Chương 29: Ngoan nào!

Chương 29: ngoan ngoãn nào!

Alpha vẫn chưa hoàn hồn sau mệnh lệnh đơn giản và rõ ràng vừa rồi. Anh ngây người, vẻ sắc bén thường ngày trên gương mặt bỗng thay bằng một nét đờ đẫn hoàn toàn khác lạ.

Giang Vãn Lâu không thúc giục, dưới ánh nhìn chăm chú của Úc Tiêu Niên, cậu từ từ cúi đầu.

Phần gáy trắng trẻo, mịn màng dần lộ ra trước tầm mắt của Alpha. Tuyến thể đã thoái hóa của Beta rất nhỏ, ẩn dưới da thịt, gần như không thể nhận thấy bất kỳ sự khác biệt nào.

Nhưng bản năng của Úc Tiêu Niên khiến anh lập tức nhận ra tuyến thể đang ẩn giấu kia. Chỉ đến hôm nay anh mới thực sự thấu hiểu cảm giác "nhìn mơ giải khát". Nhìn gáy của Giang Vãn Lâu, răng anh trở nên ngứa ngáy, miệng không tự chủ tiết nước bọt .

[Độ hảo cảm của Úc Tiêu Niên: 99]

Giang Vãn Lâu mặc cho Alpha siết chặt gáy cậu, thô lỗ nhưng ngây ngô liếm láp qua lại, rồi nôn nóng cắn xuống.

Răng nanh đột ngột xuyên qua da thịt ở gáy, cơn đau nhói làm lưng Giang Vãn Lâu không khỏi căng cứng. Đối với Beta, một cú đánh dấu như vậy hoàn toàn không mang lại khoái cảm, chỉ có cơn đau nhói rõ ràng.

Tuyến thể của Beta đã thoái hóa, phần thịt mềm không khác gì da thường kia không thể chịu đựng được tin tức tố rót vào, sưng tấy và đau nhức.

Nhưng rất nhanh, tin tức tố lấy tuyến thể làm điểm khởi đầu, nhanh chóng hòa vào máu, theo dòng tuần hoàn lan tỏa khắp cơ thể, tựa như lửa cháy trên đồng cỏ, lan toả trong nháy mắt.

Bàn tay của Giang Vãn Lâu dùng sức siết chặt vòng eo rắn chắc của Úc Tiêu Niên. Giờ phút này, cậu đã vứt bỏ sự thong dong và bình tĩnh, hoàn toàn bộc lộ bản năng mà cùng Alpha kết hợp chặt chẽ, không thể tách rời.

***

Ánh nắng xuyên qua tán cây, tạo thành từng lớp bóng râm rải trên chiếc bàn đá rộng lớn. Nhờ vậy, ánh sáng chói chang không còn chiếu vào thiếu niên đang ngồi đọc sách ở mép bàn.

Một cơn gió nhẹ lướt qua khu vườn làm những bụi cây tươi tốt đung đưa, che khuất một bóng dáng người đang cẩn thận bò đi trong đó.

Cậu không biết mình phải đi đâu, chỉ là một mực tuân theo mệnh lệnh cuối cùng của huynh trưởng là phải chạy trốn không ngừng nghỉ.

"Ơ?"

Tiếng sột soạt không rõ ràng, nhưng sau khi gió ngừng một lúc lâu mà vẫn không có tiếng động nào khác, thiếu niên bắt đầu nghi ngờ. Cậu đặt sách xuống, đứng dậy nhìn quanh.

Cậu bé đang trốn trong bụi cây không biết rằng những lùm cây được tỉa tót định kỳ này không hề rậm rạp như vẻ ngoài. Từ trên cao nhìn xuống, có thể dễ dàng thấy một cái đầu đen tròn tròn.

Giống một chú cún con.

Giang Vãn Lâu ấn ngón trỏ vào gáy sách, xoa đi xoa lại.
Cậu nhớ đến một cuốn sách mình từng đọc từ rất lâu, nhân vật chính trong câu chuyện ấy cũng có một chú cún con màu đen.

Bước chân của cậu rất nhẹ, dẫm lên con đường lát đá cuội mà không gây ra bất cứ tiếng động nào.

Sơ đồ thiết kế khu vườn hiện lên trong đầu, cậu nhanh chóng tìm thấy lối ra cuối cùng của cún con nên nhanh chóng đi trước một bước để chặn lại.

"Sột soạt..."

Lá cây khẽ đung đưa, vài chiếc lá xanh thon dài từ cành cây lơ lửng rơi xuống. Giang Vãn Lâu cúi đầu, vừa vặn đối mắt với cún con.

"..."

Gió lại thổi tới, mang theo những đợt sóng nhiệt mùa hè, cuốn đi những cành khô và lá úa trên đầu và người cún con.

Cún con bị gió thổi đến hoàn hồn, rụt vai quay đầu định bỏ chạy.

Giang Vãn Lâu nhìn cậu bé đang lồm cồm bò dậy trong tình trạng trần truồng, cậu nhanh tay nắm lấy mắt cá chân của đối phương trước khi đôi chân bẩn thỉu đó biến mất vào trong lá cây.

Cún con lập tức hoảng loạn, liều mạng giãy giụa.

Nhưng cậu quá gầy yếu, chút sức lực đó không đủ để thoát khỏi Giang Vãn Lâu.

Giang Vãn Lâu nhìn lùm cây bị đè bẹp đến mức gãy gập, cau mày nói: "Ngoan một chút."

Cậu bắt chước ngữ điệu của mẹ mình, tự nhận thấy giọng nói của mình đã ôn hòa đến tột cùng, nhưng cún con lại như bị hoảng sợ tột độ, ngược lại giãy giụa càng mạnh hơn. Giang Vãn Lâu đành phải dùng cả hai tay mới miễn cưỡng khống chế được cún con, không để cậu ta chạy thoát.

Cún con dường như đã nhận thức được số phận của mình, cậu bé từ bỏ việc giãy giụa, đột nhiên xoay người rồi nhào về phía Giang Vãn Lâu!

Cho dù không thể chạy trốn, cậu ta cũng sẽ không khoanh tay chịu trói!

"Ách."

Giang Vãn Lâu phát ra một tiếng kêu ngắn, cậu cau chặt mày, nhịn xuống cơn đau ở cổ tay.

Răng của cún con quả nhiên sắc bén như trong sách đã viết, cắn chặt lên tay cậu, chỉ vài giây sau đã rỉ máu.

Mùi máu tanh nồng tràn ngập trong khoang mũi và môi khiến cậu bé run rẩy. Cậu quá đói và quá khát, bản năng sinh tồn khiến cậu không thể ngừng mút lấy máu chảy ra từ cổ tay.

Dạ dày đói cồn cào không ngừng co thắt, tàn nhẫn bóp méo ý thức, biến mùi tanh khó nuốt kia thành vị ngọt như kẹo.

Cậu bé như lên cơn nghiện, quên đi ý đồ ban đầu, chỉ biết một mực đòi hỏi thêm.

"Keng keng! Keng keng..."

Tiếng chuông cửa từ xa vọng đến. Giang Vãn Lâu phân tâm nhìn ra ngoài, thị lực của cậu rất tốt, có thể thấy mấy người đàn ông mặc đồ đen cùng một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đứng ở cửa thì thầm với nhau.

Là đến tìm ba mẹ sao?

Giang Vãn Lâu thu hồi tầm mắt, cuối cùng nhớ ra điều gì đó, bóp lấy quai hàm của cún con rồi cạy miệng cậu ta ra, giải thoát bàn tay trái đang chảy máu của mình.

"Ô...ô.."

Thứ duy nhất có thể lấp đầy cái bụng đói bị rút ra, cậu bé không kìm được nức nở. Cậu bò lồm cồm về phía trước, muốn chen vào lòng Giang Vãn Lâu mà đòi hỏi nhiều hơn.

Giang Vãn Lâu chuẩn bị rời đi, nhưng bị hành động của cún con làm cho rối rắm cau mày. Gương mặt nhỏ bé của cậu lộ ra vẻ đắn đo không phù hợp với lứa tuổi.

"Ngoan một chút." Cậu đưa tay sờ vào mái tóc dính lá vụn của cún con, tự mình thương lượng với cậu ta: "Nếu tôi quay lại mà cậu vẫn ở đây, thì tôi sẽ cho cậu uống, được không?"

Cậu không biết cún con có hiểu hay không, nhưng tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên. Có lẽ những người bên ngoài có việc gấp lắm – ba mẹ cậu luôn bận rộn, người đến tìm họ thường cũng vội vàng đến rồi vội vàng đi.

Giang Vãn Lâu mặc kệ sự níu kéo của cún con, đẩy cậu ta ra, chà cổ tay còn đang rỉ máu vào vạt áo.

"Cậu ngoan ngoãn, đợi tôi quay lại, biết không?"

"Ô..."

Cún con vẫn nức nở. Giang Vãn Lâu chưa từng nuôi chó, không biết đây có phải là ý đồng ý hay không, nhưng trước mắt cậu không có nhiều thời gian để tìm hiểu, chỉ có thể bỏ lại cún con mà đi về phía cửa.

"Bạn nhỏ!"

Alpha mặc vest đen đang chuẩn bị nhấn chuông cửa lần nữa, thì thấy Giang Vãn Lâu đi ra từ bên trong. Mắt anh ta sáng lên, vội vàng hỏi: "Cháu có thấy một đứa trẻ cao khoảng thế này không?"

Đứa trẻ?

Giang Vãn Lâu chớp mắt, không trả lời câu hỏi của anh ta, mà hỏi ngược lại: "Các chú là ai?"

Cậu không mở cửa, mà đứng cách cổng hai ba bước, lạnh lùng quan sát những người trước mặt.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Alpha lại cảm thấy một áp lực lạnh lùng từ một đứa trẻ nhỏ như vậy. Nhưng cảm giác này rất mỏng manh, rất nhạt, chỉ cần gió thổi qua đã bị cái nóng mang đi.

"Chúng ta là... Ừm, cháu có nghe nói đến Tiểu Sơn Cư chưa? Chú là bác sĩ ở đó, có một bạn nhỏ bị bệnh, sợ tiêm, nên chạy ra ngoài. Bọn chú đến tìm bạn ấy."

Bác sĩ cúi người xuống, để tầm mắt ngang với cậu bé.

Ông mỉm cười, khuôn mặt nho nhã lộ ra vẻ hiền từ, thân thiện: "Cháu xem, có gặp cậu bé trong ảnh này không?"

Giang Vãn Lâu tiến lên nửa bước, cẩn thận cúi đầu xem bức ảnh trong tay bác sĩ.

Cậu bé trong ảnh rất sạch sẽ, dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, mềm mại và tròn trịa như có thể phát sáng.

Hóa ra là một chú cún con rất xinh đẹp. Giang Vãn Lâu nghĩ.

"Không ạ." Giang Vãn Lâu ngẩng đầu, nghiêm túc trả lời.

"Sao mà—"

Bác sĩ còn chưa nói xong, Alpha phía sau ông đã lên tiếng. Nhưng lời còn chưa dứt, đã bị một cái lườm lạnh lùng của bác sĩ làm cho im bặt.

Bác sĩ quay đầu lại, vẫn là vẻ ôn hòa kia: "Cháu nghĩ kỹ lại xem? Thật sự không có sao?"

Giang Vãn Lâu không vì bị nghi ngờ mà tức giận, mà ngoan ngoãn làm theo ý bác sĩ, nghiêm túc suy nghĩ.

Một lúc lâu, cậu lại ngẩng đầu, đôi mắt đen láy đối diện với đôi mắt chứa nụ cười và đầy khích lệ của bác sĩ: "Không có ạ."

Cậu không nói dối, cậu chỉ nhặt được một chú cún con.

Một chú cún con đã từng bị ngược đãi.

"..."

Nụ cười trên mặt bác sĩ dần nhạt đi, ông đứng thẳng người, chuẩn bị rời đi: "Vậy thôi, chú không làm phiền cháu nữa—"

"Bạn nhỏ, sao trên áo cháu có máu vậy?"

Giang Vãn Lâu cúi đầu nhìn, vạt áo sơ mi màu xanh lam nhạt đã bị máu nhuộm thành màu thẫm lấm lem.

Tay trái cậu buông thõng bên người, cổ tay áp vào áo, từ góc độ của bác sĩ không thể thấy rõ vết thương bên trong.

"A..." Giang Vãn Lâu nhíu mày, vẻ mặt có chút buồn rầu, nhỏ giọng than vãn: "Cháu bị cún con cắn."

"..."

Ánh mắt bác sĩ lộ ra vẻ không tin, ông dò xét đứa trẻ chưa đầy mười tuổi trước mặt, suy nghĩ về độ tin cậy của lời cậu nói.

"Thật vậy sao? Nhà cháu có nuôi chó ư? Nếu là chó hoang, thì cần phải tiêm vắc xin đấy." Bác sĩ cười rồi nói tiếp, "Cháu có sợ tiêm không?"

Giang Vãn Lâu lắc đầu, nghiêm túc trả lời từng câu: "Thật ạ, là cún con cháu nuôi, không phải chó hoang nên không cần tiêm vắc xin."

"Cảm ơn chú, cháu không sợ tiêm."

Thiếu niên với vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt đen láy chân thành và sáng ngời, khiến người ta khó mà nghi ngờ thêm.

Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, chọn tin tưởng đứa trẻ non nớt này, nói: "Được rồi, vậy cháu nhất định phải bảo ba mẹ giúp cháu xử lý vết thương cho cẩn thận nhé."

"Cháu sẽ làm ạ, cảm ơn chú." Giang Vãn Lâu đáp.

Thấy bác sĩ cứ thế định rời đi, Alpha kia có chút nôn nóng. Phía trước nữa là đại dương mênh mông, nếu họ ở đây mà cũng không tìm thấy đứa bé, vậy thì cậu ta đã chạy đi đâu?

Anh ta hạ giọng hỏi: "Không đi vào tìm sao?"

Bác sĩ quay đầu lại, thiếu niên vẫn đứng ở cửa, hiền lành vô hại nhìn ông. Thấy ông quay đầu, cậu còn nhếch môi, lộ ra một nụ cười nhạt.

"Anh muốn xông vào à?" Giọng bác sĩ trở nên lạnh nhạt, ngữ khí nặng nề, không còn chút dịu dàng như khi đối diện với đứa trẻ.

"Anh không biết nơi đó là đâu sao?" Ông cười lạnh, nói tiếp, "Đó là nơi ở của giáo sư Giang Hứa Vọng và giáo sư Yến Văn Uyển, những người dẫn đầu dự án chip trọng điểm quốc gia. Anh định xông vào lục soát nhà con trai độc nhất của họ sao? Anh có mấy cái mạng?"

Alpha kia tức giận đến không nói được lời nào, đành hậm hực im miệng.

"Tiếp tục tìm về phía trước đi, cậu ta là người nhà đó. Nếu tìm không thấy... hậu quả thế nào các người đều biết."

Giang Vãn Lâu không biết nhóm người đó nói gì nữa.
Cậu đợi họ đi xa rồi mới vội vàng chạy trở về.

Cún con kia rất nhát, cậu không biết cậu ta có tranh thủ chạy đi mất không.

Giang Vãn Lâu chạy đến trước bụi cây ban nãy, những chiếc lá xanh gần như che khuất hoàn toàn thân hình của cún con. May mà cậu có đủ kiên nhẫn, nhìn thấy trong đó là màu đen mờ nhạt và đôi mắt hổ phách lấp lánh.

"Cún con."
Cậu vươn tay, cậu bé bên trong vẫn bất động.

"Ra đây." Giang Vãn Lâu ra lệnh, nhưng hành động lại không hề có ý cưỡng ép. Cậu chỉ mở tay ra, lật cổ tay vừa cầm máu ra, để lộ trước tầm mắt cún con.

"..."

Rất lâu, lâu đến mức chân Giang Vãn Lâu hơi tê dại, cún con mới từ từ chui ra. Cậu không vội vàng bắt lấy con cún mình muốn nuôi, mà kiên nhẫn chờ đợi cậu ta chủ động đến trong lòng mình.

Cậu bé chậm rãi đưa hai tay ra, vì trốn trong bụi cây quá lâu nên cánh tay và bàn tay trần không tránh khỏi có những vết xước đỏ nhỏ.

Cậu ta thử dò dẫm ôm chặt eo Giang Vãn Lâu, dùng đầu cọ cọ cằm cậu.

Giống như cách cậu bé làm nũng với mẹ mình vô số lần khi còn nhỏ.

"Ngoan quá."

Tim Giang Vãn Lâu mềm nhũn. Cậu chậm rãi vuốt ve đầu cún con, không hề tiếc lời khen ngợi: "Cậu là chú cún con ngoan nhất."

Lưng cậu bé gầy trơ xương khẽ run rẩy. Cậu ta vùi cả đầu vào ngực Giang Vãn Lâu, nước mắt nóng hổi tí tách rơi xuống, từ từ làm ướt chiếc áo của Giang Vãn Lâu.

Mọi sự bất lực và đau khổ dường như tan biến ngay khoảnh khắc này. Cậu bé dựa dẫm vào người xa lạ lần đầu gặp mặt, một đứa trẻ cũng không lớn hơn mình bao nhiêu. Trong cơn bão cảm xúc, cậu bé đã xem người trước mặt là chỗ dựa duy nhất.

Tin tức tố mong manh từ răng nanh được rót vào mạch máu, theo dòng máu luân chuyển khắp cơ thể, gieo mầm cho dấu ấn Alpha, cho sự chờ đợi kéo dài mãi đến nhiều năm sau mới có cơ hội gặp lại.

***

"!"

Giang Vãn Lâu đột nhiên mở mắt. Thần kinh đại não đột ngột sống lại không hề có dấu hiệu báo trước đã gây ra gánh nặng cực lớn cho cơ thể. Trong khoảnh khắc, tim cậu đập như trống dồn, hơi thở hỗn loạn.

Giấc mơ theo ý thức dần hồi phục mà trở nên mờ ảo, nhạt nhòa như sương sớm, lại dưới ánh mặt trời càng lúc càng nóng rực mà dần tan biến, cuối cùng không còn dấu vết.

Vết cắn ở gáy đau âm ỉ. Tối qua không chỉ có Úc Tiêu Niên mất kiểm soát, mà cả chính cậu cũng vậy.

Điều đáng nói là, mọi việc Úc Tiêu Niên làm trong kỳ mẫn cảm dường như đều có thể tha thứ được, vì anh chịu ảnh hưởng của tin tức tố.

Vậy còn cậu?

Giang Vãn Lâu chậm rãi ngồi dậy, chiếc chăn mỏng tuột xuống để lộ phần cơ bắp săn chắc và mượt mà.
Cậu tập luyện rất vừa phải, những đường cong cơ bắp đẹp đẽ đến mức có thể sánh với một tác phẩm điêu khắc có tỷ lệ cơ thể hoàn hảo nhất.

Nhưng thân hình vốn không tì vết ấy giờ đây lại chi chít những vết bầm tím loang lổ – đó là những vết tích Úc Tiêu Niên vô thức để lại khi anh thực sự không thể chịu đựng nổi nữa.

Thật quá đáng.

Giang Vãn Lâu chợt nghĩ lại, nhưng sâu thẳm trong lòng lại không có một chút hối lỗi thật sự nào.

"Chậc."

Ngón tay lạnh lẽo sờ lên gáy. Tuyến thể nhỏ bé bị Alpha cắn và đánh dấu nhiều lần đến nỗi sưng tấy và biến dạng. Mặc dù không nhìn thấy, Giang Vãn Lâu cũng có thể tưởng tượng ra thảm trạng của nó.

Cậu quay đầu nhìn Úc Tiêu Niên nằm bên cạnh, rồi bật cười.

So ra, hình như Alpha còn thảm hơn.

Đây là lần đầu tiên Giang Vãn Lâu nhìn thấy khuôn mặt lúc ngủ của Úc Tiêu Niên sau khi thanh độ hảo cảm xuất hiện. Có lẽ vì anh đang trong cơn hôn mê, dòng chữ độ hảo cảm chói mắt hiếm thấy đã biến mất.

Sau khi đã quen, giờ nhìn thấy đỉnh đầu Alpha trống trơn, cậu lại cảm thấy có chút không quen.

Giang Vãn Lâu vươn tay, sờ trán Úc Tiêu Niên. Cảm giác nóng ấm lờ mờ làm đầu ngón tay cậu run rẩy, cậu mím chặt môi, đáy mắt xẹt qua một chút bối rối nhạt nhòa.

Úc Tiêu Niên đang sốt, tuy rằng nhiệt độ không quá cao.

Thể chất Alpha thường trội hơn Beta và Omega. Cùng làm việc mấy năm nay, trừ kỳ mẫn cảm, Úc Tiêu Niên hiếm khi nào phải nghỉ phép vì ốm. Giờ lại bị cậu hành hạ đến phát sốt...

Giang Vãn Lâu nhắm mắt lại, dừng những suy nghĩ hối hận vô nghĩa. Cậu đứng dậy khỏi giường, tìm trong hành lý ra thuốc ức chế dự phòng đã chuẩn bị cho Úc Tiêu Niên.

Kỳ mẫn cảm chỉ có thể được Omega an ủi. Không có tin tức tố xoa dịu, việc giải tỏa về thể xác đơn thuần không thể lấp đầy khao khát của Alpha trong kỳ mẫn cảm. Cậu chỉ có thể tiêm thuốc ức chế cho Úc Tiêu Niên.

"..."

Ánh sáng đỏ rực rỡ chiếu thẳng vào mắt, Giang Vãn Lâu nheo mắt lại, lúc này mới nhận ra là chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình đang phản chiếu ánh sáng.

Cậu vẫn nhớ rõ tối qua, đến tận lúc kết thúc, vị Alpha nửa mơ nửa tỉnh vẫn cố chấp hôn lên bàn tay cậu, không muốn buông chiếc nhẫn trên ngón áp út của cậu.

Giang Vãn Lâu ghen tị, tháo chiếc nhẫn ra ngay trước mặt Alpha, nhìn độ hảo cảm của anh đột ngột tụt xuống -99, rồi thưởng thức vẻ thất vọng của Alpha dù đang trong cơn buồn ngủ.

Đôi mắt ngấn lệ, giống như một chú cún sắp bị bỏ rơi, nhìn về phía người chủ tàn nhẫn.

Giang Vãn Lâu là một kẻ xấu tính bẩm sinh. Cậu chẳng những không có chút thương xót nào mà còn cúi mắt thưởng thức những thay đổi cảm xúc của Úc Tiêu Niên do chính cậu tạo ra.

Cậu kiểm soát anh, và vì kiểm soát anh mà cảm thấy sung sướng.

Nhưng trong khoảnh khắc sung sướng đó, lẽ nào cậu chưa từng nhận ra, chính cậu cũng là người bị lôi kéo và bị kiểm soát sao?

Giang Vãn Lâu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay, đột nhiên bật cười.

Cậu nhớ tối qua mình đã đeo chiếc nhẫn vào tay Úc Tiêu Niên, nhưng không biết từ lúc nào nó lại quay về tay mình.

Giang Vãn Lâu cầm ống thuốc ức chế quay lại mép giường. Alpha vẫn chưa tỉnh lại, dù đang trong mơ anh vẫn không được thoải mái, cau mày nhẫn nhịn sự dày vò của kỳ mẫn cảm.

Kỳ mẫn cảm bị tin tức tố của Omega kích hoạt còn khó khăn hơn nhiều so với kỳ mẫn cảm thông thường.

Khao khát đánh dấu và chiếm hữu được phóng đại đến đỉnh điểm, liên tục thúc đẩy anh làm ra những việc đi ngược lại lý trí và ý muốn.

Giang Vãn Lâu nhìn hai hàng lông mày đang nhíu chặt lại của Úc Tiêu Niên, sâu thẳm trong lòng cậu có một vết nứt ngắn ngủi xuất hiện.

Cậu không biết lựa chọn của mình có chính xác không.

Đối với một Alpha cấp S, ưu thế về tin tức tố trong kỳ mẫn cảm sẽ bùng phát gấp bội. Họ cần sự xoa dịu của Omega hơn bất cứ ai, càng cần kết hợp với tin tức tố có độ tương thích cao – chứ không phải một Beta không thể đánh dấu và không có tin tức tố.

Ngón tay Giang Vãn Lâu siết chặt. Ống thuốc ức chế dán sát vào khớp ngón tay, mang lại một cơn đau nhẹ.

Cậu kìm nén những suy nghĩ vô nghĩa, nhẹ nhàng nâng Alpha đang ngủ say dậy, từ từ tiêm thuốc ức chế đã chuẩn bị vào tuyến thể của Úc Tiêu Niên.

"...Không, không cần."

Bàn tay Úc Tiêu Niên đang buông thõng bên hông bỗng siết chặt, nắm lấy cổ tay cậu, ngăn thuốc ức chế được tiêm vào.

"Không cần thuốc ức chế..." Úc Tiêu Niên cau mày, vẻ mặt khẩn cầu, "Tôi, muốn cậu... Giang Vãn Lâu – ưm!"

Chất lỏng lạnh buốt hoàn toàn được tiêm vào tuyến thể. Úc Tiêu Niên từ từ mở mắt, đôi mắt ngái ngủ của anh phản chiếu khuôn mặt điềm tĩnh gần như không gợn sóng của Beta.

"Giang... Vãn Lâu."

"Ừm." Giang Vãn Lâu bỏ ống thuốc ức chế sang một bên, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa tuyến thể ửng đỏ, cúi đầu hôn lên vết máu vừa trào ra.

Giọng nói cậu khàn đặc, giống như một tấm vải vẽ trắng muốt mà một khi đã bị những màu sắc rực rỡ điểm tô thì không còn nét thanh lãnh của ngày xưa nữa.

Ý thức của Úc Tiêu Niên vẫn còn mơ hồ, anh khẽ nuốt xuống, yết hầu chuyển động.

Sự thay đổi này, là vì anh.

[Độ hảo cảm của Úc Tiêu Niên: 99]

"Tỉnh rồi à? Muốn ngủ thêm một lát không?"

Úc Tiêu Niên thực sự rất mệt. Dù ý thức đã tỉnh táo trong giây lát, mí mắt anh vẫn không nhịn được mà sụp xuống.

"Giang Vãn Lâu..." Anh siết chặt cổ tay Beta, "Ở lại với tôi."

Buồn ngủ, muốn được ở bên.

Đúng là một cún con bám người.

Giang Vãn Lâu vốn không nghĩ mình là người hay cười, nhưng lúc này, khóe môi lại không kìm được mà cong lên, trong mắt và trên mặt cậu đều tràn ngập ý cười.

"Ừ, ở lại."

Cậu nâng đầu Úc Tiêu Niên, để mặc anh gối đầu lên đùi mình.

"Ngủ đi."

Có được lời hứa, Úc Tiêu Niên thỏa mãn nhắm mắt, cơn buồn ngủ ngay lập tức nuốt chửng anh, chỉ một lát sau anh lại chìm vào giấc ngủ say.

Sự tiêu hao thể lực của Alpha trong kỳ mẫn cảm là điều mà cho dù sách vở có miêu tả tỉ mỉ đến đâu hay Giang Vãn Lâu có khắc ghi từng chữ đến mấy thì cũng không thể hiểu rõ được.

Cậu chỉ có thể im lặng, dùng ánh mắt phác họa khuôn mặt Alpha, từng chút từng chút ghi nhớ vẻ mệt mỏi của anh vào lòng.

Đảm bảo thuốc ức chế đã phát huy tác dụng, Alpha trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại nữa. Giang Vãn Lâu cẩn thận dịch đầu Úc Tiêu Niên lên gối, đắp chăn ngay ngắn cho anh rồi mới thay quần áo ra ngoài.

Cậu cũng không nói dối, chỉ là rất ít khi nói hết toàn bộ sự thật mà thôi.

***

Tuy Giang Vãn Lâu chỉ là Beta, nhưng cậu lại đạt điểm tối đa ở tất cả các môn trong suốt học kỳ, bao gồm cả môn giáo dục giới tính ABO.

Trong tình huống bình thường, kỳ mẫn cảm của Alpha sẽ phát tác ba tháng một lần, kéo dài từ 4 đến 7 ngày.

Đối với Úc Tiêu Niên, vì đã dùng thuốc ức chế trong nhiều năm nên cơ thể anh đã quen thuốc, khiến kỳ mẫn cảm thường kéo dài hơn năm ngày.

Thời gian và chu kỳ của kỳ phát tình ở Omega cũng y hệt với kỳ mẫn cảm ở Alpha.

Giang Vãn Lâu không có mặt tại hiện trường nên không thể phán đoán tình huống lúc đó. Nhưng điểm đáng ngờ lớn nhất chính là Omega kia đã không ngại dùng cách tự hủy hoại mình để gây ra kỳ mẫn cảm ở Alpha, rốt cuộc là vì sao?

Lẽ nào Úc Tiêu Niên cũng là một trong những mục tiêu mà kẻ đứng sau muốn hãm hại?

Nhưng đối phương làm thế nào để chắc chắn rằng Vọng Kha nhất định sẽ tham gia vào chuyện này?

"Đinh!"

Một tiếng vang giòn tan, cửa thang máy từ từ mở ra.

"Giang Vãn Lâu!"

Giang Vãn Lâu ngẩng đầu lên, thấy vị Alpha trên mặt vẫn còn nét tức giận chưa tan.

Hắn rất nhanh ý thức được sự thất thố của mình, nuốt nước bọt, thay đổi cách xưng hô một cách miễn cưỡng: "Giang tiên sinh."

Giang Vãn Lâu không dừng ánh mắt trên người Giang Mặc mà lướt qua hắn ta, dừng lại trên người Omega được một Alpha khác đỡ ở phía sau.

Cậu ta vô lực cúi đầu, tóc mái màu nâu ướt đẫm, dính vào mặt và cổ, trông đặc biệt chật vật. Ống tay áo bên trái như bị vật sắc nhọn rạch, cắt ra một đường rất dài để lộ vết thương gớm ghiếc với máu đã khô trên cánh tay.

Giang Vãn Lâu ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng, mặc dù đã được xử lý nhiều lần, nhưng mùi pheromone của Omega tỏa ra vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

Sắc mặt cậu dần lạnh xuống, hỏi: "Cậu ta là Omega phát tình tối qua phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro