Chương 48: Bỏ cuộc
Chương 48: Bỏ cuộc
Úc Tiêu Niên hôn rất nhẹ. Đôi môi anh ướt đẫm nước ấm trở nên mềm mại lạ thường, khi hôn lên, giống như một dòng suối mùa xuân hiền hòa lướt qua.
Nhưng dòng suối vô tình chảy qua sẽ không bao giờ quay lại. Còn môi Úc Tiêu Niên thì lưu lại thật lâu, bao bọc lấy cậu, như thể muốn nhấn chìm cậu trong sự dịu dàng.
"..Ah..ưm!"
Thân thể Giang Vãn Lâu vô thức khẽ run rẩy. Cơn rùng mình không đến từ cơ thể, mà từ linh hồn, làm cậu không thể kìm chế, chỉ có thể khẽ thở dốc để nhẫn nhịn.
Nhưng tiếng thở dốc dường như lại trở thành một lời thúc giục. Alpha càng ra sức lấy lòng, mặc cho động tác còn rất vụng về thì anh vẫn nhiều lần khiến da đầu Giang Vãn Lâu tê dại.
Úc Tiêu Niên đỡ đùi Giang Vãn Lâu, anh dễ dàng cảm nhận được cơ bắp căng cứng dưới lòng bàn tay. Anh khẽ ngẩng đầu. Hàng mi ướt sũng không thể che giấu vẻ đắc ý trong mắt anh mà để lộ hoàn toàn trước mắt Giang Vãn Lâu.
"Ha..."
Giang Vãn Lâu nắm chặt mái tóc ngắn còn ẩm của Úc Tiêu Niên. Cậu cau mày, vẻ mặt xinh đẹp khó tả hiện lên những cảm xúc cực kỳ phức tạp và mâu thuẫn, như hai mặt của một linh hồn đang giằng co xé rách, khiến cậu không thể lựa chọn.
Hơi nóng từ nước ấm bốc lên tạo ra một lớp sương mỏng, làm mờ dần khuôn mặt của cả hai. Trong khoảnh khắc đó, Úc Tiêu Niên thậm chí không nghĩ mình đang lấy lòng người yêu, mà là đang mạo phạm một vị thần linh vừa mới lạc vào chốn trần tục.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, tim Úc Tiêu Niên đập nhanh hơn, hơi thở trở nên nặng nề. Anh nuốt sâu hơn, đôi mắt bất an xuyên qua lớp sương mù dày đặc để quan sát biểu cảm của Giang Vãn Lâu.
Da Beta rất trắng, phần cổ luôn bị cổ áo sơ mi và cà vạt che kín trắng như tuyết, một lớp da mỏng manh, lờ mờ nhìn thấy những gân xanh đang phồng lên nhảy múa bên dưới.
Lúc này, phần cổ ấy không biết là do nước ấm làm nóng hay do dục vọng thôi thúc mà đã nhuộm lên một màu đỏ rực.
Dù là vì lý do nào... đều là vì anh.
Ngay khoảnh khắc ý nghĩ đó nảy ra trong đầu, sự hưng phấn cũng đến đúng hẹn. Bàn tay Úc Tiêu Niên siết thật chặt, hằn sâu những vết lõm trên bắp đùi săn chắc của Giang Vãn Lâu.
Hơi thở Alpha rất nóng, nóng hơn cả nước ấm đang chảy trên người, khiến Giang Vãn Lâu có cảm giác như mình sắp bị bỏng.
Giang Vãn Lâu nắm lấy tóc Úc Tiêu Niên, ngay cả bản thân cậu cũng không rõ là muốn nhận được nhiều hơn hay là muốn đẩy anh ra.
Từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt luôn dễ dàng mang theo vẻ khinh miệt. Giang Vãn Lâu cũng không ngoại lệ. Ánh mắt cậu đầy áp lực, sâu thẳm, giống như một con mãnh thú ẩn mình trong rừng sâu.
Cậu nhìn khuôn mặt ngẩng lên của Úc Tiêu Niên, nhìn yết hầu đang căng ra, nhìn hầu kết đang lên xuống. Cậu không thể tránh khỏi sự thôi thúc dục vọng muốn phá hủy mãnh liệt.
Một dáng vẻ "ta cần ta cứ lấy" như thế, một dáng vẻ dâng hiến hoàn toàn như thế, nên bị bóp nát, tùy ý nhào nặn, tùy ý đùa giỡn.
Đèn phòng tắm ấm áp màu vàng nhạt giống ánh sáng của một quán rượu cũ kỹ, lại giống dư vị của hoàng hôn sau khi mặt trời lặn. Ánh sáng chiếu lên mặt Úc Tiêu Niên như phủ một lớp vầng sáng dịu dàng, đẹp đến mức khó tin.
Yết hầu Giang Vãn Lâu khẽ động. Rõ ràng trước đó cậu vừa uống hết một thùng nước có ga, nhưng lúc này lại cảm thấy khô khát.
Cậu muốn hôn môi Úc Tiêu Niên, muốn cướp lấy nước bọt trong miệng anh, muốn ngậm lấy đôi môi đó mà mút, tốt nhất là nhai nát rồi nuốt vào bụng.
"... Đủ rồi." Giang Vãn Lâu túm lấy mái tóc mềm mại của Alpha định kéo anh ra. Nhưng Úc Tiêu Niên chỉ ngước mắt nhìn cậu một cái, rồi lại tiếp tục tiến lên chứ không lùi.
Da đầu bị kéo đau trở thành một loại kích thích đặc biệt. Úc Tiêu Niên đắm chìm trong việc kiểm soát người mình yêu, không biết mệt mỏi.
Giang Vãn Lâu rõ ràng muốn ngăn cản, nhưng sâu thẳm trong lòng lại dâng lên một cảm giác sung sướng kỳ lạ và mãnh liệt. Giang Vãn Lâu nhíu mày nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không thể kìm nén được.
"Ưmm!" Giang Vãn Lâu khẽ rên một tiếng, ngón tay nắm chặt rồi lại buông lỏng. Cậu thở hổn hển, dựa vào bức tường gạch men lạnh lẽo phía sau, mặc cho dòng nước từ trên đầu chảy xuống làm ướt đôi mắt đang nhắm chặt của mình.
Cậu không để mình lạc lối quá lâu. Tận dụng lúc Úc Tiêu Niên cũng đang lơ là, cậu thoát ra.
Giang Vãn Lâu ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay đặt lên môi Úc Tiêu Niên đang bị trầy xước. Cậu khẽ dùng sức, đưa một đốt ngón tay vào: "Nhổ ra."
Úc Tiêu Niên rất chậm rãi chớp mắt. Anh nhìn ánh mắt mang chút giận dữ của Beta, ngoan ngoãn há miệng, nhổ những thứ hỗn độn ra lòng bàn tay cậu.
Trong lúc nhổ, Úc Tiêu Niên lén liếc nhìn Giang Vãn Lâu. Lông mày Beta hơi nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm như một đầm nước lạnh không đáy, khó mà đoán được.
Chờ Alpha nhổ xong, Giang Vãn Lâu đổi tay, liên tục chà lau đôi môi ửng đỏ bất thường của Úc Tiêu Niên. Đôi môi ấy bị ma sát quá nhiều đến nỗi gần như bị rách da. Dù lực tay cậu không mạnh, Úc Tiêu Niên vẫn đau đến co rúm lại.
Cậu buông tay, cúi đầu, định hôn lên môi Úc Tiêu Niên.
Như theo bản năng, Úc Tiêu Niên nghiêng đầu. Nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, dừng lại trên gò má đau nhức của anh.
"... Dơ." Giọng anh rất khàn, lúc hé miệng thậm chí không phát ra được tiếng nào. Sau đó mới miễn cưỡng thốt ra một âm thanh nhỏ bé yếu ớt.
Giang Vãn Lâu không nói gì, chỉ đưa tay siết chặt gáy Úc Tiêu Niên. Cậu hiếm khi ngang ngược như vậy. Hầu hết thời gian, cậu thích treo lên một chút ngọt ngào, dụ dỗ Alpha từng bước lại gần, chủ động bước vào cái bẫy đã được giăng sẵn.
Một thủ đoạn vụng về, nhưng vẫn có người nguyện ý mắc bẫy.
Nhưng trước mắt, sự từ chối của Úc Tiêu Niên không có tác dụng. Anh bị tước đoạt quyền hành động, giống như một con búp bê mặc người ta đùa nghịch, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi phần thưởng hay trừng phạt từ người chủ.
Đó là một nụ hôn không chút kiêng dè.
Da môi Alpha bị trầy xước, vị ngọt nhàn nhạt hòa lẫn với mùi máu tanh nồng, tạo thành một hương vị kỳ quái.
Giang Vãn Lâu hôn rất sâu, như thể đang dùng cách riêng của mình để "làm sạch" người yêu, từ đầu đến cuối không hề lộ ra nửa điểm ghét bỏ.
Sức giãy giụa của Úc Tiêu Niên dần yếu đi. Anh cẩn thận thè lưỡi, vụng về đáp lại nụ hôn của Beta.
Cuối cùng, Úc Tiêu Niên được Giang Vãn Lâu bế ra khỏi phòng tắm.
Những thủ đoạn anh đã dùng trên người Giang Vãn Lâu, nay đều được cậu áp dụng lại trên người anh, thậm chí còn có phần thuần thục và quá đáng hơn. Về sau, hai chân Úc Tiêu Niên mềm nhũn, không thể đứng vững, nhưng dù vậy anh vẫn không được buông tha.
Giang Vãn Lâu bế anh, để anh ngồi trên bồn rửa mặt, mặc kệ sự từ chối của anh mà lặp lại trò cũ.
"...Giang Vãn Lâu, tha tôi... Dừng lại! Tôi bỏ cuộc!"
Úc Tiêu Niên bị dồn đến mức gào lên trong tuyệt vọng. Nước mắt chảy ra từ khóe mắt, chưa kịp lăn xuống đã bị Beta ngẩng đầu liếm đi.
Ánh mắt Giang Vãn Lâu có chút ý cười nhàn nhạt, không chút dấu vết đe dọa. Nhưng dù cho ý thức của Úc Tiêu Niên đã trở nên mơ hồ vì khoái cảm, anh vẫn đọc được một lời cảnh cáo sâu sắc hơn.
"Niên Niên."
Giọng Giang Vãn Lâu dịu dàng và trìu mến, hoàn toàn trái ngược với động tác ngang ngược, bịt kín lối ra của Alpha.
"...Ừm."
"Không có lần sau, được không?" Giang Vãn Lâu mỉm cười thương lượng, nhưng ngón tay vẫn không rời đi một chút nào. "Đương nhiên, nếu Niên Niên thực sự thích như vậy, thì vẫn có thể có lần sau."
Úc Tiêu Niên không hé môi. Lòng anh vẫn không cam chịu, quật cường không muốn thua cuộc.
Thời gian trôi đi thật sự quá lâu. Giang Vãn Lâu khẽ nhướng mày, nhưng cũng không tiếp tục làm khó Alpha, nhất quyết bắt đối phương phải đồng ý.
Dù sao thì tương lai cũng còn dài, phải không?
Lần này với lý do để tiết kiệm thời gian, việc vệ sinh cá nhân lại càng tốn gấp nhiều lần. Tấm rèm cửa sổ chỉ được buông một lớp, để lộ ra ánh sáng mờ nhạt.
Bình minh ở bờ biển luôn đến sớm hơn một chút.
Giang Vãn Lâu đặt anh lên giường, thong thả lau khô bắp chân rắn chắc của Alpha rồi thay quần áo sạch sẽ cho anh.
Úc Tiêu Niên đã mệt lử – dù là Alpha thì cơ thể anh cũng không phải làm bằng sắt. Sau khi xuất tinh không biết bao nhiêu lần, lẽ ra anh đã kiệt sức từ lâu.
Giang Vãn Lâu cúi người, cài chiếc cúc cuối cùng cho Úc Tiêu Niên, lùi lại nửa bước, đánh giá Alpha đang lơ mơ ngủ. Chỉ là một chiếc áo lụa trắng đơn giản và mộc mạc, vậy mà lại mang đến cho Giang Vãn Lâu cảm giác sung sướng như đang trang điểm cho một con búp bê yêu quý.
"Tôi bảo Hải Lâm đợi đến chiều rồi quay về nhé?"
Từ đây về đến nơi mất khoảng sáu bảy tiếng. Tính thêm cả buổi sáng, đủ để họ lấy lại tinh thần.
Úc Tiêu Niên miễn cưỡng mở mí mắt, mơ màng nhìn Beta, đáp: "Ừm."
"Ngủ đi." Giang Vãn Lâu thấy anh mệt đến không mở nổi mắt, cậu dịu giọng dỗ dành một câu, rồi cầm điện thoại đi xa một chút.
Cậu chưa phát điên đến mức gọi điện cho Hải Lâm vào giờ này. Cậu tìm một cái cớ hợp lý rồi soạn thành tin nhắn gửi đi.
Giang Vãn Lâu không nán lại phòng khách quá lâu.
Cậu đặt điện thoại xuống, nhanh chóng quay trở lại.
Nhưng cậu không ngờ, Úc Tiêu Niên vẫn chưa ngủ, anh chống tay ngồi ở mép giường với đôi mắt hé mở.
Tim cậu đập dồn dập, vang vọng như tiếng búa tạ nặng nề nện vào lồng ngực, khuấy động lên vô vàn cảm xúc.
Trong phòng chỉ còn lại ánh đèn ngủ mờ ảo, trải lên mọi vật một màu vàng ấm áp và dịu dàng. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy một Alpha lạnh lùng ít nói, nhưng lúc này anh đã trút bỏ lớp vỏ cứng rắn mà để lộ một khía cạnh hoàn toàn khác, mềm mại và ấm áp như tấm chăn bông ngày đông lạnh giá bao bọc lấy một lữ khách đang run rẩy vì rét.
Bất chợt, Giang Vãn Lâu nảy ra ý nghĩ không dám lại gần, thậm chí còn có chút luyến tiếc, lòng bàn chân như cậu như mọc rễ, đứng đờ ra tại chỗ.
Vẫn là tiếng nói khàn khàn, mơ hồ của Úc Tiêu Niên kéo cậu về với thực tại.
"Đứng đó làm gì?"
Người đàn ông mơ màng sắp ngủ, khi cất lời từng âm tiết mang theo chút dính dính, như thể đang ngậm kẹo mà làm nũng, khiến Giang Vãn Lâu cũng cảm nhận được vị ngọt.
Giang Vãn Lâu vẫn đứng yên, giọng cũng hạ thấp xuống sợ làm phiền đến sự yên bình lúc này.
"Nhìn anh."
Úc Tiêu Niên khẽ hé mắt, ánh nhìn đảo qua người Beta cách đó vài bước, khoé môi cong lên nụ cười hàm ý khó đoán.
"Đến gần đây."
"Có thể nhìn rõ hơn."
Giang Vãn Lâu tán thành lời của Úc Tiêu Niên, vì thế bước chân đi đến mép giường. Cậu rũ mắt, còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị Alpha túm chặt lấy cổ áo.
Cậu bị kéo cúi thấp người, đôi mắt cố gắng nhìn thật gần khuôn mặt của Alpha trước mặt.
Nói cũng thật kỳ lạ, cậu và Úc Tiêu Niên đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, lại trải qua những ngày quấn quýt triền miên như thế, mà lại chưa từng thật sự nhìn kỹ mặt anh.
Không đúng.
Giang Vãn Lâu khẽ nghiêng đầu xuống, không ngờ lại chạm phải chóp mũi cao thẳng của Úc Tiêu Niên.
Cậu giật mình, trong cơn hoảng hốt bỗng nghĩ, cậu chỉ là chưa thấy... một Úc Tiêu Niên mềm mại như thế này bao giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro