Chương 44: Tình yêu mù quáng.

Edit by Hà Rockin

"Báo quan!" Trầm mặc hồi lâu Liên Anh rốt cục quyết định, nàng ngẩng đầu lên, trong mắt thần sắc kiên định, "Hắn ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, dựa vào cái gì có thể ung dung ngoài vòng pháp luật? Thật không công bằng! "

Liên Thụy nhìn muội muội mình, một lát sau nở nụ cười nói: "Không sai, báo quan là lựa chọn tốt nhất. "

Cậu vỗ vỗ bả vai Liên Anh, "A Anh ngươi yên tâm, chờ sau này ngươi sẽ lập gia đình, ta nhất định phải đem tài sản của đối phương tra xét một chút, nhất định sẽ không đẩy ngươi vào trong hố lửa!"

Không nghĩ tới sự tình cuối cùng lại kéo đến trên người mình, Liên Anh có chút ngượng ngùng, hô một tiếng "Nhị ca! " lại cúi đầu. Tuy rằng trong thôn không ít tiểu cô nương cùng tuổi nàng đã bắt đầu đi xem mắt, thế nhưng nói ra loại chuyện này, khó niệm làm cho người ta có chút ngượng ngùng.

"Còn nữa, đại ca." Liên Anh ngẩng đầu, ngón tay quấy rầy cùng một chỗ, hiển nhiên cũng rất rối rắm, "Đại ca, ta có thể mời A Vi đến nhà không? Ta, ta cảm thấy vẫn nên đem chuyện Hồng Kiêm nói cho A Vi thì tốt hơn, tuy rằng..."

Tuy rằng sau khi nói xong, ước chừng ngay cả bằng hữu cũng không làm được.

"Được." Liên Kỳ không phản đối.

※※※

Bởi vì giữa Trì Mạn Vi và La Vĩnh Sưởng dù sao cũng chưa có tổ chức nghi thức thành thân, cho nên lúc Liên Anh mời Trì Mạn Vi tới chơi, Liên Kỳ đem Liên Thụy cùng Đường Vô Dục "oanh" ra cửa.

Bên ngoài cửa.

Đường Vô Dục cùng Liên Thụy liếc nhau một cái, Liên Thụy cất bước đi về phía nhà Minh Quân. Mà thân hình Đường Vô Dục chợt lóe, đã không còn bóng dáng.

Bên trong cửa.

Liên Kỳ hỗ trợ rót nước, lại đặt một đĩa điểm tâm liền đóng cửa lại để cho hai tiểu cô nương tự mình nói.

Đây cũng là yêu cầu của Liên Anh, dù sao cũng có một số việc trước mặt Liên Kỳ thật sự là có chút khó có thể nói ra.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, Liên Kỳ thở dài một tiếng, xoay người lại đụng phải một bức tường người, trên đùi cũng có thêm một tiểu đậu đinh.

"Sư huynh?" Liên Kỳ hạ thấp thanh âm, ôm Liên Du hôn một cái, "Sao lại quay về? "

"Nhàm chán." Đi đâu cũng không thú vị bằng ở bên cạnh Liên Kỳ.

Liên Kỳ quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng, lôi kéo Đường Vô Dục cùng Liên Du đi tới phòng mình, "A Thụy đâu? "

"Đến nhà Minh Quân."

Liên Kỳ gật gật đầu, "Ta cảm thấy cũng đúng. "

Trầm mặc trong chốc lát, Liên Kỳ lại nhịn không được lo lắng, "Cũng không biết A Anh cùng Vi tỷ nhi nói chuyện như thế nào, vạn nhất nàng không tín nhiệm A Anh thì sao? "

"Tìm Tuyên Y Sư."

"Cũng đúng, dù sao thân thể thay đổi cũng ở đó. Cho dù có muốn không tin cũng không được."

Nửa canh giờ trôi qua, Liên Kỳ chờ có chút lo lắng, "Không biết bên trong là tình huống gì. "

"Nàng ấy đang khóc."

"Ừ?"

"Trì Mạn Vi."

"Sư huynh ngươi..." Hỏi ra miệng, Liên Kỳ mới nhớ tới, sư huynh nhà mình nội lực thâm hậu, nghe người khác nói chuyện phỏng chừng không thành vấn đề.

Nhịn lại nhịn, Liên Kỳ rốt cục vẫn không nhịn được, "Sư huynh, rốt cuộc các nàng nói cái gì, ngươi đều nghe được? "

Đường Vô Dục rũ mắt, nhìn Liên Kỳ đang nằm trên đùi mình, gật đầu.

" Vậy thì ta hỏi ngươi nói!" Liên Kỳ từ trên đùi Đường Vô Dục đứng dậy, ngồi thẳng người, lại ôm Liên Du đang chơi đùa với bé heo cơ quan vào trong ngực, cũng không biết là đang cho mình can đảm, hay là làm cái gì.

Liên Du chớp chớp mắt, dứt khoát ngồi ở trong ngực Liên Kỳ chơi đùa.

"Chuyện của Hồng Kiêm, A Anh đã nói chưa?"

"Ừm."

"Vậy phản ứng của Vi tỷ nhi là gì?"

"Không tin."

"Ta nghĩ cũng vậy." Liên Kỳ gật gật đầu, "A Anh không có bị đánh chứ? "

Đường Vô Dục lắc đầu, dừng một chút rồi nói, "Đi ra. "

Liên Kỳ nhét Tiểu Đậu Đinh vào lòng Đường Vô Dục, kéo lê giày vọt tới bên cửa. Chẳng qua lúc muốn mở cửa hắn lại do dự, cuối cùng chỉ mở một khe nhỏ, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.

Ánh mắt Trì Mạn Vi có chút sưng đỏ, nhìn qua hẳn là khóc không ít.

Liên Anh cũng con mắt đỏ bừng, chẳng qua giữa hai người, thân mật lúc vào cửa lại không thấy đâu.

"Đại ca." Sau khi đóng cửa lại, Liên Anh lập tức nhào vào trong ngực Liên Kỳ, "Ta thật khó chịu! "

Liên Kỳ vuốt ve mái tóc của Liên Anh, nhìn bộ dạng này của Liên Anh cũng rõ ràng giữa hai người khẳng định đàm phán không thành rồi,, "Không sao, ngươi còn có chúng ta không phải sao? "

"A Vi nói, nhà nàng không có khả năng hủy hôn, mà gả đến La gia cũng là lối thoát tốt nhất trước mắt của nàng."

"Tại sao? Muội đã nói mấy lời A Thuỵ nói với nàng ấy chưa? "

Liên Anh gật đầu.

Liên Kỳ nhíu mày, hắn không hiểu rõ suy nghĩ của Trì Mạn Vi, nếu không biết tâm tư sau lưng La Vĩnh Sưởng thì thôi, nhưng đã biết vì sao còn muốn gả qua?

Ngoài ra, căn cứ vào chứng cứ bọn họ tìm được, một tội danh mưu sát bất thành của La Vĩnh Sưởng tuyệt đối là chạy không thoát, cho dù không bị xử trảm, lưu đày cũng không chênh lệch là bao.

Mà La Vĩnh Sưởng sở dĩ sẽ bị tra ra, Trì Mạn Vi hảo tâm cho Liên Anh uống trà không thể không kể công.

Tuy rằng Trì Mạn Vi là hảo tâm, cũng là vô ý, nhưng ai biết người La gia có phải đem hết thảy đổ lỗi cho lên người Trì Mạn Vi hay không?

Chờ sau khi La Vĩnh Sưởng bị kết án, Trì Mạn Vi gả vào La gia, chẳng lẽ còn có thể đạt được chỗ tốt gì?

"A Vi nói, nàng ấy thích người kia." Thanh âm Liên Anh rầu rĩ, "Nhưng hắn muốn giết A Vi mà! Tại sao A Vy sau khi biết vẫn thích hắn ta? "

Liên Anh như thế nào cũng nghĩ không ra.

"Kỳ thật, ta cũng không hiểu." Liên Kỳ nhẹ giọng dỗ dành muội muội nhà mình, "Sự tình ngươi đã nói rõ ràng với nàng, coi như là đối với nàng hết tình hết nghĩa, chuyện kế tiếp giao cho ta cùng Đường đại ca ngươi, ngươi ngoan ngoãn uống thuốc, đem thân thể điều trị tốt là được rồi, hửm? "

Liên Kỳ một bên dỗ dành Liên Anh, một bên nháy mắt với Đường Vô Dục, ý bảo y mau chóng đi huyện nha báo quan.

Trì Mạn Vi vì La Vĩnh Sưởng, ngay cả hạnh phúc tương lai của mình cũng không quan tâm, cho nên rất có khả năng sẽ đem đồ La Vĩnh Sưởng đưa tới hủy đi, để hủy diệt chứng cớ.

Về phần tương lai có thể làm giả chứng cứ hay không... Liên Kỳ tạm thời không muốn suy nghĩ về vấn đề này.

Đường Vô Dục khẽ gật đầu, lại đem cơ quan y đặt ở Liên gia kiểm tra một phen, xác định sẽ không xuất hiện trục trặc gì, lúc này mới rời đi.

Bất quá, trước khi đi Kim Thạch huyện, y còn đi Trì gia nhìn một chút.

Quả nhiên, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Trì Mạn Vi đi ra ngoài ném đồ.

Y một đường đi theo, sau khi ghi nhớ vị trí, lúc này mới chạy tới huyện Kim Thạch, còn thuận tiện đánh bất tỉnh em trai Trì gia trên đường.

※※※

La trạch.

Tiếng gõ cửa "bang bang bang" vang lên.

" Đến rồi đến rồi!" Người gác cổng một bên hô một bên nhanh chóng chạy tới mở cửa, chỉ là ——

"Ai da, cái này, cái này, không biết mấy vị quan gia có chuyện gì?" Nhìn hai hàng nha dịch đứng ngoài cửa, không biết vì cái gì trong lòng người gác cổng dâng lên một cỗ cảm giác bất an.

Ngày thường, bởi vì lão gia mình thích làm việc thiện, người gác cổng đã gặp qua nha dịch cũng không ít, nhưng đội hôm nay rõ ràng có chút không thích hợp. Nhìn quá nghiêm túc.

Quả nhiên, trong nháy mắt tiếp theo, nha dịch dẫn đầu kia lấy ra lệnh bài của tri huyện đại nhân, "Chúng ta phụng mệnh tri huyện đại nhân điều tra án. Người không phận sự không được cản trở. "

Nói xong, nha dịch vung tay lên, trực tiếp đẩy người gác cổng ra, đi thẳng đến chỗ ở của La Vĩnh Sưởng.

Chỗ tốt của thường xuyên ra vào La gia ước chừng chính là cái này, lúc bắt người có thể đi thẳng đến mục tiêu.

Thẳng đến khi bị nhốt vào phủ nha đại lao, La Vĩnh Sưởng cũng không có hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.

La phụ La Quảng Tế trực tiếp tìm đến Cư Tri huyện.

Cư Tri huyện vỗ vỗ bả vai La Quảng Tế, bất đắc dĩ thở dài, "Lão La à, lần này cũng không phải là ta không giúp ngươi, chỉ là nhân chứng vật chứng đều có ở đây, ta cũng không có biện pháp! "

Nha dịch đi tới bắt người động tác rất lưu loát, đem La Vĩnh Sưởng còn có thị nữ, gã sai vặt của gã đều bắt về. Hơn nữa căn cứ vào mẫu Hồng Kiêm mà Liên Kỳ cung cấp lúc trước, cũng từ chỗ ở của La Vĩnh Sưởng tìm ra không ít.

Mà càng làm cho các nha dịch kinh hỉ, trên túi đựng Hồng Kiêm kia, hình như còn có ký hiệu của Hồng Tụ Phường.

La Quảng Tế vẫn chưa từ bỏ ý định, "Đại nhân, nể mặt..."

"Ai, lão La, nơi này nhiều người nhìn như vậy, La Vĩnh Sưởng làm ra chuyện như vầy ta cũng rất đau lòng cùng tiếc hận. Thế nhưng quốc có quốc pháp, chúng ta thân là mệnh quan Đại Đường, tự nhiên phải làm việc công bằng, xin đừng làm khó ta. "

La Quảng Tế trên mặt chua xót, "Đại nhân, Sưởng nhi nhất định là bị những tiểu nhân kia mê hoặc mới có thể phạm phải việc này, vạn mong đại nhân niệm ở chỗ tiểu nhi vô tri, xử lý nhẹ tay. "

Lúc trước Cư Tri huyện nói cũng đã biểu lộ thái độ của ông, chuyện này ông nhất định sẽ xử lý công bằng, La Quảng Tế liền đành phải từ nơi khác nghĩ biện pháp, nhi tử của mình bình thường khiêm tốn lễ độ, làm sao có thể chủ động đi làm những chuyện này đây? Nhất định là bị người xúi giục!

"Lão La, yên tâm. Chuyện này chúng ta nhất định phải điều tra tra ra manh mối." Cư Tri huyện cũng là bất đắc dĩ, La Quảng Tế người này cũng không tệ lắm, đáng tiếc nuôi đi ra nhi tử, ai!

Ngược lại Liên Kỳ biết la Quảng Tế biện giải, trực tiếp xù lông, " Ông ta có ý gì? Nam nhân sắp hai mươi tuổi, còn không biết gì? Là đứa nhỏ to xác à? "

Đường Vô Dục đem Liên Kỳ xù lông ôm vào trong ngực trấn an, "Yên tâm. "

Ở nơi Liên Kỳ không nhìn thấy, ánh mắt Đường Vô Dục thật sâu, phàm là có liên quan đến sự kiện lần này, một người cũng đừng hòng trốn thoát.

※※※

Cư Tri huyện mấy năm nay tuy rằng đem đại bộ phận tinh lực của mình đều đặt ở việc quảng bá nông sự, nhưng công việc phá án cũng không hề bỏ quên. Đem gã sai vặt, thị nữ bắt về ngăn cách phân biệt lấy chứng cứ, lại phái người đi tới Trì gia ở thôn Minh gia, tìm kiếm vật chứng cùng nhân chứng.

Đường Vô Dục rất tốt bụng đem địa điểm Trì Mạn Vi vứt đồ đạc nói cho Cư Tri huyện.

Chẳng qua, hiện tại Liên Kỳ lo lắng chính là, sau khi nhìn thấy nha dịch, Trì Mạn Vi sẽ làm như thế nào?

------------------------------------------------------------------------

         Hà: tặng cho mọi người 1 chương cuối năm. Sắp giao thừa rồi cùng gác lại những chuyện không vui và bắt đầu 1 năm mới trần đầy vui tươi nhé <3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro