Chương 11: Còn nói linh tinh nữa thì cút
Đường Dần ngồi ở dưới lầu đọc báo, sau khi cháo nấu xong thì ông tùy tiện uống vài ngụm rồi bưng một bát lên lầu xem con trai.
Đường Viễn đang nằm trong phòng, nghe được tiếng bước chân liền lập tức giấu truyện tranh dưới gối, hai mắt nhìn màn hình TV.
Vừa đúng lúc TV chiếu bộ phim hành động mà Phương Lâm đóng vai chính lần đầu tiên.
Cô mặc một bộ đồ đen, làn da trắng nõn bị chuyên viên trang điểm chỉnh xuống hai tông, tạo cho người xem hình tượng lãnh khốc và tàn nhẫn.
Đường Dần đẩy cửa tiến vào, như là không phát hiện người đang xuất hiện trên màn ảnh là ai, ông đặt bát lên tủ đầu giường: "Ăn cháo."
Đường Viễn bảo ba nhìn TV xem: "Cô ấy vốn dĩ là diễn viên phim nghệ thuật, đây là lần đầu tiên đóng phim hành động của cổ, khẳng định là tốn rất nhiều công sức."
Đường Dần nhìn con trai.
"Ba, không phải con nói với ba rồi sao?" Đường Viễn giơ ngón tay chỉ về phía người phụ nữ đang vượt nóc băng tường: "Con là một trong những fan phim điện ảnh của cổ."
Đường Dần nhướn mày: "Có muốn ba xin chữ ký cho con không?"
"Con cũng không phải fan cuồng" Đường Viễn nghiêm túc nói: "Theo dõi tác phẩm là được, phim điện ảnh tiếp theo của cổ con muốn bao cả rạp luôn."
Cậu làm mặt quỷ: "Nhưng tiền là ba bỏ ra, bởi vì cô ấy là người của ba mà."
Đường Dần coi như chưa nghe thấy gì.
Đường Viễn mặc kệ, cầm muỗng khuấy cháo: "Ba, người ở trong biệt thự ven hồ vẫn là cô ấy à? Hay là ai khác?"
Đường Dần thu dọn gấu bông rơi dưới thảm, mặt không cảm xúc: "Con trai, trước kia con đâu quan tâm mấy cái này, sao tự nhiên hôm nay lại nhắc đến?"
Đường Viễn thấy phản ứng của ba là biết người đó vẫn đang sống trong căn biệt thự, cậu múc một thìa cháo ăn, nhai kỹ nuốt chậm, không đáp mà hỏi lại: "Lửa giận của ba là từ chỗ đó mang về hả?"
Đường Dần ném con mèo máy béo lên giường: "Ăn cháo của con đi!"
Đường Viễn khịt mũi, thở dài như ông cụ non: "Ba, sắp đến ngày khai giảng rồi, đại học và cấp hai cấp ba không giống nhau, mang trên người cái danh thiếu gia Đường gia, con trai Đường Dần, con cảm thấy như lúc nào mình cũng bị người ta đánh giá săm soi, áp lực không hề nhỏ, cho nên con sẽ cố gắng mang thật nhiều thành tích cao, ít nhất cũng không ném đi mặt mũi của Đường gia."
"Chuyện làm ăn của ba thì không có gì để lo cả, nhưng nhớ đến tác phong sinh hoạt của ba con lo lắm. Ba đừng để con nhọc lòng nha."
Đường Dần: "……" Nha cái rắm!
Đường Viễn tưởng rằng đêm nay đồng chí Đường sẽ ngủ ở nhà, ai ngờ đâu ông tự mình lái xe đường xa tới đây rồi lại tự lái xe quay lại.
Không nghĩ đến sau khi ông nghe điện thoại xong là lại đi ra ngoài.
Đường Dần ôm đầu con trai, hôn lên trán cậu một cái: "Ba có việc cần phải giải quyết, lát nữa con nhớ ngủ sớm, đừng thức khuya."
Đường Viễn ngáp một cái: "Hôm nào ba dẫn người ta về mời ăn một bữa cơm đi?"
Kỳ thật cái mà cậu muốn hỏi là, ba có biết người Phương Lâm đó nhìn có hơi giống mẹ con không?
Không biết tại sao cậu lại không hỏi, nhưng cậu cảm thấy hình như ba cậu cũng nhận ra điều mày.
Đường Dần dừng ở cửa một lúc, ông quay đầu lại, đi về giường dùng sức xoa đầu con trai: "Dẫn người về? Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó!"
"Cái gia đình này vĩnh biến chỉ có một ông chủ và con trai yêu quý của ông ấy, sẽ không có bà chủ nào hết."
Đường Viễn đáp ừ, nhìn ông bước ra khỏi phòng, sau đó là nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, mở cửa nhà, xe nổ máy, mỗi âm thanh đều bộc lộ sự nôn nóng của ông.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Đường Viễn cuộn mình trong chăn, nửa ngày cũng không nhúc nhích một chút.
Đồng chí Đường có tiền án chồng chất, lời hứa của ông thì đáng giá bao nhiêu? Ba đồng? Hay là...... 5 đồng đi?
Dù sao cũng chẳng đáng kể.
Đường Viễn nhìn trần nhà phát ngốc, nếu trong nhà có bà chủ thì sẽ là bộ dáng như thế nào?
Tưởng tượng không ra.
Liệu có giống như nhà của Thư Nhiên, Tiểu Triều, A Liệt hay không nhỉ....
Đại khái là sẽ không, vì mẹ của bọn họ là mẹ ruột, còn mẹ của cậu chỉ là mẹ kế.
Rốt cuộc vẫn có sự khác nhau.
Nhưng nếu là mẹ kế tốt ơi là tốt, vậy thì chưa chắc sẽ khác nhau nhiều cho lắm.
Cũng không biết cậu có may mắn được vậy hay không.
Những thứ đó cứ lởn vởn trong đầu Đường Viễn một cách rối loạn, cậu nhắm nghiền đôi mắt chua xót của mình lại.
Không muốn ngủ, muốn làm gì đó.
Nhưng có gì để mà làm? Tiếp tục đọc truyện tranh? Hay là ngồi dậy bóp chân?
Đường Viễn cầm điện thoại lướt danh bạ một lượt, mím môi nhìn chằm chằm một dãy số, nhìn chằm chằm từ đầu đến đuôi rồi lại từ đuôi nhìn ngược lên đầu. Cuối cùng cậu vẫn hạ quyết tâm gọi đến.
Bên trong điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp: "A lô?"
Tim Đường Viễn đập bùm bùm, cậu cố gắng không để mình nghe giống như một cô vợ ngại ngùng.
"Thư ký Bùi, là em."
Bùi Văn Cận ở đầu bên kia không có vẻ ngạc nhiên gì, anh hỏi: "Thiếu gia có việc?"
Đường Viễn vội lấy cái cớ đã chuẩn bị tốt từ trước: "Ba em gần đây không về nhà, em muốn hỏi là có phải trong công ty nhiều việc lắm không?"
Bùi Văn Cận nói ngắn gọn: "Phải tăng ca nhiều."
Đường Viễn bực bội nghiến răng, chỉ thế thôi? Nói nhiều thêm hai từ sẽ mất miếng thịt nào à?
Tựa hồ cảm nhận được cơn oán giận của cậu, bên tai ngoài tiếng hít thở của người đàn ông thì còn có một câu hỏi bình đạm: "Nghe nói thiếu gia bị trật chân."
Mấy chữ kia như như cái phao cứu sinh ném cho Đường Viễn, cậu muốn xem xem bên trong đó có mang một chút quan tâm nào không, cuối cùng lại không thu về được gì cả.
Người đàn ông ấy khôn khéo nội liễm, từ trước đến nay đều không có biểu cảm gì.
Đường Viễn bĩu môi, thanh âm rầu rĩ, mang đến cho người ta cảm giác cậu đang làm nũng: "Ừm, tổn thương mô mềm."
Bùi Văn Cận nói: "Vậy thiếu gia nghỉ ngơi cho tốt."
"……"
Cái gọi là tình huống khó xử chính là như vậy, rất dễ ràng đem một người tràn đầy lòng tin ra gặm đến không còn cái nịt.
Đường Viễn đau buồn vài giây liền lấy lại tinh thần: "Thư ký Bùi, anh chú ý đến ba em hộ em nha."
Bùi Văn Cận hỏi: "Thiếu gia muốn tôi chú ý cái gì?"
Đường viễn khụ hai tiếng, không biết nói như thế nào, kẹt từ.
Bùi Văn Cận nói: "Thiếu gia không cần lo lắng, chủ tịch đều là gặp dịp thì chơi."
Trong giọng nói không chút gợn sóng, như là thấy vấn đề này chẳng có gì to tát, vô cùng bình thường.
Đường Viễn chọt chọt lòng bàn tay: "Vậy anh cũng là gặp dịp thì chơi sao?"
Bùi Văn Cận không chút do dự trả lời chắc như đinh đóng cột: "Sẽ không."
"Vì sao?"
Đường Viễn kích động bò lên từ trong chăn, giọng nói lại cực kỳ tùy ý: "Anh là thư ký của ba em, khẳng định có rất nhiều người muốn tiếp cận anh để liên hệ với ba em."
Bùi Văn Cận: "Đúng là có không ít."
Đường Viễn đoán mò đoán non: "Kế thường được dùng nhất chính là Mỹ nhân kế."
Bùi Cận phun ra mấy chữ: "Bẩn thỉu, phiền phức."
Đường Viễn không ngờ anh sẽ cho một đáp án đơn giản và thẳng thắn như vậy, cậu sững sờ một lát, đang muốn nói gì đó thì nghe được tiếng vang kỳ lạ bên kia.
"Thư ký Bùi, bên anh có tiếng nước chảy, là có người đang tắm à? Anh thuê chung nhà với người khác?"
Bùi Văn Cận nói: "Không phải, bình thường tôi ở một mình, hôm nay có người bạn tới đây."
Còn giải thích cho mình nghe nữa, cái này thật sự không ngờ đến.
Đường Viễn hưng phấn nhảy trên giường, quên tiệt mấy chuyện chân phải của mình đang bị thương, cậu đau đến nhe răng trợn mắt, xuýt xoa liên tục.
Bùi Văn Cận lấy một điếu thuốc ra, anh ngậm nó trên miệng rồi cầm lấy bật lửa trên bàn.
"Thiếu gia?"
Đường Viễn hít vào thở ra, có chút run run: "Cúp....... Cúp máy...... Cúp máy nha..... "
Không đợi người đàn ông phản ứng, cậu liền cúp thẳng điện thoại, ngã lên giường lau mồ hôi lạnh trên trán, không dám lộn xộn nữa mà chỉ yên lặng nằm như vậy.
Đau đớn trên chân phải giảm bớt, huyết sắc trên mặt Đường Viễn cũng trở về, cậu úp mặt vào trong chăn cười thầm.
Cho tới bây giờ, đối với những yêu cầu của cậu thì người đàn ông cũng chưa bao giờ mất kiên nhẫn, ít nhất thì không bộc lộ để cậu phát hiện ra.
Hai người bọn họ giống như là một cặp tình nhân.
Cho dù là ảo giác thì cũng là ảo giác đẹp đẽ.
Ở đầu bên kia, Bùi Văn Cận đặt điện thoại trên bàn xong lại cầm lên, vẫn còn một chút hơi ấm.
Điều đó nhắc nhở anh rằng cuộc điện thoại vừa rồi vượt quá thời gian gọi điện bình thường của anh.
Trương Bình nghênh ngang lê dép lào từ phòng tắm ra: "Ai gọi điện thoại cho cậu đấy?"
Bùi Văn Cận cúi đầu vuốt ve di động, không biết đang suy nghĩ cái gì, không nhìn ra.
Trương bình tặc lưỡi: "Xem cái bộ dáng của cậu kìa, người yêu hả?"
Bùi Văn Cận ngậm lại điếu thuốc, châm lửa rồi nhấp một hơi, anh dựa lưng vào sô pha, giơ tay che lại đôi mắt: "Không phải."
Trương Bình không tin: "Không phải chứ, nhìn cậu giống lắm đó?"
Bùi Văn Cận đột nhiên buông bàn tay che trên mắt ra, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên sau khe hở, nhìn kỹ còn thấy có chút nhăn nhó, giống như vừa bị chọc cho nổi giận, cơ bắp dưới lớp quần áo căng chặt, trông tràn đầy nguy hiểm, dường như có thể đứng lên đánh người bất cứ lúc nào.
"Còn nói linh tinh nữa thì cút."
Trương Bình cứng đờ, hắn ngại ngùng cầm khăn lông lau loạn cái đầu húi cua đang ướt: "Nếu không phải tôi và em yêu nhà tôi đang cãi nhau thì tôi cũng không thèm tới nhà cậu nhìn cái mặt tê liệt giác quan của cậu đâu."
Bùi Vẫn Cận khó hiểu: "Đều là người yêu rồi mà còn có thể cãi nhau?"
"Cãi chứ, sao không cãi?" Trương Bình ngoáy ngoáy lỗ tai: "Thế có miệng để làm cái gì?"
Bùi Văn Cận không nói gì.
Trương Bình thò đầu lại gần: "Lão Bùi, có thật không cần tôi giới thiệu cho cậu vài người không? Tôi biết mấy người rất đáng tin lại còn sạch sẽ nữa đó."
Bùi Văn Cận không có nửa điểm hứng thú: "Không cần."
"Cậu lại không đi tu, cấm dục như thế để làm gì? Làm như vậy là đang lãng phí tài nguyên."
Trương Bình đáp khăn lông lên ghế, "Chỗ của tôi có ảnh của hai người, một người làm người mẫu, dáng ngon nghẻ, mông vểnh chân dài, người còn lại là thầy giáo, ôn tồn nho nhã phong độ tri thức, chờ tôi để tôi tìm ảnh cho cậu xem, đều là bottom điều kiện xuất chúng luôn, trăm dặm mới tìm được một người."
Bùi Văn Cận cười lạnh: "Ngoại trừ học thiết kế đồ họa thì cậu còn làm cả cái này nữa à?"
Trương Bình đá văng ghế dựa: "Mẹ nó! Nếu không phải chúng ta quen nhau từ hồi cấp ba đến giờ dành cho nhau biết bao tình cảm, thì ai thèm quan tâm đến cậu chớ?"
Thật ra còn có một nguyên nhân, là em yêu nhà hắn đang yên đang lành tự nhiên nhắc đến cái thằng dẩm này.
Hắn không biết đã đổ bao nhiêu bình giấm chua rồi.
Thằng này một ngày chưa có người yêu, hắn lại phải nhọc lòng thêm một ngày.
Bùi Văn Cận hút thêm mấy hơi nữa rồi dí tắt điếu thuốc, anh cầm gạt tàn đổ vào sọt rác, bóp bóp trán trở về phòng.
Trương Bình giơ ngón giữa tặng cho người anh em: "Chúc cậu mẹ nó cả đời này không được hưởng hạnh phúc, cô độc cả một đời đê!"
Bùi Văn Cận ngoảnh mặt làm ngơ vào phòng đóng cửa.
Anh ngồi trước máy tính xử lý công viêc, đột nhiên nhớ tới gì đó liền lấy điện thoại di động ra, nhấp vào lịch sử cuộc gọi, thêm ghi chú biệt danh vào cho dãy số điện thoại xa lạ đầu tiên.
Từ bạn nhỏ, đến bé thỏ trắng, bánh trôi nhỏ, rồi lại đến búp bê Tây Dương.
Nhận ra bản thân mình còn có thể ấu trĩ đến như vậy, khóe môi Bùi Văn Cận bất giác run rẩy, anh dùng tay vịn trán, xóa biệt danh búp bê Tây Dương, đặt một xưng hô quy củ thỏa đáng.
—— Cậu chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro