Chương 36: Tình yêu cuồng nhiệt đến dị dạng
Chương 36: Tình yêu cuồng nhiệt đến dị dạng
Khoảnh khắc hai bàn tay đan vào nhau, Úc Tiêu Niên co rúm lại một chút, không biết có phải do lòng bàn tay của Beta quá lạnh hay không.
Giang Vãn Lâu ngước mắt nhìn Alpha bên cạnh.
Môi Úc Tiêu Niên mím rất chặt, vốn đã mỏng lại vì căng thẳng mà tạo thành một đường thẳng. Vì liên tục sốt nhẹ trong kỳ mẫn cảm, đôi môi anh có phần đỏ mọng như thể được phủ một lớp son môi đậm màu.
Một màu sắc tươi đẹp như vậy, nên được người ta ngậm lấy, từ từ liếm đi tất cả sắc thái, rồi lại chậm rãi hôn mút, cho đến khi tự mình khoác lên một màu sắc không hề thua kém.
Rất nhanh, Alpha buông lỏng nắm đấm, nắm chặt tay Giang Vãn Lâu, như thể không muốn cho Beta một chút cơ hội nào để thoát ra.
Giang Vãn Lâu thấy độ hảo cảm của Alpha lại bắt đầu nhảy, dù vẫn thất thường, nhưng ít ra đang dần tăng lên.
Cậu chậm rãi thu hồi ánh mắt còn vương trên môi Úc Tiêu Niên, rồi một lần nữa dừng trên đôi tay đang đan chặt trên đầu gối.
Ngón tay Alpha dùng lực rất mạnh, căng thẳng đến mức trắng bệch. Kỳ lạ là dù Giang Vãn Lâu lại không cảm thấy tay mình bị đau. So với việc dùng sức trói buộc bàn tay Beta, Úc Tiêu Niên càng giống như đang chiến đấu với chính mình, dồn hết sức lực để kiềm chế.
Giang Vãn Lâu nghĩ, thật ra cậu cũng không ngại Úc Tiêu Niên dùng sức siết chặt hơn một chút. Chỉ là những lời này, cậu tuyệt đối sẽ không nói ra.
"Chúng tôi đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói lại một lần nữa, cảm ơn các vị đã dành thời gian quý báu để tham dự buổi hội thảo lần này."
Hoàng Hạc Văn bước lên bục giảng.
Giang Vãn Lâu thu lại những ý nghĩ đang lại sắp đi lạc, tập trung chú ý những người trước mặt. Trong phòng họp hình bậc thang, người ngồi cuối tuy không thể nhìn rõ mọi chi tiết trên bục giảng, nhưng lại hoàn hảo cho việc quan sát mọi động tĩnh của những người còn lại.
Ví dụ như khoảnh khắc Hoàng Hạc Văn vừa nói lời mở đầu, một Alpha ngồi phía trước liền ngồi thẳng lưng, cậu nhận ra đó là người đi cùng Giang Mặc ở cửa thang máy ban sáng và đã đỡ Omega kia.
Lúc đó sự chú ý của Giang Vãn Lâu quả thật hơn một nửa ở trên Giang Mặc và Omega, nhưng cậu cũng không bỏ qua Alpha từ đầu đến cuối không nói một lời, mặc cho sự tồn tại của anh ta cực kỳ thấp. So với sự nguy hiểm vô tình bộc lộ ra dưới vẻ ngoài đáng thương của Giang Mặc, sự ngông cuồng điên dại của Omega, Alpha này lại nho nhã trầm ổn quá mức, thoạt nhìn giống một thư sinh không màng danh lợi.
Một người như vậy lại xen lẫn trong một đám thương nhân mưu mô, không khỏi cảm thấy đáng ngờ.
"Tôi sẽ giới thiệu về... Kỹ thuật loại bỏ tin tức tố."
Trong một khoảnh khắc, hội trường như thể đồng loạt bị nhấn nút tắt tiếng.
Mọi người dù đang cắm cúi làm việc hay đang thì thầm to nhỏ thì tất cả đều dừng lại, ánh mắt mang theo vẻ vừa buồn cười lại vừa ngờ vực nhìn về phía bục giảng.
Kỹ thuật cách ly tin tức tố luôn là đề tài mà các viện nghiên cứu trong và ngoài nước đã nghiên cứu từ lâu, nhưng loại bỏ ư?
Không ai nghĩ rằng từ "loại bỏ" trong miệng Hoàng Hạc Văn là chỉ là loại thuốc xịt khử tin tức tố, bởi kỹ thuật này đã phát triển đến mức hoàn hảo từ lâu, căn bản không có nhu cầu tiếp tục nghiên cứu.
Hoàng Hạc Văn hít một hơi thật sâu. Ông cúi đầu, vừa vặn có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đồng nghiệp và học sinh phía dưới.
Vai ông run rẩy, tay siết chặt chiếc micro. Dây điện bị vặn đến méo mó tạo ra một tiếng tạp âm chói tai, phá vỡ sự im lặng của hội trường.
"Đúng như mọi người nghĩ." Giọng Hoàng Hạc Văn run rẩy, trái tim như sắp bị xé toạc ra thành hai mảnh hoàn toàn đối lập, sự giằng xé gần như muốn khiến ông phát điên.
Ông lại một lần nữa nhớ đến người bạn đời của mình, nhớ lần đầu tiên họ gặp nhau, nhớ khóe miệng cô khi cười có lúm đồng tiền nhạt nhòa, nhớ cô dùng ngón tay làm bút vẽ, miêu tả cảm xúc trên mặt ông...
Một người phụ nữ dịu dàng, tốt đẹp lại kiên cường như cô, tại sao lại có thể bị tin tức tố thao túng mà hoàn toàn mất đi bản thân, dễ dàng từ bỏ tính mạng như vậy?
Còn ông – tại sao lại không hề hay biết, tại sao lại dễ dàng bỏ qua mọi sự bất thường, ung dung bỏ rơi cô mà đắm chìm trong nghiên cứu của mình?
"Mục tiêu cuối cùng của kỹ thuật này là loại bỏ hoàn toàn tin tức tố của Alpha." Ông ấn vào tài liệu đang cong ở mép, hít thở vài lần, cuối cùng cũng chặn được sự run rẩy trong giọng nói.
"Tức là tin tức tố sẽ không còn tồn tại nữa."
Alpha sẽ không cần phải chịu đựng sự nóng nảy của kỳ mẫn cảm, Omega cũng không cần phải nhẫn nhịn nỗi đau của kỳ phát tình. Những người sau khi đánh dấu mà không có đủ tin tức tố của bạn đời cũng không cần phải sống trong sự tra tấn không bằng chết.
Cả hội trường ồn ào.
Mà Alpha kia lại có vẻ mặt bình tĩnh, không hề có chút ngạc nhiên nào.
Giang Vãn Lâu thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu lại vừa vặn đối mắt với Úc Tiêu Niên.
Hệ thống bình đẳng giữa ba giới tính Alpha, Beta, Omega đã trải qua hàng trăm năm diễn biến, cho đến ngày nay, chỉ dựa vào việc là Alpha thôi thì không còn đủ để chiếm trọn tài nguyên xã hội. Họ đã không còn có tiếng nói tuyệt đối trước Beta và Omega như xưa.
Nhưng nếu nói về việc thực sự thực hiện công bằng giữa ba giới tính thì chỉ cần tin tức tố còn tồn tại, sự công bằng vĩnh viễn chỉ là những con chữ được ghi chép trong sách.
Khó trách.
Giang Vãn Lâu trầm ngâm suy nghĩ. Hành tung của Hoàng Hạc Văn những năm gần đây ngày càng bí ẩn, bởi với hướng nghiên cứu này, chỉ cần để lộ chút tin tức thì ông ta e là có chết một vạn lần cũng không đủ.
E rằng... ngay cả trong nội bộ chính phủ, cũng có rất nhiều người phản đối ông ta.
Những kẻ đã có được lợi ích rất khó cam tâm tình nguyện từ bỏ, Hoàng Hạc Văn lúc này lại tự mình công khai nghiên cứu chính là đang tự cắt đứt con đường sự nghiệp của ông ta sau này.
Vậy chẳng lẽ mục đích của bọn chúng là ngăn cản ông ta nghiên cứu kỹ thuật tiêu trừ tin tức tố?
Những manh mối đã biết tạo ra một khả năng lớn nhất trong đầu cậu, nhưng trực giác mách bảo rằng có gì đó không ổn.
Cậu chắc chắn... mình đã bỏ sót thứ gì đó.
Úc Tiêu Niên nhanh chóng quyết định:
"Tôi đã gửi tin nhắn cho họ bắt đầu hành động. Trước khi họ vào, tôi sẽ giữ chân những người ở đây, còn cậu lên sân khấu cùng với những nghiên cứu viên còn lại để ngăn Hoàng Hạc Văn tiếp tục nói."
Thần sắc của Alpha không hề thay đổi, nhưng ánh mắt sắc lạnh và kiên quyết. Anh bình tĩnh và trầm ổn, là một người lãnh đạo bẩm sinh.
Có một khoảnh khắc, Giang Vãn Lâu sinh ra hoài nghi ngắn ngủi, như thể người vừa ôm chặt cậu với ánh mắt dịu dàng và đầy tình ý không phải là Alpha trước mắt mà chỉ là ảo tưởng do cậu tạo ra.
Nhưng rất nhanh, Giang Vãn Lâu khôi phục lý trí. Cậu hỏi: "Úc tổng, còn có sắp xếp nào khác không?"
Môi Úc Tiêu Niên khẽ nhếch, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Beta: "Cẩn thận một chút... Những thứ khác đều không quan trọng, trên hết là an toàn của cậu."
"Ừm." Giang Vãn Lâu gật đầu, tầm mắt rũ xuống dừng lại trên đôi tay đang đan chặt trên đầu gối. "Tôi hiểu rồi, vậy nên, Úc tổng."
Cậu nở một nụ cười: "Ngài có thể buông tay."
Bàn tay Alpha nắm rất chặt, không giống cái cách căng thẳng chỉ dám dùng lực hời hợt như lúc nãy, mà lần này là thật sự muốn trói chặt tay Beta trong lòng bàn tay mình.
Úc Tiêu Niên siết chặt từng ngón tay, kiểm soát bàn tay Beta. Từ đầu ngón tay đến cổ tay, tất cả đều lộ ra ý không muốn buông ra.
"Anh..."
[ Úc Tiêu Niên の hảo cảm độ: -99]
Giang Vãn Lâu nhìn Alpha cau mày, sự bối rối và không muốn buông tha mãnh liệt đã xuyên qua vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm túc, để lộ ra con người bên trong mà Giang Vãn Lâu đã quen thuộc và yêu thích.
Thật kỳ lạ.
Giang Vãn Lâu nghĩ, rõ ràng từ khi quen Úc Tiêu Niên, cậu đã biết đến rất nhiều về con người anh với tư cách người lãnh đạo, nhưng cậu lại cảm thấy bộ dạng hoàn toàn khác thường lúc này mới là con người thật mà cậu quen thuộc và hiểu rõ.
Thuốc ức chế chỉ có thể làm dịu sự khó chịu về mặt sinh lý, chứ không thể thay đổi sự phụ thuộc về mặt tâm lý. Không một Alpha nào trong kỳ mẫn cảm có thể chịu đựng được việc bạn đời rời đi, hay chịu đựng được việc mất quyền kiểm soát bạn đời.
Úc Tiêu Niên không muốn buông tay. Anh không muốn Beta rời đi, không muốn cậu đi đến một khoảng cách mà anh không thể chạm tới.
"Úc tổng."
Nếu không phải không đúng lúc, Giang Vãn Lâu rất muốn nhéo vào tuyến thể mỏng manh, nhạy cảm của Alpha, buộc Úc Tiêu Niên ngẩng đầu lên nhìn cậu với tư thái hiến tế sẵn sàng dâng lên tất cả những gì anh có.
Có lẽ Úc Tiêu Niên lại sẽ vô tình lộ ra bộ dáng đáng thương đó, khiến cậu quên đi tất cả, chỉ nghĩ đến việc chiếm lấy nhiều hơn.
Giang Vãn Lâu giơ bàn tay còn lại, bàn tay không bị Úc Tiêu Niên nắm lấy này dù đang ở trong phòng có đủ hơi ấm cũng không hề ấm lên, khi dán vào môi Alpha, cậu cảm nhận được sự chênh lệch nhiệt độ rõ rệt.
Ngón tay lạnh lẽo lướt qua đôi môi mỏng của Úc Tiêu Niên, vừa thân mật vừa ái muội.
Nhưng trớ trêu thay, thần sắc của Giang Vãn Lâu lại vô cùng nghiêm túc, ngay cả cách xưng hô cũng rất công khai, không hề có chút ý trêu đùa nào.
Sự xấu hổ và hưng phấn đan xen khiến sống lưng Úc Tiêu Niên cứng lại, suýt nữa không biết xấu hổ mà... cương.
[ Úc Tiêu Niên の hảo cảm độ: 99]
[ Úc Tiêu Niên の hảo cảm độ: -99]
[ Úc Tiêu Niên の hảo cảm độ: 80]
Giang Vãn Lâu không bị tâm lý thất thường của Alpha quấy nhiễu, tiếp tục nói: "Tôi sẽ quay lại rất nhanh."
Đầu ngón tay Beta nhẹ nhàng lướt qua môi Úc Tiêu Niên. Có một khoảnh khắc, Úc Tiêu Niên thậm chí cảm thấy như mình vừa nhận được một nụ hôn thật nhạt.
"Hơn nữa," Giang Vãn Lâu lay nhẹ bàn tay bị nắm chặt, ngón áp út đeo nhẫn lướt qua lòng bàn tay Alpha, cảm giác ngứa ngáy khiến Úc Tiêu Niên siết chặt tay hơn nữa.
"Anh không phải có thể 'nhìn' tôi sao?"
Úc Tiêu Niên: "!"
Nhìn đồng tử Alpha hơi co lại, Giang Vãn Lâu vốn định kìm nén ý cười nhưng lại không thành công. Khóe môi đang cố gắng kéo thẳng lại hơi nhếch lên.
Tim Úc Tiêu Niên đập rất nhanh. Chiếc nhẫn kia không chỉ là máy định vị, bên trong còn có máy nghe lén, còn có thể... thu thập rất nhiều số liệu sinh lý của Giang Vãn Lâu.
Anh có thể thông qua chiếc nhẫn đó, biết được mỗi ngày Beta đi đâu, nói chuyện với ai, kiểm soát nhịp tim, giấc ngủ mỗi đêm...
Dù Giang Vãn Lâu không ở bên cạnh, anh vẫn âm thầm tham gia vào cuộc sống của cậu.
Trừ những kẻ... điên như anh, sẽ không có ai thích một tình yêu cuồng nhiệt đến dị dạng như vậy.
Úc Tiêu Niên thấp thỏm lo âu, lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Đáy lòng anh sinh ra một nỗi hối hận mơ hồ, hối hận vì sự tham lam ngắn ngủi của mình đã khiến Giang Vãn Lâu phiền chán đến mức không muốn tiếp tục giả vờ mà lật mặt nạ của anh.
Mặc dù anh hiểu rõ, việc Beta biết chuyện này và vạch trần anh chỉ là vấn đề sớm muộn, nhưng anh vẫn hy vọng có thể trì hoãn thêm một chút.
"Úc tổng." Giang Vãn Lâu dịch ngón tay, đuôi mắt rũ xuống, tạo nên vẻ ngoài dịu dàng vô hại, vừa giống lừa gạt lại vừa giống hứa hẹn: "Yên tâm, tôi không giận."
"..."
Úc Tiêu Niên muốn hỏi có phải thật không, nhưng lại sợ hãi đến mức không thốt nên lời. Thà rằng được câu trả lời phủ định, còn hơn... tự dối lòng mà nói với chính mình đây là sự thật.
[ Úc Tiêu Niên の hảo cảm độ: -99]
Lại nghĩ vẩn vơ cái gì? Đôi mắt Giang Vãn Lâu càng thêm sâu thẳm. Cậu gỡ ngón cái đang siết chặt, như muốn giữ lại hơi ấm từ môi Alpha, lại như đang kiềm chế không vươn tay hoàn toàn khống chế Alpha, buộc anh phải nói rõ từng suy nghĩ một.
"Úc tổng." Giang Vãn Lâu ý cười dạt dào, không ai có thể tìm thấy một nét buồn bã hay khó chịu nào trên khuôn mặt tuyệt đẹp đó. Cậu nắm lấy bàn tay Úc Tiêu Niên vẫn chậm chạp không chịu buông, từng chút một gỡ nó ra.
"Tôi đi trước đây."
Hoàng Hạc Văn đã sớm dừng bài diễn thuyết, mạch micro của ông đã bị cắt. Giáo sư Vương lật đổ cái bàn dài trước mặt, nhảy lên bục giảng ôm eo ông ta định kéo đi.
"Buông tôi ra!"
Hoàng Hạc Văn nghẹn đỏ mặt. Ông ta gắt gao ôm lấy cái bục trước mặt, giãy dụa ngăn cản hành động của giáo sư Vương.
Không ai biết Hoàng Hạc Văn vốn ít rèn luyện, vì sao lại có thể bộc phát sức lực lớn như vậy trong một thời gian ngắn. Dù giáo sư Vương có kéo thế nào, ông ta cũng không buông tay.
Ông ta cố gắng chống đỡ, rồi khi giáo sư Vương mệt nhoài và buông lỏng, ông ta liền chộp lấy bản thảo diễn thuyết trên bàn mà chuẩn bị ném xuống dưới.
"Thầy ơi!!"
Khóe mắt giáo sư Vương gần như nứt ra. Ông là học sinh của Hoàng Hạc Văn, hiểu rõ hơn ai hết kỹ thuật này rốt cuộc có ý nghĩa gì. Tiêu trừ tin tức tố đồng nghĩa với việc biến tất cả Alpha, Omega thành Beta.
Không có tin tức tố, tự nhiên sẽ không có ba giới tính này nữa.
Đây có lẽ sẽ là một chuyện tốt, nhưng cũng là một cuộc cách mạng xã hội trọng đại cần được tính toán cẩn thận. Chỉ một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể khiến nó chết yểu từ trong trứng nước.
Kỹ thuật này trong quá trình nghiên cứu đã gặp phải bao nhiêu cản trở, bao nhiêu lần những người tham gia nghiên cứu phải đối mặt với nguy hiểm tột độ? Dù đã bị ngăn cản đủ đường, mà đây vẫn là một kỹ thuật được bảo mật cao, chỉ có số ít người biết đến.
Bây giờ, Hoàng Hạc Văn lại tự mình công bố tất cả cho mọi người, điều này căn bản chính là không coi mạng sống của mình ra gì!
Bản thảo dự án đã không thể bị ném ra ngoài.
Giang Vãn Lâu vững vàng giữ lấy Hoàng Hạc Văn. Tay cậu rất chắc, mặc cho ông ta giãy giụa thế nào cũng không lay chuyển.
"Buông tôi ra!"
Hoàng Hạc Văn không ngờ Giang Vãn Lâu lại đến nhanh như vậy. Ông ta gầm lên giận dữ rống lên để cậu lùi lại: "Chuyện này không liên quan đến cậu!"
Ngay cả dưới khán đài, những đồng nghiệp, thậm chí cả những người bạn ngày xưa đều thờ ơ, đứng nhìn đó thôi sao?
Khi lợi ích được bày ra trước mắt, tình bạn, tình thân đều chỉ là những thứ không quan trọng.
Giang Vãn Lâu không bị vài câu cuồng nộ vô nghĩa dọa đến, cậu siết chặt cổ tay Hoàng Hạc Văn. Cơn đau nhức dữ dội ở xương cổ tay khiến khuôn mặt ông ta vặn vẹo, từ cổ họng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn ngắn ngủi.
"... Ha, đừng động vào tôi... Đừng động vào tôi nữa!"
Hoàng Hạc Văn sụp đổ kêu gào. Nước mắt chảy ra, và cùng lúc đó, tin tức tố của một Alpha cũng bùng lên một cách điên cuồng.
"Ách!"
Hành động của giáo sư Vương cứng lại. Là một Beta, ông hoàn toàn không thể chống lại sự áp chế của tin tức tố Alpha. Ông kêu lên một tiếng, lực đạo trên tay cũng yếu đi rất nhiều.
Hoàng Hạc Văn nghĩ mình có thể thoát khỏi sự kiềm chế, nhưng không ngờ một bàn tay khác mạnh mẽ hơn lại ấn chặt lên vai ông ta, không cho phép ông ta run rẩy dù chỉ một chút.
Ông ta kinh hãi nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt đen tĩnh lặng như nước của Giang Vãn Lâu.
"Cậu...!"
Tại sao lại không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Alpha?
"BẰNG!"
Tiếng súng vang lên.
Tim Giang Vãn Lâu lỡ nhịp. Cậu đột nhiên quay đầu, nhìn xuống dưới khán đài.
Alpha bên cạnh Giang Mặc đứng dậy, giơ súng lục nhắm thẳng vào Úc Tiêu Niên cách đó vài bước.
"Giang thư ký." Giọng Giang Mặc rất nhẹ, nhưng trong hội trường im lặng sau tiếng súng, nó trở nên rõ ràng.
"Giao giáo sư Hoàng cho tôi, được chứ?"
Giang Vãn Lâu im lặng, vẻ mặt bình tĩnh, không để bất cứ ai có cơ hội nhìn thấu cảm xúc bên trong. Chỉ có Hoàng Hạc Văn, từ cơn đau dữ dội hơn trên vai mới nhận thấy sự phẫn nộ đang tiềm tàng của Beta.
"Nhân viên an ninh của Viện trung ương lần này đều là cảnh sát võ trang, Sở Công An và Cảng Hải Thị cũng đang túc trực."
Giang Vãn Lâu nói rất chậm, từng chữ đều rõ ràng rành mạch. "Giang Mặc, anh nghĩ anh có thể rời đi sao?"
Giang Mặc dựa vào xe lăn, cười rạng rỡ.
Nụ cười rạng ngời che giấu vẻ âm u trên khuôn mặt gầy gò của hắn. Lúc này, hắn giống như một người bình thường chưa từng trải qua bất cứ cực khổ nào, có thể thản nhiên đối mặt với mọi khó khăn trong cuộc sống.
"Cảm ơn cậu đã lo lắng cho tôi, Vãn Lâu," Giang Mặc nói. "Nhưng có đi được hay không, là vấn đề của tôi, không phiền cậu phải bận tâm."
"Tôi đã từng gặp anh rồi."
Giang Vãn Lâu không đặt nghi vấn, mà là khẳng định. Thái độ quen thuộc của Giang Mặc cùng với ký ức lơ đãng trong mắt hắn, không gì có thể che giấu được điều này.
"Đúng vậy." Giang Mặc thừa nhận một cách thẳng thắn. "Chỉ là tôi không phải người quan trọng, nên bị quên cũng là điều hiển nhiên."
Hắn thở dài, ánh mắt cuối cùng cũng rời khỏi Giang Vãn Lâu, chuyển sang Úc Tiêu Niên.
"Anh vẫn luôn may mắn như vậy."
Có lẽ cảm xúc ghen tị đã tồn tại quá lâu, lâu đến mức Giang Mặc sớm đã quen thuộc với nó, không còn dễ dàng dao động tâm trí nữa. Giọng hắn bình thản, giống như đang cảm thán về một ngày thời tiết đẹp vậy.
"Giang thư ký, tôi biết cậu đang đợi người đến," Giang Mặc không chút kiêng dè vạch trần ý đồ của Giang Vãn Lâu. "Cho nên tôi đành phải tranh thủ một chút thời gian."
"Hoàng Hạc Văn, hay Úc Tiêu Niên, bài toán chọn lựa này hẳn không khó với cậu chứ?"
Giang Vãn Lâu: "..."
"Cho tôi qua đi."
Giọng Hoàng Hạc Văn rất nhỏ, chỉ vài chữ ngắn gọn cũng khiến ông ta phải hít một hơi, không phải vì điều gì khác, mà là vì lực tay của Giang thư ký quá mạnh cứ như thể sẽ bóp nát xương cốt của ông ta bất cứ lúc nào.
"Đáng lẽ không nên để các cậu phải mạo hiểm... Xin lỗi."
"Trước đây đã dùng những định kiến đó để nhìn các cậu, còn khiến các cậu lâm vào tình huống nguy hiểm như vậy."
"Trước khi lên bục, tôi đã thu âm lại một đoạn video, USB đang ở trong tay Vương Húc. Sau khi các cậu quay về, hãy trực tiếp công bố cho truyền thông, như vậy..."
Như vậy, cho dù Giang Mặc có trốn đến đâu, hắn cũng rất khó yên tâm lợi dụng ông ta để tiếp tục nghiên cứu.
Hoàng Hạc Văn nghĩ, những trở ngại trong quá khứ lại trở thành một trong những công cụ để phản kháng ngày hôm nay, thật đúng là trớ trêu.
Giang Vãn Lâu không nói gì, tầm mắt và sự chú ý của cậu không hề đặt lên Hoàng Hạc Văn, mà hoàn toàn không hề che giấu mà đặt lên người Úc Tiêu Niên.
Ánh mắt giao nhau giữa không trung. Sự ăn ý được mài dũa trong nhiều năm làm việc cùng nhau, một ánh mắt cũng đủ để cả hai ngầm hiểu. Lúc này, ngôn ngữ ngược lại chỉ là một sự trói buộc.
Giang Vãn Lâu cười một tiếng không có chút tình cảm nào: "Anh ra tay đi."
Sự chắc chắn, thản nhiên, và cả thái độ coi thường khiến Alpha cầm súng nhất thời không thể phán đoán được liệu Beta có còn phương án dự phòng để lật ngược tình thế hay không.
Giang Vãn Lâu không sợ sao? Nếu vì cậu không chịu nhường đường mà Úc Tiêu Niên chết ở đây thì cậu có thể gánh vác trách nhiệm từ phía gia tộc Úc không?
Hoàng Hạc Văn từ khoảnh khắc tự mình công bố dự án, bất kể kết quả thế nào, ông ta đều đã trở thành một quân cờ thí, giữ được Hoàng Hạc Văn cũng không đủ để Viện trung ương đứng ra bảo vệ Giang Vãn Lâu.
"Văn thúc!"
"!"
Đồng tử Alpha co lại. Chỉ một khoảnh khắc lơ là, gã đã mất đi lợi thế. Úc Tiêu Niên dứt khoát xông lên, trong chớp mắt đã rút ngắn khoảng cách.
Ngón trỏ gã dùng sức, cò súng bị ép xuống hơi trượt đi.
Bắn?
Không được! Gã đang nhắm vào tim của Alpha, với khoảng cách này một phát súng sẽ lấy mạng đối phương!
Phải bắn vào chân Úc Tiêu Niên...
"Bang!"
Hai cổ tay va vào nhau mạnh bạo, khiến tay phải của Văn thúc tê dại. Gã bị Úc Tiêu Niên nắm lấy cổ tay, cưỡng chế đổi hướng nòng súng.
Những năm gần đây Văn thúc cũng không thiếu rèn luyện, tay khỏe hơn rất nhiều. Dù bị bất ngờ và mất đi ưu thế, nhưng gã vẫn nhanh chóng điều chỉnh lại, ngăn cản cú đánh vào bụng của Úc Tiêu Niên.
Nhưng cả hai đều là Alpha, gã và Úc Tiêu Niên căn bản không cùng đẳng cấp. Mặc dù đã kịp phòng thủ, gã vẫn bị lực đạo ngang ngược của đối phương ép cho rên lên một tiếng.
Giây tiếp theo, tin tức tố tràn ngập không gian, áp chế không chút khoan dung. Tin tức tố nồng đậm, nặng nề, chồng chất lên nhau, giống như một ngọn núi có thể ép người đang sống chết tại chỗ.
Trong khoảnh khắc, Văn thúc như nghe thấy toàn bộ cơ bắp trên người mình đang rên rỉ vì căng thẳng tột độ. Gã phải nghiến chặt răng, gắng gượng chống đỡ để không ngã xuống.
Úc Tiêu Niên cau mày, bản năng lãnh thổ trời sinh của Alpha khiến anh cảm thấy bị xúc phạm. Hơn nữa, anh đang trong kỳ mẫn cảm không ổn định, tin tức tố đậm đặc gấp mấy lần Giang Mặc tuôn ra, với thái độ tuyệt đối nghiền ép, nuốt chửng tin tức tố của Giang Mặc.
Văn thúc mất hết sức lực, khó có thể chống cự. Úc Tiêu Niên nhân cơ hội đá một cú trực tiếp hạ gục Văn thúc, ánh mắt tàn nhẫn sắc lẹm nhắm thẳng vào Giang Mặc cách đó không xa.
Thị lực của Giang Vãn Lâu rất tốt. Dù cách hơn nửa khán phòng, cậu vẫn có thể nhìn rõ thần sắc của Úc Tiêu Niên lúc này.
Ánh đèn trong hội trường mờ ảo, khiến vẻ tức giận sâu thẳm trong ngũ quan anh tuấn của Alpha lộ ra không chút che giấu. Khuôn mặt đầy tính công kích của anh lúc này trông đặc biệt hung hãn và sắc bén.
Giang Vãn Lâu rơi vào một thoáng ngẩn ngơ. Cậu chưa bao giờ thấy Úc Tiêu Niên tức giận rõ ràng như vậy.
Trừ những lúc cậu dồn anh vào chân tường, hình ảnh Alpha luôn trầm ổn, thong dong, giống như một ngọn núi cao sừng sững khó có thể lay động.
Anh không dễ dàng để lộ cảm xúc của mình. Dù Giang Vãn Lâu làm thư ký cho anh nhiều năm nhưng vẫn luôn không đoán được tâm tư của anh.
Vậy mà lúc này, cảm xúc mãnh liệt đó giống như một lưỡi dao sắc bén, không hề giảm xóc mà đâm thẳng vào ngực cậu.
Nỗi đau bị bóp méo thành một niềm vui khác lạ. Giang Vãn Lâu nín thở, mặc cho trái tim dưới ngực đập thình thịch như sấm rền.
Cậu cuối cùng cũng hiểu mình muốn gì.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro