Chương 113

Chương 113 - Uy tín của Schrödinger

Hạch mù đen chuyển thành màu tím nhạt, sau đó tan chảy từ từ trong hốc mắt, dần dần trở thành chất keo sền sệt như thạch trái cây, sợi ánh sáng lấp lánh bên trong chất keo liên tục bị máu thịt quanh hốc mắt hấp thụ, hóa thành một bộ phận cơ thể của Úc Ngạn.

Lúc trước "Gậy Bóng Chày Kiêu Ngạo" được rút ra từ hạch mù trắng có giới hạn sử dụng là "Sau khi dùng sẽ tồn tại vĩnh viễn dưới dạng vật thể", hiện giờ hạch mù đen này cũng tương tự, là "Sau khi dùng sẽ tồn tại vĩnh viễn dưới dạng ý thức", có nghĩa là khả năng hiển thị HP sẽ đi cùng Úc Ngạn trong thời gian dài, cho phép cậu nhìn thấy thanh HP mà không ảnh hưởng đến việc gắn các hạch khác, tương tự như "kỹ năng bị động" trong game.

Chỉ có điều quá trình hấp thu cần một khoảng thời gian, trong lúc đó Úc Ngạn tạm thời không thể gắn các hạch dị dạng khác được.

"Sao cậu lại đổi được hạch vậy?" Nặc Lan tò mò véo hai má Úc Ngạn, quan sát kỹ mắt trái của cậu, hạch tím tan chảy nhỏ giọt từ rìa hốc mắt, trông như thể chứa đầy mứt việt quất: "Giấu kỹ ghê đấy!"

"Tối nay sẽ giải thích cho chị..." Úc Ngạn rút gậy bóng chày đập vỡ kính hành lang, chống tay vào bệ cửa sổ nhảy ra ngoài, Nặc Lan lập tức bước lên bệ cửa nhảy theo, đáp đất bằng một cú lăn tròn để giảm lực va chạm.

Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời phía trên boong tàu bị một tấm lưới vòm khổng lồ bao phủ, từng ô lưới được gắn một khóa hạch dị dạng, từ màu tím thấp nhất đến màu bạc cao cấp, khóa hạch dị dạng dày đặc liên kết với nhau, biến du thuyền thành cỗ quan tài nổi kín bưng.

Bầu trời gần nửa đêm bắt đầu tụ mây đen, tia chớp nhảy múa ở rìa mây, gió mạnh cuốn theo sấm rền tới gần du thuyền, du thuyền chao đảo trong gió bão và sóng lớn, cỗ máy khổng lồ do con người tạo ra trông nhỏ bé giữa đại dương bao la.

Nhưng du thuyền chao đảo không chỉ đến từ gió bão, phần lớn là do Chiêu Nhiên đang dùng toàn bộ sức mạnh đâm vào lưới khóa, hắn muốn phá ra một lỗ để rời khỏi du thuyền, tránh xa đám người đang sợ hãi tột độ trên boong tàu.

Nhưng tấm lưới khóa này được chuẩn bị cho hắn, bên ngoài đám đông hỗn loạn, nhà ảo thuật Charlie Hanna đang đứng cuối boong tàu tầng trên, thong dong chống gậy nhìn về phía Chiêu Nhiên, Phương Tín tựa vào ghế tắm nắng bên cạnh, hai tay đặt trên bụng phệ, nở nụ cười giảo hoạt vì mưu kế kín kẽ của mình.

"Ông bạn già, thuốc của cậu không tệ nhỉ. Tôi cũng đã giữ lời, nhốt Chiêu Nhiên ngay trước mặt cậu, giờ tôi phải đi đây." Charlie đội mũ phớt, hơi cúi người: "Hợp tác lần này rất vui vẻ, chúc cậu may mắn."

Những vị khách được mời lên thuyền phần lớn là đối thủ cạnh tranh của tập đoàn dược phẩm Nhân Tín, hoặc người giao dịch thường xuyên với đối thủ của họ, Phương Tín nhân cơ hội này một mẻ hốt gọn, chờ thành công thu phục được Chiêu Nhiên thì Nhân Tín sẽ không còn đối thủ nữa.

"Sao đi vội vậy, không tò mò tôi sẽ thu phục hắn thế nào à?" Phương Tín nhấp một hớp rượu vang, lau ngón tay bằng khăn tay.

"Tò mò chứ, tại sao phu nhân Hilda lại chịu giúp cậu?"

"Thuốc mới của chúng tôi cứu mạng con gái cô ta." Phương Tín cười khinh miệt: "Thật ra chỉ là thử thuốc, may mắn thành công thôi, người phụ nữ đó hứa sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của tôi. Giờ là lúc cô ta trả ơn."

"Nhưng dù là phu nhân Hilda, chạm mặt Chiêu Nhiên e là cũng không đỡ nổi."

"Cứ chờ xem," Phương Tín ném chiếc khăn bẩn đi: "Tôi dám cá không ai hiểu điểm yếu của Chiêu Nhiên rõ hơn tôi đâu, hắn tự cho mình là vô địch, cực kỳ kiêu ngạo, hôm nay tôi sẽ đánh bại hắn cả về ý chí lẫn thể xác."

Chiếc khăn theo gió rơi xuống boong dưới, boong tàu hoàn toàn lộn xộn, tiếng la hét và khóc lóc át đi tiếng kêu cứu, du khách và nhân viên phục vụ ôm đầu chạy tán loạn, suýt nữa xô ngã Úc Ngạn và Nặc Lan.

Búp bê J·S treo ở thắt lưng vung tay ngắn cũn, phát ra âm thanh điện tử: "Nồng độ hạt trên boong tàu vượt mức rồi, chắc ở vài góc khác đã có tượng thạch cao phát nổ, hạt màu xanh bị lưới khóa bao quanh tàu chặn kín, không thoát ra được."

"Hai đứa đi dọn dẹp tượng thạch cao, phá được bao nhiêu thì phá, nhanh lên!" Nặc Lan ra lệnh, vai phải lóe lên dấu mặt quỷ huỳnh quang, là vật tổ của thể dị dạng Vua Trò Chơi Jump Scare, người ký khế ước đã ra lệnh, anh em J.S là thể dị dạng khế ước của cô cần phải tuân theo.

Màu sắc của búp bê treo ở thắt lưng lập tức chuyển thành xám, mang ý nghĩa anh em J.S đã rời vật chứa, lẫn vào mạng lưới điện tử của du thuyền.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy..." Nặc Lan cầm kiếm, ánh mắt dõi theo Chiêu Nhiên đang bám vào lưới khóa hạch dị dạng và đâm liên hồi: "Con quái vật đó trông giống tổ trưởng Chiêu ghê, chỉ là màu sắc sặc sỡ hơn."

"Chúng ta đang thấy cảnh tượng cái ngày tàu Muses chìm cách đây bốn năm." Úc Ngạn không biết làm thế nào, cũng không thể che giấu tiếp được nữa, đành thẳng thắn: "Chiêu Nhiên là thể dị dạng, giống như James Salanca, toàn bộ buổi diễn ảo thuật trên tàu Muses là một âm mưu để bắt Chiêu Nhiên."

Nặc Lan khó mà chấp nhận, tổ trưởng của công ty săn thể dị dạng lại là thể dị dạng – chuyện này quá khó tin, nếu lan truyền ra ngoài sẽ gây ra hoảng loạn lớn đến mức nào đây?

"Lên không?" Nặc Lan giơ kiếm quang hào hứng muốn thử.

"Lên cái gì? Chị không thấy thanh máu của anh ấy dày cỡ nào đâu, tank full đồ, sát thương cao, bạo kích mạnh, một tay đè chết cả hai chúng ta dễ như chơi!" Úc Ngạn cố sức kéo cô vào bóng tối trốn đi: "Anh ấy chưa hoàn toàn mất kiểm soát, tôi vẫn có thể xử lý chút đỉnh."

Cậu kể vắn tắt chuyện kỳ lạ mấy ngày qua cho Nặc Lan: "Bây giờ việc cấp bách nhất là tìm cách phá giải phòng ảo, nếu không khi Chiêu Nhiên hóa kén, chúng ta cũng sẽ chết ở đây."

"Khoan đã." Nặc Lan giơ hai ngón trỏ xoa thái dương: "Rốt cuộc chúng ta đang ở đâu, trong ảo cảnh do phòng ảo tạo ra hay quá khứ thật sự?"

"Khó nói, có lẽ là cả hai." Úc Ngạn tỉnh táo nói: "Tôi đang nghĩ, nếu nhà ảo thuật có khả năng hoán đổi tương lai và quá khứ, vậy thì thực tế bốn năm trước Ngạn Nhỏ cũng bị ông ta bắt đi, rồi ông ta thay thế tôi từ tương lai về quá khứ."

"Nói cách khác, đến giờ phút này mọi thứ tôi làm vẫn chưa thay đổi lịch sử. Chiêu Nhiên hóa kén, tất cả du khách chết thảm, đó là kết cục sắp xảy ra."

Nặc Lan giật mình, gõ nhẹ lòng bàn tay: "Vậy nếu chúng ta ngăn tổ trưởng Chiêu hóa kén, có phải sẽ phá được phòng ảo không?"

"Chị đừng coi thường khả năng của nhà ảo thuật, việc tôi từ tương lai bị kéo về con tàu quá khứ là sự thật thì tôi đã 'xuyên không' rồi, mọi hành động tiếp theo của tôi đều có thể viết lại lịch sử." Úc Ngạn lo lắng: "Tôi rất sợ việc thay đổi kết cục sẽ làm tương lai đảo lộn, biết đâu tương lai chúng ta đều chết, vậy thì xong đời."

Cậu không khỏi nhớ lại lời Chiêu Nhiên từng nói: "Có lẽ chỉ cần thay đổi một chi tiết nhỏ, tôi sẽ không bao giờ gặp lại em nữa."

Nặc Lan suy nghĩ một lúc: "Cậu nói đi, chị nghe cậu."

"Tôi gọi khả năng của nhà ảo thuật là 'xuyên không', còn hình ảnh phòng ảo tái hiện gọi là 'ảo cảnh'. Giờ chúng ta như đứng trên các lớp layer của một bức tranh kỹ thuật số: một lớp là xuyên không, một lớp là ảo cảnh, hai lớp chồng lên nhau tạo thành tình cảnh chúng ta thấy bây giờ."

"Chúng ta chỉ nên thay đổi kết cục của phòng ảo, không thay đổi lịch sử thật. Nói cách khác," Úc Ngạn làm động tác xóa bỏ, "xóa lớp xuyên không đi, chỉ giữ lại ảo cảnh, mà người tạo ra lớp 'xuyên không' chính là nhà ảo thuật."

"Xử lý nhà ảo thuật!" Nặc Lan sáng mắt, rồi lại lo lắng: "Nhưng nếu chúng ta đi theo kết cục lịch sử thì năm đó cậu đã không giết được nhà ảo thuật trước khi Chiêu Nhiên hóa kén, lần này chắc cũng vậy thôi."

"Cho nên người duy nhất làm được chuyện này là chị." Úc Ngạn ngẩng đầu: "Chị là biến số duy nhất trên con tàu này, là người ngoài chưa từng xuất hiện trên tàu trong quá khứ."

Nặc Lan ngạc nhiên gật đầu: "Chị hiểu rồi!"

"Chiêu Nhiên đang mất ổn định, nhà ảo thuật sắp chuồn rồi, phải chặn ông ta lại, nếu không phòng ảo sẽ thành tử cục. Đi theo tôi!" Úc Ngạn lao ra khỏi bóng tối, ngón tay đặt lên môi thổi một tiếng huýt sáo sắc nhọn: "Chiêu Nhiên!"

Tiếng huýt xuyên qua tiếng ồn của đám đông, lọt vào tai Chiêu Nhiên.

Thể dị dạng sẽ chú ý đến người mang dấu vật tổ của mình, đó là bản năng, đôi tai nhọn hoắt của Chiêu Nhiên đang trên bờ vực quái hóa, nhận ra giọng của con người nhỏ bé thuộc về mình trong tiếng gió.

Hắn ngừng xé lưới khóa bao quanh con tàu, buông tay rơi tự do, đôi mắt kéo theo hai vệt sáng đỏ rực đáp mạnh xuống cạnh Úc Ngạn, làm boong tàu lõm xuống một hố.

Chiêu Nhiên gần như không giữ nổi hình dáng con người hoàn chỉnh nữa, chiều cao tăng gấp rưỡi, cơ thể thon dài chậm rãi đứng thẳng sau lưng Úc Ngạn, miệng nứt kéo dài đến má, bốn cánh tay cực dài rũ xuống hai bên, mạch máu gân guốc bò trên bề mặt cơ bắp phập phồng theo nhịp mạch.

Khi hắn đáp xuống cạnh Úc Ngạn, dấu mặt trời trên ngực Úc Ngạn lóe sáng, đồng điệu với vòng sáng mặt trời dưới chân Chiêu Nhiên.

Hạt màu xanh phun ra từ mũi miệng hắn, dấu hiệu lây nhiễm nghiêm trọng, khó trách hắn mất kiểm soát mà phát cuồng.

Dù ngoại hình gần như quái hóa thì tư thế của con quái vật vẫn văn nhã và thuần phục, hắn quỳ một gối nghiêng người lắng nghe Úc Ngạn nói, cổ họng phát ra tiếng gừ gừ liên tục.

Úc Ngạn kề sát tai hắn, nhỏ giọng ra lệnh: "Anh làm gì thế vậy hả. Tiếp theo làm đúng như em đã dặn, đừng hỏi tại sao."

Cậu đưa tay chỉ về phía trước, Chiêu Nhiên nhìn theo, tầm nhìn trong đêm đủ để hắn thấy rõ hai người trên boong cao: nhà ảo thuật và Phương Tín.

Chiêu Nhiên do dự một lúc, cuối cùng chọn nghe theo lệnh của Úc Ngạn, gầm nhẹ một tiếng, dấu mặt trời trên ngực Úc Ngạn vỡ vụn như thủy tinh, trong bầu trời đen kịt xuất hiện một dấu vật tổ mặt trời xoay tròn.

Dấu vật tổ mặt trời lơ lửng trên đầu nhà ảo thuật Charlie Hanna, mang theo ánh sáng rực rỡ hạ xuống in dấu lên trán ông ta.

Chiêu Nhiên đã trao dấu vật tổ thể dị dạng của mình cho nhà ảo thuật.

Phương Tín kinh ngạc, lập tức đứng dậy, ly rượu vang trong tay bị gã bóp vỡ thành mảnh.

Phải biết, ai có dấu vật tổ người đó mới có tư cách khế ước với thể dị dạng trong kén, Phương Tín đã tốn bao công sức đuổi Ngạn Nhỏ, truy sát Úc Ngạn chỉ để khiến người mang dấu mặt trời biến mất khỏi thế giới, Chiêu Nhiên hóa kén và mất kiểm soát, để cầu sinh, hắn sẽ buộc phải trao dấu mặt trời cho Phương Tín.

Kế hoạch đang thuận lợi, ai ngờ bị đập một gậy giữa đầu như sét đánh ngang tai.

Nhà ảo thuật đang định rút lui, mang công thức thuốc rời khỏi nơi thị phi này, hạch nghề nghiệp trên cổ tay ông ta – Nhà Ảo Thuật đã kích hoạt, chuẩn bị hoán đổi bản thân đi nơi khác, không ngờ dấu vật tổ lại rơi lên người mình.

Người ta nói tinh thần khế ước, một lời hứa đáng giá ngàn vàng, nhưng cơ hội khế ước với thể dị dạng đỉnh cao, ai nỡ dễ dàng từ bỏ cơ chứ?

Họa si: AAA手抓饼批发师傅

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro