Truyện: Đừng đem ta bẻ cong Tên gốc: 别把我掰弯 Tác giả: Thanh Lương Thủy Tinh Edit: linhchi180904 Thể loại: Đam mỹ, thanh xuân vườn trường, có H (có rape). CP: Hứa Chí Văn × Mạc Tiểu Qua Nguồn raw/QT: QAQ Team Độ dài: 68 trang Số chữ: 37152 chữ Lịch ra: Chăm lắm thì từ 1 đến 2 trang một ngày.
Edit dưới sự cho phép của nhà cung cấp bản raw/QT, chưa có sự cho phép của tác giả, yêu cầu không mang đi dưới mọi hình thức, truyện được edit với mục đích phi thương mại. Hè rảnh rỗi thì làm chơi chơi thôi, thấy chưa có ai edit nên mình quất luôn. Đây là lần đầu mình edit, vã lắm chỉ đúng khoảng 50-70% .
Truyện không có văn án, giới thiệu đại khái là thụ và công từng học cùng nhau từ bé đến sơ trung, vì một sự cố mà hai người trở thành kẻ thù không đội trời chung. Lên cao trung thụ chuyển đi nơi khác, sau 3 năm, hai người học cùng trường đại học và chung một ký túc xá. Công ngày thường vui vẻ hòa đồng tốt tính, mục đích thực sự là cúc hoa mình đã nhớ thương 13 năm. Thụ bởi vì hắn đối xử tốt với mình mà đem kẻ từng "cướp" người trong lòng trở thành bạn tốt. Vậy mà, vậy mà hắn dám...........
Đừng theo đuổi tôi, không có kết quả(Đừng truy ta, không kết quả)Tác giả: Nhiệt Đáo Hôn QuyếtTình Trạng: Hoàn thànhTình trạng edit: Hoàn thành - đang BETANhân vật: Viên Sơ Nhụy x Đào Hựu TìnhThể Loại: 1X1, HE, hiện đại, hôn nhân đồng giới, hợp đồng yêu đương, ngọt, giới giải trí.Số chương: 93 + 06 phiên ngoại…
Lưu ý: NGHIÊM CẤM CHUYỂN VER, có muốn thì đi cop tên tác giả sang Trung tìm mà xin nhá---Tên truyện: Tại sao ta còn chưa vào lãnh cung ? ! (为什麽我还没进冷宫? ! )Tác giả: Bản Thần Hữu Điểm Phương (本神有点方)Thể loại: cổ trang, sủng ngọt, hơi hơi hơi ngược tí xíu thôi, 1x1, cung đấu, xuyên không, trọng sinh, THANH THỦY VĂN, bá đạo ôn nhu phúc hắc công x thông minh tiểu bạch thỏ bán moe dạo thụ Số chương: 44 chươngTình trạng: Hoàn (*~^.^~*)Văn án: Sống lại một đời, Hứa Nặc chấp nhận dựa theo tiết tấu đời trước lão lão thật thật đợi biếm lãnh cung, kết quả...Hứa Nặc: Tại sao ta còn chưa biếm lãnh cung?Thẩm Dập Luân: Tiểu Nặc lại đang nói ngu ngốc gì vậy, (thuận tiện sủng nịch cười) lại nói, ngươi là người mới, tình thúHứa Nặc: ...Ngươi thay đổi!Thẩm Dập Luân: ...?Ngay khi Hứa Nặc quyết định hưởng thụ cuộc sống thì, y không cẩn thận phát hiện một bí mật!Hứa Nặc: Ta muốn mở một tửu điếm cấp 5 sao!Thẩm Dập Luân: ...Cái gì?Nói chung là chuyện sau khi một tiểu thụ sống lại được nhận vô vàn sủng ái!-oOo-Nguồn: https://ck101.com/forum.php?mod=viewthread&tid=4201037&extra=page%3D1%26filter%3Dtypeid%26typeid%3D2569%26typeid%3D2569Hố lấp xong sau 1 tháng :3Truyện hơi rối và không có logic, đọc giải trí thì được, thỉnh góp ý nhẹ nhàng (nhất là về xưng hô của editor 😔)…
Chu Khởi thích một cô gái.Đang nghĩ làm sao để gạt người về nhà, cô gái kia lại tìm đến."Nghe nói anh rất nghèo? Một trăm đồng một đêm bao ăn ở, anh làm không?"Hắn nghĩ đến cái thẻ đen trong ví tiền, cùng vài tỷ cổ phiếu trong quỹ chứng khoán, tư thái lười biếng nhìn cô, ý vị thâm trường cười cười."Xin chào bà chủ."-Chu Khởi gần đây có chút không bình thường.Bộ đồ cao cấp biến thành hàng trên Taobao, XS mới đổi thành Nokia có thể đập hạch đào.Có người nói không có tiền có thể cho hắn mượn.Hắn lạnh lùng liếc mắt: "Con mắt nào của cậu thấy tôi không có tiền?"Sau đó, điện thoại vang lên, Chu Khởi nháy mắt ôn nhu, giọng điệu mang theo ý cười."Bảo bối, anh không có tiền gọi xe, em có thể tới đón anh không?"Vừa nói, vừa không chút để ý ném ví tiền vào trong nồi nước sôi.". . ."-Sau đó, Hứa Nùng vô ý phát hiện ra thân phận thiếu gia của Chu Khởi.Cô tức giận đá hắn, đòi ly hôn."Bảo bối, em đã nhìn thấy người thợ săn nào đem con mồi đã rơi vào lưới của mình tùy tiện thả chạy đi chưa?"Chu Khởi đem người áp chế ở trước người, nhẹ hôn môi cô, rồi nói với giọng điệu mạnh mẽ cùng chiếm hữu. "Muốn ly hôn? Trừ khi anh chết."--------------------------------------27/9/2019…
VĂN ÁN Ta sống một đời bạo quân, đăng cơ được mười bốn năm, nền chính trị bạo ngược, sưu cao thuế nặng, rời xa quân tử thân cận tiểu nhân. Cuối cùng phi tử ta yêu nhất tự tay rót cho ta chén rượu độc. Đầu của ta bị phản quân phơi nắng treo ở tường thành.Trọng sinh một lần nữa, ta cảm thấy đời này sẽ không yêu bất cứ người nào nữa. Bất quá, ta sẽ đối xử tốt hơn với hoàng hậu Trác Văn Tĩnh - người mà ta cho tới bây giờ chưa nhìn thẳng một lần. Bởi vì chỉ có hắn ở lúc cuối cùng chưa từng vứt bỏ ta.…
Vân Phi Tuyết- một phụ nữ Trung Quốc, đội trưởng đội SWAT, một năm trước nàng nhận nhiệm vụ nằm vùng, làm gián trong một băng đảng buôn bán mà túy xuyên quốc gia , ngay tại lúc kết thúc nhiệm vụ, thân phận của nàng đột nhiên bị lộ... Mọi chuyện bắt đầu từ đây, từ những rắc rối này.Chậm rãi mở to mắt, Vân Phi Tuyết kinh ngạc phát hiện, bản thân không chết, nàng đã bị một viên đạn bắn trúng ngực, vậy mà nàng cư nhiên còn có thể sống lại, đang mừng thầm vì nàng thấy mình thật may mắn, đột nhiên nàng nghe thấy bên cạnh phát ra những âm thanh hấp dẫn.Thực bất ngờ vì nàng đã trở thành một người cổ đại, đã xuyên không, không ngờ lại trở thành vương phi của Tiêu Nam Hiên, một kẻ máu lạnh, coi sắc dục như một hình thức giải trí. Hắn và nàng chính là đã kết hôn nhưng nàng lại như một con chim bị nhốt vào lồng mất tự do, không thể thoát khỏi tay hắn. P/s: HngSmile ~ Haven of Soul.…
Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng Tác giả: Giai Nhân Thể loại: Đam mỹ, hiện đại Văn án Tô Thành là đại thiếu gia của Tô gia, là người đứng đầu trong danh sách thừa kế gia sản, tính tình vốn là cuồng ngạo liều lĩnh, không sợ trời không sợ đất, cuối cùng lại gặp ngay phải Đồ Du Du một bụng chính kinh hàm hồ linh tinh. Lúc mới quen biết: - Đồ Du Du - Học sinh Tô, tôi là thầy giáo không được gọi thẳng tên của tôi như vậy - Văn nhã bại hoại, không giống thầy giáo Sau khi quen biết: - Du Du - Học sinh Tô, cậu gọi tôi một tiếng thầy thì chết hả - Văn nhã bại hoại, không giống thầy giáo Trong mắt của học sinh Tô nào đó luôn coi thầy giáo của mình là một bộ dáng văn nhã bại hoại, từ đầu đến cuối so với người yêu nhỏ bé của mình vẫn là thích hợp hơn một thầy giáo, thế cho nên học sinh Tô luôn bá đạo lớn tiếng ở trước mặt mọi người nói rằng: - Chuyển lời cho nhau, mơ tưởng em ấy cũng vô dụng! Thầy giáo Đồ chỉ còn biết tức giận đỏ bừng bừng mặt quát lớn: - Học sinh Tô!…