Chương 28: Rồi Rồi Rồi
Đường Viễn ngủ một giấc tỉnh dậy thì xe đã lên núi rồi, cậu hạ cửa kính xuống, gió đêm mang theo hơi mát lạnh của núi rừng phả vào mặt.
Đường núi quanh co khúc khuỷu, lại là ban đêm, rất thử thách tay lái.
Chiếc xe chạy vững vàng, Đường Viễn ngồi trên xe không hề cảm thấy khó chịu chút nào, cậu ngủ say sưa, vươn vai một cái thật dài: "Thư ký Bùi, những lời em nói với anh, anh đừng nói với người khác nhé."
Bùi Văn Cận nói: "Sẽ không."
"Em cũng không có ý gì khác, chỉ là ngại thôi." Đường Viễn vuốt vuốt tóc mái: "Đây là lần đầu tiên em thật lòng thật dạ tâm sự với người khác, một khi đã nói ra thì không dừng lại được, nói ra cả một rổ chuyện."
Thấy người đàn ông nhìn qua, cậu nhếch mép cười, đôi mắt tinh xảo cong cong, tinh nghịch lại lanh lợi: "Thật đó."
Bùi Văn Cận thu hồi tầm mắt, tập trung lái xe, tay nắm chặt vô lăng hơn một chút.
Đường Viễn lấy điện thoại ra lướt Weibo, hot search đầu tiên chính là scandal của Phương Lâm, quả nhiên là chị cả của công ty nhà họ Thư, cậu click vào xem thử, không khỏi cảm thán, người quan tâm đến cô ấy thật sự rất nhiều, fan hâm mộ cũng bùng nổ.
Scandal này dù thật hay giả, cũng đã gây ra ảnh hưởng thực tế đối với Phương Lâm.
Đường Viễn nhìn ảnh nam chính trong scandal, dù đã qua chỉnh sửa, cũng không đẹp trai bằng bố cậu, ảnh đời thường thì càng không cần phải nói, khí chất và sức hút cũng kém xa.
Dù sao thì bố cậu cũng ở vị trí cao lâu năm, khí thế rất mạnh mẽ.
Tuy nhiên, chuyện tình cảm không phải cứ một củ cải một hố, ai mà nói trước được.
Đường Viễn lướt vòng bạn bè, Trần Liệt thằng nhóc kia say xỉn, không biết lấy đâu ra một cái mũ lưỡi trai xanh biếc đội lên đầu, chụp năm kiểu ảnh selfie, sợ người khác không nhìn ra mình đang vui vẻ nên cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng bóng, cười như một thằng ngốc.
Ảnh hưởng của việc chia tay mối tình đầu quả thực không phải dạng vừa, xem kìa, một chàng trai trẻ tốt như vậy mà bị hành hạ thành ra thế này.
Chia tay vừa là kết thúc, cũng là bắt đầu, không biết sau này phải mất bao lâu mới có thể thoát ra được.
Đường Viễn liếc nhanh mối tình đầu của mình, cảm giác như đang đi trên cầu độc mộc, hiện tại đang loạng choạng tiến về phía trước, phong cảnh cuối cầu là gì cậu không biết, phải đi đến cuối mới nhìn rõ được.
Gió đêm thổi lùa vào, Đường Viễn chợt rùng mình, cậu kéo cửa kính lên, kéo khóa áo khoác được một nửa thì hắt xì hơi một cái, khịt mũi nói: "Hơi lạnh ạ."
Bùi Văn Cận khẽ nhíu mày: "Sắp đến rồi."
Nghe vậy, Đường Viễn lập tức xụi lơ, vẫn luôn cảm thấy đường lên núi quanh co khúc khuỷu còn rất dài nữa mà, sao tối nay lại nhanh như vậy?
Trong xe yên lặng một lúc, Đường Viễn ho khan hai tiếng: "Thư ký Bùi, cố vấn học tập đã sắp xếp cho em một vở kịch, phải biểu diễn vào tối ngày mùng một Tết, tên vở kịch là "Mối tình đầu". Em đoán đó là câu chuyện liên quan đến cô ấy, cô ấy rất coi trọng, em không muốn làm qua loa, anh có lời khuyên nào cho em không?"
Cậu lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, thở dài nói: "Em sợ mình không đủ nhập tâm, không thể diễn tả tốt cảm giác chua chua ngọt ngọt đó."
Bùi Văn Cận nói: "Thiếu gia có thể ăn nhiều dâu tây."
Đường Viễn: "..."
Dâu tây đúng là chua chua ngọt ngọt, cậu thật sự không thể phản bác, mạch não này thật sự quá đỉnh, không phục không được.
Hình dáng ngôi nhà lớn dần hiện rõ trong tầm mắt Đường Viễn, cậu nhét điện thoại vào túi, "Thư ký Bùi, ở lại ngủ một đêm đi, chú Trọng và mọi người đều rất thích anh." Còn cả em nữa, em thích anh nhất.
Bùi Văn Cận từ chối, anh nói còn phải về làm việc.
"Này." Đường Viễn gọi anh: "Bình thường ngoài công việc ra, anh còn có việc gì khác sao?"
Bùi Văn Cận nói: "Nghỉ ngơi."
Đường Viễn im lặng một lúc rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mới hơn hai mươi tuổi, còn chưa đến ba mươi, sao sống giống như ông cụ tám mươi tuổi vậy? Chán chết đi được."
Bùi Văn Cận dường như không nghe thấy, vẫn bình tĩnh quan sát tình hình giao thông.
Xe dừng lại trước cổng lớn, Đường Viễn đợi người đàn ông đến mở cửa xe cho mình, để khi xuống xe có thể nhân cơ hội kéo gần khoảng cách với anh, dù chỉ là vài giây ngắn ngủi.
Thầm mến rất khổ sở, khổ sở đến mức nào? Đường Viễn cảm thấy mình đang tìm kẹo bông gòn trong bát kẹo đắng.
Xuống xe, Đường Viễn đột nhiên kêu lên một tiếng "Ái ui", kêu la thảm thiết vô cùng.
Bùi Văn Cận đang đóng cửa xe khựng lại, anh quay đầu nhìn qua: "Thiếu gia sao vậy?"
Đường Viễn đáng thương nói: "Tay em đau."
Bùi Văn Cận liếc nhìn bàn tay của thiếu niên, nhớ đến lúc trước mình đã hôn lên đó, yết hầu anh chuyển động, giọng nói khàn khàn khó tả: "Thời tiết này chắc sẽ không bị nhiễm trùng đâu."
Ba ngón tay được băng bó bằng gạc của Đường Viễn khẽ cử động: "Nhiễm trùng hay không em không biết, nhưng mà em đau nhói từng cơn."
"Đau nhói từng cơn?"
"Chính là từng đợt từng đợt..." Khóe miệng Đường Viễn nhếch lên không vui: "Này, anh bắt bẻ cách dùng từ của em làm gì? Văn em kém thì làm sao?"
Cơ mặt Bùi Văn Cận giật giật.
Đường Viễn tiếp tục đáng thương: "Tay em bị kẹp trưa nay, bây giờ vẫn còn đau, tối ngủ mà đè lên chắc chắn sẽ càng đau."
Bùi Văn Cận đóng cửa xe lại, lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra: "Bị kẹp vào tay thì đau là đúng rồi."
Đường Viễn trợn trắng mắt.
Em phí lời với anh làm gì chứ, anh còn chẳng nói được mấy câu, huống chi là lời hay ý đẹp.
"Trước khi ngủ tự nhủ với bản thân vài lần, ngủ rồi tiềm thức sẽ chú ý hơn một chút."
Giọng nói đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu, Đường Viễn ngẩn người, cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu, nhìn thấy trong đôi mắt kia là màn đêm tĩnh lặng, nuốt nước bọt nói: "Tư thế ngủ của em rất xấu."
Trong đôi mắt hẹp dài của Bùi Văn Cận phản chiếu bóng dáng thiếu niên: "Không xấu."
Đường Viễn vẫn đang suy nghĩ về câu nói trước đó của người đàn ông, cậu không nghe rõ, "Hả?"
Bùi Văn Cận nghe điện thoại.
Đường Viễn rất vui vì người đàn ông không bỏ đi mà đứng ngay trước mặt cậu nghe điện thoại, như vậy có tính là thân thiết hơn trước nhiều rồi không nhỉ? Chắc chắn là có rồi.
Cậu vểnh tai lên nghe, hình như người đàn ông đang nghe điện thoại của anh bạn kia, chính là anh của Trương Dương.
Bùi Văn Cận thu hết vào tầm mắt những hành động nhỏ của thiếu niên như gãi tai, bĩu môi, đá đá hòn đá, anh nói chuyện qua loa với Trương Bình vài câu rồi cúp máy: "Thiếu gia, chú Trọng ra rồi."
Đường Viễn uể oải hất hàm về phía người đàn ông: "Vậy em vào nhé."
Bùi Văn Cận nói, "Vâng, thiếu gia ngủ ngon."
Đường Viễn ngẩn người, ôi đệt, vậy mà lại chúc tôi ngủ ngon, cậu theo bản năng nhìn lên bầu trời đêm, lẩm bẩm: "Trên trời vẫn là mặt trăng, không phải mặt trời mà."
Đợi đến khi cậu kịp phản ứng, người ta đã lái xe xuống núi rồi.
Vừa nhìn thấy thiếu gia nhỏ về, đầu bếp liền nhanh nhẹn bưng một bát chè hạt sen long nhãn tuyết nhĩ lên bàn, kéo quản gia vào bếp: "Không phải ông nói ông chủ cũng về sao?"
Quản gia nói: "Tôi cũng tưởng là vậy."
Con trai đã về rồi, lẽ ra người làm cha không nên ở lại đó, chơi lúc nào mà chẳng được.
Đầu bếp nhìn đứa trẻ trong phòng khách, luôn cảm thấy cậu đơn độc, đáng thương, bà rửa tay: "Vậy phải làm sao, tôi đã nấu một nồi chè rồi, hay là ông gọi điện cho tiên sinh đi?"
Quản gia xua tay, ai gọi cũng vô ích, người lớn như vậy rồi, phải tự giác.
Gần mười hai giờ đêm, tiếng động cơ xe vang lên trong màn đêm yên tĩnh, bị khuếch đại lên gấp nhiều lần, càng thêm chói tai, đánh thức Đường Viễn đang ngủ ở tầng ba, kéo cậu ra khỏi giấc mơ.
Chủ nhà về rồi, còn kéo theo mấy âm thanh không nhỏ.
Đường Viễn dụi dụi mắt, ngạc nhiên, cậu còn tưởng đồng chí lão Đường sẽ ở lại "Kim Thành" qua đêm chứ.
Không lâu sau, trên hành lang bên ngoài vang lên tiếng bước chân, đi thẳng đến cửa phòng, Đường Viễn dựa vào đầu giường, ngáp ngắn ngáp dài nhìn cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, một luồng sáng vui vẻ chạy ào vào, vừa chạy đến nửa đường đã biến mất.
Đường Viễn gãi đầu trong tiếng đóng cửa, tiếp tục ngủ.
Không lâu sau, cửa phòng lại mở ra.
Đường Dần xách hộp thuốc vào, bật đèn ngủ đầu giường, ông lấy bàn tay bị thương của con trai ra khỏi chăn, nhẹ nhàng gỡ băng gạc ra, đập vào mắt là ba ngón tay trông thảm không nỡ nhìn.
Thương trường biến hóa khôn lường, hôm nay là người trên người, ngày mai rất có thể sẽ thành người dưới người.
Đường Dần là người cầm lái của Đường thị, đã trải qua bao sóng gió, rất ít chuyện có thể lay động trái tim sắt đá của ông, nhìn vết thương của con trai, ông lại có cảm giác như bị ai đó đấm một cú, đầu tiên là choáng váng, sau đó là đau đớn.
"Con muốn bố nói con thế nào đây?"
Đường Dần cúi đầu thổi thổi ba ngón tay của con trai, trong tiếng thở dài xen lẫn vài phần già nua và bất lực hiếm thấy: "Tháng sau con đã mười tám tuổi rồi, con có thể để bố bớt lo lắng một chút được không? Có thể không? Hửm?"
"Bố cố gắng như vậy là vì ai chứ? Không phải là vì con sao, ngoan ngoãn một chút, đừng giở trò nữa, nếu không bố sẽ thực sự tức giận đấy."
Người cha già ở đầu giường lải nhải, động tác bôi thuốc trên tay càng lúc càng nhẹ nhàng, con trai ngủ ngon lành, khóe miệng chảy cả nước miếng, không biết đang mơ thấy giấc mơ đẹp nào.
Cảnh tượng này vẽ nên một bức tranh ấm áp.
Sáng hôm sau, Đường Viễn ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, cậu mò lấy điện thoại trên tủ đầu giường xem giờ, ôi chao, sắp trưa rồi.
Động tác thức dậy đột nhiên khựng lại, Đường Viễn đưa tay trái ra trước mắt nhìn, chỉ nhìn vài giây cậu đã xác định băng gạc đã được thay mới, bố cậu tối qua lại vào phòng cậu.
Đường Viễn vệ sinh cá nhân xong xuôi, vừa ngâm nga vừa xuống lầu, dép lê lê trên sàn nhà, phát ra tiếng động lười biếng: "Chú Trọng, bố cháu đâu rồi?"
Quản gia nói: "Ra ngoài rồi ạ."
Đường Viễn dừng bước xuống cầu thang: "Có nói đi đâu không ạ?"
"Tiên sinh lúc đi có mang theo đồ câu," quản gia cúi đầu đứng ở dưới lầu, "Chắc là hẹn người ta đi câu cá rồi ạ."
Đường Viễn nhảy từ hai bậc cầu thang xuống, "Cháu cũng muốn đi câu cá."
Quản gia thấy cậu đứng vững rồi mới thu tay về, "Vậy tôi sẽ bảo người chuẩn bị đồ câu cho Thiếu gia, hôm nay nắng hơi gắt, cần phải có kem chống nắng, ô che nắng, còn đồ uống thì tôi sẽ bảo nhà bếp..."
"Thôi không câu nữa, không câu nữa," Đường Viễn nhếch miệng, "Phiền phức quá."
Đường Viễn dậy vào giờ rất khó xử, ăn sáng thì quá muộn, ăn trưa thì lại hơi sớm, cậu chỉ có thể ăn tạm một miếng bánh mì uống một cốc sữa cho qua bữa.
Cậu đã sống ở ngôi nhà này mười mấy năm rồi, vẫn cảm thấy nó rộng lớn, rộng lớn đến mức trống trải, lạnh lẽo.
Thậm chí còn chẳng có hàng xóm.
Đường Viễn ôm con chó đồ chơi mà bố cậu mới mua cho mấy hôm trước, vừa xem tivi vừa rảnh rỗi sinh nông nổi, cậu bị dị ứng với lông động vật, nhưng lại thích chó, vì vậy mấy năm nay thứ bố cậu mua cho cậu nhiều nhất chính là chó đồ chơi, đủ loại giống, đủ loại kiểu dáng, dùng hẳn một căn phòng để bày biện, thật khó nói nên lời.
Quản gia bưng một đĩa hoa quả đến, bên trong có ba khúc mía.
Mắt Đường Viễn sáng lên, "Mía trồng ở sân sau ạ?"
"Ừ," quản gia nói, "Mía năm nay phát triển tốt hơn mọi năm."
Đường Viễn rửa tay sạch sẽ rồi quay lại cầm mía lên gặm một miếng, đầy miệng đều là nước mía ngọt lịm, cậu nhai vài cái rồi nhổ bã vào thùng rác, "Vậy thì mang sang biếu nhà Thư Nhiên một ít."
Quản gia đáp lời, lập tức sai người đi làm.
Đường Viễn ăn xong một khúc mía thì chạy ra sân sau chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, còn bảo người giúp việc chụp cho cậu một bức ảnh, không phải ảnh chính diện, mà là ảnh chụp từ phía sau, trông rất nghệ thuật, thỉnh thoảng giả vờ làm màu một chút cũng được.
Trần Liệt muốn đến, muốn trải nghiệm cảm giác bẻ mía ăn tại chỗ, nhưng Trương Thư Nhiên và Tống Triều đều không rảnh, một mình anh ta thì không muốn chạy qua.
Đường Viễn mở nhóm chat WeChat gửi tin nhắn cho ba người bọn họ: Tớ đã gửi mía cho các cậu rồi, lát nữa sẽ đến nơi, ăn xong thì nói với tớ nhé, cử người đến lấy cũng được, nhà tớ lúc nào cũng có người.
Trần Liệt: Vẫn là Tiểu Viễn nhà ta tốt nhất, biết thương anh.
Tống Triều: Hừ.
Trần Liệt: Nhìn mày gửi mỗi một chữ đó, tao chỉ muốn đánh mày.
Tống Triều: Tao đang ở ngoài, dùng 3G.
Trần Liệt: Cái gì cơ?
Đường Viễn phải mất một lúc mới hiểu được sự hài hước của Tống Triều, dùng 3G không có mạng dây, không bò qua được.
Tống Triều gửi hai câu xong thì đăng một bức ảnh chụp kem.
Trần Liệt không thích thứ đó, Đường Viễn thì thích, cậu hỏi Tống Triều đang ở đâu, có phải có em gái nào ở đó không.
Tống Triều nói là em họ xa.
Em họ xa cũng là em gái mà, Trần Liệt lập tức lộ ra vẻ mặt kích động giống như Đường Viễn nhìn thấy kem, hỏi là em họ nào, cậu ta đã gặp chưa.
Gia tộc lớn như vậy, họ hàng rất nhiều, nhiều đến mức khó tưởng tượng.
Một lúc sau, Tống Triều gửi một bức ảnh.
Đường Viễn vừa nhìn thấy, mắt liền mở to hơn một chút, cô gái trong ảnh vậy mà lại có chút giống Vương Minh Nguyệt, cùng là tóc xoăn dài ngang vai, cùng là đôi môi anh đào nhỏ nhắn, trên má trái đều có một nốt ruồi, chỉ là vị trí hơi khác nhau một chút, khí chất toát ra cũng rất giống.
Quả nhiên ứng với một câu, thiên nhiên tạo hóa thật kỳ diệu.
Trần Liệt im lặng trong nhóm chat hồi lâu, Đường Viễn đoán cậu ta đang nhắn tin riêng với Tống Triều, hoặc là ném điện thoại đi chơi bóng rổ rồi, cứ gặp chuyện khiến mình phát điên là lại đi chơi bóng rổ, đã thành thói quen rồi.
Đường Viễn nhắn tin cho Tống Triều: A Liệt có tìm cậu không?
Tống Triều: Không.
Đường Viễn: Có thấy em họ xa của cậu giống Vương Minh Nguyệt không?
Tống Triều: Tớ còn chẳng biết Vương Minh Nguyệt trông như thế nào.
"..."
Đường Viễn đang đánh chữ dở thì thấy Tống Triều gửi tin nhắn đến, hỏi: Giống thật à?
Cậu trả lời: Giống thật.
Tống Triều im lặng một hai phút rồi trả lời một chữ: Đệt!
Đường Viễn đang suy nghĩ xem chữ "Đệt" của Tống Triều là phản hồi cho nội dung nào thì Trương Thư Nhiên gọi điện đến.
Bên kia rất yên tĩnh, giọng nói của Trương Thư Nhiên có chút vang vọng, có lẽ đang ở hành lang: "Tiểu Viễn, tay cậu sao rồi, đỡ hơn chưa?"
"Khá hơn nhiều rồi." Đường Viễn đi ra khỏi vườn mía: "Ít dùng tay đó thì không sao."
Cậu tránh những bông hoa cỏ xung quanh: "Thư Nhiên, cậu đang bận gì thế?"
Giọng nói của Trương Thư Nhiên mang theo sự mệt mỏi rõ ràng: "Bố tớ đưa tớ đi dự tiệc."
Đường Viễn ồ một tiếng, "Vậy chắc chắn rất chán."
"Ừ," Trương Thư Nhiên khẽ cười, "May mà có trò chơi cậu giới thiệu cho tớ lần trước."
"Trò chơi đó nhìn thì mỗi ván chỉ mất mười mấy hai mươi phút, nhưng thực ra rất tốn thời gian, thua một ván thì muốn chơi tiếp, thắng một ván cũng muốn chơi tiếp."
Đường Viễn cười ha hả, "Cậu đã nắm được tinh túy của nó rồi."
Mùa này đã sắp sang cuối thu, không biết lúc nào sẽ chạy qua thu sang đông.
Ánh nắng ban trưa ấm áp, chiếu lên mặt hơi nóng, không bỏng rát.
Đường Viễn vừa nghe điện thoại vừa nói chuyện phiếm với Trương Thư Nhiên, nói chuyện một hồi, năng lượng của một miếng bánh mì và một cốc sữa đã tiêu hao hết, cậu dùng tay còn lại gãi gãi sau gáy, "Thư Nhiên, tớ phải về ăn cơm trưa đây."
Trương Thư Nhiên dịu dàng nói, "Đi đi."
Trước khi cúp máy, cậu ta còn cẩn thận dặn dò, "Cẩn thận tay nhé, đừng để va vào."
Đường Viễn trêu chọc, "Thư Nhiên, cậu thành bà cụ non rồi."
Bụng cậu đang kêu ùng ục, "Tớ cúp máy đây."
"Ừ, cúp đi."
Hai người lần lượt cúp máy.
Lão Đường đồng chí không về ăn cơm trưa, nghe giọng điệu của ông trong điện thoại là biết ông không câu được con cá nào, đang bực bội.
Buổi chiều, Đường Viễn gọi video cho bà nội một lúc rồi đến phòng tập nhảy luyện tập, luyện tập chưa được một tiếng thì quản gia đến gọi cậu, nói có một bạn nữ gọi điện đến nhà.
Phản ứng đầu tiên chính là Phùng Ngọc.
Đường Viễn là gay bẩm sinh mà, bên cạnh không có cô gái nào cùng tuổi trao đổi phương thức liên lạc với cậu, không đạt đến mức độ quan hệ đó, người duy nhất chính là Phùng Ngọc quen biết nhờ bà nội giới thiệu.
Vừa nghe máy quả nhiên là cô ấy.
Phùng Ngọc chủ động thú nhận, nói cô gọi điện thoại cho Đường Viễn nhưng không được, nên nhất thời hồ đồ, hỏi bà nội cậu xin số điện thoại bàn nhà cậu.
Thú nhận xong, cô lo lắng hỏi: "Đường Viễn, tớ có làm phiền cậu không?"
Đường Viễn nhận lấy khăn quản gia đưa lau mồ hôi trên cổ: "Không có."
Phùng Ngọc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô mời Đường Viễn ra ngoài chơi, hình như sợ cậu không đồng ý nên vội vàng nói: "Không chỉ có mình tớ, còn có bạn học của tớ nữa."
Lại như để chắc chắn, cô vội vàng bổ sung thêm một câu, "Ngay ở quảng trường gần trường cậu, đến lúc đó cậu có thể về trường luôn."
Đường Viễn bỏ khăn xuống, nghiêm túc nói, "Phùng Ngọc, chúng ta là bạn bè đúng không?"
Phùng Ngọc ừ ừ, "Đúng vậy."
Đường Viễn cười nói, "Vậy nên cậu không cần phải cẩn thận như vậy."
Phùng Ngọc cắn cắn môi, "Tớ... tớ biết rồi."
.
Khi Đường Viễn đến nơi, Phùng Ngọc đang đứng trên bậc thang bên ngoài đài phun nước, hình như sợ cậu không tìm thấy mình nên đã cố tình mua một quả bóng bay to cầm trên tay.
Hình Sói Xám, vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
Đường Viễn đi đến nhìn, "Bạn học của cậu đâu?"
"Về trường trước rồi." Phùng Ngọc cười tinh quái,
"Không phải cậu nói tớ không cần phải cẩn thận sao?"
Đường Viễn, "..."
Tiếp theo, Phùng Ngọc cũng giống như những người bên cạnh Đường Viễn, quan tâm hỏi han về vết thương trên tay cậu.
Băng bó lại thì quá gây chú ý.
Không băng bó thì trông lại quá thảm, hình như lại càng thu hút sự chú ý.
Trong lúc Đường Viễn còn đang do dự, Phùng Ngọc đã đưa quả bóng bay cho một đứa trẻ, cử chỉ lời nói đúng là một đứa trẻ to xác, cô cười với cậu, rất thuần khiết.
Phùng Ngọc ra ngoài từ sáng, cùng bạn học đi dạo sở thú và vườn bách thảo, trên đường đi chỉ ăn một ít bánh quy, còn chưa ăn cơm trưa.
Đường Viễn không có kế hoạch gì cho thời gian trước khi về trường, liền đi theo Phùng Ngọc vào một nhà hàng gần đó.
Bên trong không có nhiều người, xung quanh khá sạch sẽ.
Phùng Ngọc đi gọi món, Đường Viễn tìm một chỗ ngồi xuống rồi lướt điện thoại, cậu đội mũ lưỡi trai màu xám, vành mũ kéo xuống rất thấp, che khuất đi đường nét xinh đẹp, chỉ để lộ đôi môi căng mọng, chiếc cằm trắng nõn và một đoạn cổ thon dài.
Luôn luyện tập vũ đạo khiến dáng người cậu thẳng tắp, trông giống như một chàng trai trẻ đẹp trai.
Dù bị vành mũ che mất hơn nửa khuôn mặt, nhưng vẫn rất thu hút sự chú ý.
Phùng Ngọc bưng đĩa thức ăn đến, lè lưỡi với Đường Viễn, "Ai mà có bạn trai như cậu, chẳng khác nào dẫn theo một minh tinh ra ngoài."
Cô ngồi xuống đối diện, thở dài, "Lại còn là minh tinh nổi tiếng."
Đường Viễn phì cười, khiến mấy học sinh ngồi bàn bên cạnh xì xào bàn tán.
Phùng Ngọc trừng mắt nhìn Đường Viễn một cái, thấy cậu định bỏ mũ ra thì lập tức ngăn cản, "Đại ca, đừng bỏ mũ ra, nhất định đừng bỏ ra."
Đường Viễn, "..."
Phùng Ngọc gọi cơm phần kiểu Trung Quốc, cơm và thức ăn để riêng, đều đựng trong bát nhỏ, bày ra từng món một, trước không nói đến mùi vị thế nào, nhìn đã thấy rất gọn gàng.
Đường Viễn nhìn nhìn, "Trông cũng được."
Phùng Ngọc ngẩng đầu cười tươi với cậu, "Cơm của Lão Nương Cữu luôn ngon."
"Lão Nương Cữu?" Đường Viễn lục tìm trí nhớ liên quan, không tìm thấy, "Tớ chưa ăn bao giờ."
Phùng Ngọc mở bao đũa, "Hả? Vậy sao? Rất phổ biến mà."
Đường Viễn tỏ vẻ nghi ngờ, "Phổ biến sao?"
Phùng Ngọc nghiêm túc gật đầu, "Phổ biến mà."
Đường Viễn im lặng.
Lần trước ăn đồ Tây, cách ăn khác với đồ Trung, lần này Đường Viễn phát hiện dáng vẻ ăn cơm của Phùng Ngọc giống hệt Trương Thư Nhiên.
Đều là dùng đũa gắp một ít cơm vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm.
"Đường Viễn, cậu đừng nhìn tớ ăn cơm," mặt Phùng Ngọc hơi đỏ lên, "Tớ ngại lắm."
Đường Viễn thực ra không hiểu lắm tại sao lại ngại, nghĩ thầm có lẽ là đặc điểm của con gái, cậu phối hợp và tôn trọng quay đầu đi chỗ khác, lơ đãng nhìn quanh nhà hàng một vòng, rồi lại cúi xuống nhìn điện thoại.
"Ừm, Đường Viễn, cậu có diễn viên nào yêu thích không?"
Nghe Phùng Ngọc hỏi vậy, Đường Viễn suy nghĩ một chút rồi nói, "Tính là Phương Lâm đi, tớ rất thích một bộ phim của cô ấy."
Phùng Ngọc nuốt thức ăn trong miệng xuống, thăm dò hỏi, "Là bộ "Mùa thu thứ tư" à?"
"Đúng vậy, chính là bộ đó."
"Tớ cũng thích!" Phùng Ngọc kích động nói, "Chính là vì bộ phim đó mà tớ trở thành fan của cô ấy, bộ quần áo nào của cô ấy trong phim cũng đẹp, cảnh khóc là đặc sắc nhất."
"Tớ thấy cảnh cuối cùng rất đẹp."
"Cảnh đó tớ nhớ, chính là cảnh cô ấy đứng trên sườn đồi, cởi chiếc khăn lụa đỏ buộc trên cổ..."
Đường Viễn trò chuyện với Phùng Ngọc, không hề biết có một ánh mắt từ phía đối diện đang nhìn qua, xuyên qua lớp cửa kính nhìn chằm chằm vào cậu.
Bùi Văn Cận đút hai tay vào túi áo khoác gió màu đen, nhíu mày.
Trương Bình nhìn theo ánh mắt của anh, chưa nhận ra người, trước tiên nhận ra quần áo, làm thiết kế đồ họa, cũng có quan tâm đến tạp chí thời trang, chiếc áo khoác màu xanh đó là mẫu mới vừa ra mắt, giá cả đắt đỏ thì không cần phải nói, có tiền cũng chưa chắc mua được ở trong nước.
Kết hợp với phản ứng của người bạn cũ, Trương Bình gần như đã đoán được thân phận, "Lão Bùi, cậu thiếu niên đội mũ lưỡi trai kia là thiếu gia nhỏ nhà họ Đường à?"
Mặt Bùi Văn Cận không có biểu cảm gì.
"Lần trước ở Kim Thành, rõ ràng tôi đã ngửi thấy hơi thở đồng loại trên người cậu ta," Trương Bình tặc lưỡi, "Nhìn vậy là tôi ngửi nhầm à?"
"Nhưng mà dù ngửi đúng hay ngửi nhầm cũng chẳng khác gì nhau, gia tộc lớn như vậy chắc chắn không cho phép người thừa kế qua lại với đàn ông, cô gái ngồi đối diện Thiếu gia nhỏ kia vừa nhìn là biết môn đăng hộ đối với cậu ta."
Bùi Văn Cận thu hồi tầm mắt, không nói một lời xoay người đi vào quán cà phê.
"Lão Bùi này, cậu nhìn người ta xem, nhỏ tuổi như vậy đã biết tán gái rồi, còn cậu thì sao, lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn còn độc thân."
Trương Bình chậm rãi đi phía sau anh, "Lãng phí tài nguyên, lãng phí tài nguyên nghiêm trọng, nếu tôi có điều kiện như cậu, tôi đã sớm xưng bá giới gay rồi."
Bùi Văn Cận bước đi không ngừng, không quay đầu lại nói, "Quan hệ lộn xộn, xác suất nhiễm HIV còn cao hơn xác suất cậu xưng bá giới gay nhiều."
Trương Bình ngây người vài giây rồi kêu lên một tiếng quái dị, "Thay đổi rồi!"
Anh ta chạy vài bước đuổi kịp người bạn cũ, tặc lưỡi đầy khó tin, "Lão Bùi, cậu thay đổi rồi, tôi có thể khẳng định cậu đã thay đổi rồi, trước đây cậu tuyệt đối không thể nào nói ra những lời như vậy."
Bùi Văn Cận kéo ghế ngồi xuống.
Trương Bình chống tay lên mặt bàn, tâm hồn hóng hớt bùng cháy, "Nói cho anh bạn biết người đã thay đổi cậu là ai đi, anh bạn phải đến bái phỏng người đó mới được, xem có thể bái sư học nghệ được không."
Bùi Văn Cận tỏa ra khí thế u ám, "Không uống cà phê à?"
"Uống chứ," Trương Bình nhìn ra rồi, càng cảm thấy kỳ lạ, "Không phải vừa nói chuyện vừa uống sao."
Chẳng lẽ lão Đường đã có người trong lòng rồi?
Theo như anh ta biết, bên cạnh lão Bùi không có đối tượng nào phù hợp cả.
Đồng nghiệp? Yêu đương qua mạng?
Trương Bình lần lượt phủ nhận, với tính cách của lão Bùi, cả hai điều này xảy ra với anh đều rất vô lý, chưa từng yêu đương, cũng không đến mức quay lại với người yêu cũ nào, vậy có phải anh ta đã nghĩ sai hướng rồi không?
Thực ra chỉ là sự thức tỉnh của một con chó độc thân vạn năm?
Hai người quen biết nhau nhiều năm, Trương Bình lại là người lắm lời, anh ta nói một tràng dài, cuối cùng mới vào chủ đề chính.
Bùi Văn Cận ngẩng lên, "Mua nhà?"
"Đúng vậy, tôi với Tiểu Triệu đã bàn bạc rồi, cậu ấy cho tôi vay một ít, cộng với tiền tiết kiệm của tôi có thể trả trước được," Trương Bình rung đùi, "Lão Bùi, cậu xem giúp tôi khu vực nào có tiềm năng tăng giá nhiều hơn."
Bùi Văn Cận nói, "Không phải nói trong vòng năm năm không cân nhắc mua nhà sao?"
"Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi." Trương Bình sờ sờ đầu đinh, "Dương Dương nói không ở ký túc xá được nữa, tôi liền muốn mua một căn nhà cũ trả trước, đón cậu ấy đến ở cùng."
Bùi Văn Cận, "Sao lại không ở ký túc xá được nữa?"
"Chúng ta đều là người từng trải, cậu cũng biết môi trường ký túc xá như thế nào mà, những người sống qua ngày thì không sao, còn những người muốn học hành thì rất quan trọng." Trương Bình nói, "Dương Dương từ nhỏ đã thích học tập, cho cậu ấy một môi trường tốt hơn, cậu ấy có thể học tốt hơn."
Đối với quan điểm này, Bùi Văn Cận không tranh luận, anh giữ im lặng như thể chuyện không liên quan đến mình.
Trương Bình thở dài, "Bọn tôi hồi cấp hai mới bắt đầu học tiếng Anh, không giống như ở thành phố, gia đình bình thường thì ba bốn tuổi đã cho đi học rồi, gia đình khá giả thì tiếp xúc sớm hơn, ví dụ như thiếu gia nhỏ nhà họ Đường kia, biết đâu ngoài tiếng Anh ra còn biết cả ngôn ngữ của các nước khác. Xuất phát điểm của Dương Dương đã thua kém xa người ta rồi, sau này phải cố gắng hơn người khác mới có thể đuổi kịp."
Bùi Văn Cận thản nhiên nói: "Đuổi kịp người này, phía trước còn có người khác."
Trương Bình nghe ra ý trong lời nói của anh, lại thở dài một tiếng, "Dương Dương là đứa trẻ có lòng tự trọng rất cao."
Bùi Văn Cận uống một ngụm cà phê, ngồi dựa ra sau, "Cậu mua nhà cho em trai cậu ở cùng, Tiểu Triệu không có ý kiến gì sao?"
"Vợ tôi rất hiểu chuyện, Dương Dương cùng lắm là đến năm tư, tốt nghiệp rồi sẽ chuyển ra ngoài," Trương Bình uống ực một hơi gần hết nửa cốc cà phê, "Hơn nữa Dương Dương cũng không ở đó nhiều."
"Đến lúc đó tôi còn có thể để vợ tôi chuyển vào ở, nói với Dương Dương là bạn, từ từ tìm cơ hội come out, dù sao thì cũng được, trước tiên phải có nhà đã."
Không đợi Bùi Văn Cận lên tiếng, Trương Bình đã nói ra chuyện cuối cùng, "Lão Bùi, nhà tôi mua xong còn phải mất một thời gian, không biết trước năm mới có thể làm xong thủ tục hay không, hay là trước tiên cho Dương Dương đến chỗ cậu ở tạm?"
Bùi Văn Cận nhướng mắt, "Chỗ tôi ở cách trường học rất xa."
Trương Bình nói, "Có xe buýt đi thẳng, khoảng hai mươi mấy trạm, để nó chịu khổ một chút cũng tốt."
Bùi Văn Cận im lặng không nói, một lúc lâu sau anh mới lên tiếng, "Tôi có nhu cầu sinh lý cần giải quyết, không tiện lắm."
Khóe mắt Trương Bình giật giật.
Ý tưởng này là do Dương Dương đề xuất, anh ta không suy nghĩ nhiều, lúc này nghĩ kỹ mới thấy đúng là không tiện, lão Bùi và anh ta đều là gay, tuy anh ta tin tưởng nhân phẩm của lão Bùi, cho dù độc thân lâu ngày, dục vọng không có chỗ phát tiết cũng sẽ không làm gì Dương Dương, nhưng Dương Dương còn nhỏ, lỡ như vô tình nhìn thấy thứ không nên nhìn thì sẽ rất phiền phức.
Cây non đang trong thời kỳ phát triển, nếu vì lý do nào đó mà bị cong đi thì hậu quả khó lường.
Hơn nữa, lão Bùi rất bận, thường xuyên phải đi tiếp khách, say xỉn về nhà cũng sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Dương Dương.
Càng nghĩ Trương Bình càng cảm thấy cách này không ổn, "Vậy tôi vẫn nên để Dương Dương tìm một căn phòng ở ghép gần trường trước, đợi bên tôi giải quyết xong rồi tính tiếp."
Không lâu sau, khi Bùi Văn Cận đi vệ sinh thì bị một người trẻ tuổi chặn lại.
Người trẻ tuổi mặc một chiếc áo len dệt kim, bên trong mặc áo sơ mi trắng, gương mặt thanh tú hơn cả con gái lại có thêm vài phần thư sinh, cậu ta vui vẻ cười nói: "Chú ơi, là chú à."
Bùi Văn Cận liếc nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh lùng.
Người trẻ tuổi ngạc nhiên: "Chú không nhớ cháu sao?"
Bùi Văn Cận rửa tay xong liền đi ra ngoài.
Người trẻ tuổi gọi với theo: "Chú ơi, mấy hôm nay tôi vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, tối hôm đó chú say thật hay giả vờ vậy?"
Bóng dáng Bùi Văn Cận đột nhiên khựng lại.
Người trẻ tuổi nhận ra điều đó, cậu ta phấn khích chạy đến gần, ngẩng đầu cười: "Hóa ra chú vẫn còn nhớ tôi. Chú ơi, tôi càng nghĩ càng thấy không đúng, tối hôm đó rốt cuộc chú có say không vậy?"
Bên ngoài hành lang, Đường Viễn vừa đi vừa tìm, lúc ra khỏi nhà hàng cậu vô tình nhìn thấy xe của người đàn ông kia, đi vào thì thấy anh bạn của anh ta, đoán là đang ở trong nhà vệ sinh.
Vừa đến gần nhà vệ sinh, Đường Viễn đã nghe thấy một giọng nói trẻ trung vang lên từ bên trong: "Chú ơi, tôi rất thích chú."
Biểu cảm của cậu thay đổi liên tục, đây là lần đầu tiên cậu gặp được hai người đồng loại trong cuộc sống.
Trong nhà vệ sinh, Bùi Văn Cận liếc thấy có bóng người và một phần mũi giày trên tường ngoài cửa, mắt anh tối sầm lại, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, bước chân định bước ra ngoài dừng lại, "Tôi không có hứng thú với cậu."
"Hứng thú có thể từ từ bồi dưỡng mà." Trong mắt người trẻ tuổi ánh lên vẻ tự tin, "Chỉ cần chú chịu cho tôi cơ hội, tôi tự tin là mình có thể khơi gợi hứng thú cho chú."
Bùi Văn Cận lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, gõ gõ một điếu thuốc lên đó: "Vậy sao?"
Ánh sáng trong mắt người trẻ tuổi càng thêm rực rỡ, khiến cậu ta trông rất quyến rũ, nếu là người khác, chắc đã sớm động tay động chân với cậu ta rồi, người đàn ông ưu tú trước mặt này lại là kiểu người khác.
Chính vì vậy mới khiến cậu ta nhớ mãi không quên, muốn chinh phục anh.
"Chú ơi, trong giới rất khó tìm được người có điều kiện như cháu, hơn nữa tôi không chơi tình một đêm, cũng không có bạn tình, chỉ muốn tìm một người để yêu đương nghiêm túc, sống cuộc sống bình thường, hay là chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi, biết đâu lúc nào đó chú sẽ thay đổi ý định thì sao."
Bùi Văn Cận ngậm điếu thuốc trên miệng, lúc nói chuyện điếu thuốc rung rung, giọng nói lạnh lùng: "Tối hôm đó cậu dùng đủ mọi cách để dụ dỗ tôi, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, tôi nghĩ cậu nên có tự mình biết mình."
Sắc mặt người trẻ tuổi lập tức trở nên cứng đờ.
Đường Viễn đứng ngoài cửa ngẩn người hồi lâu, hình như người đàn ông kia từ đầu đến cuối đều không phủ nhận chuyện là người cùng giới nhỉ?
Cứ như có người ném một tràng pháo vào đầu cậu, tiếng nổ đùng đoàng khiến cậu ù cả tai.
Hít sâu một hơi, Đường Viễn ôm lấy trái tim đang đập dữ dội chạy đến góc tường ngồi xổm xuống lấy tay che mặt, kích động đến mức toàn thân run rẩy, càng không nhịn được mà đứng dậy nhảy cẫng lên vài cái.
Được rồi được rồi được rồi, là người cùng một nước, thật tốt quá!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro