Chương 24
Chương 24 - Hoa lay-ơn
Nhật ký dừng ở đây nhưng không thấy ghi ngày tháng, rõ ràng vẫn chưa viết xong, có lẽ nó được chia làm hai trang.
Úc Ngạn vội vàng bỏ thêm một hạch phế vào trong rồi lấy được trang tiếp theo, nằm trên giường trong phòng ngủ nằm nghiêng đọc từng chữ.
...
Nước mắt như mưa rào dập tắt ngọn lửa giận dữ của anh ấy, chỉ còn lại những tia lửa yếu ớt trên đống than.
So với các bộ phận khác trong phạm vi nhận thức của mình, anh ấy thích dùng tay hơn. Đầu ngón tay như có sự sống, khi dịu dàng thì làm người ta không thể dừng lại, khi thô bạo thì làm mình sống không bằng chết.
Mình chỉ có thể ôm lấy anh ấy, mình không có chỗ nào để đi. Anh ấy cắn vào cổ mình, răng nhọn như dã thú muốn xé nát mình, nhưng đau đớn này không đáng kể so với nỗi đau trong lòng.
Trước đây mình cũng thường cố ý chọc giận anh ấy, nhưng anh ấy chưa bao giờ giận đến mức này, giống như một cô gái nhỏ trong kỳ kinh nguyệt, đến một thời điểm nhất định thì tính khí nóng nảy.
Trước kia mình chưa bao giờ đồng cảm với cảm xúc này. Khi mình làm tổn thương người khác, mình không cảm nhận được nỗi đau của họ. Anh ấy dùng nỗi đau tương tự để dạy mình những cảm xúc nhỏ xíu ấy, giống như dùng dòng nước để mình cảm nhận dịu dàng, dùng ngọn lửa để mình trải nghiệm bỏng rát.
Cuối cùng anh ấy dừng lại, ôm chặt mình vào ngực. Trái tim treo lơ lửng của mình cuối cùng cũng rơi xuống, vừa rồi mình đã nghĩ anh ấy bỏ mình rồi.
Anh ấy nhẹ nhàng vuốt ve mình, hỏi mình biết sai chưa.
Mình suy nghĩ rất lâu, đau đến nỗi tốc độ suy nghĩ cũng chậm lại.
"Chỉ khi em nghe lời anh mới thích em đúng không?" Mình yếu ớt hỏi anh ấy.
Xung quanh mình luôn có những điều khiến mình khó chịu, nếu có ai đó lắng nghe mình nói ra, mình nghĩ có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Nếu không có thì mình chỉ có thể tự tiêu hóa. Khả năng tiêu hóa của mình có hạn, cách xử lý mọi việc của mình cũng không phải là chịu đựng, mà là làm cho nguồn gốc khó chịu biến mất khỏi thế giới.
Anh ấy bị mình hỏi khó, ôm mình ngồi dậy, để mình ngồi đối diện trên đùi anh ấy. Vụng về dùng mu bàn tay lau nước mắt nơi khóe mắt mình, mặt đỏ bừng vì lúng túng, nhẹ giọng hỏi mình: "Em muốn anh làm thế nào đây."
Cuối cùng anh ấy cũng chịu hạ thấp tự ái thừa nhận lần đầu tiên chăm sóc trẻ con, sau đó khiêm tốn xin mình chỉ bảo.
Mình nghiêm túc nói với anh ấy, khi em biểu đạt sự căm ghét, hãy cùng chửi mắng với em chứ đừng uốn nắn em. Nhiều chuyện đúng sai không quan trọng, em cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình đúng. Em không quan tâm, em không sống dựa vào câu trả lời. Có những thù hận không nhất thiết phải trả, khi em biết có người đứng về phía em, em sẽ buông bỏ.
Anh ấy đặt đầu lên vai mình, im lặng rất lâu, cuối cùng đáp lại bằng giọng khàn: "Ừ."
Rõ ràng là anh ấy bắt nạt mình nhưng lại tỏ ra như bản thân bị tổn thương. Mình rất muốn trả lại tất cả những gì anh ấy vừa làm với mình, mạnh mẽ ép mặt anh ấy vào giữa hai bàn tay. Qua khe ngón tay có thể thấy dấu tay đỏ rực. Mình hôn anh ấy, khi hôn anh ấy luôn nhắm chặt mắt, mặt đỏ bừng không biết đặt tay ở đâu.
Anh ấy biết sai rồi, mình tha thứ cho anh ấy.
Ngày 20 tháng 11 năm M017
Cửa sổ đóng chặt, trong phòng lạnh lẽo, Úc Ngạn nhắm mắt nằm nghiêng trên gối, tay nắm nửa trang nhật ký. Khóe mắt không biết từ lúc nào đã ướt, cả người rút vào trong chăn lạnh, vai hơi run rẩy.
Hai bàn tay nhỏ len lén lút theo về mở khóa ba lô, leo lên đầu giường lặng lẽ nhìn Úc Ngạn hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng kéo một góc chăn chui vào. Tay phải đặt lên eo Úc Ngạn, tay trái đan xen với ngón tay Úc Ngạn, mang theo hơi ấm yên lặng làm bạn bên cạnh.
Cùng lúc đó Chiêu Nhiên cũng nằm nghiêng trên giường trong phòng ngủ, tay phải đặt trước ngực, duỗi thẳng tay trái như đang ôm một khoảng không. Tay trái đan xen với khoảng không đó. Tất cả các bàn tay gãy đều liên thông với xúc giác của Chiêu Nhiên, ý thức kết nối, hắn có thể cảm nhận được da Úc Ngạn lạnh buốt, khóe mắt ướt át.
Hiếm khi mất ngủ, hắn sờ tay lên điện thoại bên gối, gọi một số, ghi chú trong danh bạ là 'Anh Trai Ngốc'.
(Raw là "冤种", xuất phát từ phương ngữ vùng Đông Bắc Trung Quốc, ban đầu dùng để chỉ những người vì chịu uất ức mà buồn bã và phẫn uất. Ngày nay, trên mạng xã hội từ này thường được sử dụng để mỉa mai những người làm những việc ngốc nghếch, ngu ngốc.)
Chuông reo vài tiếng thì người bên kia mới nhấc máy. Gần nửa đêm, giọng người đàn ông bên kia điện thoại hơi mệt mỏi và ngạo mạn.
"Nói." Một chữ chào hỏi cố nén giận.
"Anh cả, em buồn chán nên gọi cho anh nói chuyện một lúc."
Đối phương im lặng một lúc lâu: "Cuối cùng cũng hiểu ra định từ bỏ thằng nhóc đó rồi?"
"Ừm không phải," Chiêu Nhiên cười hờ hững, "gần đây trong nhà vẫn tốt chứ? Sức khỏe thế nào?"
"..."
"Ồ đúng rồi, anh, anh biết em bao nhiêu tuổi không? Mấy ngày trước Ngạn Ngạn hỏi em, em không trả lời được, suýt chút nữa lộ tẩy luôn."
"Hừ, Ngạn Ngạn."
Chiêu Nhiên không từ bỏ, hỏi đến cùng: "Vậy hỏi đơn giản hơn, anh biết em bao lâu rồi?"
"Dù sao thì khi chú sinh ra anh đã biết chú rồi." Đối phương vò đầu, "Không có việc thì đừng quấy rầy anh."
"Có việc." Chiêu Nhiên nghiêm túc lại, nghiêm mặt nói, "Coi như em xin anh, để em thề lại lần nữa đi, anh, chỉ cần anh đồng ý với em, sau này anh nói gì cũng được."
"Ồ... lí do gọi là đây à." Người đàn ông cười khẩy, "'Không kể lại quá khứ với Úc Ngạn' là lời thề của chú. Anh chỉ phán xử công bằng."
"Anh ép em thề."
"Đều như nhau cả. Anh không muốn thấy chú phí thời gian vào một thằng nhóc điên, chú cũng đừng đến làm phiền anh nữa."
"Ồ," Chiêu Nhiên lười biếng nói, "Tình thánh còn biết dạy người khác làm người, còn ôm đầu bạn trai cũ không? Để bên gối chưa?"
Điện thoại vang lên tiếng vật cứng rơi xuống, là đầu lâu bị hất từ trên giường xuống đất sau đó lăn trên sàn nhà.
Đối phương mất bình tĩnh ngay lập tức, tức giận cúp máy.
Chiêu Nhiên thong thả đóng giao diện cuộc gọi, nhắn cho Úc Ngạn một tin nhắn, "Ngủ sớm, buổi thi viết ngày mai nhớ làm bài tốt, thi xong đón cậu."
Không đầy hai giây Úc Ngạn đã nhắn tin lại.
"Người phỏng vấn, anh có thể giúp tôi tìm vài hạch phế không?"
Chiêu Nhiên ngẩn ra: "Hạch phế?"
Úc Ngạn: "Đúng, là những cái đã dùng hết năng lượng."
Chiêu Nhiên: "Hạch phế cũng có chút phóng xạ, hạch phế từ vũ khí dị dạng trong công ty đều được tập trung tiêu hủy, có thống kê số lượng, thiếu một cái cũng không được. Cậu cần hạch phế để làm gì?"
Úc Ngạn: "Biểu cảm hệ thống [Cầu xin]"
Chiêu Nhiên nhìn biểu cảm hai tay chắp lại của hạt đậu nhỏ trên màn hình, bứt rứt nắm tóc, rồi đẩy tóc mái lên và bất đắc dĩ trả lời: "Để ngày mai đi làm tôi sẽ tìm cho cậu.'"
Úc Ngạn: "Biểu cảm hệ thống [Vui vẻ nhảy nhót]"
Chiêu Nhiên úp mặt vào gối, ném điện thoại sang một bên. Đến nửa đêm trong đầu hắn vẫn hiện lên cảnh Úc Ngạn ngậm cá khô nhảy tới nhảy lui.
-
Sáng thứ Hai Úc Ngạn thức dậy như thường lệ, vệ sinh cá nhân, đeo túi đeo vai vai, nhét thẻ căn cước Tàu Điện Ngầm vào túi rồi tùy tiện lấy một cây bút chì bấm, ra ngoài đi thi.
Không phải cậu không coi trọng kỳ thi chuyển chính thức cho thực tập sinh, dù sao bốn năm trước cậu cũng ra ngoài thi đại học như vậy.
Úc Ngạn lên tàu từ trạm gần nhất, đổi tuyến số bốn ở trạm Trang viên Pisa. Bài kiểm tra viết bắt đầu vào lúc 11 giờ trưa, nhưng vì tiện đường, Chiêu Nhiên bảo cậu xuống trạm Trang viên Pisa, đến kiểm tra một vòng Bệnh viện huyện Cổ đã bị phong tỏa điều tra, xác nhận không có dấu hiệu tạo thành phòng ảo rồi mới rời đi.
Vì người đầu dê đã gây thương vong cho con người ở Bệnh viện huyện Cổ, Bệnh viện huyện Cổ nằm ở phía nam thành phố Hồng Ly, được phân vào khu nam Hồng Ly dựa trên khu vực tuần tra của Tàu Điện Ngầm, cũng là khu vực phóng xạ dị dạng nghiêm trọng nhất ở căn cứ bồi dưỡng. Khả năng tạo thành phòng ảo ở đây cao hơn so với các khu vực khác.
Sau khi ra khỏi trạm tàu điện ngầm, Úc Ngạn đi theo tuyến đường trên bản đồ đến Bệnh viện huyện Cổ, đi qua một nhà máy bỏ hoang chất đầy ống thép, bỗng thấy ba người đeo huy hiệu bạc của Tàu Điện Ngầm đi tới từ phía không xa.
Nhìn huy hiệu có thể thấy họ thuộc Tổ Tuần Tra Thành Phố của Tàu Điện Ngầm, là cấp dưới của đội trưởng Nguyên Tiểu Oánh.
Ngoài ba người này còn có một cô gái đi theo sau họ không xa.
Cô gái ăn mặc thời trang hiện đại, mỗi vành tai đeo một con xúc xắc rỗng, xúc xắc quay nhanh theo bước chân cô. Cô lấy ra một cái bật lửa hình quân bài từ túi váy, bật ngọn lửa xanh lên châm điếu thuốc trên môi.
Úc Ngạn chú ý đến đặc điểm khác thường trên người cô, từ gốc đến đầu ngón út cả hai tay đều là màu bạc.
Tuần tra viên dẫn đầu liên tục liên lạc với đồng nghiệp qua bộ đàm, vẻ mặt nghiêm túc, có vẻ đang thi hành nhiệm vụ.
Một chiếc xe thùng đậu ở phía trái nhà máy bỏ hoang, sau xe phát ra tiếng sột soạt, từ góc nhìn của Úc Ngạn có thể thấy bóng người đang di chuyển, mơ hồ thấy vài người đang chuyển đồ lên thùng xe.
Ban đầu Úc Ngạn không liên hệ hai nhóm này với nhau, nhưng công nhân bốc xếp gần xe thùng bỗng chú ý thấy một người lạ trên con đường vốn vắng bóng người qua lại.
Một người đàn ông mặt sẹo cảnh giác nhìn Úc Ngạn, tay phải chậm rãi thọc vào trong áo như muốn rút súng.
Úc Ngạn giật mình, vội vàng núp sau góc tường, ra hiệu cho Tổ Tuần Tra trước mặt rằng ở đây có người.
Tuần tra viện lập tức tăng tốc về phía Úc Ngạn khi thấy có người lạ gần nhà máy bỏ hoang.
Mấy gã đàn ông đang chất hàng lên xe rất nhanh nhạy, nghe tiếng bước chân liền chia thành hai nhóm, ba người rút súng bảo vệ hai người còn lại ở bên trong, hai gã lực lưỡng bắt đầu điên cuồng ném hàng lên xe.
"Mau, Tổ Tuần Tra tới! Nhanh chuyển hàng lên xe!"
"Mẹ nó, vừa nãy có thằng nhóc nhìn chằm chằm vào chúng ta, chắc chắn là nó mật báo, để tao bắt được sẽ giết chết nó." Người đàn ông mặt sẹo nhổ nước bọt, "Đủ rồi, nhanh lên xe! Hai người theo tao chặn Tổ Tuần Tra."
Ba thành viên Tổ Tuần Tra nhận thấy tình hình, hạ giọng nói vào bộ đàm: "Phát hiện mục tiêu khả nghi ở khu nam huyện Cổ, sắp tiến hành bắt giữ, tổ hai chuẩn bị chặn đầu."
Cô gái đi cuối nhóm bỗng bước nhanh lên phía trước như một làn gió lao vút tới: "Để tôi! Nhiệm vụ thực tập chỉ còn thiếu một ngày, phải hoàn thành trước buổi thi trưa nay."
"Nặc Lan!" Một thành viên Tổ Tuần Tra lớn tiếng gọi tên cô gái, nghiêm khắc nói: "Cẩn thận có dân thường gần nhà máy! Không được làm bị thương người vô can!"
Nặc Lan không để ý, hóa thành tia chớp lao tới, tóc nhuộm đen trắng bay phấp phới, khi gần đến bức tường cô nắm ngón út tay trái rồi chậm rãi kéo ra như rút dao khỏi vỏ, ánh bạc lóe lên.
"Có dân thường? Vậy đánh cược xem có chém trúng không."
Một thanh kiếm laser bạc được rút ra từ ngón út tay trái, Nặc Lan vung tay, lưỡi kiếm sắc bén chém xiên từ gốc tường, một tia sáng bạc cắt qua góc tường, im lặng hai giây, giữa tường xuất hiện một vết cắt phẳng mượt chậm rãi trượt xuống, gạch đá rơi xuống đất, góc nhà máy sụp đổ ầm ầm.
Khói bụi tứ tán, Úc Ngạn lộ ra sau bức tường sụp đổ, cậu dựa lưng vào tường, cúi người mắt mở to nhìn tia laser chói lòa xẹt qua đầu, chỉ cần chậm một chút thì nửa cái đầu sẽ bị chém đứt ngay tại chỗ.
Ngón út của cô gái bị cụt, phần bạc chắc chắn là hạch dị dạng được gắn vào, khảm tận hai hạch, hơn nữa còn là hạch cấp bạc.
Kỳ thi chuyển chính thức này còn phần thắng hả?
Artist: 佛系泡着普洱d...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro