Chương 9: Ta cũng không muốn làm con chó ngoan ngoãn vẫy đuôi chờ em đến thăm.
Đỉnh Thánh Sơn từ chối mọi ma khí xâm nhập, thậm chí còn có khả năng áp chế mạnh mẽ đối với bản thân ma pháp.
Sau khi cưỡng ép sử dụng trận pháp truyền tống tầm xa, gương mặt Ma Vương cũng tái nhợt như tuyết, nhưng đôi mắt đen thẳm lại sáng rực kinh người, tràn đầy niềm vui và sự thỏa mãn khó diễn tả.
Hắn giống như một đứa trẻ vừa đoạt được báu vật, không nỡ buông tay mà chạm vào mắt Chúc Minh Tỉ, lại vuốt ve đôi mày cậu, rồi lại dùng sức ôm cậu vào lòng, vùi mặt vào cổ cậu, hít sâu một hơi.
Chúc Minh Tỉ khẽ run lên.
Dù Ma Vương không ngừng truyền nhiệt lượng cho cậu, thậm chí còn cưỡng ép sử dụng ma pháp để nâng nhiệt độ trong căn nhà gỗ lên.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy cái lạnh từ lòng bàn chân lan lên, len lỏi vào tận tim, gần như muốn đóng băng toàn bộ huyết mạch trong cơ thể.
Rất lâu sau, bộ máy trong đầu cậu mới từ từ vận hành trở lại.
"... Anh làm tôi sợ đấy." Chúc Minh Tỉ khẽ nói.
Cậu nhẹ nhàng đẩy Ma Vương một cái.
Dĩ nhiên, chẳng đẩy ra nổi.
Nhưng cậu cũng không tiếp tục dùng sức, mà chỉ buông thõng tay, tùy ý để đầu mình tựa vào vai Ma Vương.
Ma Vương lại rất biết điều, mỉm cười nhận lỗi: "Ừ, là ta không tốt."
Nhận lỗi thì nhận lỗi, nhưng lực ôm lại chẳng giảm chút nào, thậm chí hắn còn đưa bàn tay to lớn chạm lên đỉnh đầu Chúc Minh Tỉ, lần xuống xương cổ, xương bả vai, rồi dọc theo sống lưng... Như thể muốn chạm vào từng đốt xương trên người cậu.
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu không thoải mái nhúc nhích một chút, rồi lại nói: "Anh đang làm gì đấy... Tôi chẳng bảo là sẽ thường xuyên đến thăm anh sao? Không tin tôi à..."
Giọng cậu nhẹ và mềm, thậm chí còn cố ý kéo dài, chẳng giống đang trách móc, mà giống như một lời than vãn nhỏ nhẹ giữa tình nhân hơn.
Ma Vương bật cười.
Hắn buông Chúc Minh Tỉ ra, nắm lấy tay trái của cậu, nhìn chằm chằm vào ma pháp trận lờ mờ hiện lên trên lòng bàn tay cậu, nói: "A Tỉ, ta rất muốn tin em, nhưng lần trước ta đã tin em rồi, kết quả em lại giả bệnh để chạy trốn. Lần này, ta làm sao dám tin một lời hứa hẹn hư vô mờ mịt đây?"
Chúc Minh Tỉ: "..."
Biểu cảm của cậu suýt chút nữa thì sụp đổ.
"Cho dù em nói thật..."
Ma Vương lại tiếp lời, đôi mắt đen thẳm khóa chặt Chúc Minh Tỉ, nụ cười trên môi hắn biến mất.
"Ta cũng không muốn làm con chó ngoan ngoãn vẫy đuôi chờ em đến thăm."
"Em là của ta."
Hắn dùng đầu ngón tay tái nhợt lướt nhẹ qua đuôi mắt cậu, giọng nói trầm thấp như câu thần chú quyến rũ.
"Chỉ khi ở trong tầm với của ta, em mới thực sự thuộc về ta."
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu không giữ nổi bình tĩnh nữa.
Thấy chiêu mềm dẻo không hiệu quả, cậu cũng không thèm diễn nữa.
"Anh sẽ làm hại tôi chứ?"
Chúc Minh Tỉ hỏi, mặt không cảm xúc.
Ma Vương trầm giọng đáp: "Ta lấy danh nghĩa Chư Thần thề, ta tuyệt đối sẽ không làm hại em."
"Được."
Chúc Minh Tỉ gật đầu, rồi lập tức đẩy mạnh Ma Vương ra.
"Gương Nhỏ! Ma gương! Ra đây! Đưa tôi về! Tôi muốn rời khỏi đây! ... Này! Gương Nhỏ! Này! Gương Nhỏ!"
...
Dốc hết sức mà gọi, nhưng chẳng có chút phản ứng nào, chỉ đổi lại ánh mắt đầy thắc mắc của Ma Vương.
Chúc Minh Tỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi phủ đầy tuyết trắng, rồi siết chặt nắm đấm, cắn răng mở cửa, cúi đầu lao thẳng ra ngoài!
Cậu sợ Ma Vương sẽ cản mình, nên lập tức cắm đầu chạy thục mạng!
Đỉnh Thánh Sơn không cho ma khí vào đúng không?
Vậy thì chạy xuống núi là được chứ gì?!
May mà Ma Vương không cản cậu, chỉ thong thả đi theo phía sau.
Nhưng chính vì thế, Chúc Minh Tỉ lại càng thêm sốt ruột, chỉ có thể cắm đầu chạy nhanh hơn nữa.
Nơi này không biết là đâu, nhiệt độ có vẻ thấp đến đáng sợ, cậu chạy được một đoạn liền nhìn thấy vô số "tượng tuyết" người thật.
Gió tuyết ở đây còn kèm theo những mảnh băng sắc nhọn, giống như những lưỡi dao nhỏ có thể dễ dàng cắt rách quần áo của cậu.
Nhưng kỳ lạ thay, dù đang mặc bộ đồ mỏng manh chạy giữa trời tuyết, ngoài khoảnh khắc mở cửa ra suýt bị đông cứng, cậu lại không cảm thấy lạnh nữa.
Ngay cả những mảnh băng có thể rạch nát quần áo cũng chưa từng cắt trúng da cậu.
Chúc Minh Tỉ vừa chạy vừa giơ tay trái lên nhìn.
Chỉ thấy ma pháp trận trong lòng bàn tay cậu đang phát ra ánh sáng lờ mờ.
Phải chăng là ma pháp trận chữa lành đang phát huy tác dụng?
Có ma pháp trận chữa lành làm chỗ dựa, Chúc Minh Tỉ nghiến răng, bước chân càng lúc càng nhanh hơn.
...
Rồi ba tiếng sau, cậu gục xuống giữa vùng tuyết trắng vô tận.
...
Và sau đó, bị Ma Vương bế ngang người, từng bước từng bước quay về theo lối cũ.
Chúc Minh Tỉ: "..."
—
"Thánh sơn rất rộng, dù em có chạy suốt mười năm cũng không xuống được đâu." Ma Vương cười nói.
"Ồ." Giọng Chúc Minh Tỉ khàn đặc, mặt không biểu cảm, tay chân bủn rủn hỏi: "Vậy sao anh không nói sớm?"
Ma Vương: "Phải để em thử rồi mới cam tâm chứ. Nếu không, có khi em lại nghĩ ta đang lừa em đấy."
Chúc Minh Tỉ: "..."
"Tách."
Một giọt nước rơi xuống má cậu.
Chúc Minh Tỉ đưa tay quệt thử, nhưng thứ cậu chạm vào lại là một giọt máu đã đông cứng.
Cậu im lặng ngẩng đầu, chỉ thấy Ma Vương vẫn vô cảm sải bước về phía trước.
Một vết cắt mảnh hiện trên gò má hắn, do những mảnh băng sắc nhọn lẫn trong gió tuyết cắt qua. Nhưng chỉ trong chớp mắt, vết thương đã khép lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Chúc Minh Tỉ yên lặng hồi lâu, rồi lặng lẽ đưa tay chạm vào bên má mình.
Cùng vị trí ấy, ban nãy cậu đã cảm nhận được một lực va chạm nhẹ—không quá đau, nhưng rõ ràng là có.
Khoảng mười phút sau.
Chúc Minh Tỉ lặng lẽ giơ tay ra giữa cơn bão tuyết.
"Tách."
Lại thêm một va chạm khẽ.
Cậu cúi xuống.
Giữa nền tuyết trắng xóa, một giọt máu đỏ tươi nổi bật đến chói mắt.
——Đến từ bàn tay phải của Ma Vương.
—
Ma Vương nhanh chóng ôm Chúc Minh Tỉ quay lại căn nhà gỗ nhỏ.
Bên trong ấm áp và dễ chịu vô cùng. Căn phòng có lò sưởi, trên bàn đặt vài món trà bánh, thậm chí trên giường còn phủ một tấm chăn nhung dày, hoàn toàn đối lập với thế giới lạnh lẽo ngoài kia.
Đặt Chúc Minh Tỉ xuống chiếc ghế bên lò sưởi, Ma Vương không biết lấy từ đâu ra một khay thức ăn nóng hổi, rồi đặt nó lên bàn gỗ trước mặt cậu.
Chúc Minh Tỉ im lặng cầm dao nĩa lên, chậm rãi ăn.
Nhưng ngay khi Ma Vương xoay người định lấy sữa, âm thanh chát chúa của bát đĩa vỡ vụn bất ngờ vang lên!
Ma Vương lập tức quay phắt đầu lại, chỉ thấy Chúc Minh Tỉ dựa sát vào lò sưởi, chân trái gần như dẫm vào lửa, còn tay phải—
Đang cầm một chiếc nĩa bạc sắc nhọn, dí thẳng vào cổ họng mình.
Đồng tử Ma Vương co rút trong nháy mắt, phản xạ đầu tiên là lao tới giành lấy.
Nhưng Chúc Minh Tỉ đã nhanh tay hơn—cậu dùng lực, đầu nhọn của nĩa bạc gần như đã ghim vào da.
Ma Vương lập tức dừng tất cả động tác, nhưng hơi thở đã trở nên gấp gáp.
"...A Tỉ, đặt nó xuống đi, đặt nó xuống." Giọng hắn khàn đặc, run run, "Đừng... đừng làm vậy. Ta có thể đồng ý với em bất cứ điều gì."
Chúc Minh Tỉ: "Tôi muốn rời khỏi đây. Đưa tôi về, đưa tôi trở lại trước gương của tôi. Còn nữa, trả lại hạt giống của tôi."
"Được." Sắc mặt Ma Vương trắng bệch như tờ giấy, gần như hoảng loạn, "Ta đồng ý... Ta đồng ý hết."
"Còn phải hứa rằng lần này ngài không được lừa tôi nữa." Chúc Minh Tỉ lạnh lùng nói, "Ma Vương đại nhân, xin đừng quên, tính mạng của ngài... vẫn còn nằm trong tay tôi."
Ma Vương đã chuẩn bị vẽ ma pháp trận truyền tống, nhưng nghe câu này, động tác trên tay hắn đột ngột khựng lại.
"...Em nói gì?" Mọi biểu cảm trên mặt hắn đều tan biến.
"Tôi nói, mạng ngài nằm trong tay tôi." Chúc Minh Tỉ nhếch môi cười lạnh, "Chỉ cần tôi có bất cứ vật dụng nào trong tay, thậm chí không có gì... tôi cũng có thể làm tổn thương ngài, thậm chí giết chết ngài—bằng cách tự hủy hoại chính mình."
"Ma Vương đại nhân, giờ ngài có hối hận không? Hối hận vì đã vẽ cho tôi cái này..." Cậu đưa tay trái lên, "Một ma pháp trận có lẽ là chuyển dời thương tổn?"
"Ngài đâu ngờ rằng, thứ này sẽ trở thành con dao hai lưỡi, trở thành vũ khí để tôi đe dọa ngài, phải không?"
Ánh mắt Ma Vương chậm rãi dời từ chiếc nĩa bạc trên tay Chúc Minh Tỉ sang lòng bàn tay trái của cậu.
Ở đó, một ma pháp trận mờ ảo phát sáng lặng lẽ.
Ma Vương bỗng bật cười.
"Ta đúng là..." Hắn lắc đầu, bật cười tự giễu, "Thật hồ đồ... lại quên mất chuyện này."
Ma Vương vừa cười, Chúc Minh Tỉ đã hoảng hốt.
Có gì đó không ổn thì phải?
Ma Vương mỉm cười, bước về phía cậu: "A Tỉ, đừng đùa nữa, ăn cơm đi."
"Đừng tới đây! Anh không sợ tôi giết anh sao?!" Chúc Minh Tỉ quát lớn, tay siết chặt chiếc nĩa bạc, mũi nhọn lại tiến thêm một chút. Một giọt máu đỏ sẫm từ làn da tái nhợt của Ma Vương chầm chậm chảy xuống.
Ma Vương hơi ngửa cằm, ngón tay thon dài hờ hững lau đi vết máu.
"Ta không sợ, vì em sẽ không làm vậy." Hắn nói.
Chúc Minh Tỉ: "......"
Cậu gồng mình nặn ra một tiếng cười lạnh: "Ha! Tôi có gì mà không dám?! Anh là kẻ bắt cóc, tôi là nạn nhân, giết anh là điều hiển nhiên, tôi chẳng có gì phải áy náy!"
"Thật sao?" Ma Vương vẫn cười, ánh mắt nhìn cậu như nhìn một đứa trẻ đang giận dỗi. "Vậy sau khi giết ta, em định làm gì tiếp theo? Một mình xuống núi? Đi mười năm sao?"
Hắn chậm rãi nói tiếp: "Nếu em đã biết về ma pháp trận, thì hẳn cũng nhận ra lý do mình ở ngoài trời mà không bị gì... là vì ta. Nếu ta chết, ma pháp trận sẽ biến mất, em chỉ cần bước ra khỏi cửa, mười phút sau sẽ hóa thành băng."
Chúc Minh Tỉ: "......"
Tay cậu đã bắt đầu run nhẹ.
Nhưng trên mặt lại không hề lộ vẻ sợ hãi, mà ngược lại, còn lộ ra sự bi phẫn đầy hào hùng. Cậu lớn tiếng nói: "Thì sao? Anh tưởng tôi sẽ sợ chắc?! Cùng lắm thì tôi liều chết với anh!"
"Cùng chết ư?"
Ma Vương nhẹ giọng lặp lại.
Hắn nhìn sâu vào mắt Chúc Minh Tỉ, đồng tử đen thẳm lóe lên thứ ánh sáng kỳ lạ, như thể từ lâu đã cất giấu một cảm xúc nào đó mà cậu không thể hiểu nổi.
Giọng hắn chậm rãi, gần như thì thầm: "Em cũng muốn cùng ta chết đi sao? Ta thật sự đã mong điều đó từ lâu."
Chúc Minh Tỉ: "???"
Ma Vương tiếp tục: "A Tỉ, em có biết không? Ta từng chu du khắp nơi, đã thấy rất nhiều cặp vợ chồng lựa chọn hợp táng, thấy không ít đôi tình nhân cùng nhau tuẫn tình... Ta ghen tị với họ biết bao."
Chúc Minh Tỉ: "......"
Trong giây lát, cậu ném luôn cái nĩa bạc đi.
Thậm chí còn âm thầm đá hai cái, đá thẳng vào lò sưởi.
Cậu nghiêm túc ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra: "Muộn rồi, ăn cơm đi. Đói rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro