Chương 27: Thống khổ cùng khát vọng
Chương 27: Thống khổ cùng khát vọng
Sự trầm lặng như ngọn lửa nhỏ cuối cùng của nồi canh thịt hầm, chậm rãi và âm ỉ từng chút một nấu cạn lý trí còn sót lại.
Ngón tay Úc Tiêu Niên siết chặt trong lòng bàn tay như thể anh đang bóp chính trái tim ướt át và thấp thỏm của mình, mồ hôi chảy ra thấm ướt vạt áo.
Khát vọng cuộn trào dữ dội giữa tiếng huyên náo bên tai, anh chịu đựng cơn dày vò, lặng lẽ chờ đợi phán quyết giáng xuống.
"Úc Tiêu Niên."
Giọng Giang Vãn Lâu lạnh lẽo như băng, đột ngột ném vào dòng nước sôi sục, mang đến một thoáng tĩnh lặng ngắn ngủi.
Cậu đỡ lấy sau gáy Alpha, bàn tay chậm rãi trượt xuống, áp sát vào chỗ gáy nóng rực của đối phương.
Nhiệt độ trong phòng ngày càng tăng, bàn tay Beta đã sớm được làm ấm, không còn sự lạnh lẽo như thường ngày. Nó dán vào tuyến thể, mang đến cảm giác tê dại như bị điện giật, khiến Úc Tiêu Niên không kìm được mà rùng mình.
Khác với tuyến thể của Beta sau khi héo mòn gần như không có cảm giác tồn tại, tuyến thể của Alpha lại sống động và nhô ra, đập mạnh trong lòng bàn tay cậu.
Là một trong những bộ phận yếu ớt nhất của Alpha, bị người khác nắm trong tay vuốt ve, lưng Úc Tiêu Niên không khỏi căng cứng.
"Ah."
Một tiếng rùng mình khiến hàm răng va chạm, phát ra tiếng động rất nhỏ. Dù rất khẽ, nhưng vẫn không lọt khỏi tai Giang Vãn Lâu.
Giang Vãn Lâu lạnh lùng ra lệnh: "Nói chuyện."
"Tôi,"
Alpha miễn cưỡng há miệng, nhưng rồi lại nuốt vào, cổ họng nghẹn lại, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào có ý nghĩa.
Giang Vãn Lâu mỉm cười, ngón cái di chuyển, ấn vào yết hầu đang không ngừng nhấp nhô của Úc Tiêu Niên.
Hô hấp và mạch máu hoàn toàn bị cậu kiểm soát. Úc Tiêu Niên một bên nhẫn nhịn phản kháng, một bên lại dâng lên sự hưng phấn khó lý giải.
Hơi nóng từ sâu trong cơ thể đốt cháy sợi dây lý trí. Ý thức anh hỗn loạn, mơ hồ, chỉ biết nhìn thẳng vào Beta mà không thể phát ra nửa lời.
Giang Vãn Lâu hỏi: "Tôi là ai?"
Yết hầu nhấp nhô dưới ngón cái. Trong bóng tối, Giang Vãn Lâu không nhìn rõ mặt Úc Tiêu Niên, nhưng có thể đoán được lúc này Alpha chắc chắn đang run rẩy, môi hé mở, răng nanh khẽ ngứa ngáy.
"..."
"A," Giang Vãn Lâu tùy tiện thở dài, buông lỏng tay, việc tách ra đột ngột mang đến cảm giác lạnh lẽo.
"Hoàn toàn bị ngốc rồi sao?"
Úc Tiêu Niên lập tức phản bác: "Không."
Alpha trong kỳ mẫn cảm thường thể hiện ý thức lãnh địa cực kỳ mạnh. Họ trở nên táo bạo, dễ giận dữ, có tính tấn công cao. Nhưng Úc Tiêu Niên lại khác. Trừ thân nhiệt nóng rực và những thay đổi rõ rệt của cơ thể, anh gần như không có bất kỳ điểm nào khác biệt với bình thường.
Khuôn mặt tuấn tú vẫn lạnh lùng, không có quá nhiều thay đổi cảm xúc. Nhưng đôi mắt, đồng tử và cử chỉ cơ thể, so với lời nói và biểu cảm, lại thành thật hơn.
"Cậu là Giang Vãn Lâu." Anh nói.
Chữ cuối cùng vừa thốt ra, lưỡi anh liếm qua chiếc răng nanh đang ngứa ngáy. Úc Tiêu Niên không thể tránh khỏi sự nôn nóng. Anh như một con hổ bị đói mấy ngày mấy đêm. Bữa tiệc đang ở ngay trước mắt, mỗi lần hô hấp, mỗi lần chớp mắt, đều như đang dụ dỗ anh.
Dục vọng bạo ngược đạt đến đỉnh điểm. Anh khó chịu, nặn ra vài tiếng rên rỉ từ cổ họng.
Mỗi tế bào trong cơ thể đều đang gào thét khao khát được thỏa mãn. Nhưng dựa vào ý chí mạnh mẽ, anh vẫn không có bất cứ hành động nào.
Cơ thể anh không đeo vòng ức chế, nhưng linh hồn lại vẫn bị trói buộc.
Một rung động nhẹ len lỏi trong thần kinh, truyền lại tín hiệu hứng khởi, khiến Giang Vãn Lâu chậm rãi nhếch khóe môi: "Hôn tôi."
"!"
Trong bóng tối, Giang Vãn Lâu thậm chí không nhìn rõ Úc Tiêu Niên đã hành động như thế nào, chỉ biết ngay khoảnh khắc lời nói vừa dứt, cằm cậu đã va phải một đôi môi mềm mại, sau đó lại truyền đến một cơn đau.
"Ách."
Cậu khẽ hừ một tiếng, nắm lấy mái tóc ướt mồ hôi của Úc Tiêu Niên, nửa cưỡng ép anh ngẩng đầu.
"Còn nói là không bị ngốc?"
Giang Vãn Lâu xoa xoa chiếc cằm đang âm ỉ đau, cúi đầu, chủ động hôn lên môi Úc Tiêu Niên.
"..."
Alpha cứng đờ như một bức tượng điêu khắc có nhiệt độ. Dù đang bị Beta hôn môi, xâm chiếm khoang miệng, anh vẫn không có phản ứng. Đôi mắt màu hổ phách mở rất lớn, như muốn thu lại mọi sự thay đổi trong cảm xúc của Beta và khắc sâu vào lòng.
Giang Vãn Lâu đang hôn anh.
Giang Vãn Lâu chủ động hôn anh.
Hai nhận thức đơn giản này như một trận lũ cuốn trôi linh hồn, cuốn đi cả khả năng suy nghĩ. Anh như trở thành một con rối không có ý thức, mặc cho người trước mặt muốn làm gì thì làm.
Nụ hôn kéo dài, khiến hai trái tim đang dán chặt vào nhau càng đập nhanh hơn, lan truyền qua từng thớ thịt mang đến niềm vui sướng khôn tả.
Giang Vãn Lâu bắt đầu bất mãn với sự đờ đẫn của Úc Tiêu Niên. Ngón tay cậu dùng sức, ấn vào tuyến thể yếu ớt của Alpha, tạo ra một vết lõm nhỏ.
Cơn đau mỏng manh đánh thức Úc Tiêu Niên, đồng thời mang đến sự kích thích gấp bội.
Bộ phận yếu ớt, chưa từng bị người khác chạm vào giờ đây bị người ta tùy ý đùa giỡn, nắm nắn. Khát khao được giải thoát khỏi sự kiểm soát xen lẫn niềm sung sướng mà sự phục tùng mang lại, khiến anh khó có thể đưa ra lựa chọn chính xác.
Nhưng có lựa chọn nào là chính xác tuyệt đối đâu?
Úc Tiêu Niên dùng sức siết chặt vạt áo sơ mi trên vòng eo Beta,đáp trả cậu một nụ hôn thân mật và hung dữ hơn.
Nụ hôn dài gần như muốn rút cạn hơi thở trong phổi của cả hai, cho đến khi môi lưỡi Giang Vãn Lâu tê dại, cậu túm lấy gáy Alpha buộc anh phải lùi lại thì nụ hôn mới miễn cưỡng dừng.
Hơi thở dồn dập đan xen vào nhau trong căn phòng tối tăm. Giang Vãn Lâu không ngửi thấy pheromone độc quyền của Alpha, nhưng cậu có thể ngửi thấy mùi dầu gội nam nhàn nhạt trên tóc Úc Tiêu Niên.
Một mùi hương rất thanh nhã, hoàn toàn không khớp với Úc Tiêu Niên lúc này.
"Khó chịu?"
Giang Vãn Lâu đưa tay nắm lấy năm ngón tay của Úc Tiêu Niên nhưng lại nhận thấy cơ thể Alpha vừa mới thả lỏng lại càng cứng đờ.
"Hà, không..."
Rõ ràng đây là phản ứng sinh lý bình thường của Alpha trong kỳ mẫn cảm, nhưng Úc Tiêu Niên lại vô cùng xấu hổ, rên rỉ từ chối sự đụng chạm của Beta.
Nhưng cơ thể anh đã không còn nghe theo sự sai khiến của đại não và lý trí. Nó không những không lùi lại, mà còn mặt dày tiến lại gần hơn, đòi hỏi được thoả mãn nhiều hơn.
"Hửm?" Giang Vãn Lâu dừng lại, khuôn mặt mỉm cười, bình tĩnh nhìn Úc Tiêu Niên.
Là nghi vấn, là bối rối. Trên mặt cậu không có bất kỳ sự xấu hổ hay ngượng ngùng nào, cứ như mọi chuyện đang diễn ra rất bình thường, không có gì là lạ.
"Không cần sao?"
Không cần?
Úc Tiêu Niên thậm chí ngay cả hô hấp cũng hoàn toàn ngừng lại. Anh hé miệng, xấu hổ không dám thẳng thắn đối mặt với tình yêu và khao khát của mình trước mặt người mình yêu.
Giang Vãn Lâu dễ dàng nhìn thấu sự do dự của Alpha. Cậu khẽ cười, không ép buộc hay thúc giục Úc Tiêu Niên, mà cuối cùng cũng buông lỏng tuyến thể đang nóng rực đó.
Cậu kéo bàn tay đang nắm chặt của Alpha để kiềm chế bản năng, từ từ tách ra, rồi đặt lên người mình.
Giang Vãn Lâu hỏi: "Muốn không?"
"..." Úc Tiêu Niên càng run rẩy hơn. Ngón tay anh hơi cuộn lại, dường như muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng khi nhận ra đang chạm vào thứ gì, anh miễn cưỡng dừng lại.
"Muốn."
Giọng Alpha khàn đặc, như chứa một nắm cát, thô ráp nhưng tràn đầy dục vọng.
"À."
Tiếng cười khàn khàn vang lên bên tai Úc Tiêu Niên.
Không phải chế nhạo, mà là...
Sự khen ngợi của Thần dành cho một đứa trẻ ngoan.
"Ngoan lắm." Giang Vãn Lâu nhẹ giọng khen ngợi không hề keo kiệt.
...
Dù cách một lớp vải, ngón tay vẫn không thể tránh khỏi bị ướt. Giang Vãn Lâu không mấy bận tâm. Cậu rũ mắt nhìn Alpha có khuôn mặt đỏ bừng, cảm giác sung sướng không ngừng bành trướng.
Ngực cậu như được ai đó gieo vào một quả bóng xẹp rồi không ngừng bị thổi phồng, thổi phồng, cho đến khi nó căng lên đè nén cả lục phủ ngũ tạng.
"Úc Tiêu Niên." Giang Vãn Lâu nhìn xuống Alpha đang ướt đẫm mồ hôi. Cậu dùng một tư thế tuyệt đối mạnh mẽ để áp chế một Alpha cũng cao lớn và mạnh mẽ không thua kém lên giường, không cho phép nhúc nhích.
"Ha, ha..."
Úc Tiêu Niên chưa tỉnh lại sau sự kích thích. Đôi mắt anh mở rất to, nhìn kỹ mới biết không có tiêu cự. Trừ hình bóng Beta ra thì không có gì khác.
"Tôi cho anh một cơ hội để đổi ý."
Mặc dù xã hội hiện đại không còn phân chia giới tính Alpha, Beta, Omega một cách rõ ràng như trước đây, nhưng dù ở môi trường xã hội lý tưởng đến đâu, sự tồn tại của giai cấp vẫn không thể bị xóa bỏ hoàn toàn.
Úc Tiêu Niên là người đứng đầu theo ý nghĩa thế tục.
Anh vốn nên được hưởng thụ quyền lực cũng như quyền kiểm soát mọi thứ. Chứ không phải giống như lúc này, nhẫn nhịn sự thống khổ và khó chịu, kiềm chế dục vọng phản kháng, bị kiểm soát và thao túng.
Bởi một Beta.
Giang Vãn Lâu cười khinh khỉnh trong chốc lát. Cậu nắm lấy cổ tay Úc Tiêu Niên, điều khiển từng ngón tay của anh, bắt Alpha từng chút một lau đi những giọt nước mắt trên lòng bàn tay mình.
Cậu không phải người tốt, nhưng khi đối mặt với Úc Tiêu Niên, cậu có thể cho anh một lối thoát trước khi mọi chuyện xảy ra.
Úc Tiêu Niên vẫn thở dốc, ngực phập phồng không ngừng. Ngay cả thanh độ hảo cảm trên đỉnh đầu cũng phập phồng theo, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể bắt kịp con số cụ thể.
Sự rối rắm và do dự của Alpha không nằm ngoài dự đoán của Giang Vãn Lâu. Nhưng cảm giác mất mát nhàn nhạt như sương sớm vẫn lan tỏa. Giang Vãn Lâu im lặng, buông tay Úc Tiêu Niên ra.
Cậu có rất nhiều cách để khiến ý thức của Alpha hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng, không thể tự kiềm chế. Và có vô số ý nghĩ đen tối chờ đợi được thực hiện, để Úc Tiêu Niên hoàn toàn mất đi quyền tự chủ, trở thành một chú cún ngoan thực sự.
Nhưng làm vậy là không đúng.
Giang Vãn Lâu không cho phép bản thân làm như thế.
Không chỉ vì sự kỳ vọng của cha mẹ, người thân, không chỉ vì đạo đức và sự tự giam cầm bản thân nhiều năm, mà còn vì...
Giang Vãn Lâu ngừng suy nghĩ. Lòng tự trọng kỳ quái khiến cậu biết rõ không ai có thể biết được tâm tư của cậu, nhưng vẫn né tránh, không muốn đối mặt.
"Tôi tiêm thuốc ức chế cho anh trước, rồi sẽ gọi người đến."
Úc Tiêu Niên ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Giang Vãn Lâu.
Đại não bị cơn nóng đốt đến quá tải không thể nhanh chóng phân biệt được nguyên nhân. Anh chỉ cảm thấy đau khổ.
Nỗi đau khi một thứ quan trọng bị tước đoạt.
"Không!"
Một cú tấn công bất ngờ làm Giang Vãn Lâu chao đảo. Hoàn toàn không phòng bị, cậu chưa kịp có bất cứ hành động nào đã bị kéo ngã xuống giường.
Phòng khách sạn cao cấp có đầy đủ tiện nghi, dù Giang Vãn Lâu không đề phòng ngã xuống cũng không cảm thấy quá đau đớn.
"Ách,"
Alpha đè mạnh lên, đôi tay rắn chắc siết chặt vòng eo cậu, đầu chôn sâu xuống bụng cậu, run rẩy nhẹ.
"Úc..."
Giọng Giang Vãn Lâu chưa kịp thốt ra, cậu kinh ngạc nằm im, để mặc cho nước mắt nóng hổi làm ướt áo sơ mi rồi thấm vào da thịt.
"Đừng đi."
Alpha cố gắng che giấu sự mềm yếu dưới những cảm xúc mất kiểm soát, nhưng tiếng nức nở vẫn không thể tránh khỏi.
Anh dùng sức siết chặt hai tay, hận không thể hòa thành một với Beta để máu và thân thể hoà hợp với nhau mãi mãi không thể chia lìa.
Úc Tiêu Niên cố gắng gồng mình, nhưng trước mặt Giang Vãn Lâu, anh thậm chí không thể phát huy được một phần mười khả năng bình thường, chỉ có thể tỏ vẻ hung dữ bên ngoài: "Không được đi đâu."
Sự thay đổi cảm xúc do kỳ mẫn cảm tạo ra khiến anh không kìm được sự ủy khuất.
Rõ ràng là Giang Vãn Lâu tự mình tiến vào
Rõ ràng Giang Vãn Lâu đã đáp lại anh
Rõ ràng họ đã hôn nhau, ôm nhau thân mật
Tại sao vẫn phải đi chứ?
"Úc Tiêu Niên." Giang Vãn Lâu ngước mắt, ánh mắt lơ đãng nhìn trần nhà, không có tiêu cự: "Buông tôi ra."
"..."
Sự im lặng chết chóc. Tiếng tim đập và tiếng thở dốc trở nên rõ ràng hơn, thậm chí còn kèm theo tiếng nức nở yếu ớt.
Giang Vãn Lâu có thể kiểm soát tứ chi, kiểm soát ánh mắt, nhưng lại không thể kiểm soát được đại não của mình.
Suy nghĩ trôi dạt rất xa. Cậu bắt đầu tưởng tượng Úc Tiêu Niên khóc thì sẽ như thế nào? Nhưng Úc Tiêu Niên có thực sự đang khóc không? Một Alpha như Úc Tiêu Niên... cũng sẽ rơi nước mắt sao?
Giống như buổi sáng hôm đeo vòng ức chế, thì những giọt nước mắt này cũng là vì cậu sao?
Vì cậu từ chối, cậu rời đi.
Hai tay đang siết chặt eo cậu dần nới lỏng. Alpha đã từ bỏ.
Làm trái với thiên tính và bản năng, từ bỏ con mồi không hề có ý định chống cự. Một chuyện bất thường như vậy, cũng là vì cậu sao?
Trái tim bỗng nhiên hẫng một nhịp. Ánh mắt Giang Vãn Lâu, thừa lúc lý trí thất thủ, bắt đầu phản bội, tự di chuyển, cuối cùng dừng lại trên đỉnh đầu Úc Tiêu Niên.
[Úc Tiêu Niên – Mức độ hảo cảm: -99]
Hai tay Alpha gần như buông lỏng hoàn toàn, chỉ hờ hững ôm lấy eo cậu. Chỉ cần cậu muốn thì có thể dễ dàng thoát ra.
Úc Tiêu Niên lại một lần nữa, trao quyền lựa chọn vào tay cậu.
Giang Vãn Lâu không chút do dự. Cậu kiềm chế tay Alpha, dùng lực ở eo và bụng, linh hoạt như một con én đang bay lượn trên bầu trời, trong chớp mắt lật người, đảo ngược vị trí.
"Ưm!"
Hành động của Giang Vãn Lâu không một chút ôn nhu. Cậu như một kẻ bạo quân tàn nhẫn, chỉ muốn khiến đối phương hoàn toàn bị thuần phục.
Một tay cậu áp chế gáy Alpha, tay kia thô bạo kéo thẳng vạt áo sơ mi vướng víu. Những chiếc cúc áo chịu không nổi lực căng liền bị văng ra tứ phía, để lộ ra cơ bắp săn chắc mạnh mẽ.
"Úc Tiêu Niên." Cậu kề tai Alpha, dịu dàng gọi, nhưng lời nói lại không hề dịu dàng: "Là tự anh đi vào."
"Ha.. a!"
Lưng Alpha căng cứng, cơ lưng đẹp đẽ vì dùng sức quá độ mà lộ ra dưới lớp áo. Anh run rẩy, hai chân giãy giụa một cách vô thức.
Rất nhẹ.
Như một con bướm yếu ớt đâm vào mạng nhện dày đặc, bị chất độc làm tê liệt, chỉ giãy giụa theo bản năng rồi dần dần mất đi khả năng phản kháng.
"Giang Vãn Lâu..."
Úc Tiêu Niên dùng hết sức quay đầu lại, muốn nhìn rõ vẻ mặt người phía sau, nhưng vô luận thế nào cũng không thể làm được.
"Aa...ưm.."
Tiếng rên rỉ quá mức đối với một Alpha khiến anh xấu hổ vô cùng. Toàn thân bị phủ lên một màu đỏ nhạt.
"Đừng, đau!"
Giang Vãn Lâu dừng lại: "Đừng?"
"Anh đang từ chối tôi sao?" Cậu hỏi.
"Ha, hô..."
Úc Tiêu Niên không thể đáp lại. Khao khát được hô hấp hoàn toàn chiếm giữ lấy miệng lưỡi, không cho anh cơ hội trả lời.
"Niên Niên." Giang Vãn Lâu cúi người, hôn lên vành tai anh, không thể nhịn được mà dò xét cơ thể anh, thấy sắc đỏ ửng lan từ tai xuống cổ rồi biến mất sau lớp áo.
"Anh đang từ chối tôi sao?"
"Không..." Úc Tiêu Niên phủ nhận: "Không phải, tôi..."
Anh ngẩng đầu lên, những giọt nước mắt sinh lý ở khóe mắt được ánh sáng nhạt lọt qua khe rèm chiếu vào, lấp lánh và trong suốt.
"Tôi muốn nhìn cậu."
"Cho tôi nhìn cậu."
"..."
Giang Vãn Lâu thấy rõ, trong đôi đồng tử màu hổ phách chứa đầy nước mắt của Alpha, phản chiếu một khuôn mặt mà khóe miệng đang cong lên trái với ý thức. Một nụ cười hưng phấn quá độ, khiến người ta cảm thấy chút đáng sợ.
"Niên Niên."
Cậu trêu đùa với trái tim Alpha, nắm chặt trong tay sự khao khát dồn nén của đối phương.
[Úc Tiêu Niên – Mức độ hảo cảm: 99]
"Không được đâu."
[Úc Tiêu Niên – Mức độ hảo cảm: -99]
"Ưm, Giang Vãn Lâu – a!"
Giang Vãn Lâu phớt lờ. Cậu buông lỏng gáy Alpha, hôn lên vết bầm tím do chính mình để lại.
Trước khi Úc Tiêu Niên phát ra nhiều tiếng động hơn, cậu đưa tay bịt miệng anh lại. Đôi môi bị siết chặt lấp kín đi tiếng thở dốc và tiếng nức nở.
Lòng bàn tay bị nước bọt không thể kiểm soát làm ướt, dính dính. Hơi thở Giang Vãn Lâu hơi nghẹn lại, ánh mắt trong khoảnh khắc trở nên hung ác.
Úc Tiêu Niên đau khổ và khó chịu tột cùng. Anh đã có được nhiều hơn sự mong đợi, nhưng lại tham lam muốn nhiều hơn nữa.
Muốn ôm, muốn hôn, muốn đánh dấu lên tuyến thể thoái hóa của Beta, để lại dấu ấn độc quyền của riêng mình. Nhưng Giang Vãn Lâu đều không cho phép.
Úc Tiêu Niên hơi mơ hồ, nhưng bản năng nhạy bén của Alpha vẫn giúp anh đưa ra một kết luận đáng buồn:
– Có lẽ Giang Vãn Lâu không thích anh phát ra âm thanh.
Dù xung quanh tối tăm đáng sợ, cơ thể va chạm mang đến cảm giác chao đảo như con thuyền nhỏ trong cơn mưa bão, nhưng thanh độ hảo cảm trên đỉnh đầu Úc Tiêu Niên vẫn cố chấp tồn tại.
Chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy.
Cộng cộng trừ trừ, lên lên xuống xuống.
Cứ như ông trời đang trừng phạt sự ác độc của cậu. Giang Vãn Lâu không hiểu, cũng không đoán ra Úc Tiêu Niên lúc này đang nghĩ gì.
Nhận thức này khiến cậu nôn nóng, thậm chí sinh ra một nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.
Người này.
Người dưới thân này, Alpha mạnh mẽ và xinh đẹp này, đang rơi nước mắt và để mặc cho cậu điều khiển là của cậu.
Cậu muốn, muốn hoàn toàn kiểm soát, không bỏ sót dù chỉ một chút.
Còn Úc Tiêu Niên thì sao?
Anh có nguyện ý chấp nhận tất cả điều này không?
"A."
Giang Vãn Lâu khẽ cười. Điều đó không quan trọng.
Một người keo kiệt như cậu, cơ hội chỉ cho duy nhất một lần và sẽ không có lần thứ hai.
Độ hảo cảm vẫn đang nhảy múa, 99, -99, 60, 90...
Giang Vãn Lâu nghĩ, lẽ ra cậu nên buông tay, lắng nghe giọng nói của Úc Tiêu Niên, tra hỏi anh, dùng dục vọng và tình yêu để hành hạ để khám phá những bí mật được chôn sâu.
Nhưng cậu không dám.
Tiếng rên rỉ của Úc Tiêu Niên, tiếng nức nở của Úc Tiêu Niên, ánh mắt giống như cầu xin mà lại không phải của Úc Tiêu Niên, tất cả đều sẽ khiến cậu mất đi lý trí.
Điều đó không tốt.
Có thể sẽ làm tổn thương anh.
Giang Vãn Lâu cố gắng duy trì chút lý trí cuối cùng, miễn cưỡng và khó khăn kiềm chế những suy nghĩ đen tối đang dâng lên trong lòng, cho đến khi...
Một chất lỏng nóng hổi nhỏ xuống mu bàn tay cậu.
Cậu như bị bỏng, giật mình buông tay bối rối nhìn Alpha dưới thân.
Trong đôi đồng tử màu hổ phách chứa đầy nước mắt là một hình ảnh trong suốt.
Giang Vãn Lâu cổ họng khô khốc. Cậu nhẫn nhịn, hỏi:
"Khóc cái gì?"
Úc Tiêu Niên cuối cùng cũng thoát được một nửa sự kiểm soát.
Anh đưa tay lên cổ Giang Vãn Lâu, kéo Beta cúi xuống, rồi ngửa đầu, hôn lên chóp mũi cậu.
Nụ hôn từ chóp mũi đi xuống. Bất cứ nơi nào đôi môi nóng bỏng chạm vào, da thịt đều như bị lửa đốt dâng lên từng đợt bỏng rát.
Nhưng Giang Vãn Lâu không giãy giụa.
Bề ngoài cậu bình tĩnh, nhưng mu bàn tay đang buông thõng bên người đã nổi gân xanh.
"Giang Vãn Lâu."
Ngay cả lúc này, dù khuôn mặt Úc Tiêu Niên đã bị dục vọng xâm chiếm, nó vẫn còn giữ lại một chút lạnh lùng. Hai sắc thái đó va chạm vào nhau, tạo thành một vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời.
"Tôi muốn nhìn cậu."
Sự bất an được truyền qua lời nói, gõ vào trái tim Giang Vãn Lâu. Lồng ngực cậu dâng lên sự chua xót, cuối cùng không thể duy trì sự bình tĩnh trên bề mặt.
Cậu vuốt ve đầu Úc Tiêu Niên, tàn nhẫn và thẳng thừng như tuyên cáo tội lỗi của Alpha:
"Anh xong rồi, Úc Tiêu Niên."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro