lời vừa dứt, chuỗi xác dơi treo trên mũi đao liền hóa thành sương máu.

Chúc Minh Tỉ: "..."

"Nếu cậu ta không phải huyết tộc thì sao?" Cậu hỏi.

"Không phải huyết tộc?" Ma Vương nhíu mày.

Chúc Minh Tỉ kiên nhẫn giải thích: "Ngài nghĩ xem, ngài mạnh đến mức chỉ cần nhấc tay là tiêu diệt được nửa lục địa, giết một huyết tộc đối với ngài chỉ như bóp chết con kiến... Vậy mà một tên ma cà rồng nghèo kiết xác chỉ uống được máu động vật, đến răng còn gãy lại có thể trốn thoát khỏi tay ngài. Chuyện này chắc chắn có điều mờ ám."

Ma Vương: "..."

Hắn mấp máy môi, nhưng không tiện nói thật — rằng bản thân đã không còn mạnh như trước. Không chỉ vết thương cũ chưa lành, lúc nãy khi truy đuổi còn tự dưng nôn ra máu...

"...Rồi sao nữa?" Ma Vương hỏi.

Chúc Minh Tỉ nghiêm túc: "Trong mắt tôi, ngài luôn là người vô địch. Mà trên đời này, kẻ duy nhất có thể đánh ngang ngửa với ngài — chỉ có một."

Mặt Ma Vương lập tức biến sắc: "Ngươi nói là kẻ từng hóa thành hình dạng của ta ở đấu trường?!"

"Ma Vương đại nhân, cơ thể ngài đã được cấy Thánh chủng Tinh Linh. Vậy giờ ngài có thể dùng được thuật Truy Quang của Tinh Linh không?"

Ma Vương cau mày nghĩ một lát, rồi đưa đao cho Chúc Minh Tỉ, khép mắt lại.

Ngay sau đó, toàn thân hắn phát sáng — ban đầu là ánh kim tối, dần dần sáng lên, cuối cùng hóa thành một màu bạch kim chói lọi.

Ánh sáng tan đi hoàn toàn.

Ma Vương tóc đen mắt đen, âm khí bốc lên, hô hấp như cũng vướng mây đen — biến mất.

Thay vào đó là một vương tử Tinh Linh có mái tóc óng vàng như nắng, đôi mắt trong xanh như bảo thạch băng lam.

Không hề cường điệu, ngay khoảnh khắc hắn mở mắt, căn phòng âm u dường như cũng sáng hơn mấy phần.

Chúc Minh Tỉ nhìn hắn, xuất thần.

"Nhìn ta mãi làm gì?" Vương tử lạnh lùng hỏi.

Chúc Minh Tỉ: "..."

Thật kỳ lạ, rõ ràng giọng nói rất lạnh, nhưng trong lòng cậu chẳng sợ hãi chút nào, thậm chí còn muốn nhìn thêm một lát.

...Chắc là tại đôi tai vương tử Tinh Linh nhọn nhọn, hồng hồng kia..

Chúc Minh Tỉ vội dời mắt đi, ho khan: "Ờm... Ngài mang theo nước thánh không?"

"Không có."

Thế là Chúc Minh Tỉ quay đầu chạy qua phòng Phil, trộm một lọ nhỏ.

"Ở đây có nước thánh." Cậu mở nút chai, chu đáo nói: "Tôi giúp ngài nhỏ vào mắt nhé."

"Không cần."

Rociel giật lấy, nhỏ vào mắt mình, rồi lập tức kích hoạt thuật Truy Quang.

Có lẽ vì Thánh chủng trong người là hàng... đã qua sử dụng, mà hắn cũng chưa hoàn toàn biến thành Tinh Linh, nên phép Truy Quang chỉ kéo dài được 5 giây.

Nhưng chỉ 5 giây cũng đủ để hắn thấy rất nhiều thứ.

Hắn nhíu mày nhìn Chúc Minh Tỉ, giọng lạnh đến tê xương: "Từ luồng tàn dư ma lực còn lại trong phòng có thể xác định, sau khi ngươi ngủ, căn phòng này từng có hai người vào — một là tên người lùn hút máu, người còn lại là kẻ từng xuất hiện ở đấu trường. Ma lực hắn để lại là màu đen..."

Vì hắn nói toàn những gì Chúc Minh Tỉ đã biết...

Nên cậu chẳng mấy tập trung.

Thay vào đó, cậu cứ nhìn chăm chăm đôi môi của Rociel đang mấp máy.

...Kỳ cục thật.

Rõ ràng cùng một khuôn mặt, mà sao khác biệt dữ vậy?

Tai thì hồng hồng, má thì trắng trắng, môi lại đỏ mềm bóng bẩy, cứ như có bộ lọc làm đẹp bật sẵn...

Không đúng, chính xác thì... cứ như từ TV trắng đen chuyển sang TV màu.

"Chúc Minh Tỉ! Ngươi có nghe ta nói gì không?!"

"Nghe chứ nghe chứ, ngài suy luận là làn sương đen kia chính là kẻ đã giả dạng giống ngài, hắn đã giết tên huyết tộc kia kia, rồi nhân tiện... sàm sỡ tôi..."

Loan đao trong tay Chúc Minh Tỉ bị giật lấy, một làn sương đen bốc lên, vẻ đẹp động lòng người của Rociel lập tức biến mất, trả lại hình dạng đen trắng của Ma Vương.

Chúc Minh Tỉ tiếc nuối bĩu môi một tiếng: "Chậc."

Ma Vương: "..."

Hắn liếc cậu một cái, ánh mắt lạnh đến đóng băng.

Thế nhưng từ dưới tóc mái đen, đôi tai trắng bệch kia lại nhuốm một tầng... màu hồng.

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu khẽ ho, nghiêm túc nói: "Nên là, Ma Vương đại nhân, ngài đồng ý với đề nghị của tôi, ở bên cạnh tôi, bắt cho được tên pháp sư định giở trò với tôi chứ? Tôi có linh cảm hắn nhất định sẽ quay lại."

"Sao lại là ta ở bên ngươi? Sao không phải ngươi ở bên ta?" Ma Vương hỏi.

Chúc Minh Tỉ: "Vì Học viện Thánh Quang chỉ nhận học sinh dưới 20 tuổi, mỗi năm chỉ tuyển một lần. Nếu tôi lỡ lần này thì sẽ không còn cơ hội nhập học."

Ma Vương nheo mắt: "Ý ngươi là muốn ta chiều theo ngươi?"

Chúc Minh Tỉ thở dài: "Ngài không chiều tôi cũng được. Dù sao nếu tôi bị ai đó cưỡng ép xảy ra chuyện thì người phải chịu đau thấu tim không phải là tôi, người bị thiên đao vạn quả cũng chẳng phải là tôi."

Ma Vương: "..."

Hắn nhíu mày, im lặng.

Chúc Minh Tỉ quan sát sắc mặt hắn, thử hỏi: "Ngài đang do dự... là vì còn đang bận xử lý vụ của Anastasia và Saint Delia à?"

"Không, chuyện đó xử lý xong rồi."

"Hả? Xử lý sao rồi?"

"Saint Delia bị thương nặng, đang hôn mê, ta đã giam gã trong một tảng băng lớn."

"Còn về Anastasia..." Ma Vương mím môi, có chút bực bội nói, "Ta không muốn nói chuyện với nàng, nên đã cho uống thuốc ngủ, giờ đang ngủ trong quan tài."

Chúc Minh Tỉ: "..."

"Thuốc ngủ đó là loại ngài chế từ trước khi mất trí nhớ sao? Ngài chế lại được rồi à? À đúng rồi, mấy hôm trước tôi còn gặp Bạch Anh, nó tỉnh lại là nhờ uống thuốc giải của ngài phải không?"

Ma Vương liếc cậu một cái, đáp: "Không phải. Bạch Anh tự tỉnh. Loại thuốc ta cho Anastasia uống là một công thức khác, tác dụng không mạnh lắm, nhiều nhất ngủ được mười năm. Ta đang nghiên cứu bản nâng cấp."

Chúc Minh Tỉ: "..."

"...Vậy tức là bây giờ ngài cũng chẳng bận gì đúng không? Vậy thì sao không chấp nhận đề nghị của tôi, ở lại bên cạnh tôi đi." Cậu ngừng một nhịp, nhẹ giọng nói, "Lẽ nào ngài không muốn bắt được tên pháp sư từng khiến ngài trọng thương ở đấu trường, rồi làm hắn biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này sao?"

Giọng cậu nhẹ nhàng, mềm mại như gió, như là một loại mê dược lặng lẽ thấm vào lòng người.

Ma Vương ngẩng đầu nhìn cậu.

Ngay lúc đó, ngoài cửa ký túc xá rộ lên tiếng bàn tán và bước chân dồn dập kéo đến.

"Thầy ơi thầy đến rồi, tụi em sợ muốn chết đi được..."

"Ma Vương đi rồi à?"

"Tường được sửa lại rồi, chắc là có đại ma pháp sư ra tay?"

"Ký túc này là ai ở vậy? Sao Ma Vương lại xuất hiện ở đây? Người trong đó còn sống không?"

"..."

"Ai gõ cửa vậy..."

Giữa tiếng ồn ào hỗn loạn đó,

Chúc Minh Tỉ ngước mắt nhìn Ma Vương, một lần nữa thành khẩn thỉnh cầu:

"Xin ngài ở lại bên tôi. Làm ơn."

Ma Vương nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh trong suốt của cậu thật lâu.

Cuối cùng, với dáng vẻ cao quý, hắn nhẹ gật đầu.

"Được thôi."

"Nhưng ta phải làm sao—"

Giọng hắn bỗng ngừng bặt.

Cót két —cửa phòng đột ngột bật mở.

Đồng thời, Ma Vương cao gần hai mét... biến mất.

Thay vào đó, là một cậu nhóc người lùn cao một mét bốn bảy xuất hiện trong phòng.

Ma Vương bị biến hình bằng ma pháp cấp Thánh, giờ đã trở thành... Otis tí hon, ngước nhìn Chúc Minh Tỉ với ánh mắt bàng hoàng và giận dữ.

Chúc Minh Tỉ thuận tay dùng pháp trượng biến luôn áo choàng của Ma Vương thành đồng phục học viện.

Nhưng vì vóc người quá nhỏ nên vẫn mặc không vừa.

Cậu cất pháp trượng đi, ngồi xuống, dịu dàng chỉnh lại chiếc áo dài quét đất của Ma Vương, còn giúp hắn xắn ống quần đang lùng thùng.

Sau đó, cậu đứng lên, bàn tay ấm mềm nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Ma Vương tí hon, mỉm cười nhìn hắn: "Cảm ơn ngài, Ma Vương đại nhân, ngài thật sự quá vĩ đại rồi."

Ma Vương: "..."

Vị Ma Vương vĩ đại đành dằn lửa giận trong lòng xuống, mặt mày sa sầm mặc cậu dắt đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro