Chương 66: Vụ nổ
Chương 66: Vụ nổ
Tiếng còi báo cháy vang lên chói tai và sắc lẹm. Cô nhân viên lễ tân đã được đào tạo, nhưng một cảnh tượng như thế này, dù có làm việc mười năm cũng chưa chắc đã gặp một lần. Cô làm sao có thể ứng phó được?
Giang Vãn Lâu quay đầu lại, thấy cô gái vẫn đang ngây người đứng ở quầy. Sự hung hãn trong mắt cậu gần như không thể che giấu: "Báo động ở tầng mấy? Hệ thống giám sát có còn hoạt động không? Đứng đó làm gì?! Gọi cảnh sát! Gọi xe cứu thương đến ngay!"
Khí thế đáng sợ gần như đã cướp mất hồn vía của cô nhân viên. Vai cô vô thức run rẩy, nhưng động tác trên tay thì không dám chậm trễ nửa phần. Một tay cô cầm điện thoại, một tay bấm vào hệ thống báo động trên máy tính.
"L-Là tầng mười tám."
Tầng mười tám, phòng tổng thống, tầng của Úc Tiêu Niên.
Giang Vãn Lâu như rơi vào hầm băng, cái lạnh thấu xương xâm nhập vào tận tủy, khiến đôi môi cậu run rẩy không thể kiểm soát.
"A lô, đây là..."
Điện thoại của quầy lễ tân được kết nối. Cô nhân viên vô thức nhìn về phía beta đang đứng trước quầy, nhưng lại không nhận được sự an ủi hay hỗ trợ vững chắc từ đối phương.
Cô nghe thấy lời trấn an của tổng đài viên, hít một hơi thật sâu, run rẩy kể lại tình hình hiện tại.
Những âm thanh xung quanh dường như bị một lớp kính vô hình cách ly, trở thành những lời lầm bầm không rõ ràng. Giang Vãn Lâu bắt đầu cảm thấy khó thở, đầu ngón tay từ từ dùng sức, chậm rãi ấn vào da thịt.
Đau.
Nhưng dường như không đủ để cậu hoàn toàn bình tĩnh lại.
Ý thức bị những tin dữ bất ngờ ập đến đánh tan tác, hoang mang, lạc lõng.
Giang Vãn Lâu nghe thấy những tiếng ồn ào mơ hồ. Đôi mắt cậu mở to, ngơ ngác nhìn thấy từng nhóm người lác đác từ lối đi màu xanh lá cây bước ra.
Họ là những vị khách ở các tầng dưới.
Tư duy chưa kịp sắp xếp lại mọi chuyện, cơ thể đã bắt đầu hành động. Cậu luồn lách qua những kẽ hở giữa dòng người, ngày càng nhanh, càng nhanh hơn.
"Thưa ngài! Khoan đã!! Trên đó rất có thể sẽ xảy ra vụ nổ thứ hai! Xin ngài..."
Giang Vãn Lâu không dừng lại nửa bước, cậu trở thành kẻ lập dị duy nhất trong đám đông hoảng loạn đang chạy xuống, vô hồn và máy móc chạy lên trên.
Úc Tiêu Niên, Úc Tiêu Niên!
Tại sao lại đúng lúc này? Tại sao lại vừa vặn như vậy...
Những cảm xúc khó tả chèn ép, va đập trong lồng ngực, siết chặt lấy trái tim, mang đến một nỗi đau không thể lường trước.
"Sao cậu còn đi lên?!"
Trong sự hỗn loạn, có người đã giữ lấy tay Giang Vãn Lâu: "Không nghe thấy còi báo động sao?! Không muốn sống..."
Lời ngăn cản đầy thiện ý chưa kịp nói hết. Khoảnh khắc beta quay mặt lại, anh ta nhìn thấy sự hoảng loạn đậm đặc gần như nhấn chìm cả một người trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy.
"Cậu có ổn không?"
Giang Vãn Lâu không nói một lời, dùng sức mạnh bạo giật tay ra.
Nhanh hơn một chút, nhanh hơn nữa.
Tìm thấy anh ấy, ôm anh ấy vào lòng, không bao giờ rời xa.
Những vận động mạnh trong thời gian ngắn mang đến gánh nặng lớn cho cơ thể. Tim và phổi làm việc hết công suất, nhưng vẫn không thể cung cấp đủ oxy, khiến lồng ngực dưới xương sườn đau nhói như bị hàng ngàn mũi kim đâm.
Không thể chịu đựng, không thể nhẫn nhịn.
Ánh đèn xanh của lối thoát hiểm trở thành kim chỉ nam duy nhất. Giang Vãn Lâu không phải là không nghe thấy những lời ngăn cản và khuyên nhủ đầy thiện ý đó, chỉ là cậu không thể làm được.
Không thể đứng một mình ở nơi an toàn, thản nhiên chờ đợi một lời phán quyết.
Điều đó quá khó khăn, và cũng quá đau khổ.
Sự tự trách và tội lỗi như những đợt sóng dữ dội ập đến. Mọi sự kháng cự đều trở nên nhỏ bé. Cậu dễ dàng bị nhấn chìm, cố gắng hết sức cũng không thể có được một chút giải thoát.
Cậu sẽ... lại mất đi sao?
Giống như đứa trẻ bất lực đứng trước cổng bệnh viện, cuối cùng chỉ có thể nhìn vào một đống tàn dư không biết là của ai mà khóc lóc, nôn mửa không ngừng.
"Hộc..hộc...."
Một khoảnh khắc lệch nhịp trong hơi thở đã mang đến tổn thương chưa từng có cho cơ thể đang cần oxy. Giang Vãn Lâu không thể tự chủ mà ho dữ dội.
Cậu ho quá mạnh như thể lục phủ ngũ tạng cũng có thể theo đó mà ra ngoài.
Càng đến gần tầng 18, số người xung quanh càng ít đi. Hiện tại, ngoài cậu ra, lối thoát hiểm không còn một bóng người.
Tim Giang Vãn Lâu đập rất nhanh. Một chút hy vọng yếu ớt xen lẫn trong sự hoảng loạn, từng chút một treo lơ lửng tâm can cậu.
Nhưng thứ chào đón cậu, chỉ là một vực sâu vạn trượng.
Ánh lửa.
Vừa bước ra khỏi lối thoát hiểm, Giang Vãn Lâu đã nhìn thấy ngọn lửa bùng cháy dữ dội ở cuối hành lang.
Cánh cửa phòng màu be đã cháy đen, nứt ra một khe hở lớn. Ngọn lửa từ vết nứt nhanh chóng lan ra, ngày càng dữ dội hơn.
Bất chấp cảm xúc có đang dâng trào thế nào, động tác của Giang Vãn Lâu vẫn không hề chững lại. Cậu hoàn toàn bị tách ra làm hai nửa. Một nửa gào thét bi ai trong đau khổ và tuyệt vọng, nửa còn lại vẫn duy trì sự bình tĩnh tuyệt đối, chỉ huy cơ thể đưa ra phán đoán chính xác.
Cậu vừa chạy như bay, vừa cởi áo khoác cầm trên tay.
Có lẽ vụ nổ đã phá hủy hệ thống chữa cháy tự động trong khách sạn, khiến ngọn lửa bùng lên dữ dội, trong nháy mắt đã chặn đứng con đường duy nhất để tiến vào.
Giang Vãn Lâu nín thở. Phổi cần oxy không thể chịu đựng được sự dồn nén này, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Thế nhưng chủ nhân của nó lại phớt lờ.
Cậu giũ áo căng ra che trước người. Sau khi lấy đà trong chốc lát, cậu xông vào mà không có bất kỳ sự bảo vệ nào!
"Ầm!"
Tia lửa lập tức dính vào cánh tay và áo khoác, thiêu đốt da thịt cậu, mang đến cơn đau rát liên tục. Thế nhưng Giang Vãn Lâu như thể không cảm nhận được chút đau đớn nào, nhờ vào lớp vải mỏng manh cách nhiệt, cậu kiên quyết lao thẳng vào bên trong.
Khoảnh khắc xông vào phòng, cậu lập tức ném áo khoác, mạnh bạo xé toạc ống tay áo sơ mi đã bị tàn lửa bắn thủng chi chít lỗ nhỏ.
Giang Vãn Lâu hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác đau rát trên hai cánh tay, chịu đựng sức nóng thiêu đốt mà lao vào phòng phủ.
Phòng ngủ rõ ràng là trung tâm của vụ nổ. Chiếc giường đã nát vụn, những mảnh vụn vương vãi đã cháy hết, truyền nhiệt và lửa sang những nơi khác. Nhưng ít nhất là không nhìn thấy bất kỳ thứ gì giống như tàn dư hay xương cốt.
Nội tạng đang rơi tự do cuối cùng cũng nắm được sợi dây an toàn, lơ lửng giữa không trung, không rơi xuống vực sâu vạn trượng mà tan xương nát thịt.
"..."
Giang Vãn Lâu há miệng, lúc này mới phát hiện trong miệng mình đầy mùi máu tanh tưởi khiến cậu cảm thấy buồn nôn. Cổ họng đau âm ỉ, như thể trong lúc vô thức đã nuốt đầy những con dao.
Không hề thương tiếc cơ thể mình, cậu dùng hết sức lực ép dây thanh quản bị tổn thương phát ra tiếng: "Úc Tiêu Niên?"
"Úc Tiêu Niên!"
***
"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi không thể liên lạc được. Thuê bao đã tắt máy..."
"Ầm!"
"Chết tiệt!!"
Sở Lâm không thể nhẫn nhịn nữa, ném mạnh chiếc điện thoại đi. Chiếc điện thoại được đặc biệt làm riêng đập mạnh vào góc tường, lập tức vỡ tan tành!
Anh vẫn chưa hết giận, giơ chân lên, dùng hết sức lực đá vào chân bàn. Cú đá mạnh đến mức chiếc bàn gỗ nặng trịch cũng bị dịch chuyển.
Cơn đau ở mũi chân không thể sánh bằng sự lo lắng trong lòng. Lúc này, Sở Lâm như một con thú bị nhốt trong lồng, đối mặt với một kết cục đã định, chỉ có thể điên cuồng gầm lên trong sự bất lực.
Rõ ràng!
Rõ ràng Giang Vãn Lâu đã đồng ý với anh rồi! Rõ ràng đã nói sẽ rời khỏi Hải thành cùng anh!!
Tại sao! Tại sao lại phải dính vào một tình huống nguy hiểm như vậy?!
Úc Tiêu Niên có gì tốt mà đáng để Giang Vãn Lâu ngay cả mạng sống cũng không cần đến!!
Sở Lâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có chút khả năng nào để thay đổi tình hình.
Từ khi tốt nghiệp, anh đã kiên quyết từ chối người vợ do gia đình sắp đặt, từ bỏ con đường đã được gia đình vạch sẵn và vào quân đội. Tất cả những đặc quyền anh từng có đều biến mất.
Cho đến bây giờ, ngoài việc có thể nhận được một vài tin tức nhỏ nhặt, vô hại, anh không còn khả năng để làm gì khác.
"...Hừ."
Sở Lâm từ từ điều chỉnh lại hơi thở dồn dập, ngồi sụp xuống chiếc ghế bị lệch chân.
"Giang Vãn Lâu."
"Nhất định phải... sống sót trở về đấy."
***
Tiếng nước róc rách hoà vào tiếng nổ lách tách của ngọn lửa đang nhảy múa, khó mà nghe rõ, nhưng nó không lọt khỏi tai của Giang Vãn Lâu. Cậu giẫm lên ngọn lửa, nhanh chóng đi đến trước cửa phòng tắm.
Nước tràn ra đảm bảo một khoảng không gian nhỏ được an toàn trong chốc lát. Giang Vãn Lâu thở ra một hơi dài, nắm lấy tay nắm cửa, nhưng không mở ra ngay lập tức.
Cậu sợ.
Sợ mở cửa ra lại không nhìn thấy Úc Tiêu Niên, mà cũng sợ mở cửa ra, Úc Tiêu Niên không hề lành lặn.
Sợ sệt, rụt rè như chuột nhắt.
Nhưng sự do dự và nỗi sợ hãi ấy chỉ tồn tại trong vòng chưa đầy một giây.
Cậu dùng sức đẩy cửa. Đập vào mắt là một chiếc bồn tắm đã tràn đầy nước đang không ngừng chảy ra ngoài.
Nhưng nước trong bồn tắm không hề trong suốt mà mang theo một màu hồng nhạt, nhìn vào không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Giang Vãn Lâu dường như nghe thấy tiếng của một sợi dây đàn đứt vang lên. Cậu gần như quên mất cách đi, lảo đảo, loạng choạng đến trước bồn tắm. Chân mềm nhũn, cậu quỳ gối ngay xuống sàn.
Úc Tiêu Niên nhắm chặt mắt, gương mặt trắng bệch như tờ giấy. Nước bị nhuộm đỏ bởi máu đã cản trở tầm nhìn, khiến Giang Vãn Lâu không thể nhìn rõ vết thương ở đâu.
Giang Vãn Lâu đưa tay, lúc này mới nhận ra hai bàn tay mình run rẩy đến mức không thể kiểm soát. Cậu cắn chặt lớp thịt mềm trong miệng, cố gắng dùng cơn đau để giữ mình tỉnh táo. Nhưng chút đau đớn nhỏ nhoi đó hoàn toàn vô dụng, ngược lại còn khiến tay cậu run rẩy dữ dội hơn.
Thật kỳ lạ.
Giang Vãn Lâu như nghe thấy lý trí đang cười nhạo mình với giọng nói trầm thấp.
"Một người chống đối xã hội lại biết sợ hãi, lại sợ mất đi thứ gì sao?"
Giang Vãn Lâu không có tâm trạng để tranh cãi với những ảo tưởng đang vang lên bên tai. Cậu dùng tay trái ấn mạnh lên cánh tay phải, vết bỏng đã khiến da trên cánh tay trở nên yếu ớt, chỉ cần dùng một lực mạnh bạo như vậy đã khiến máu thịt lẫn lộn.
"Hự, ha..."
Mồ hôi lạnh rịn ra dày đặc trên trán Giang Vãn Lâu. Nhưng cuối cùng, cậu cũng có thể tự do kiểm soát cơ thể mình.
"Tỉnh dậy đi, Úc Tiêu Niên, tỉnh dậy... cầu xin anh đó!"
Cậu vỗ vào khuôn mặt tái nhợt của alpha, hy vọng có thể nhận được dù chỉ một chút phản ứng.
Nhiệt độ cao từ đám cháy không thể bị ngăn cản bởi chút nước này. Trong lúc hành động, Giang Vãn Lâu nhìn thấy vết thương sâu trên gáy của alpha.
Cậu mặc kệ tất cả, vội vã nâng anh lên khỏi bồn tắm.
Khả năng tự hồi phục của alpha cực kỳ tốt. Vết thương trên cổ tuy không nông nhưng cũng không sâu, không chạm đến động mạch chủ. Sau khi ngâm trong nước lạnh, hiện tại đã cầm được máu.
Nhưng Giang Vãn Lâu không thể yên tâm chút nào, bởi vì cậu nhìn thấy vô số mảnh kính vỡ chi chít trên lưng alpha.
Tim cậu như bị một lực mạnh mẽ siết chặt, bóp nghẹt, mang đến nỗi đau không thể chịu đựng nổi.
Cậu liếc mắt nhìn sang một bên khác, ở sâu bên trong phòng tắm, cánh cửa kính mờ đã vỡ tan nát. Giang Vãn Lâu không cần suy nghĩ cũng có thể hình dung được cảnh tượng lúc đó.
Khi vụ nổ xảy ra, Úc Tiêu Niên đã tỉnh dậy, rời khỏi giường và đang rửa mặt trong phòng tắm. Sau đó là cú va chạm mạnh mẽ từ vụ nổ, không chỉ gây ra sự phá hoại không thể tưởng tượng được trong phòng ngủ, mà còn làm vỡ kính.
Phản ứng của Úc Tiêu Niên rất nhanh. Trong tình huống biết rõ không thể thoát thân, anh đã quay lưng lại ngay lập tức, tránh để những cơ quan nội tạng yếu ớt dưới lồng ngực bị tổn thương chí mạng.
"Đừng sợ, đừng sợ." Giang Vãn Lâu ôm chặt lấy Úc Tiêu Niên, không biết là đang an ủi chính mình hay là đang an ủi alpha đang bất tỉnh.
"Tôi sẽ đưa anh ra ngoài."
"Anh nhất định sẽ... bình an vô sự."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro