Chương 53: Lòng dạ hẹp hòi

Chương 53: Lòng dạ hẹp hòi

Có lẽ lời hứa suông là thứ không đáng tin nhất và cũng không thể thuyết phục được Giang Vãn Lâu. Cậu chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi đưa ra quyết định.

Cách tốt nhất để dẫn dắt một người là thiết lập các quy tắc như dùng hình phạt để ngăn chặn hành vi tiêu cực, hoặc dùng phần thưởng để củng cố hành động tích cực.

Giang Vãn Lâu rất giỏi bộ quy tắc này, nhưng Úc Tiêu Niên lại khác. Cậu luôn phải suy đi tính lại, cân nhắc thật kỹ mới tìm ra được một hình phạt vừa không gây tổn thương thực tế nhưng lại đủ để Úc Tiêu Niên có ấn tượng sâu sắc.

Cậu hỏi: "Anh có thể đưa thuốc xịt tin tức tố cho tôi không?"

Muốn làm gì?

Úc Tiêu Niên không nói ra, nhưng Giang Vãn Lâu vẫn đọc được câu hỏi ẩn trong ánh mắt ấy. Cậu không giải thích, chỉ nhìn thẳng Alpha mà chờ đợi kết quả.

"..."

Dù Giang Vãn Lâu muốn dùng thuốc xịt tin tức tố để làm gì, đối với Úc Tiêu Niên mà nói thì đó đều không phải chuyện tốt. Dù sao trên người Giang Vãn Lâu lẫn trong phòng đều đang tràn ngập tin tức tố của anh.

Nhưng anh vẫn đứng dậy, tìm trong hộp nhỏ mà bác sĩ để lại ra chai thuốc xịt tin tức tố. Đầu ngón tay Alpha ửng hồng nhạt. Anh mở lòng bàn tay, đặt nó trước mặt Giang Vãn Lâu, lờ mờ có thể nhìn thấy gân xanh được bao phủ bởi một lớp da thịt mỏng manh.

Dưới ánh sáng xanh hắt ra từ chiếc lọ nhỏ, những ngón tay của Úc Tiêu Niên duỗi thẳng, cố sức giữ cho mình không run siết.

Giang Vãn Lâu không nhận lấy chai xịt mà xoay nửa người, cậu cúi đầu để lộ phần gáy bầm tím của mình trước mắt Úc Tiêu Niên.

"Anh có thể giúp tôi loại bỏ những tin tức tố này được không?"

Tư thế quay lưng khiến Úc Tiêu Niên không thể nhìn thấy biểu cảm của Giang Vãn Lâu lúc này. Anh chỉ có thể tìm kiếm manh mối từ giọng nói của cậu.

Giọng nói ôn hòa, nho nhã, lịch sự đến mức anh không thể tìm thấy bất cứ manh mối nào.

Anh nghiến chặt hàm, răng nanh khẽ cọ xát. Sau một hồi giằng co, anh vẫn hỏi ra: "...Tại sao?"

Tại sao lại muốn hủy bỏ tin tức tố của anh, tại sao lại muốn xóa đi dấu ấn vốn dĩ đã không tồn tại được lâu đó?

"Không được sao?" Giang Vãn Lâu quay đầu lại. Nửa khuôn mặt nghiêng lộ ra trước mắt Alpha là một vẻ thản nhiên, thoải mái.

Úc Tiêu Niên há miệng, từ "được" như thể bị một cái gai chặn lại trong cổ họng, khiến anh không thể thốt ra.

Giang Vãn Lâu im lặng chờ đợi. Cậu trao quyền lựa chọn vào tay Úc Tiêu Niên, đồng thời cũng mong chờ anh sẽ đưa ra quyết định.

Cậu vừa mong Alpha có thể nghe theo mệnh lệnh, thỏa mãn ham muốn kiểm soát không ngừng bành trướng của mình, lại vừa hy vọng Alpha có thể... từ chối.

Cùng với khao khát chiếm hữu và kiểm soát Úc Tiêu Niên, một dục vọng khác ẩn sâu trong lòng cũng không ngừng nảy nở, phát triển. Cậu muốn Úc Tiêu Niên cũng khao khát cậu như vậy, hy vọng anh cũng giống cậu, không thể chịu đựng được dù chỉ một chút thiếu sót.

Giang Vãn Lâu không đợi được câu trả lời. Ngón tay nóng rực của Alpha dán lên gáy cậu, chậm rãi vén những lọn tóc che sau gáy lên.

Làn sương thuốc xịt tỏa ra, những hạt ẩm mịn vừa chạm vào da liền kết tụ thành giọt, thấm ướt những sợi tóc tơ sau gáy Beta, khiến cả vùng cổ xanh tím trở nên ướt sũng.

Bác sĩ đã đưa loại thuốc xịt mạnh, có thể nhanh chóng xóa bỏ dấu ấn tạm thời. Mắt Úc Tiêu Niên ửng đỏ, tay cầm chai xịt siết chặt, như thể hận không thể bóp nát nó.

Anh phải miễn cưỡng nhìn tin tức tố và dấu ấn của mình bị thuốc xịt loại bỏ hoàn toàn.

Đây không nghi ngờ gì là một sự tra tấn tàn nhẫn nhất đối với anh, nhưng người thực hiện lại chính là anh, nên anh thậm chí không có chỗ để trút giận.

Giang Vãn Lâu cảm nhận được Alpha đã dừng lại. Cậu không quay đầu, hỏi một cách không chút cảm xúc: "Xong chưa?"

"Hơi nước... làm ướt gáy rồi, để tôi lau cho em." Úc Tiêu Niên tạm dừng, chậm rãi bổ sung, "Được không?"

Giang Vãn Lâu không nói được hay không được. Cậu hỏi: "Úc tổng xử lý hậu quả lúc nào cũng tốt như vậy sao?"

"Cái gì?" Úc Tiêu Niên thốt ra nghi vấn, rồi não anh chậm rãi nhớ lại sự việc tương tự đã từng xảy ra.

Chỉ là lần đó, anh là người căm phẫn mà hủy bỏ tin tức tố của Omega. Lần này, anh lại phải nhẫn nhịn vị chua chát trong lòng mà hủy bỏ đi tin tức tố của chính mình.

"Nhưng tôi chợt nhớ ra..." Giang Vãn Lâu khẽ xoay người. Úc Tiêu Niên đang ngồi ở mép giường để tiện xịt thuốc, động tác bất ngờ ấy khiến khoảng cách giữa hai người rút ngắn trong thoáng chốc, gần đến mức cậu có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ mảnh trên khuôn mặt đối phương.

Ánh mắt đầy vẻ dò xét của cậu lướt qua bàn tay Alpha đang không biết phải đặt đâu, men dần lên hầu kết đang cẩn thận lên xuống, cuối cùng là đôi mắt tưởng chừng bình tĩnh không gợn sóng.

Ánh mắt như thấu hiểu mọi thứ của Beta khiến tim Úc Tiêu Niên đập nhanh hơn. Anh nhanh chóng nhớ ra những việc mình đã lén lút làm, tai lại một lần nữa nóng bừng không thể kiểm soát.

Lông mi Alpha khẽ run, nếu không phải đứng gần như vậy, Giang Vãn Lâu chưa chắc đã phát hiện ra sự thay đổi nhỏ bé này.

Sự không thích bị lãng quên bỗng được lật lại. Cậu cứ thế nhìn Alpha, chờ đợi một lời giải thích.

"Đừng nói nữa." Úc Tiêu Niên khó xử quay mặt đi, trốn tránh câu hỏi.

Giang Vãn Lâu thuận theo không vạch trần. Cậu nhéo nhéo tuyến thể đang phồng lên của Alpha: "Không hỏi tôi tại sao phải dùng thuốc xịt khử tin tức tố sao?"

[Độ hảo cảm của Úc Tiêu Niên: -99]

Úc Tiêu Niên ngập ngừng đưa ra câu trả lời: "...Khiến em khó chịu đúng không?"

"Nếu nhất định phải nói vậy, thì cũng không sai."

Giang Vãn Lâu cười, đầu ngón tay khẽ lướt qua tuyến thể yếu ớt đang nóng lên. Cậu có thể cảm nhận cơ thể dưới lòng bàn tay mình căng cứng trong khoảnh khắc.

Phần lưng Alpha dưới cổ áo sơ mi căng cứng. Cơ bắp mượt mà và đầy sức bật, chỉ cần anh muốn, có thể dễ dàng thoát khỏi cái véo không nặng không nhẹ của Beta. Nhưng anh không nhúc nhích, cứ thế mà dung túng cho Beta thưởng thức.

"Đây là trừng phạt." Giang Vãn Lâu không báo trước mà tăng lực tay. Không đau, nhưng vẫn khiến Úc Tiêu Niên bản năng co rúm lại, rồi lại càng nhanh chóng bị lý trí chế ngự.

Là trừng phạt...

Úc Tiêu Niên lặp lại lời của Beta trong đầu. Tâm trạng đang tụt dốc lại từ từ bình thường trở lại.

Là trừng phạt, chứ không phải vì lý do nào khác... Vậy nên, sau khi bị trừng phạt xong, anh vẫn có thể để lại tin tức tố mong manh trên người Giang Vãn Lâu... đúng không?

[Độ hảo cảm của Úc Tiêu Niên: 99]

Giang Vãn Lâu nhìn "độ hảo cảm" tăng vọt lên đến đỉnh điểm, vô cớ nhớ lại cảnh tượng khi còn bé đi tham quan khu bảo tồn động vật quý hiếm. Những con mãnh thú đầy dã tính trong sách bị nuôi nhốt mà mất đi sức tấn công đáng tự hào, dễ dàng khuất phục dưới sự trêu chọc của con người.

Không đúng.

Giang Vãn Lâu nhanh chóng phủ nhận sự so sánh đó.

Không giống nhau.

Cậu nghĩ, Úc Tiêu Niên không phải những con "mãnh thú" ngốc nghếch kia. Úc Tiêu Niên chỉ là đang thu lại nanh vuốt trước mặt cậu.

Nhận thức này ngược lại càng làm cho cậu mềm lòng.

Giang Vãn Lâu không chỉ từ bỏ việc so đo, thậm chí còn tốt bụng đưa ra gợi ý cụ thể hơn: "Úc tổng, đây là lần đầu tiên. Nếu còn có lần sau, thì không chỉ là lau sạch dấu ấn tạm thời nữa đâu."

Úc Tiêu Niên đứng chết trân. Anh hé miệng muốn nói gì đó, nhưng đối mặt với sự thật không thể chối cãi, anh đành phải khó khăn mà mím chặt.

Giang Vãn Lâu đối diện với đôi mắt u ám của Úc Tiêu Niên, tim cũng khẽ run lên, nhưng vẫn tàn nhẫn buông ra những lời mà chính bản thân cậu cũng không chắc mình có thể thực hiện: 'Tôi không muốn một người... có thể bất cứ lúc nào làm tổn thương chính mình trở thành người yêu.

[Độ hảo cảm của Úc Tiêu Niên: -99]

"..."

"Úc tổng," trong chuyện này, Giang Vãn Lâu không cho Úc Tiêu Niên bất kỳ đường lui nào. Cậu lạnh lùng nói, "Nghe rõ chưa?"

Úc Tiêu Niên rũ mắt xuống, giống như một đứa trẻ làm sai, đối mặt với lời răn dạy của người lớn vẫn có ngàn vạn điều không phục, nhưng vì uy quyền của bề trên nên cuối cùng vẫn miễn cưỡng thừa nhận sai lầm: "Nghe... rõ rồi."

Anh im lặng một lúc, nhưng vẫn cảm thấy không cam lòng. Anh ngẩng đầu: "Có thể, đừng gọi tôi là Úc tổng nữa được không?"

Đôi mắt của Alpha có màu rất nhạt, dưới ánh đèn chiếu xuống tựa như hổ phách trong suốt, sáng lấp lánh đến rực rỡ. Vẻ đẹp ấy khiến Giang Vãn Lâu thoáng ngẩn người, suýt nữa đã buột miệng đồng ý ngay lập tức.

"...Úc tổng."

Giống như một sự khiêu khích ác ý, lại như biết rõ vì tâm trí mình không kiên định mà vẫn muốn đổ lỗi cho người khác một cách bất lực. Giang Vãn Lâu không thèm để ý, lại gọi một tiếng nữa: "Tại sao vậy?"

"Tôi không thích."

Một câu trả lời thẳng thắn đến bất ngờ.

Giang Vãn Lâu bất lực chống đỡ, thậm chí nảy sinh ý định trốn tránh. Nhưng ngay trước khi dời mắt đi, cậu lại miễn cưỡng dừng lại: "Vậy Úc tổng muốn tôi gọi là gì?"

Không biết là từ khi nào, hay là biểu cảm nào của Beta đã tác động đến dây thần kinh, Úc Tiêu Niên chợt nhớ lại một chi tiết đêm qua mà anh chưa từng để ý.

— "Thư ký Giang... à?"

Giang Vãn Lâu rũ đầu xuống, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng nói mơ lặp lại trong đầu. Úc Tiêu Niên vừa cảm thấy hoang đường, lại vừa không thể ngăn tim mình đập nhanh.

Anh rõ ràng không chắc chắn, nhưng lại cố tình dùng giọng điệu chắc chắn nhất: "Em cố ý."

Giang Vãn Lâu chớp mắt, tỏ vẻ không hiểu.

"Nhưng tôi chỉ gọi em là Thư ký Giang một lần thôi, sao em lại... ách!"

Lời buộc tội chưa kịp nói xong, ngón trỏ của Giang Vãn Lâu đang dừng ở tuyến thể Alpha đã ấn xuống. Cảm giác chua xót mãnh liệt làm Úc Tiêu Niên phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, buộc anh phải nuốt lại những lời còn lại.

"Tôi làm sao?" Giang Vãn Lâu nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười hiền lành giả dối. Ngón tay cậu vẫn đặt ở chỗ hiểm yếu của Alpha, giống như một sự uy hiếp không lời.

Không, không phải giống, mà là uy hiếp thật sự.

Úc Tiêu Niên nghĩ vậy, tâm trạng tồi tệ lại bất ngờ tốt lên một cách kỳ lạ. Anh một lần nữa nắm lấy bàn tay đang truyền dịch của Giang Vãn Lâu, dùng thân nhiệt của mình để làm dịu đi cái lạnh mà Beta phải chịu đựng.

"Đồ lòng dạ hẹp hòi."

[Độ hảo cảm của Úc Tiêu Niên: 99]

"..."

Giang Vãn Lâu liếc nhìn ánh mắt rạng rỡ của Alpha, ngón tay chậm chạp không ấn xuống lần nữa.

Nếu cậu thật sự ấn xuống, chẳng phải vừa hay chứng minh lời nói của Úc Tiêu Niên là sự thật sao?

Có lẽ chính vì lý do này, Úc Tiêu Niên mới có thể không kiêng nể như vậy.

"Ah..đau!"

Cơn đau chỉ thoáng qua trong chớp mắt, rất nhanh đã bị thay thế bằng sự vuốt ve dịu dàng, từng chút từng chút, gần như muốn đánh lừa cơ thể khiến Úc Tiêu Niên tưởng rằng cái nhói buốt vừa rồi chỉ là ảo giác.

Giang Vãn Lâu tiến lại gần, tựa đầu vào vai Alpha rộng lớn, khẽ cọ vào khóe mắt Úc Tiêu Niên, không ngoài dự đoán mà cảm nhận được một chút ẩm ướt.

Bị vạch trần, cậu lại có dũng khí để bất chấp tất cả, thoải mái thừa nhận: "Đúng vậy, tôi chính là kẻ hẹp hòi. Hôm nay Úc tổng mới biết sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro