Chương 52: "Thích" cùng "Yêu"
Chương 52: "Thích" và "Yêu"
Úc Tiêu Niên chưa bao giờ mờ mịt như lúc này. Mỗi từ thốt ra từ miệng Giang Vãn Lâu đối với anh đều như một ngôn ngữ xa lạ, lọt vào tai chỉ còn là những âm tiết không thể lý giải.
"...Cái gì?"
[Độ hảo cảm của Úc Tiêu Niên: 99]
Giang Vãn Lâu không trả lời câu hỏi của Úc Tiêu Niên, ngược lại đưa ra một nghi vấn mới: "Nghe nói có một loại phẫu thuật cải tạo tuyến thể, có thể làm Alpha cấp thấp lột xác thành Alpha cấp cao, hoặc làm Beta có hy vọng phân hoá lần hai thành Alpha... Anh hy vọng tôi làm điều đó sao?"
[Độ hảo cảm của Úc Tiêu Niên: -99]
"Không được!" Úc Tiêu Niên không hề suy nghĩ, lập tức phản bác. "Loại phẫu thuật đó nguy hiểm như vậy..."
Giọng Alpha lạnh lùng và sắc bén, nhưng khi vô tình liếc thấy đôi mắt không chút lay động của Beta, anh thiếu tự tin hạ giọng, mím môi rồi nói khẽ: "Em không cần làm chuyện đó, trên thế giới này không có ai đáng để em đánh cược bằng cả mạng sống của mình."
"Thật sao?"
Không cần nói thẳng, nhưng nếu sự việc đã phát triển đến mức này mà Úc Tiêu Niên vẫn không hiểu ý của Giang Vãn Lâu, thì có lẽ đầu óc anh đã bị ngâm nước ấm đến hỏng mất rồi.
Anh bóp nhẹ ngón trỏ, tiếng khớp xương ma xát vang lên trầm đục.
Có lẽ lúc này, rời đi mới là lựa chọn tốt nhất nhưng Úc Tiêu Niên hé môi, vẫn cố chấp nói: "Cái này không giống nhau."
"Ừ, không giống nhau." Giang Vãn Lâu gật đầu, vẻ mặt vừa khó hiểu lại vừa như châm biếm. "Không giống nhau ở điểm nào? Là anh có thể đảm bảo phẫu thuật sẽ không sai sót một trăm phần trăm, hay anh đảm bảo sẽ không để lại bất kỳ di chứng nào?"
"Hay nói cách khác, so với người khác thì anh có thêm một mạng để tùy tiện thử sai?"
Giang Vãn Lâu nói với giọng điệu rất bình tĩnh, không hề có chút tức giận nào. Nhưng những lời chất vấn tiềm ẩn trong mỗi câu chữ lại không thể bị bỏ qua.
Tim Úc Tiêu Niên đập rất nhanh. Một sự rung động khó tả dâng lên trong lòng, tràn ngập lồng ngực, khiến anh khó mà mở lời.
Anh ti tiện... cảm thấy vui sướng.
[Độ hảo cảm của Úc Tiêu Niên: 99]
"..."
Giang Vãn Lâu nhìn bảng độ hảo cảm nhảy vọt lên, suýt nữa thì bật cười thành tiếng. Cậu đang rất tức giận, vậy mà Úc Tiêu Niên lại đang có tâm trạng tốt sao?
"Tổng giám đốc Úc." Giang Vãn Lâu khẽ nhúc nhích cánh tay. Bàn tay giấu dưới chăn cũng theo đó lộ ra.
Bàn tay Beta rất trắng, chỉ sau một lúc được truyền dịch thì xung quanh liền tím bầm một vòng lớn, trông vô cùng đáng sợ.
Giang Vãn Lâu thậm chí không cần nói thêm, Úc Tiêu Niên đã vội vã bước tới.
"Tay em sao vậy?" Anh cẩn thận nắm lấy đầu ngón tay Giang Vãn Lâu, cảm giác lạnh lẽo khiến anh tưởng mình đang chạm vào một tảng băng. "Sao lại lạnh thế này?"
[Độ hảo cảm của Úc Tiêu Niên: -99]
Giang Vãn Lâu nghiêng đầu liếc Úc Tiêu Niên một cái. Dụ được anh tới bên cạnh rồi, ánh mắt cậu lại trở nên keo kiệt, không muốn dừng lại trên người anh.
"Ai mà biết được?" Cậu nói một cách nhẹ bẫng. "Đâu có ai quan tâm."
Úc Tiêu Niên như bị một mũi tên từ đâu đó bắn trúng vào tim khiến toàn thân anh lạnh toát.
"Có người quan tâm." Anh khẽ véo đầu ngón tay Beta, dùng cả hai tay bao bọc lấy nó, thành thật làm một công cụ sưởi ấm bằng da thịt.
Ánh mắt Giang Vãn Lâu lướt từ mu bàn tay anh sang hầu kết, rồi đến đôi môi đang mím chặt vì căng thẳng:
"Thật sao?"
"Thật."
Giang Vãn Lâu khẽ cười, rất nhạt, không rõ ràng: "Là ai vậy?"
"..."
Dù Úc Tiêu Niên có mặt dày đến đâu, anh cũng ngại ngùng không thể nói ra từ "tôi". Anh ấp úng, không mở lời được.
"Tổng giám đốc Úc, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Úc Tiêu Niên không chớp mắt. Anh không dám nhìn Giang Vãn Lâu, đành nhìn chằm chằm phần da xanh tím mà tay mình không thể che phủ.
"Tôi... tôi quan tâm."
Vài từ đơn giản nhưng nghẹn lại khiến tai Alpha nóng bừng, cổ cũng ửng đỏ. Giang Vãn Lâu buông tay anh ra, cậu một lần nữa tựa vào gối, mắt sụp xuống, vẻ mặt như sắp ngủ gục.
"Úc tổng, anh đang giả ngốc sao?" Giang Vãn Lâu hỏi, "Câu hỏi của tôi rõ ràng là: Chúng ta rốt cuộc khác nhau ở đâu?"
Úc Tiêu Niên sững người. Cổ anh đỏ bừng hơn, màu đỏ đó lan dần lên gò má, lộ ra vẻ bối rối.
"Tôi... tôi..."
Đầu Úc Tiêu Niên rối như tơ vò, anh cau mày cố gắng tìm từ: "Tôi là Alpha... tôi... tôi có thể nhịn."
Cho nên có đau một chút, khó chịu một chút cũng chẳng sao.
Giang Vãn Lâu vốn đang giận vì người mình yêu không chịu hợp tác, nhưng nhìn vẻ ngập ngừng cố gắng trả lời của Úc Tiêu Niên, cơn giận của cậu như một quả bóng bị chọc thủng, "phì" một tiếng xẹp đi hơn nửa, chỉ còn lại cảm giác tức tối đầy căng tức.
Cậu kìm nén, nuốt xuống vị chua chát làm đầu lưỡi đắng ngắt. Cậu phải phá vỡ nhận thức cố chấp của Alpha, làm cho anh hiểu rằng không có gì - ngay cả bạn đời cả đời, cũng không thể quan trọng hơn chính bản thân mình.
Giang Vãn Lâu ép mình tĩnh tâm, giọng nói ôn hòa nhưng từng chữ lại rất rõ ràng: "Dù di chứng có thể theo anh cả đời, dù tôi cũng không nhất định sẽ ở bên anh cả đời, dù sau khi chúng ta chia tay, anh có thể sẽ không bao giờ yêu được ai nữa... anh cũng muốn làm như vậy, đúng không?"
Úc Tiêu Niên im lặng, mặc cho ánh mắt của Beta dò xét khuôn mặt mình, nắm bắt từng thay đổi nhỏ nhất trên biểu cảm.
"Trả lời tôi, Úc Tiêu Niên."
Ý thức Úc Tiêu Niên có chút chậm chạp, nhưng vẫn theo bản năng tuân theo mệnh lệnh: "Không có gì đáng ngại."
Anh nói: "Tôi có đội ngũ y tế tốt nhất, sẽ không để di chứng ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống."
"Tôi cũng không mượn chuyện này để ép buộc em, bắt em phải chọn tôi cả đời, em mãi mãi có quyền tự do lựa chọn."
Dù lựa chọn đó có tôi hay không.
Anh trả lời từng câu, nhưng lại duy nhất bỏ sót câu cuối cùng.
Mặc dù Úc Tiêu Niên đã bộc lộ hết trước mặt Giang Vãn Lâu, nhưng anh vẫn để lại cho mình chút thể diện cuối cùng. Hoặc có lẽ, anh sợ rằng suy nghĩ cực đoan của mình sẽ gây ra gánh nặng lớn cho Beta, ép buộc cậu đưa ra một lựa chọn trái với lòng mình.
Úc Tiêu Niên cảm nhận bàn tay đang nắm lấy mình dần ấm lại, thầm nghĩ, sao lại có người khác được chứ?
Làm sao anh có thể ở bên người khác ngoài Giang Vãn Lâu được?
"Úc Tiêu Niên," Giang Vãn Lâu khẽ ra lệnh, "Nhìn tôi."
Khoảnh khắc Alpha ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm của Beta như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào mắt anh. Anh nghe Giang Vãn Lâu chất vấn, gần như tàn nhẫn: "Anh vì tôi mà cắt bỏ tuyến thể, nhưng một ngày nào đó tôi lại chán ghét anh, ở bên người khác thì cũng không sao à?"
Máu như chảy ngược. Tin tức tố không thể kiểm soát trào dâng, như một con dã thú bị chọc giận đang gào thét, muốn xé nát tất cả mọi thứ trước mắt mà nuốt trọn vào bụng.
Nếu làm như vậy... nếu có thể làm như vậy, có phải anh sẽ không mất đi cậu không?
Nhưng rất nhanh, nhanh đến mức Giang Vãn Lâu còn chưa kịp cảm nhận được áp lực đau khổ, dòng tin tức tố mênh mông đã bị nén lại đến cực điểm, bị xiềng xích, bị kéo lại về nhà giam.
Úc Tiêu Niên hé miệng, nhưng đôi môi lại không ngừng run rẩy, hàm răng va chạm tạo ra âm thanh không rõ ràng. Anh liên tục nuốt nước bọt, hầu kết nhô ra lên xuống.
Anh muốn dời mắt đi, muốn giấu đi dáng vẻ chật vật thảm hại lúc này, nhưng một mệnh lệnh trực tiếp hơn đã khiến anh không thể cử động.
Giang Vãn Lâu không nói gì, cậu chỉ lặng lẽ nhìn, nhìn vành mắt Alpha ửng hồng, nhìn gân xanh trên trán anh nổi lên, đau đớn và khó khăn nhảy múa, nhìn vẻ mặt giằng co, nhìn sự tuyệt vọng ẩn sâu trong đôi mắt.
Đây là lần đầu tiên Giang Vãn Lâu biết, thì ra trên mặt Úc Tiêu Niên lại có thể có những cảm xúc rõ ràng đến thế. Rõ ràng đến mức không cần nhìn bảng "độ hảo cảm" đơn sơ kia cũng có thể hiểu được tâm trạng của Úc Tiêu Niên lúc này.
"Không... không sao cả." Anh vô thức cắn đầu lưỡi, cố dùng cơn đau nhói để lấy lại chút tỉnh táo nhưng không được.
Tim như bị siết chặt, khiến mọi hoạt động của cơ thể đều trở nên khốn khổ.
Anh chỉ có thể lặp đi lặp lại một cách lộn xộn, không biết là nói cho Giang Vãn Lâu nghe, hay là đang cố gắng thuyết phục chính mình.
"Không sao cả. Em lựa chọn thế nào... cũng không sao cả." Anh nói, "Em có... tự do. Em có thể đưa ra bất kỳ lựa chọn nào."
Giang Vãn Lâu lại nắm chặt tay, cậu lại bắt đầu hối hận, gần đây số lần cậu cảm thấy hối hận còn nhiều hơn mười năm qua cộng lại.
Một cảm giác nặng nề và chua xót đau nhói đè ép cả cơ thể, Giang Vãn Lâu trong cơn hoảng hốt cảm nhận được sự ngạt thở mãnh liệt. Rõ ràng là cậu đã dồn Úc Tiêu Niên vào đường cùng, nhưng cậu lại cảm thấy mình cũng như rơi xuống biển sâu, giãy giụa trong vô vọng, nhưng vẫn không thoát khỏi số phận chết đuối.
Lối sống duy nhất, chiếc phao cứu sinh duy nhất đang nằm trong tay Úc Tiêu Niên, nhưng trớ trêu thay anh lại không biết cách sử dụng nó.
"Úc Tiêu Niên." Giang Vãn Lâu hít một hơi thật sâu. Mấy chữ "thích" và "yêu" có thể nói ra dễ dàng, nhưng khi nhìn thẳng vào mắt Úc Tiêu Niên, cậu lại không thể thốt nên lời.
Trong tiềm thức, dường như có một con quái vật khổng lồ đang ẩn nấp, rình rập, chỉ chờ cậu nói ra lời thừa nhận, nó sẽ phá tan xiềng xích, xuất hiện và xé toạc báu vật quý giá nhất của cậu.
"Tôi không thích một Úc Tiêu Niên không trọn vẹn. Chỉ cần thiếu một chút, một chút thôi, tôi đều không thích."
—Điều tôi thích là anh, một Úc Tiêu Niên hoàn chỉnh.
"Anh không cần nghĩ đến những kế hoạch nguy hiểm đó. Úc Tiêu Niên sau khi cắt bỏ tuyến thể, sẽ không phải là Niên Niên của tôi."
—Anh không cần phải thay đổi gì cả, chỉ cần đứng ở đó, là đủ để tôi... đi thích, đi yêu.
Ánh mắt Giang Vãn Lâu rất sâu, rất tĩnh, nhưng Úc Tiêu Niên lại vô cớ cảm thấy đôi mắt đó đang khẽ run, như thể người chủ của nó đang phải chịu đựng một sự giằng xé và giày vò nào đó.
Và dường như... còn ẩn chứa một điều sâu xa hơn mà anh không thể nhìn thấu, một điều không thể thốt ra từ miệng Giang Vãn Lâu.
Là... gì?
Úc Tiêu Niên không thể hiểu, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chăm chú vào Giang Vãn Lâu.
Sự im lặng bao trùm cả hai, lâu đến mức Giang Vãn Lâu đã thoát khỏi sự thấp thỏm và rối rắm, bình phục lại mọi cảm xúc: "Hiểu chưa?"
"A..." Úc Tiêu Niên theo bản năng định đồng ý, "Tôi,"
Giang Vãn Lâu không muốn nghe những câu trả lời không qua suy nghĩ. Cậu cắt ngang lời Alpha sắp nói ra: "Suy nghĩ kỹ, rồi nói lại cho tôi."
Úc Tiêu Niên như bị rút mất linh hồn, hoàn toàn mất đi khả năng tự chủ suy nghĩ, anh chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của Giang Vãn Lâu, điều khiển cơ thể theo lời cậu.
Anh chậm rãi suy nghĩ. Nhưng với vấn đề liên quan đến Giang Vãn Lâu, dù suy nghĩ hay không, dù suy nghĩ bao nhiêu lần, câu trả lời cũng không thay đổi.
"Tôi hiểu rồi." Anh nói, "Tôi sẽ không có ý nghĩ đó nữa."
Lời cam đoan của Úc Tiêu Niên rất trịnh trọng, vẻ mặt nghiêm túc không chút giả dối. Nhưng trái tim Giang Vãn Lâu vẫn lơ lửng, không thể an tâm.
Cậu vẫn... nôn nóng, vẫn bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro