Chương 49: Phòng cưới.
Lảm nhảm vài câu: đáng ra hôm nay phải lên chương sớm, mà toy tự dưng hứng lên lục xem mấy reaction của vid này mà trể nãi mọi người :))))
Edit by Hà Rockin.
Sau khi thức ăn được đưa lên, Kinh quản sự liền ôm công thức vừa mới lấy được rời đi, nói là không quấy rầy bọn họ dùng cơm.
Bất quá, vừa mới ra khỏi cửa, Kinh quản sự lập tức gọi người tới, dặn dò vài câu liền gọi người đi mua trứng vịt.
Bởi vì trứng vịt so với trứng gà hơi tanh, cho nên trữ lượng trứng vịt trong tửu lâu Thái Hòa cũng không nhiều.
Hơn nữa, công thức mà Liên Kỳ đưa ra có chút khác biệt, tùy thuộc vào thành phần được thêm vào và phương pháp ướp, có thể phân biệt ba hoặc bốn phương pháp khác nhau.
Kinh quản sự cảm thấy tốt nhất là mỗi loại đều ướp một chút thử xem, đến lúc đó lựa chọn món ăn ngon nhất, về phần loại hơi kém một chút sẽ bán giá thấp tiện nghi hơn.
Sau đó, Kinh quản sự lại đi tìm đầu bếp tửu lâu Thái Hòa cùng hắn thương nghị làm thế nào để giữ bí mật, làm thế nào để ngăn chặn người khác nếm ra nguyên liệu từ trứng vịt muối.
Sau khi bàn bạc với đầu bếp, Kinh quản sự quyết định khi lên đồ ăn chỉ có lòng đỏ trứng, lòng trắng trứng coi như "phúc lợi" cho các tiểu nhị trong tửu lâu thêm bữa ăn. Chẳng qua lòng trắng trứng này cũng không thể ăn riêng, nhất định phải trộn lẫn với các món ăn khác, dù sao tiểu nhị trong tiệm cũng không phải tất cả đều có thể giữ bí mật. Nếu thỉnh thoảng một người nói lỡ miệng, vậy đối với tửu lâu Thái Hòa chính là bất lợi rất lớn.
Lòng đỏ trứng tươi, so với lòng trắng trứng, rất khó để đoán chính xác những nguyên liệu được sử dụng. Hơn nữa, ngay cả khi đoán vị này được làm bằng muối nhưng muốn nghiên cứu ra các bước chế biến cụ thể vẫn không dễ dàng như vậy.
Dù sao ngâm trứng vịt muối mất quá nhiều thời gian, ít nhất một tháng trở đi, những người mới nghiên cứu được cách làm có thể chờ đợi lâu như vậy sao? Cảm thấy có chút hồi hộp.
Hơn nữa, mục tiêu của Kinh quản sự cũng không chỉ là đem một trăm ba mươi lượng bạc kiếm về, mà là gấp mười lần, gấp trăm lần!
Ví dụ, ông chuẩn bị một lòng đỏ trứng với giá ba lượng bạc. Nếu như bị Liên Kỳ biết nhất định sẽ ở trong lòng mắng một câu gian thương.
Nghĩ đến đây, Kinh quản sự liền gõ cửa đầu bếp kia một phen, nếu thật sự tiết lộ bí mật hắn cam đoan thủ đoạn của đông gia có thể làm cho bọn họ sống không bằng chết.
Đầu bếp kia lại cười nói, "Ta ở tửu lâu Thái Hòa cả đời, đông gia đối với lão nhân như chúng ta luôn chiếu cố, nếu như rời khỏi Thái Hòa lại đi đâu tìm nơi nào tốt như vậy! "
Mà lúc này Kinh quản sự cũng không biết, quyết định này của hắn trực tiếp dẫn đến người Đại Đường ăn trứng vịt muối chỉ ăn lòng đỏ trứng rất lãng phí. Tất nhiên, cái đam mê này chỉ giới hạn ở những người giàu có.
※※※
Bên trong phòng riêng
"Lại còn đem lên kẹo hồ lô? Chúng ta hình như không có gọi món này?" Liên Kỳ hỏi tiểu nhị.
Tiểu nhị khom người, cung kính đáp: "Đây là Kinh quản sự phân phó, cho tiểu thư cùng tiểu ca nhi ăn vặt. "
Liên Kỳ hiểu rõ, "Vậy liền thay ta đa tạ Kinh quản sự. "
Tiểu nhị đáp một tiếng, liền khom người lui khỏi cửa.
Kẹo hồ lô mới đặt lên cũng không phải là từng xâu Liên Kỳ từng thấy qua, mà là từng viên từng viên bày trên đĩa sứ trắng, bên ngoài bọc lớp xi-rô trong suốt, bên cạnh còn điểm xuyết lá cây sơn trà non xanh tươi.
Nói tóm lại, chỉ cần nhìn vào nó đã làm cho mọi người bắt đầu thèm ăn.
Liên Kỳ đẩy về phía ba đứa nhỏ, "Nếm thử đi, chẳng qua hiện tại không phải là thời kỳ kết quả của sơn trà, dùng hẳn là sơn trà cất giữ lúc trước, nhưng hương vị chắc cũng không tệ. "
Liên Du dẫn đầu vươn móng vuốt nhỏ của mình ra, cầm một quả trực tiếp nhét vào trong miệng nhai.
"Ngon không?" Liên Kỳ hỏi bé.
Tiểu Đậu Đinh gật gật đầu, "Giòn tan, ngọt ngào, lại chua! "
Nói xong, lại nhét một quả khác vào miệng, Liên Anh chỉ ăn một cái liền không chịu ăn nữa, nàng không thích ăn đồ chua cho dù sơn trà này chua chua ngọt ngọt.
Ngược lại Liên Thụy rất thích kẹo hồ lô này, một đĩa kia Liên Kỳ bọn họ cũng không ăn bao nhiêu, còn lại chủ yếu đều vào bụng cậu và Liên Du.
Bữa cơm này bọn họ ăn không sai biệt lắm một canh giờ, không có biện pháp, Đường Vô Dục chọn đồ thật sự quá nhiều!
※※※
Ngày hôm sau
Liên Kỳ cùng Liên Anh, Liên Du đưa Liên Thụy đến thư viện,còn cố ý mời Kinh quản sự hỗ trợ tìm hiểu một chút học phí, cần phải làm đến thập toàn thập mỹ.
Mà Đường Vô Dục, lại gạt mấy người Liên gia đi nha hành.(*)
(*) nha hành: trạm giao dịch buôn bán.
"Khách quan muốn mua gì?" Tiểu nhị Nha Hành nhìn người ánh mắt đều rất độc, thấy Đường Vô Dục đi vào mấy tên tiểu nhị đều rục rịch, chỉ là không ai trong số họ cướp của người có vẻ mặt khôn khéo kia.
Đường Vô Dục đối với ai đến chiêu đãi cũng không có cảm giác gì, y chỉ đưa ra yêu cầu của mình, "Mua nhà, phải lớn, gần Kim Thạch thư viện, sáng hôm nay có thể thành giao. Tiền không quan trọng. "
(*) thành giao: hiểu nôm na là xong thủ tục mua bán.
Một loạt điều kiện này nói ra, đập cho tiểu nhị kia có chút lơ ngơ.
Bất quá năng lực cướp nghiệp vụ của người này tỉ lệ thuận với năng lực nghiệp vụ của bản thân hắn. Chỉ là thoáng suy tư một hồi, liền ở trong đầu chọn ra mấy cái thích hợp.
"Khách nhân là hiện tại đi xem, hay là..."
"Hiện tại." Đường Vô Dục trả lời rất nhanh, giữa trưa y còn muốn đi gặp bọn Liên Kỳ.
Động tác của tiểu nhị cũng rất nhanh, biết Đường Vô Dục vội vàng cũng không lãng phí thời gian, trên đường bắt đầu giới thiệu tình huống cụ thể mấy căn nhà kia cho Đường Vô Dục.
"Cái này muốn nói thích hợp nhất, khẳng định là phòng ở bên kia phố Hương Phong, có một tam hợp viện rất tốt, không biết trong nhà ngài tổng cộng có mấy người?"
"Năm người." Đường Vô Dục nói.
"Ai da, tam hợp viện này có chút nhỏ. Nếu tương lai thành thân, người lại nhiều hơn không ít. Ta nghĩ, trên đường Hương Phong này còn có một tứ hợp viện. Chẳng qua chủ nhân căn này ra giá cả tương đối cao nên chưa có ai quyết định mua, không bằng ta dẫn ngài đi xem một chút?" Biết Đường Vô Dục không thiếu tiền, tiểu nhị liền bắt đầu cực lực đề cử căn tứ hợp viện này, dù sao bán đắt tiền hắn từ trong đó lấy hoa hồng cũng nhiều!
Đường Vô Dục gật gật đầu, "Được. "
Chủ nhân ban đầu của sân tứ trạch là một thương gia, cuối cùng lại muốn định cư ở Giang Nam, viện tử huyện Kim Thạch này tự nhiên cũng vô dụng. Chẳng qua lúc ấy viện này bọn họ ở sửa sang rất tốt, cho dù bán cũng không muốn giá thấp, vì thế liền kéo dài đến bây giờ.
Hiện tại chỉ có một người hầu già của thương gia và cháu trai của người hầu già sống trong sân này.
Kỳ thật người đến xem tứ hợp viện này cũng không có mấy người, bởi vì viện này giá cả rất cao, ít nhất cũng phải năm trăm lượng.
Sau khi tiểu nhị mở cửa, thái độ của lão hầu kia cũng không nhiệt tình lắm, có thể là đối với việc có thể bán ra cái viện này không ôm chờ mong.
Đường Vô Dục đem toàn bộ phòng trong trạch viện nhìn một chút, trong lòng khẽ cảm thấy hài lòng.
Sảnh chính và sương phòng đều rất lớn, bài trí hẳn là nhờ người làm, có thể nhìn ra được rất coi trọng phong thủy.
Trung tâm trạch viện, vị trí sân vườn rất rộng rãi, đến lúc đó có thể trồng một ít hoa cỏ.
Ngoài ra, sân tường bốn bề trông còn khá mới, lẽ ra phải dọn dẹp và bảo dưỡng cẩn thận.
"Khách nhân xem chỗ ở này như thế nào?" Tiểu nhị kia thấy trong mắt Đường Vô Dục hiện lên vài tia hài lòng, liền cảm thấy chuyện này hẳn là có thể thành.
"Cũng được, " Đường Vô Dục gật gật đầu, "Còn những nơi khác thì sao? "
"Khách quan mời đi cùng ta."
Đem mấy tiểu viện khác tiểu nhị kia đề cử đều xem qua, trong lòng Đường Vô Dục đã có quyết định, "Căn đi lúc đầu. "
Cuối cùng lúc thanh toán, tiểu nhị kia vốn tưởng rằng Đường Vô Dục sẽ sử dụng ngân phiếu, nhưng Đường Vô Dục lại trực tiếp móc ra vàng, đặt trước mặt bọn họ, "Sáu trăm lượng, trước buổi trưa làm xong. "
Dựa theo tỷ giá tám lượng bạc đổi một lượng hoàng kim. Sáu trăm lượng bạc này, chính là bảy mươi lăm lượng hoàng kim.
Tiểu nhị nha hành kia nhìn hoàng kim trước mắt, nhịn không được dụi dụi mắt mình, những hoàng kim này rốt cuộc là người nọ từ đâu biến ra?
Bảy mươi lăm lượng vàng, nếu dựa theo thể tích hiện đại mà tính toán, ước chừng chính là một khối vuông 22,5cm3.
Quần áo Đường Vô Dục hôm nay mặc rất vừa người, cũng không phải trang phục Sóc Tuyết trong trò chơi mà là quần áo mới vừa mua ngày hôm qua, ừm, nhìn kỹ mà nói, cùng với bộ quần áo của Liên Kỳ là trang phục tình nhân!
Cho nên, hoàng kim trước mặt này rốt cuộc bị y giấu ở nơi nào?
Chẳng lẽ là hàng giả sao?
Đừng nói là tiểu nhị nha hành, cho dù là vị lão bộc kia cũng có chút hoài nghi, đem tám thanh vàng kia tinh tế kiểm tra một lần, sau khi xác định là thật như vậy mới có thể yên tâm.
Giao dịch thành công bước còn lại chính là đi huyện nha, đem tứ hợp viện kia sang tên cho Đường Vô Dục là được.
Chỉ là điều khiến Đường Vô Dục không ngờ tới chính là y lại gặp được Từ sư gia trong huyện nha.
Nhìn thấy Đường Vô Dục, Từ sư gia theo thói quen nhìn sang bên cạnh y, kết quả lại nhìn thấy một tiểu nhị sắc sảo cùng lão bộc vẻ mặt nhăn nheo.
"Liên tiểu ca nhi đâu?" Từ sư gia hỏi.
"Kim Thạch Thư Viện."
Từ sư gia gật gật đầu, dẫn mấy người vào, "Tòa tứ hợp viện này đã treo ở Nha Hành đã lâu, có thể thấy đều vì ghét bỏ đắt tiền, Đường thiếu hiệp mua là chuẩn bị ở lại trong huyện? "
Đường Vô Dục chần chờ một chút, "Hỏi A Kỳ. "
Đây là giải thích, rốt cuộc ở đâu phải xem ý tứ của Liên Kỳ.
Tay Từ sư gia dừng lại, nhớ tới một khả năng, "Chẳng lẽ, Đường thiếu hiệp đang chuẩn bị phòng cưới? "
Lần này Đường Vô Dục nhanh chóng gật đầu.
"Ôi chao!" Tiểu nhị nha hành vỗ đùi một cái, "Vậy ta liền thay Quảng Thuận Nha hành chúc khách nhân tân hôn đại cát! "
Từ sư gia ngược lại không có bộ dáng ngoài ý muốn, "Tính toán thời gian các ngươi cũng nên thành thân, đến lúc đó cũng đừng quên đưa mấy tấm thiệp mời vào huyện nha để cho chúng ta cũng dính hỉ khí. "
"Nhất định."
Bởi vì Đường Vô Dục vội vàng đi tìm bọn Liên Kỳ hội hợp, Từ sư gia cũng không giữ người, phi thường thống khoái đem hết thảy "thủ tục" đều làm xong.
Đường Vô Dục đem khế ước nhét vào trong ngực mình, hướng về phía Từ sư gia ôm một quyền, sau đó người lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
※※※
Kim Thạch Thư Uyển
Sau khi an bài xong chuyện của Liên Thụy ở thư viện, đã là giữa trưa.
Buổi sáng sau khi Liên Kỳ rời giường, ở bên giường mình phát hiện một tờ giấy, phía trên là chữ viết của Đường Vô Dục, chỉ viết một câu có việc ra cửa buổi trưa ở Kim Thạch Thư Viện hội hợp, ngoài ra không còn gì khác.
Nhìn mặt trời đang treo lơ lửng trên cao, Liên Kỳ lấy tay che mắt, lẩm bẩm một câu, "Sư huynh rốt cuộc làm gì, sao bây giờ còn không tới đây? "
Ai ngờ vừa dứt lời, bên cạnh liền truyền đến thanh âm của Đường Vô Dục, "Nhớ ta? "
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro