Chương 43: Là vị chanh bạc hà

Chương 43: Là vị chanh bạc hà

Sau khi TLG khóa Senna cả khán đài bùng nổ.

Một phút trước, khi Nguyên Dương hỏi Giang Thời trận này muốn chọn tướng gì, Giang Thời không hề do dự mà trả lời ngay:

"Senna."

Cậu không cho rằng có vị tướng nào có thể khắc chế được Senna.

Giữa các vị tướng vốn không tồn tại quan hệ khắc chế thật sự, thứ bị khắc chế là bản thân tuyển thủ.

Nguyên Dương im lặng một lúc mới mở miệng: "Time, đây là trận đấu đầu tiên của cậu."

Ý tứ trong lời, nếu Giang Thời chọn bừa mà thua, người chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là cậu.

Huống hồ vừa rồi còn nói ra bài phỏng vấn ngông cuồng như thế trước trận.

"Em biết." Giang Thời nhìn vào đội hình đối phương mím môi: "Em có thể đánh."

Nguyên Dương còn định khuyên thì Tạ Tự mở miệng: "Có thể chọn."

Tạ Tự nói: "Không thua được."

Dù giọng anh bình thản nhưng sự tự tin toát ra một cách vô hình lại khiến mọi người trong đội đều như được tiếp thêm sức mạnh.

Triệu Cửu: "Tiểu Thời muốn chọn thì cứ chọn đi, anh có thể lên đồ chống chịu hơn, giai đoạn giữa và cuối trận vẫn đánh được."

Du Hồi: "Rừng bên kia chắc chắn không dám."

Khương Lạc Lạc do dự một thoáng rồi nghiến răng nhượng bộ: "Em có thể để Tiểu Bạch Mao ăn ké lính của em, ăn no rồi đánh nhau mới dễ."

Những lời này không phải vì nuông chiều Giang Thời mà để cậu tùy hứng, mà là vì họ hiểu rõ thực lực của cậu.

Nguyên Dương nhìn bọn họ người nào người nấy đều hừng hực khí thế, vốn là người phụ trách quản lý các trận đấu cũng bị lây cảm xúc, dở khóc dở cười: "Chọn, chọn, chọn hết đi!"

Bọn họ TLG lại sợ Wind chắc!

Đội hình được khóa, nhiệt độ phòng livestream chính thức tăng gấp đôi.

【Tôi nhìn nhầm không vậy? Thời buổi này còn có người dùng Senna để đánh chuyên nghiệp à?】

【Không phải xạ thủ phép mới là khắc chế mạnh nhất của Senna sao? Sao cậu ta ở lượt thứ năm rồi mà vẫn dám khóa con này vậy?】

【Xạ thủ bên TLG chưa thoát khỏi thân phận "người chơi thuê" à? Tưởng đây vẫn là mấy trận bạch kim ở ao cá cũ chắc?】

【An bỏ tiền cho TLG à? Cái kiểu tặng điểm lộ liễu thế này.】

【Tặng cái gì mà tặng, Du Hồi trực tiếp chọn tướng đi rừng carry đấy. Nếu tôi nhớ không nhầm vị tướng này của anh ta có tỉ lệ thắng đến 90% trên sàn đấu.】

【Tôi bổ sung thêm: Back và Xu đều chọn tướng carry, cộng lại tỉ lệ thắng trên đấu trường chuyên nghiệp là 100%, chưa từng thua.】

【Tôi hiểu rồi, hoặc là đường dưới của TLG bị nghiền nát, hoặc là rừng–hỗ của họ nghiền nát bên kia, chỉ xem bên nào sụp nhanh hơn thôi!】

Sau khi Time chọn xong Senna phòng livestream tràn ngập giọng điệu mỉa mai, châm chọc rằng TLG đến cả khả năng phán đoán cơ bản cũng mất rồi, mù quáng hùa theo AD mới.

Thế nhưng, sau cấp bốn đường dưới nổ ra First Blood.

【TLG–Time đã hạ gục Wind–An】

【First Blood】

Cú tát này đến quá nhanh, màn hình bình luận khựng lại một giây sau đó bùng nổ cuộn lên như điên.

【???Không phải chứ! Senna lấy được first blood? Mắt tôi mờ đến mức này rồi à?】

【Vãi chưởng, xạ thủ này né chiêu cuối của đối phương kiểu gì vậy, né chiêu ảo diệu thật sự?】

【Chiêu hai dùng như Kim Thân (*) á? 6 ghê.】

(*) 金身: Kim Thân: ở đây mọi người có thể hiểu là hiệu ứng bất tử tạm thời

【Tốc biến bắn tên Đại Băng Tiễn ăn mạng ngầu thật sự, xạ thủ này là ai vậy! TLG mời từ Hàn về à?】

【Không phải từ Hàn, chỉ đường sang Weibo của T bảo, @TLG-Time, mọi người rảnh thì qua follow nhé~】

Không chỉ bình luận viên đang khen, ngay cả Khương Lạc Lạc cũng sốc: "Tiểu Bạch Mao, cái pha tốc biến kết liễu vừa rồi của cậu đúng là quá đỉnh đó!"

Du Hồi vốn định xuống hỗ trợ đường dưới, thấy tình hình như vậy thì thừa thế cùng Xu xâm nhập rừng đối phương.

Cách xa tận trên đường trên Triệu Cửu cũng không nhịn được mà khen: "Đẹp lắm."

Giang Thời vẫn giữ giọng bình thản: "Tạm được."

"An không còn tốc biến, lát nữa có thể băng trụ."

Nói xong, cậu liên tục đổi màn hình sang góc nhìn của Xu. Lúc này, Xu đã cùng Back đi vào rừng đối phương ăn bãi sói nhỏ.

Bị Giang Thời bám riết xem trộm màn hình, động tác của Xu khựng lại một chút, rồi trong game ấn vào avatar của Giang Thời, "Rất lợi hại."

Khóe môi Giang Thời không kìm được khẽ cong lên, cuối cùng cũng thôi không nhìn sang nữa, chuyên tâm farm lính.

Trái ngược với sự thoải mái của Giang Thời, An tức đến đỏ cả mặt, nhưng chỉ có thể nén giận giải thích với đồng đội: "Vừa nãy là do tôi quá tự tin, dọn lính xong trạng thái không tốt, tôi không nên lao lên."

Trước cấp 4, hắn khác hẳn thường ngày ép Time phải đánh trong thế bị đè, số lính ăn được cũng nhiều hơn đối phương, nỗi bực dọc trước đó ở khoảnh khắc này được trút ra khó tránh khỏi có chút phồng lên, muốn khi lên cấp 4 cho đối phương nếm thử mùi vị.

Thế nhưng, hắn không ngờ Giang Thời đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, ngay khoảnh khắc động tác tụ chiêu cuối của hắn vừa dứt, đối phương liền dùng một pha di chuyển quái dị né đi phần lớn sát thương, trực tiếp phản công lại.

Cuối cùng còn để cậu tốc biến làm màu rồi kết liễu hắn.

Khoảnh khắc đó, xuyên qua tai nghe hắn ta đều nghe rõ tiếng hét vang lên phía dưới.

An nghiến răng: "Ván này tập trung đánh, đối phó hắn rất đơn giản thôi."

Ổn định farm được gần mười phút, đội Cuồng Phong rốt cuộc cũng bắt đầu hành động.

Một pha ba đánh một, rừng và hỗ trợ của Wind đều dồn xuống đường dưới, An và Time bề ngoài vẫn đang yên ổn dọn lính.

Giang Thời nhìn động tác đối phương bước lên một bước, khẽ nhướng mày gửi đi một biểu cảm dấu hỏi.

Sau đó lùi về dùng kỹ năng một thăm dò về phía bụi cỏ bên trái phía trước.

Trong lòng An lập tức an tâm, hắn ta vốn luôn lo bụi cỏ đó có phục kích, giờ có thể chắc chắn đối phương không có hỗ trợ tới.

Hắn không chút do dự ra hiệu cho đồng đội lao lên.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc ba người chuẩn bị nhào lên, Giang Thời bấm chiêu 2 miễn dịch né tránh phần lớn sát thương, rồi tốc biến thoát ra khỏi vòng giao tranh.

Ba người kia ngoài một kỹ năng chỉ định trúng khiến Giang Thời mất nửa thanh máu, những chiêu khác đều hụt hết.

Ngay sau đó, từ bụi cỏ mà Giang Thời đã dùng kỹ năng dò trước đó bộ đôi rừng hỗ trợ của TLG nhảy ra, Xu tốc biến mở giao tranh, ba người đã xả hết kỹ năng đành hoảng loạn bỏ chạy, xạ thủ đối phương ngã xuống chỉ còn hỗ trợ chạy thoát.

Bình luận viên nam tròn mắt: "Hả? Trong tình huống chắc chắn phải chết như vậy Time làm sao trốn thoát được? Tôi cảm giác dù có giữ sẵn tay trên phím tốc biến cũng không kịp phản ứng ấy chứ!"

"Cái pha dùng kỹ năng 1 dò bụi cỏ nhà mình mai phục cũng quá tính toán rồi!"

"Không chỉ thế, cậu còn tung ra một bộ combo đánh cho An tụt xuống dưới nửa cây máu!"

Bình luận viên nữ chần chừ: "Tôi cảm giác cậu ấy giống như đã biết trước đối phương phục kích rồi."

Chuyện Time trong trận thích dùng biểu cảm nhỏ để trêu chọc vốn chẳng phải bí mật, thế nhưng ván này Time như thể đã thu liễm đi nhiều, ngoại trừ biểu cảm [Cảm ơn nhé] khi hạ được first blood của An, sau đó vẫn luôn rất yên lặng.

Mãi đến vừa rồi cậu mới gửi một biểu cảm nghi vấn.

"Vậy thì, cái biểu cảm đó chính là mồi nhử để kích thích đội Cuồng Phong sao?" Bình luận viên nam dở khóc dở cười, "Tâm tư này nắm bắt chuẩn quá rồi."

Khoảnh khắc then chốt mà bị chọc tức, An người đã nhịn gần mười phút tất nhiên không thể ngồi yên.

Nhưng vừa nói xong nữ bình luận viên lại nhất thời không tiếp lời.

"Có chuyện gì vậy?"

Nữ bình luận viên ngập ngừng một chút, "Thật ra tôi đã xem buổi phát sóng đầu tiên của Time, lúc đó cậu ấy cũng đấu với An một ván."

Nam bình luận viên lập tức bị gợi lên hứng thú, "Đừng có úp mở nữa, khán giả bên dưới còn đang chờ kìa!"

Nữ bình luận viên im lặng một lúc rồi mới mở miệng: "Ván đó cách đánh rất giống."

Bình luận trong phòng phát sóng chính thức cười ầm lên.

【Có may mắn xem buổi phát sóng đầu tiên, nên vừa rồi thấy hai người giả vờ ăn lính tôi đã biết rồi.】

【Hahaha, tôi thật sự cười muốn chết, An sao lại có thể vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ chứ!】

【Lần đó An bốn người đi bắt hai, kết quả lại bị Time và Xu phản công một lần quét sạch.】

【Lịch sử quả nhiên giống nhau đến kinh người.】

【Ngã một lần phải rút kinh nghiệm.】

【T Bảo đúng là biết giả bộ, cái chiêu soi bụi đó cười chết mất.】

【Được rồi được rồi, bây giờ Time bùng nổ rồi!】

【Mấy kẻ anti bảo đường dưới TLG sụp đổ đâu, ra đây nói đi!】

Không ai ngờ rằng TLG không phải từ đường dưới bắt đầu thất thế, mà ngược lại chính từ đường dưới xé toạc một lỗ giành lấy ưu thế.

Từ đó rừng của Wind hoàn toàn bị chiếm, tầm nhìn tối đen như mực, kinh tế của Giang Thời đứng đầu toàn trận, cậu giết đến mức "siêu thần", chưa đến nửa tiếng đã kết thúc trận đấu.

Trận đấu này khiến lượng người theo dõi Weibo của Giang Thời tăng gần mười vạn.

Trong giờ nghỉ giữa trận, An bị Giang Thời giết đến mức mặt mày tái mét, lúc xuống bậc thang bất ngờ trượt chân, suýt nữa ngã chổng vó trước mặt khán giả.

Dưới khán đài vang lên một tràng cười ồ, Giang Thời theo phản xạ quay sang nhìn, nhưng ngay giây sau chính cậu cũng trượt chân, may mà được người bên cạnh đỡ kịp không để lộ ra dáng vẻ khó coi.

Tạ Tự buông cánh tay đang đỡ cậu ra, nói: "Đi cho cẩn thận."

Giang Thời nhìn bậc thang còn sợ hãi trong lòng, liền kéo vạt áo của Tạ Tự: "Vậy em đi theo đội trưởng."

Khi ánh đèn nhấp nháy, bậc thang đúng là rất khó nhìn rõ.

Tạ Tự nhìn ống tay áo mình bị kéo đến suýt tụt xuống nhưng không từ chối.

Thời gian nghỉ mười phút, mọi người ăn chút gì đó, còn Giang Thời thì cầm bình giữ nhiệt của Tạ Tự tu một ngụm lớn nước mật ong.

Trước khi lên sân khấu Giang Thời không nhịn được hỏi: "Em có thể đổ nước này vào chai nước suối mang lên được không?"

"Tiểu Bạch Mao, trong bình của đội trưởng có bỏ thuốc mê à mà cậu mê thế?" Khương Lạc Lạc ghé lại nhìn vào trong cốc, ngửi thấy mùi ngọt của mật ong ngạc nhiên reo lên: "Là nước mật ong! Cho tôi uống ngụm."

Hắn vừa định đưa tay nhận Giang Thời đã lùi lại một bước vặn chặt nắp bình: "Chỉ còn một ít thôi, tôi muốn để lại uống sau khi trận tiếp theo kết thúc."

Khương Lạc Lạc biết mình không thể giành được cái bình từ tay cậu bèn quay sang nhìn Tạ Tự, vẻ mặt đáng thương nói: "Đội trưởng, em cũng muốn uống nước mật ong."

Công bằng và chính trực như Tạ Tự chắc chắn sẽ không thiên vị đâu!

"Em ấy đang bị ốm." Tạ Tự nhận lấy cái bình từ tay Giang Thời đặt lên bàn, "Đừng tranh với em ấy."

Giang Thời nhân cơ hội khẽ ho một tiếng, trông yếu ớt hơn hẳn so với Khương Lạc Lạc đang cố tỏ ra đáng thương.

Khương Lạc Lạc: "."

Quan hệ giữa người đi rừng và hỗ trợ đang lâm nguy!

Ván thứ hai, đội Cuồng Phong cuối cùng cũng cấm vị tướng Senna của Giang Thời, sau đó tự tay chọn xạ thủ "Toả Liên" tướng được mệnh danh là "Tiểu Senna".

"Toả Liên" tuy không có khả năng bùng nổ mạnh như Senna nhưng sát thương cuối trận không hề yếu, thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong đấu trường.

【Chậc chậc, vẫn chưa bị đánh cho phục à?】

【Theo tôi thấy, dù là Senna hay Tiểu Senna cũng đều là tướng "cống rãnh", An trước đây cũng từng chơi vài lần, nếu không có Xu gánh chắc giờ bị đánh nát thành mảnh tướng rồi.】

【An lấy đâu ra tự tin thế? Thấy Time bên kia biểu diễn một pha liền tưởng mình cũng làm được à?】

【Ván này TLG chỉ cần chọn một xạ thủ kiểu bùng nổ đánh giao tranh, phối hợp với Xu đè nhịp đầu trận là chắc thắng.】

【Thêm một phiếu, tôi nhớ AD này giỏi nhất là chơi xạ thủ kiểu sát thủ.】

Giữa lúc đạn mạc trên màn hình nổ ra tranh luận rầm rộ, Giang Thời khóa vị tướng——

Miller, vị tướng mà An đã dùng ở ván trước.

Trong nhà thi đấu bỗng chốc im lặng một giây, mọi người dường như đều nghe thấy tiếng bạt tai vang lên trên mặt An.

Ngay giây tiếp theo, khán đài bùng nổ.

Khí thế đối đầu gay gắt thế này bọn họ đã lâu lắm rồi chưa được thấy.

Phòng livestream lại càng náo nhiệt hơn.

【Vãi chưởng, xạ thủ mới của TLG đúng là điên thật đấy!】

【Đây là coi trận đấu như trò trẻ con vì thù riêng à?】

【Người ở trên đừng có dẫn hướng dư luận bừa, chọn tướng không phải chỉ mình Time quyết định, huấn luyện viên TLG vẫn đang đứng sau quan sát, người ta còn chưa nói gì mà ông đã tỏ ra hiểu biết lắm rồi?】

【Gọi là thù riêng cái gì, nếu không phải vì An cái tên phản bội đó thì giải mùa Hè năm ngoái TLG đâu có thua thảm thế? Tôi nói thật, hai đội gặp nhau mà không lao vào đánh nhau luôn là may rồi.】

【An thì sao chứ? Đúng là cậu ta không thể hiện tốt ở giải mùa Hè, nhưng ai có thể luôn giữ trạng thái đỉnh cao mãi được?】

【Ai bênh An thế, mù à? Đó mà gọi là trạng thái không tốt sao? Đến Meituan cũng chẳng giao hàng nhanh bằng cậu ta đâu :)】

【Cãi nhau cái gì nữa? Tỷ lệ thắng khi Time dùng Miller trong xếp hạng đơn là 89%, ông không biết chơi thì đừng cho rằng người khác cũng thế, OK?】

【Con trai ngốc nhà tôi đúng là hơi kiêu thật, nhưng thực lực thì có thật, đừng đem mấy xạ thủ rác rưởi kia ra so sánh với nó.】

Rất nhiều người đã chụp ảnh màn hình huy hiệu Miller top server của Time rồi làm thành biểu cảm gửi lên kênh công cộng.

Trong khi phòng livestream đang nóng rực thì tại hiện trường cũng không kém, sau khi hai bên xác định đội hình đạo diễn rất "có ý" lia ngay ống kính đến An.

Sắc mặt An đen như đáy nồi, hàm răng nghiến chặt, vì dùng sức quá mạnh mà trên mặt lộ rõ cả đường nét gân guốc, đủ thấy cơn tức của hắn ta không hề nhẹ.

"Các cậu đoán xem, bây giờ An có biểu cảm gì?" Khương Lạc Lạc không sợ chuyện lớn liền mở miệng nói, "Đoán chừng mắt hắn ta đỏ luôn rồi, nếu Tiểu Bạch Mao ở trước mặt tám phần là hắn ta đấm thẳng một cú qua đó."

Giang Thời uống một ngụm nước khoáng trước mặt, nói: "Tôi đánh lại mười cú."

Nước ấm để lâu đã nguội, cậu chỉ uống một ngụm nhỏ rồi vặn nắp lại, nói xong không nhịn được ho khẽ vài tiếng.

Cuộc đối thoại giữa hai người khiến Nguyên Dương nghe mà tim nhảy thình thịch, lập tức quay sang nói với nhân viên: "Xin lỗi nhé, hai tuyển thủ chỉ đang đùa thôi! Khi công bố đoạn ghi âm nội bộ làm ơn cắt bỏ đoạn này giúp."

Nói xong hắn liền cảnh cáo hai người qua mic: "Đừng nói linh tinh nữa."

Triệu Cửu nghe vậy liền lập tức đổi chủ đề: "Lần này An trách oan Tiểu Thời rồi, đúng là trùng hợp thật."

Kiểu đội hình này bọn họ cũng từng luyện qua, Khương Lạc Lạc chơi pháp sư thiên về hỗ trợ, sát thương phép không đủ, để Giang Thời bù vào là rất hợp lý.

Giang Thời nghe vậy gật đầu, vẻ mặt vô tội.

Khương Lạc Lạc: "Đừng có giả vờ, cậu thấy bên kia chọn Tiểu Senna liền nói thẳng là muốn chơi Miller, lúc đó đội hình còn chưa ra cơ mà!"

Nói đến đây Nguyên Dương bỗng nhìn sang Tạ Tự một cái.

TLG xưa nay luôn ưu tiên chọn vị trí hỗ trợ cho Xu, vốn dĩ Tạ Tự còn đang cân nhắc giữa vài tướng, sau khi Giang Thời mở miệng anh liền nhanh chóng xác định tướng mình chọn.

Nguyên Dương dựa theo những tướng hai bên đã chọn mới quyết định chốt đội hình này.

Giờ nghĩ lại, chẳng lẽ Tạ Tự là cố ý sao?

Chỉ là, bất kể lý do thế nào đội hình này quả thật rất phù hợp, cũng dễ đánh thắng đối thủ.

Ván này Wind không còn tấn công mạnh đường dưới nữa, mà để rừng và hỗ trợ cùng di chuyển, hỗ trợ đường giữa rồi xâm nhập rừng, để An chịu áp lực.

Thế nhưng, họ rõ ràng đã xem nhẹ độ vững chắc của rừng TLG và đánh giá quá cao năng lực của An.

Khương Lạc Lạc lập tức bỏ đường, đi hỗ trợ đường dưới.

"Ao ao ao, Tiểu Bạch Mao, tôi khống chế hắn ta rồi, cậu mau lên đi!" Khương Lạc Lạc gào loạn trong mic, "Hắn ta còn dám quay đầu nhìn cậu, đúng là không đặt tiểu thúc của cậu là tôi đây vào mắt mà!"

Sau khi vượt trụ hạ được An Giang Thời không nhịn được mà vặn nhỏ âm lượng tai nghe.

Giọng Khương Lạc Lạc thật sự quá chói tai.

Lúc này, Xu và Back đã chiếm xong tầm nhìn ở khu bùa xanh của đối phương, Xu mở miệng nói: "Dọn xong lính thì qua rừng bọn họ, bùa xanh còn mười giây nữa là làm mới."

Tạ Tự còn nắm rõ thời gian làm mới của từng bãi quái rừng bên Wind hơn cả người đi rừng của họ. Là người đi hỗ trợ, anh không chỉ bảo vệ đồng đội mà còn mở tầm nhìn, ghi nhớ thời gian làm mới từng bãi quái của đối phương để chuẩn bị cho lần xâm nhập tiếp theo.

"Để Time lấy bùa xanh, em ấy tốn năng lượng nhanh."

Nghe vậy, Giang Thời còn chưa dọn xong con lính cuối cùng đã nhường cho Khương Lạc Lạc rồi lập tức chạy đến bên cạnh Xu, không quên chỉnh lại âm lượng tai nghe.

Vì Xu, cậu sẵn sàng chịu đựng tiếng ồn mà Khương Lạc Lạc tạo ra.

Mười lăm phút sau, người đi rừng bên Wind chưa ăn được một bãi quái nào. Mỗi lần vào rừng, không chỉ trống trơn mà còn bị cặp đôi đường dưới xuất hiện từ đâu đó xông ra đánh hội đồng.

Hai mươi lăm phút, ba trụ cao của Wind đều bị phá, chênh lệch kinh tế gần mười nghìn.

Ba mươi lăm phút, nhà chính nổ tung.

TLG thắng áp đảo Wind 2-0, giành chiến thắng trong trận đầu tiên.

Tiếng hét vang dội khắp khán đài, trong tiếng hoan hô của khán giả TLG tiến lên bắt tay với các tuyển thủ Wind.

Trên đường đi Giang Thời thật sự không nhịn được ho, liền lấy từ trong đồng phục ra một viên kẹo ngậm họng cho vào miệng.

Hai bên tuyển thủ bắt tay, đến lượt Giang Thời bắt tay với An, cậu nhìn ánh mắt oán hận của đối phương đầu lưỡi đẩy viên kẹo sang một bên, hơi nghiêng đầu hạ giọng nói: "Cần tôi gửi cho cậu khóa dạy của Miller và Senna không? Giá hữu nghị 999, tôi gói cả hai gửi luôn cho cậu nhé? Đảm bảo trình độ của cậu tiến bộ vượt bậc~"

An: "?"

Ban đầu hắn ta còn không hiểu Giang Thời đang nói gì, nhưng khi thấy độ cong tinh tế nơi khóe môi đối phương hắn ta bỗng nhớ ra, trước trận đấu hắn ta đã cùng đồng đội chế giễu rằng Giang Thời trước đây chỉ là người chơi thuê và bán khóa học...

Hắn ta vừa định phản kích thì Giang Thời lại như đột nhiên mất hứng, nói: "Thôi, có cho cậu xem chắc cậu cũng chẳng hiểu nổi."

Nói xong, cậu buông tay ra khỏi cái bắt tay, lau nhẹ vào ống quần rồi chạy nhanh theo Tạ Tự phía trước, lẩm bẩm: "Đội trưởng, đợi em với."

Mọi người thu dọn thiết bị ngoại vi chuẩn bị rời sân, Tạ Tự nhìn sang Giang Thời: "Em là MVP, lát nữa theo nhân viên vào hậu trường nhận phỏng vấn."

Giang Thời gật đầu.

Nguyên Dương chợt nhớ ra điều gì đó nghiêm túc nói: "Trả lời cho đàng hoàng, không được nói móc nói mỉa gì hết!"

Giang Thời chỉ ừ một tiếng, rõ ràng không nghe vào tai.

Nguyên Dương đau đầu vô cùng, còn chưa kịp nói thêm gì thì đã thấy Khương Lạc Lạc đang vui sướng chạy về phía phòng nghỉ, liền lập tức đuổi theo sau vừa chạy vừa thấp giọng quát: "Khương Lạc Lạc! Cậu giữ hình tượng chút đi, fan còn đang nhìn đấy!"

Khi rời sân, họ là người ở gần khu khán giả nhất.

Nghe vậy, Giang Thời theo phản xạ liếc xuống dưới sân khấu, ánh đèn trên sân khấu quá chói, cậu chỉ có thể thấy những ánh đèn cổ vũ lấp lánh bên dưới.

Tuy cậu không nhìn rõ fan nhưng người bên dưới lại thấy cậu rất rõ, đồng loạt hô lên—

"T Bảo cố lên!"

"Thằng nhỏ ngốc, cậu đẹp trai quá!"

"Ba yêu con!"

Giang Thời: "..."

Thôi vậy, cậu chẳng có gì để nói với đám "nghịch tử" đó cả.

Giang Thời không biểu cảm mà cắn vỡ viên kẹo cứng trong miệng rồi đưa tay vào túi lấy thêm một viên nữa. Cậu dừng lại, cúi đầu hướng về phía ánh sáng tìm phần răng cưa trên vỏ kẹo, vừa định xé ra thì bên cạnh vang lên giọng của Tạ Tự:

"Lát nữa còn phải phỏng vấn, không được ngậm kẹo khi nói chuyện."

"Nhưng mà——" Giang Thời đưa tay chìa viên kẹo đã được xé ra cho Tạ Tự xem, "Em mở rồi mà."

"Vậy thì để em ăn nhanh chút, kẹo này cũng ngon, đừng lãng phí."

Giang Thời chỉ muốn nhanh chóng giải quyết rồi rời khỏi đây cùng Tạ Tự.

Cậu chỉ đứng đây một lát thôi mà tai gần như sắp nổ tung vì tiếng la hét của fan bên dưới.

Toàn là những tiếng gọi Tạ Tự chồng ơi vang dội.

Ồ, xen giữa đó cũng có fan của cậu.

Phổi của fan cậu đúng là tốt thật, mấy tiếng gọi "Tiểu Bạch Mao" và "thằng nhỏ ngốc" nổi bật hẳn trong đám hò reo.

Thế nhưng còn chưa kịp ăn viên kẹo đó cậu đã nghe Tạ Tự hỏi:

"Vị gì thế?"

Tạ Tự đứng phía trước hơi cúi đầu, bóng của anh vừa khéo bao trùm lấy Giang Thời. Cậu ngẩng mắt lên là có thể thấy rõ gương mặt của anh.

Ngũ quan rõ ràng, đường nét sâu sắc, có lẽ vì vừa giành chiến thắng trong giọng nói của Tạ Tự mang theo nụ cười lười nhác mà nhẹ nhàng, như một chiếc cọ nhỏ khẽ gãi qua tim Giang Thời.

Từ góc độ này chỉ cần hơi kiễng chân một chút, Giang Thời liền có thể chạm tới cằm của Tạ Tự.

Khoảnh khắc ấy, âm thanh xung quanh như thủy triều rút đi, cậu chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập —

Thình thịch.

Nhanh và mạnh đến mức rối loạn.

Vị xạ thủ thiên tài vừa rồi còn tung hoành ngang dọc trên sân khấu giờ lại đỏ mặt mất hết khí thế.

"À——hình như là bạc hà." Giọng Giang Thời chậm nửa nhịp, cậu cúi đầu định nhìn xem trên vỏ kẹo có ghi vị hay không.

Nhưng còn chưa kịp nhìn, Tạ Tự đã chậm rãi mở miệng: "Là vị chanh bạc hà."

Giang Thời cẩn thận cảm nhận lại mùi vị trong miệng, "Ồ, đúng rồi."

Đầu lưỡi cậu cuộn lấy những mảnh vụn kẹo còn sót, rồi ngẩng đầu nhìn Tạ Tự:

"Anh có ăn không?"

Ánh mắt Tạ Tự dừng lại trên đôi môi đỏ ửng của cậu, một lúc lâu không nói gì.

Không biết có phải vì tối qua vừa xem đoạn phim có cảnh hôn chuyển kẹo hay không mà đầu óc Giang Thời lập tức nghĩ lệch đi, vội vàng giải thích với tốc độ nhanh như bắn súng: "Em không có ý nói là viên trong miệng em đâu!"

Cậu đưa viên kẹo trong tay lên ngang miệng Tạ Tự, ngẩng đầu, hai tai đỏ bừng: "Là viên này."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro