Chương 103
Chương 103: Sủi cảo
Úc Ngạn đi ra sau rèm trong phòng kiểm tra an ninh toàn thân rồi cởi quần áo, đột nhiên có một anh chàng mặc đồng phục nhân viên phục vụ bước vào, vừa cười nói với mấy người phụ trách kiểm tra bên ngoài vừa lén nhét một tấm thẻ vào túi của đối phương, bị Úc Ngạn nhìn thấy rõ ràng nhờ hạch xuyên thấu.
Chờ cậu cởi hết quần áo, chỉ còn lại quần đùi và áo ba lỗ bước ra ngoài, một nhân viên kiểm an kiểm tra đống quần áo vừa cởi ra, người còn lại thì kiểm tra cơ thể của Úc Ngạn, họ yêu cầu cậu báo chiều cao và cân nặng rồi dùng thước dây mềm đo vòng eo cậu.
"Đang chọn người đi catwalk à?" Bị ngón tay người khác chạm vào liên tục, Úc Ngạn bắt đầu khó chịu.
"Chúng tôi cần số đo để tìm quần áo phù hợp cho cậu." Người đàn ông đo kích cỡ khách sáo nói: "Mấy ngày ở trên tàu, quần áo mặc hằng ngày và đồng phục đều do chúng tôi cung cấp."
"Ồ." Cũng hợp lý, Úc Ngạn không nói gì thêm.
Người đàn ông dựa theo bảng kích cỡ lấy một bộ đồng phục dealer mới tinh đưa qua: áo vest kèm nơ nhỏ, trước ngực thêu hoa văn chìm dệt máy, ống tay áo hơi rộng, đến cổ tay thì bó lại, kèm một đôi khuy măng sét hình át Bích, trong mắt Úc Ngạn, bộ này hơi lòe loẹt, chắc là để phân biệt với trang phục của các quý ông thượng lưu trên tàu.
Đợi mọi người kiểm tra an ninh xong, dưới sự dẫn dắt của nhân viên kiểm an lần lượt lên tàu qua một lối vào ở tầng dưới, sau đó đi sâu vào bên trong qua một lối đi hẹp chỉ đủ cho hai người sánh vai, mất khoảng mười phút mới đến được một khu vực rộng rãi và trống trải.
Bức tường được dán giấy họa tiết chìm màu đỏ cổ điển, cứ cách một đoạn lại treo một bức tranh sơn dầu trừu tượng, dù đây là khu dành cho nhân viên phục vụ, nơi mà đám nhà giàu trên tàu chẳng bao giờ đặt chân đến thì cách bài trí vẫn toát lên vẻ xa hoa phù hợp với đẳng cấp của du thuyền.
Nhân viên phục vụ dẫn họ vào nói, hầu hết nhân viên ở đây đã sống trên tàu một thời gian dài, trải qua vòng phỏng vấn tuyển chọn gắt gao và đào tạo nghiệp vụ bài bản, chỉ có Úc Ngạn và một nhóm nhỏ đi cùng cậu là lính mới lên tàu, trước khi học xong lễ nghi thì không được gặp khách.
Chuyện này hơi rắc rối rồi, quan trọng nhất là thiết bị phân tích hạch vẫn còn trong hành lý của Ngạn nhỏ, trên người Úc Ngạn chỉ có hạch xuyên thấu đang khảm trong hốc mắt, nếu gặp tình huống đặc biệt sẽ hơi khó khăn.
Trên đường đến chỗ ở đã được sắp xếp thống nhất có hơn chục người xếp hàng lướt qua đám Úc Ngạn, có cả nam lẫn nữ, nữ thì dáng người thon thả uyển chuyển, nam thì cơ bắp rắn chắc, ai cũng có vóc dáng đẹp đến mức tùy tiện chọn một người cũng có thể đưa lên sàn catwalk trình diễn.
Dường như họ đang đi tới phòng tắm, bởi vì trên người ai cũng dính đầy bột trắng và các chất giống như keo, vừa đi vừa cậy mảng keo cứng trong tóc, vừa trò chuyện cười đùa với người bên cạnh.
Úc Ngạn bị dáng vẻ kỳ dị của họ thu hút, cứ nhìn chằm chằm, đây là đi cạo tường nhà ở đâu à à?
Nhân viên phục vụ cười giải thích: "Trong đợt hành trình trước chúng tôi gặp cơn bão nhỏ, hư hại một số tượng điêu khắc trang trí, đang thuê người sửa chữa lại. Bọn họ đều là người mẫu chúng tôi thuê, tạo dáng rồi đúc khuôn thạch cao thành tượng điêu khắc, đây là nghệ thuật tiên phong."
Nhân viên phục vụ lên tàu không được mang theo điện thoại và các công cụ liên lạc tương tự, cần nộp hết cho quản lý, dù sao ở trong game điện thoại cũng không có sóng, Úc Ngạn hào phóng nộp lên.
Phòng được sắp xếp cho họ ở là khoang bên trong bình thường, rộng khoảng hơn mười mét vuông, không có cửa sổ, chỉ có một cái giường, một tủ sách và một phòng tắm. Đồ vệ sinh cá nhân và quần áo thay đều để trong tủ, trên tường treo một cái tivi kỹ thuật số và đồng hồ đơn giản.
Nhân viên phục vụ dặn dò buổi tối 8 giờ sẽ bắt đầu huấn luyện lễ nghi, dặn họ tạm thời không được đi lung tung, tham gia huấn luyện đúng giờ rồi rời đi.
Úc Ngạn nằm yên trên giường một lúc, đã hẹn gặp Ngạn nhỏ ở gần bãi đỗ trực thăng trên boong tàu, phải tìm cách ra ngoài mới được.
Thực ra cũng không vội lắm, dù sao bây giờ đang ở trong game, nhiệm vụ quan trọng nhất của mình chỉ là tìm vị trí phòng ảo trên con tàu đắm, chỉ cần từ từ đợi đến khi tàu Muses va phải đá ngầm và chìm thì đến phòng lái xem tàu chìm ở vị trí nào là được.
Tạm thời ngủ một lát để lấy lại sức, nhưng từ căn phòng bên cạnh cứ nghe thấy tiếng giày cao gót đi lại, hơi phiền.
Tám giờ tối, Úc Ngạn mặc đồng phục của người chia bài đi tham gia huấn luyện lễ nghi, cả đội cùng đến phòng họp nhỏ, thầy vừa làm mẫu vừa giảng giải cách cử chỉ sao cho đẹp mắt, cách xử lý khi khách hàng giở trò trên bàn chơi bài.
Hơn nữa toàn bộ sòng bạc được lắp camera không có điểm mù, sẽ có người chuyên trách luân phiên theo dõi bàn chơi bài trong phòng theo dõi, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Ngày đầu tiên Úc Ngạn không tìm được cơ hội thoát thân, cho đến ngày thứ hai, du thuyền khởi hành, Úc Ngạn vẫn tham gia huấn luyện lễ nghi như thường lệ, đến khi buổi tối gần kết thúc, mọi người lấy đồ và lục tục trở về để ăn khuya, có người không để ý đường đi, tay áo quệt vào bức tranh sơn dầu trên tường làm toàn bộ khung tranh rơi xuống, rơi trên mặt đất phát ra âm thanh lớn, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, giáo viên phụ trách huấn luyện cũng chạy đến xem chuyện gì.
Úc Ngạn nhân cơ hội lẻn vào góc quẹo, vừa mới đi vào góc không có người thì đột nhiên bị một nhân viên phục vụ nắm lấy cổ tay.
Chính là người đàn ông hôm qua phụ trách kiểm tra an ninh và đo kích cỡ đồng phục cho mình, anh ta nói nhỏ: "Đi theo tôi, có mối ngon đây."
Úc Ngạn đang không biết làm sao để đi ra khỏi khu vực lưu trú giống mê cung này, đã có người sẵn lòng dẫn đường nên đi theo anh ta luôn.
Tuy nhiên người đàn ông dẫn cậu đi qua lối đi hẻo lánh nhất, đi qua kho lạnh và bếp sau, vào thang máy, cuối cùng đến trước cửa một căn phòng suite bí mật.
Dọc đường đi vệ sĩ đông đúc, Úc Ngạn không thể thoát thân.
Cửa hé ra, người đàn ông đẩy cậu, ra hiệu cho Úc Ngạn tự đi vào.
Trên đường đến, Úc Ngạn đã suy đoán ý đồ của đối phương, có lẽ có người muốn hối lộ người chia bài.
Úc Ngạn cẩn thận đẩy cửa nhìn vào trong, view biển trong phòng suite xa hoa đến mức khiến người ta phải trầm trồ, cửa sổ lớn kéo dài từ trần đến sàn thu trọn tầm nhìn về dòng nước biển đang cuộn sóng ở xa và những ánh đèn rực rỡ trên du thuyền, phòng khách rộng rãi và sáng sủa, trong phòng ăn thì bày một bàn dài bữa khuya chỉ mới động đũa qua loa.
Xung quanh không có ai, cậu cẩn thận thận trọng nghiêng người nhìn vào phòng ngủ, thứ đầu tiên đập vào mắt là một cái vali tiền mặt đặt trên bàn tròn bằng kính, xanh lấp lánh, Úc Ngạn chưa bao giờ ra nước ngoài, còn nhìn kỹ một lúc để nhận ra đây là tiền tệ của nước nào, dáng vẻ thiếu hiểu biết của cậu khiến người bên cạnh bật cười.
Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi mặc áo choàng tắm màu trắng, thoải mái tựa đầu giường xem TV, thấy Úc Ngạn rón rén đi vào còn cố ý chào một tiếng, bảo cậu đừng căng thẳng rồi chậm rãi giải thích ý định của mình.
Chỉ cần Úc Ngạn chịu giúp đỡ thì vali tiền này sẽ thuộc về cậu, người đàn ông hứa sẽ giúp cậu mang tiền rời khỏi tàu, không cần Úc Ngạn phải lo lắng sợ hãi.
Mặt ngoài Úc Ngạn cân nhắc một chút, nghĩ bụng sắp chết tới nơi mà vẫn muốn đánh một canh bạc lớn, chờ khi tàu chìm thì tất cả đều về với cát bụi, loại tiền tệ nào rồi sẽ chìm xuống biển, trở thành rác rưởi trong một vali nước biển đục ngầu mà thôi.
"Camera sòng bạc phủ khắp mọi góc, tôi có lòng mà không có sức, thôi vậy." Úc Ngạn đưa ngón tay bấu vào tiền, nhiều tiền thế này, giá mà thực sự có thể lấy đi thì tốt biết mấy.
"Tôi hiểu khó khăn của cậu." Phương Nhân mỉm cười rộng lượng: "Không sao, cậu còn trẻ mà, nhát gan cũng là chuyện bình thường."
Ông ta giơ tay khoác eo Úc Ngạn: "Lại đây, đến chỗ tôi. Mấy tuổi rồi? Đã trưởng thành chưa nhỉ?"
Khoảnh khắc cơ thể bị chạm vào, Úc Ngạn nổi da gà khắp người, sắc mặt thối hoắc.
"Hung dữ làm gì, đừng sợ." Phương Nhân tiếp tục nắm tay cậu, lấy ra ba xấp tiền giấy từ vali nhẹ nhàng đặt lên bàn: "Tôi không ức hiếp cậu đâu, cậu ngoan ngoãn ở đây một đêm, số tiền này cứ cầm đi, được không?"
Người đàn ông đứng dậy, nắm tay Úc Ngạn tính nhét vào bên trong áo choàng tắm của mình: "Chưa từng làm à? Không sao, làm quen từ từ, tôi dạy cậu nếm thử."
"..." Khóe miệng Úc Ngạn giật một cái, mạnh mẽ hất tay ông ta ra, hai tay túm lấy cổ áo choàng của ông ta, đầu gối nhấc lên đâm mạnh vào bụng ông ta, chộp lấy một xấp tiền trên bàn cuộn lại nhét sâu vào miệng người đàn ông, khiến ông ta không thể kêu lên: "Để ông ăn cho đã."
Giữa lúc vật lộn bỗng làm xê dịch tấm ga giường, để lộ tấm biển tên mạ vàng Phương Nhân thuận tay đè dưới gối: "Giám đốc Tập đoàn Dược phẩm Nhân Tín - Phương Nhân".
Phương Nhân? Phương Tín?
Trước khi thầy Chu chết có nhắc đến cái tên Phương Tín, đã thực hiện thí nghiệm hạch dị dạng trên cơ thể của cô Bạc và thầy Chu, nhóm nghiên cứu chế thuốc Nhân Tín luôn tiến hành nghiên cứu các loại thuốc liên quan đến thể dị dạng, hóa ra họ cũng được mời lên tàu với tư cách khách VIP.
Nghĩa là Phương Tín cũng đang ở trong phòng suite gần đây nhỉ.
Úc Ngạn bị tấm biển tên chuyển hướng sự chú ý, bỗng nhiên cánh tay đau nhói, Phương Nhân đã lấy ra một ống tiêm và tiêm vào người Úc Ngạn, Úc Ngạn dùng sức kéo về phía sau, đầu kim trên da thịt kéo ra một vết rách, nửa đoạn kim bị đứt lại trong thịt.
Nhưng một phần nhỏ thuốc vẫn bị bơm vào, Úc Ngạn thấy tình hình không ổn bèn quay người bỏ chạy, nhưng trước mắt trời đất quay cuồng, hai chân mềm nhũn, phải vịn khung cửa quỳ xuống đất.
"Nhóc con không có mắt nhìn từ đâu ra, còn dám động tay với tôi." Phương Nhân túm lấy mắt cá chân cậu kéo về phía sau, túm tóc Úc Ngạn tát cậu cho một cái, sau đó lật người cậu lại, bắt lấy đầu gối trái của cậu ấn xuống đất: "Bạn nhỏ không ngoan, vừa rồi đá chân nào hả? Để tôi xem thử."
Phương Nhân bỗng nhiên đóng chiếc vali đầy tiền lại, nhấc lên đập mạnh xuống đầu gối Úc Ngạn.
Đau đớn kịch liệt từ xương đầu gối trực tiếp truyền lên não, gân cổ Úc Ngạn nổi lên, bị Phương Nhân bịt miệng không thể phát ra tiếng.
"Chú chỉ muốn ăn khuya thôi, đừng để chú phải tốn công sức thế này." Phương Nhân cười, bế Úc Ngạn đang nửa tỉnh nửa mê lên giường.
"Trên mặt có thêm vài dấu tay, chú thấy cũng đẹp đấy." Phương Nhân bóp mạnh mặt Úc Ngạn: "Chú không tính toán với trẻ con, lát nữa hợp tác chút, đừng khóc đừng la, sáng mai sẽ thả cậu về. Không thì chú gọi vệ sĩ tới, nói cậu đột nhập trộm cắp, chúng ta đang ở trên biển, để một người biến mất không một tiếng động rất đơn giản."
Không ngờ Úc Ngạn đột nhiên mở mắt, nhấc chân phải đạp ngã Phương Nhân, lật người xuống giường, vịn tường chạy ra khỏi phòng suite, nhân lúc vệ sĩ đang thay ca, len lỏi qua hành lang nghệ thuật quanh co chạy thoát.
Phương Nhân thong thả đuổi theo, vệ sĩ ca mới đến gặp ông ta đi ra, vội hỏi có cần giúp đỡ không, Phương Nhân khoát tay: "Tôi ra ngoài hít thở không khí chút, không có chuyện gì."
Ông ta cũng không muốn làm kinh động người khác, trở thành đề tài bàn tán trong miệng các vị khách VIP khác, trong lòng biết Úc Ngạn bị thương ở chân chạy không xa, ra ngoài đi dạo có lẽ sẽ bắt được cậu, bắt không được thì thôi, mấy cậu trai biết điều không thiếu.
Sau khi Phương Nhân đi, một phòng suite ở xa mở cửa, Chiêu Nhiên nghe thấy bên ngoài có động tĩnh bèn đi ra xem.
*
Ngạn nhỏ đeo thiết bị phân tích hạch đợi Úc Ngạn hai ngày gần bãi đỗ trực thăng, mỗi tối đều đi lượn một vòng nhưng không thấy người đâu, nên đã đi lảng vảng gần phòng suite sang trọng nơi Chiêu Nhiên ở, muốn rình xem Chiêu Nhiên có đi mát-xa phi pháp với người giàu không.
Nào ngờ lại thấy một bóng đen khập khiễng vịn tường đi tới, luống cuống rẽ vào một góc khuất nhỏ.
"?" Ngạn nhỏ tiến về phía góc tối, thò nửa người vào nhìn.
Không ngờ bên hông bỗng có một đôi tay vòng lên, cậu ấy giật mình, Ngạn nhỏ chưa kịp suy nghĩ thì đôi tay ấy đã bắt đầu sờ vào bên trong áo, Phương Nhân cười áp sát Ngạn nhỏ hôn cổ cậu: "Sao cậu chạy giỏi vậy?"
Ngạn nhỏ cứng đờ hai giây, đột nhiên như một con mèo bị kích động xù lông, đưa khuỷu tay ra sau đánh trúng ngực Phương Nhân, như quả lựu đạn nổ tung: "Mày muốn chết hả?"
*
Chiêu Nhiên khoác áo ngủ tay dài bước ra, dọc theo lan can ngắm cảnh đi dạo, ánh đèn neon bên ngoài lan can lấp lánh, trên boong tàu đang diễn ra màn bắn pháo hoa, ánh sáng rực rỡ và tiếng nổ liên tục lấn át tiếng người.
Trên mặt đất thỉnh thoảng xuất hiện vết máu nhỏ giọt, Chiêu Nhiên ngồi xuống, dùng ngón tay chấm một chút ngửi thử, mùi máu quen thuộc khiến hắn lập tức cảnh giác, cổ họng phát ra tiếng gừ, tìm kiếm lần theo vết máu.
Nào ngờ vết máu kéo dài đến tận nơi xa, Chiêu Nhiên đuổi theo tới tận kho lạnh số Bốn, nửa đêm xung quanh không một bóng người, camera cũng bị dán một lớp da mặt.
Chiêu Nhiên kéo cửa kho lạnh, bị cảnh tượng bên trong làm chấn động.
Bốn mặt tường cách nhiệt đầy vết máu bắn, tựa như nhét người vào trong hộp bỏng ngô cho nổ tung, trong căn phòng đỏ tươi, ánh sáng lạnh chiếu xuống từ trên đỉnh đầu, máy xay thịt cỡ lớn đang hoạt động, thịt xay mịn không ngừng đổ vào trong chậu.
Ngạn nhỏ và Úc Ngạn đều ở bên trong, trên người trên tay cả hai toàn là máu, còn dính cả một ít bột mì.
Ngạn nhỏ nằm sấp bên miệng máy xay thịt dùng gậy khuấy khuấy, để tránh xương làm kẹt máy.
Úc Ngạn thì ôm chân ngồi dưới đất, tay bưng vỏ sủi cảo, không biểu cảm gì múc một thìa nhân thịt đặt lên vỏ bánh, sau đó cẩn thận nắn thành một cái sủi cảo, đã làm được hơn mười cái, xếp thành một hàng trên mặt đất.
Úc Ngạn đã thay hạch dị dạng ở mắt trái thành hạch phòng ảo - Quy Tắc, dựng một tấm bảng trên mặt đất, trên đó viết: "Những chuyện xảy ra trong căn phòng này không được nói ra ngoài."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro