Chương 78 - Phiên ngoại [12 - Đại kết cục]

Khói hoa rất đẹp, bung nở trên không trung. Những màu sắc khác nhau của pháo hoa chiếu lên khuôn mặt Bách Thời Ngôn, khiến anh trông điển trai, trầm ổn lại sâu sắc. Trong khoảnh khắc đó, Cốc Trạch đã nghĩ đến việc níu giữ thời khắc này.

Cuộc sống như vậy quá đỗi tuyệt vời, tuyệt vời đến mức đôi khi hắn cảm thấy mình đang ở trong mơ.

Tiếng chuông Giao thừa vang lên đúng giờ, họ lại chuẩn bị mở ra một năm mới.

Qua nửa đêm 12 giờ, họ lái xe về nhà ngủ. Khi rửa mặt xong lên giường thì trời đã gần một giờ sáng. Họ không làm gì khác, chỉ trao cho nhau một nụ hôn chúc ngủ ngon, rồi ôm nhau ngủ.

Mùng một Tết, mọi người đều ngủ nướng thêm một giấc. Điều không mấy vui vẻ là Bách Thời Ngôn đã bị gọi khẩn cấp vào bệnh viện để xử lý một bệnh nhân. Anh làm phẫu thuật suốt bốn, năm tiếng mới trở về. Khi anh về đến nhà thì trời đã tối hẳn. Mấy người giao đồ ăn Tết cũng nghỉ nên không có dịch vụ giao đồ ăn. Cốc Trạch đành lấy những món ăn tối qua còn thừa ra hâm nóng lại để ăn.

Bách Thời Ngôn khi trở về thì thấy Cốc Trạch đang ăn tối. Anh hỏi thăm một chút rồi nói: "Ăn thêm một chút không? Em nấu cơm hơi nhiều."

Bách Thời Ngôn thay quần áo, ngồi xuống ăn cùng hắn.

Ăn cơm xong, hắn thấy Bách Thời Ngôn lấy một thứ gì đó từ giá sách trong phòng nhỏ xuống, đặt lên mặt bàn.

Từ khi họ bắt đầu ở chung một phòng ngủ, căn phòng nhỏ đã trở thành phòng làm việc của Bách Thời Ngôn, chứa rất nhiều sách chuyên môn. Cốc Trạch không có hứng thú xem, nên đương nhiên rất ít khi vào.

Nhưng lần này Bách Thời Ngôn hiếm hoi vào phòng nhỏ không phải để đọc sách, mà là mang một vật đặt lên bàn. Hắn tò mò đi theo, nhìn thấy vật đặt trên bàn là một chiếc máy ảnh DSLR.

Bách Thời Ngôn thấy hắn vào liền nói thẳng: "Ngày mai chụp ảnh."

Buổi tối, Bách Thời Ngôn mở máy tính ra và gọi Cốc Trạch đến, bảo hắn cùng chọn nhà.

"Cái này là để làm gì?"

"Đổi một căn biệt thự." Bách Thời Ngôn nói: "Chúng ta hiện tại có thể đổi sang một căn biệt thự liền kề, hơi xa trung tâm một chút, nhưng gần chỗ em đi làm."

"Vậy còn chỗ anh đi làm thì sao?" Cốc Trạch hỏi lại: "Anh đi làm còn vất vả hơn em nhiều."

"Khoảng cách từ nhà đến chỗ làm của hai chúng ta là một tiếng lái xe. Chúng ta có thể chọn một vị trí đối xứng, nhưng gần phía em hơn một chút. Giá nhà ở đó rẻ hơn. Chúng ta không cần cân nhắc nhà khu vực trường học, chỉ cần cân nhắc mức độ thoải mái khi ở là được."

Cốc Trạch sững sờ: "Không phải nói là chờ em kiếm tiền rồi mua sao?"

"Anh đã tính toán rồi. Căn nhà này đã trả hết nợ. Bán căn này đi, cộng thêm tiền thưởng cuối năm nay và một chút tiền tiết kiệm của anh, hẳn là đủ để thanh toán tiền đặt cọc cho một căn biệt thự liền kề."

"Thật sao? Anh chắc chắn không chờ em à?" Cốc Trạch hỏi lại một lần nữa: "Em cảm thấy lương của em cũng ổn mà, không tính là thấp."

Cốc Trạch nhớ lại chuyện hắn tìm việc làm năm ngoái...

Năm ngoái, vừa khai giảng năm ba nghiên cứu sinh, hắn đã bắt tay vào tìm việc. Hắn đã chuẩn bị rất lâu để phỏng vấn các "ông lớn" công nghệ, sau đó phỏng vấn thêm một số đơn vị ổn định khác, cuối cùng nhận được hai offer từ các công ty lớn.

Các thứ khác thì không biết, nhưng hắn làm lập trình viên thì vẫn ổn, các lập trình viên ở công ty lớn cũng kiếm được nhiều tiền.

Trong quý IV năm ngoái, sau vài tháng phỏng vấn, hắn tổng cộng nhận được bốn offer, hai từ các công ty lớn và hai từ các công ty làm việc ổn định hơn, nhưng lương không cao bằng công ty lớn.

Lúc trước hắn còn cầm offer khoe khoang với Bách Thời Ngôn rằng hắn tìm việc giỏi đến thế nào. Kết quả Bách Thời Ngôn xem rất lâu rồi nói với hắn: "Anh không đề nghị em đi làm ở công ty lớn."

"Tại sao?"

"Làm ở công ty lớn còn vất vả hơn anh nhiều, rất mệt, tan làm rất muộn, không có thời gian về nhà. Mỗi ngày là những cuộc họp bão táp não không hiệu quả, hiệu suất công việc không cao. Tính ra lương theo giờ không cao."

Cốc Trạch bĩu môi: "Lương đâu phải cứ giữ mãi mức này, còn có thể tăng nữa mà."

"Em đổi sang công ty khác cũng sẽ tăng lương thôi."

Cốc Trạch vẫn không muốn từ bỏ offer của công ty lớn. Mặc dù lương không cao hơn công việc ổn định bên cạnh bao nhiêu, nhưng hắn vẫn muốn đến công ty lớn rèn luyện hai năm, để sau này chuyển nghề hay khởi nghiệp gì cũng tiện hơn.

"Cứ chờ em nhân lúc còn trẻ trước tiên đi công ty lớn cày cuốc hai năm đã." Cốc Trạch vẫn giữ ý định: "Sau này, đợi qua tuổi ba mươi thì đổi một công việc ổn định hơn, hoặc là dứt khoát khởi nghiệp. Ước mơ của lập trình viên mà, khởi nghiệp thành công!"

"Nhưng anh cảm thấy điều này không đáng để đánh đổi sức khỏe của em." Bách Thời Ngôn nói: "Công việc ở công ty lớn rất khổ cực, làm việc không ngừng là chuyện thường xuyên. Hơn nữa, sẽ luôn phải đối mặt với áp lực cắt giảm nhân sự. Quanh năm suốt tháng đều làm việc. Chúng ta không thiếu tiền đến mức đó, anh thực sự không muốn em vất vả như vậy. Làm như thế hai năm, sức khỏe của em sẽ rất dễ gặp vấn đề lớn. Tuy em còn trẻ, nhưng cũng không thể tiêu xài vô hạn vốn liếng cơ thể. Bệnh viện từng tiếp nhận một công nhân công ty Internet hơn hai mươi tuổi, đã mắc bệnh tiểu đường loại 2, nước tiểu có thể dẫn dụ kiến tới."

Cốc Trạch bị Bách Thời Ngôn làm cho kinh hãi, thậm chí cảm thấy có chút sởn gai ốc.

Nước tiểu có thể dụ kiến là cảm giác gì chứ? Quá ngọt rồi, trẻ như vậy mà đã bị tiểu đường sao?

Trong ấn tượng của hắn, bệnh tiểu đường ít nhất cũng phải là người năm mươi, sáu mươi tuổi mới mắc chứ? Vậy mà hai mươi mấy tuổi đã có thể như thế rồi sao?

"Bệnh nhân tự thuật mỗi ngày không uống nước lọc, chỉ uống đồ uống có ga, chưa bao giờ tập thể dục, mỗi ngày..." Bách Thời Ngôn vừa nói vừa rất nghiêm túc nhìn Cốc Trạch: "Anh không hy vọng em trở nên như vậy, mỗi ngày ngồi trước máy tính tàn phá thân thể mình. Anh hy vọng em có nhiều thời gian hơn để làm chuyện của riêng mình, dù cho ở nhà chơi game cũng là tốt."

Bách Thời Ngôn rất ít khi nói nhiều như vậy, Cốc Trạch có thể cảm nhận được anh rất nghiêm túc về chuyện này.

"Thế thì bản thân anh không cũng như vậy sao?" Cốc Trạch hỏi ngược lại: "Công việc của chính anh cũng rất bận, cũng thường xuyên tăng ca, cuối tuần bình thường cũng phải đến bệnh viện một lần, rất vất vả."

Bách Thời Ngôn nhẹ nhàng thở dài: "Cũng bởi vì anh vất vả như vậy, không thể thay đổi, nên mới không muốn em cũng quá vất vả."

Cốc Trạch trầm mặc, không nói thêm gì.

Bách Thời Ngôn nói thẳng: "Nếu chúng ta đều rất vất vả, đều rất bận, thì còn thời gian đâu mà ở bên nhau nữa?"

"... Anh để em nghĩ đã."

"Chúng ta thật sự không thiếu số tiền đó." Bách Thời Ngôn nhấn mạnh: "Anh nghĩ em chọn một công việc ổn định khác, lương không tệ, sẽ sống rất tốt."

Cốc Trạch: "Em sẽ cân nhắc nghiêm túc."

Sau đó, khi Bách Thời Ngôn đi tắm, hắn quả thực đã cân nhắc nghiêm túc chuyện này.

Ưu điểm của công ty lớn thực ra cũng không rõ ràng đến thế. Mức lương họ đưa ra cho hắn không đặc biệt cạnh tranh, dù sao hắn không phải là loại lập trình viên thiên tài, chỉ là một lập trình viên bình thường nhưng có chút ưu tú, xác thực chỉ là một con ốc vít. Nói muốn học kỹ thuật thì sư huynh đã bảo, trong công ty lớn mọi người đều rất bận, không nhất định có thể học được. Ngược lại, công ty khởi nghiệp có thể học được không ít kỹ thuật, nhưng hắn bây giờ chưa có chút kinh nghiệm nào thì không quá thích hợp để vào công ty khởi nghiệp. Thật sự muốn khởi nghiệp, hắn cần tích lũy kinh nghiệm rồi mới đi.

Trong công ty lớn, họp hành nhiều, mỗi ngày đều "bão táp não". Nghe nói sau tám giờ tối không có việc gì vẫn không thể về, cứ phải ngồi đó kéo dài, kéo đến mười giờ mới về, quả thực rất thiếu hiệu suất.

Thật sự nói về các mối quan hệ xã hội cũng không nhất định tốt.

Ngược lại, ưu điểm có lẽ không rõ ràng với hắn, nhưng khuyết điểm lại rất rõ ràng. Mức lương họ đưa ra, tính theo lương theo giờ thì không nhiều, lại còn đặc biệt vất vả.

Đương nhiên, Bách Thời Ngôn nói cũng rất có lý. Nếu cả hai đều rất bận, thời gian họ dành cho nhau sẽ bị giảm đi rất nhiều.

Đến lúc đó, nếu Bách Thời Ngôn ngoại tình với y tá thì phải làm sao...

À, chờ chút, không đúng.

Y tá đa số là nữ giới. Xu hướng tính dục của Bách Thời Ngôn hình như là nam giới, lẽ nào là muốn ngoại tình với hộ lý nam?

Nghĩ đến người hộ lý nam lớn tuổi và vạm vỡ, Cốc Trạch lập tức bị hình ảnh đó làm cho giật mình, không muốn nghĩ nữa.

Thực ra, Bách Thời Ngôn nói cũng có lý. Hắn có lẽ thật sự không cần thiết phải bận rộn đến mức đó, làm cho bản thân mệt mỏi, không còn thời gian nghỉ ngơi. Về lâu dài, cuộc sống mỗi ngày ngoại trừ đi làm và đi ngủ thật sự rất trống rỗng.

Có lẽ hắn nên... đổi một công việc nhàn hạ hơn một chút?

Một năm kiếm ít hơn một chút tiền không phải vấn đề lớn, hắn cũng không phải là người tiêu tiền nhiều, nuôi sống bản thân không thành vấn đề. Hắn thậm chí còn nghĩ nếu tiết kiệm vài năm, có lẽ vẫn có thể tích góp đủ tiền đặt cọc cho một căn nhà.

Cốc Trạch hồi tưởng lại ngày hắn đưa ra quyết định, nhìn lại Bách Thời Ngôn đang cắm sạc cho máy ảnh, bỗng nhiên nói một câu: "Lúc nãy anh nói nếu hai chúng ta đều rất bận, không có thời gian gặp mặt, em trực tiếp nghĩ đến chuyện anh có thể ngoại tình với y tá."

Bách Thời Ngôn: "..."

"Nhưng em lại nghĩ đến xu hướng tính dục của anh là nam giới, y tá phần lớn là nữ giới. Khả năng anh ngoại tình với hộ lý nam là cao nhất. Sau đó em lại nghĩ đến người hộ lý nam mà anh từng thuê cho Lâm Lâm Chi, khoảng bốn mươi tuổi, nam giới..."

Bách Thời Ngôn: "..."

Cốc Trạch cuối cùng cũng nói ra chuyện lúc đó khiến hắn rất muốn cười vỡ bụng: "Thật sự em rất khó có thể tưởng tượng cảnh anh và một vị hộ lý nam khoảng bốn mươi tuổi ở bên nhau, quả thực, hình ảnh quá đẹp không dám nhìn thẳng."

Cả khuôn mặt Bách Thời Ngôn đều tối sầm lại: "Trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy?"

"Chỉ là mở rộng trí tưởng tượng thôi." Cốc Trạch nhấn mạnh: "Em sẽ không đồng ý anh ở bên người khác. Nếu anh nhất định phải ngoại tình thì ngoại tình với em đi. Em ngày mai sẽ mặc đồ y tá."

Bách Thời Ngôn xoa xoa thái dương, sau đó nói: "Những ý tưởng quái gở này của em từ đâu ra vậy?"

"Tự nghĩ ra chứ." Cốc Trạch trả lời: "Anh biết tính em mà, thích suy nghĩ lung tung. Trước đây thì bi quan, bây giờ không bi quan nữa, nhưng thói quen mở rộng trí tưởng tượng vẫn còn đó."

Bách Thời Ngôn thở dài: "Được rồi, tối nay đi ngủ sớm một chút. Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta đi chụp ảnh."

...

Ngày hôm sau, họ ăn sáng xong. Mười giờ sáng, ánh nắng vừa vặn, xuyên qua cửa sổ chiếu rọi khắp phòng ngủ, căn phòng sáng bừng.

Bách Thời Ngôn đang điều chỉnh thử máy ảnh DSLR, còn hắn trốn vào phòng bên cạnh để thay quần áo.

Bộ đồ hộ lý nam thực ra không khác nhiều so với đồ nữ, chỉ là áo choàng trắng cùng kiểu với áo và quần tay ngắn. Không biết có phải là ảo giác không, nhưng hắn cảm thấy mặc vào cả người đều có một chút dáng vẻ hộ lý nam, hệt như người hộ lý hắn từng gặp ở khoa trực tràng trong trí nhớ.

Chờ hắn thay đồ xong trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Bách Thời Ngôn đã thay bộ đồ anh thường mặc đi làm: áo sơ mi và quần âu đen bên dưới áo choàng trắng. Cốc Trạch cảm thấy không tên đối phương có một cảm giác lạnh lùng, kiên định.

Bách Thời Ngôn đã từng nói, bác sĩ phải tự mình trấn tĩnh trước mới có thể khiến bệnh nhân tin tưởng. Vì vậy, khi Bách Thời Ngôn mặc áo choàng trắng, anh trông rất có uy tín.

Bách Thời Ngôn cầm máy ảnh trong tay, dường như nhập vai ngay lập tức, chỉ huy Cốc Trạch đứng trước cửa sổ kính và tạo dáng.

"Phần hông phải cong hơn." anh cầm máy ảnh chậm rãi nói: "Mấy ngày nay em không phải đang luyện tập cơ mông và cơ chân sao? Bây giờ là lúc để khoe ra..."

Cốc Trạch nhìn Bách Thời Ngôn, lại cảm thấy đối phương có một chút khí chất nhã nhặn bại hoại.

Hắn làm theo lời Bách Thời Ngôn dặn dò, tạo dáng. Ánh sáng chiếu vào mặt, hắn cảm giác mình trắng lên một tông.

Chương trình tập luyện mấy ngày nay rất có hiệu quả, hắn lại thon gọn trở lại vóc dáng lúc gầy nhất. Bách Thời Ngôn cầm máy ảnh, tìm được góc sáng tốt nhất, rồi nhấn nút chụp.

Chụp xong, Bách Thời Ngôn đi thẳng đến bên cạnh hắn, dùng hai tay nắm lấy hắn, không nhanh không chậm giúp hắn chỉnh lại tư thế.

Bàn tay Bách Thời Ngôn hình như rất nóng, chạm qua chỗ nào là mang theo một chuỗi nổi da gà ở đó.

Hắn nghe thấy Bách Thời Ngôn thong thả hỏi: "Em đang căng thẳng à?"

Cốc Trạch cũng không biết tại sao mình lại căng thẳng, nhưng dưới bầu không khí này, hắn rất khó để không căng thẳng. Hắn thậm chí cảm thấy Bách Thời Ngôn khi chạm vào hắn cũng có một cảm giác rụt rè.

"Có chút." Cốc Trạch thừa nhận: "Em cũng không biết tại sao."

"Ừm." Bách Thời Ngôn nói: "Thế thì cứ căng thẳng thêm chút nữa."

Cốc Trạch lần đầu tiên chụp loại ảnh riêng tư này. Trước đây hắn từng nghĩ đến cảnh tượng chụp ảnh riêng tư, nhưng chưa bao giờ nghĩ lại là như thế này...

Cả người đều bị treo lơ lửng.

Giống như bây giờ, Bách Thời Ngôn đứng trước mặt hắn, áo mũ chỉnh tề, yêu cầu hắn làm các loại tư thế mê người. Anh nhìn chằm chằm các động tác của hắn như thể đang đánh giá, còn hắn giống như một món đồ chơi, nghe theo sự chỉ huy của đối phương.

Và Bách Thời Ngôn vẫn nhìn chằm chằm cơ thể hắn, ánh mắt rất nóng rực.

Đây chính là cảm giác khi chụp ảnh riêng tư sao?

Mặt đỏ tim đập.

Chẳng trách nhiều nhiếp ảnh gia lại muốn "làm một phát" với người mẫu chụp ảnh riêng tư. Hóa ra, lúc chụp ảnh, nhìn đối phương tạo ra từng động tác quyến rũ, nhìn chằm chằm cơ thể đối phương như vậy, thực sự rất dễ nảy sinh ham muốn. Đừng nói là nhiếp ảnh gia, ngay cả hắn bây giờ cũng rất có cảm giác.

Khi Bách Thời Ngôn bảo hắn mặc đồ hộ lý, cầm một cái ống tiêm và làm động tác tiêm, hắn vừa tạo dáng vừa hỏi: "Chụp đến khi nào nữa?"

"Sao?" Giọng nói Bách Thời Ngôn dường như rất chậm, rất tra tấn người nghe: "Em gấp lắm sao?"

Mặt Cốc Trạch đỏ bừng, sau đó trực tiếp thừa nhận: "Đương nhiên, em rất gấp."

Đúng là gấp gáp không thể chờ đợi, chụp ảnh kiểu này thực sự quá kích thích.

"Không vội." Bách Thời Ngôn dường như thong thả. Anh bảo Cốc Trạch đổi một động tác khác: nằm sấp trên giường, cầm một quyển sách y học đang xem.

Mặc đồ hộ lý, Cốc Trạch trông rất sạch sẽ, sạch sẽ như màu áo hộ lý. Hơn nữa, với tư thế đó, Cốc Trạch cả người có vẻ vừa trong sáng lại vừa gợi cảm, rất mong manh.

Bách Thời Ngôn không hề biến sắc nhìn chằm chằm. Cốc Trạch liền cảm thấy vừa ngứa ngáy khó nhịn lại vừa kỳ lạ. Đó là một cảm giác đặc biệt khó tả, khiến hắn không biết phải làm sao.

Nhưng hắn vẫn làm theo động tác Bách Thời Ngôn chỉ dẫn.

Khi nằm sấp trên giường, hắn nhìn quyển sách y học như thiên thư trong tay, hỏi Bách Thời Ngôn: "Được chưa?"

Nhưng không ngờ giọng nói lại truyền đến từ phía sau hắn.

Hắn nghe thấy Bách Thời Ngôn dùng một giọng nói khàn khàn nói: "Lát nữa rồi chụp tiếp."

Lần chờ đợi này kéo dài đến tận buổi chiều. Cốc Trạch đã tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong, nhất quyết đòi tự mình cầm máy ảnh chụp cho Bách Thời Ngôn.

Bách Thời Ngôn hỏi: "Em biết chụp không?"

"Biết chụp hay không thì có thể học." Cốc Trạch cầm chiếc máy ảnh DSLR: "Chỉ là chụp ảnh thôi mà, có gì mà khó. Nào, lần này đến lượt em yêu cầu anh tạo dáng. Trong nhà có dao giải phẫu không?"

Bách Thời Ngôn tìm ra một chiếc dao giải phẫu từ trong ngăn kéo.

"Ghê thật." Cốc Trạch thán phục: "Thật sự có luôn à? Vậy chẳng phải mỗi ngày em đều sống trong nguy hiểm sao?"

Để Cốc Trạch chụp ảnh, thì mọi vẻ đẹp và sự bí ẩn đều tan biến hết, toàn bộ quá trình giống như một đoạn video hài hước.

"... Em nguy hiểm cái gì?"

"Ai mà biết, lỡ có một bác sĩ nào đó mỗi ngày muốn cầm con dao giải phẫu có thể mổ bụng, phá khoang chĩa vào em thì sao?"

"Anh cầm dao giải phẫu chĩa vào em làm gì? Huống hồ, đây là đồ báo hỏng rồi."

"Ai biết được, nhỡ em chọc giận anh, anh nóng máu lên không kịp suy nghĩ thì sao?"

Bách Thời Ngôn nói thẳng: "Vậy thì đừng chọc anh giận."

"Không được." Cốc Trạch nói hùng hồn: "Rất nhiều lúc, điểm tức giận của anh rất kỳ lạ, ai mà biết lúc nào anh sẽ giận chứ."

Bách Thời Ngôn bực mình, trực tiếp hỏi: "Em còn chụp nữa không?"

Cốc Trạch: "Chụp ngay đây. Nào, anh cầm dao giải phẫu đứng dưới ánh mặt trời, lưỡi dao phải hướng về phía ánh sáng. Đúng, em muốn biến anh thành một bác sĩ sát thủ lạnh lùng. Dù sao, vẻ mặt của anh rất nhiều lúc cũng rất giống như vậy."

Bách Thời Ngôn bất đắc dĩ phối hợp, đứng bên cửa sổ cầm dao giải phẫu.

Cốc Trạch nhanh chóng nhấn nút màn trập, không ngừng chụp các biểu cảm khác nhau của Bách Thời Ngôn. Chụp đến cuối cùng, hắn nhìn thấy chồng mình làm ra những động tác mê người như vậy cũng phải không nhịn được.

Quả nhiên, chụp ảnh riêng tư là một hoạt động kích thích tình thú tuyệt vời.

Tối hôm đó, Cốc Trạch ngủ rất sớm, thậm chí không nhớ rõ bữa tối đã ăn gì, chỉ nhớ một ngày hoang đường.

Mùng ba Tết, hắn ở nhà nghỉ ngơi cả ngày, thậm chí thách thức giới hạn của Bách Thời Ngôn, nằm trên giường chơi game. Tuy nhiên, cuối cùng Bách Thời Ngôn cũng không nói gì.

Mùng bốn, Bách Thời Ngôn đi làm. Một mình hắn ở nhà tiếp tục ăn Tết, mỗi ngày chơi game sống phóng túng, không còn gì để nói.

Tín chỉ luận văn hắn cần đã sớm thu thập đủ, học kỳ sau đến trường có thể không cần lo lắng nữa.

Bách Thời Ngôn có hỏi hắn có muốn đi du lịch tốt nghiệp không, dù sao nửa năm sắp tới có lẽ là nửa năm tự do cuối cùng trong cuộc đời hắn. Chờ đi làm rồi thì phải làm việc mỗi ngày, kỳ nghỉ cũng phải phối hợp với kế hoạch công việc, không được tự do tự tại như thế nữa. Hắn đã từ chối, cảm thấy đi du lịch một mình cũng vô vị.

Lúc đó hắn trêu chọc hỏi: "Anh có yên tâm để em đi du lịch một mình không?"

Bách Thời Ngôn thở dài: "Không yên tâm thì làm thế nào? Không thể vì tư tâm của mình mà ngăn cản em những chuyện này."

Cốc Trạch cười khen: "Bác sĩ Bách, anh trưởng thành hơn nhiều rồi đấy."

"... Vốn dĩ anh cũng không ấu trĩ." ngữ khí Bách Thời Ngôn rất bất đắc dĩ: "Tại sao em lại cứ cảm thấy anh ấu trĩ?"

"Bởi vì có lúc hành động của anh trước đây thật sự rất trẻ con."

Cốc Trạch chỉ nói một câu như vậy, không có ý định tranh luận: "Em không đi du lịch đâu, đi du lịch mệt quá. Đi đến những nơi người khác đã chán, ở khách sạn luôn cảm thấy không thoải mái. Ở nhà chơi game là sướng nhất."

Bách Thời Ngôn không khuyên nữa. Sau đó, mùng nămTết, Cốc Trạch nhận được một gói hàng chuyển phát nhanh. Bên trong là một chiếc chuột chơi game mới, loại mới nhất. Hắn lại vui vẻ tiếp tục cầm chuột chơi game. Đương nhiên, chơi một trận vẫn phải đứng dậy đi lại một chút, hắn tuyệt đối không muốn làm phẫu thuật trĩ lần nữa. Đó là một sự tra tấn quá kinh khủng. Hai ngày đầu sau phẫu thuật, hắn ngay cả việc tự mình ngồi dậy cũng vô cùng khó khăn, thực sự là một trải nghiệm đau khổ.

Rất nhanh, Cốc Trạch cũng trở lại trường, mỗi ngày loanh quanh trong phòng thí nghiệm. Vì biết hắn đã tìm được việc, tín chỉ luận văn đã đủ, giáo sư cũng để hắn giúp đỡ hướng dẫn các đàn em năm tư làm luận văn, nghe họ thảo luận về điểm thi nghiên cứu sinh, hắn như thể trở về thời điểm trước đây.

Lúc này hắn cũng rất quan tâm đến điểm thi nghiên cứu sinh của họ.

Một ngày nọ, hắn lại tình cờ gặp Lâm Lâm Chi và bạn cùng phòng Chung Vạn Sơn. Hắn tinh ý nhận thấy trên tay hai người họ đều đeo nhẫn đôi. Hắn nhướng mày, dùng ánh mắt suy tư nhìn Lâm Lâm Chi.

"Chúc mừng."

Nhân tiện nói về nhẫn của hắn và Bách Thời Ngôn, hắn cũng đeo được vài ngày, sau đó thấy ảnh hưởng đến việc chơi game nên đã tháo ra cất. Sau đó, Bách Thời Ngôn mua một chiếc dây chuyền bạc để hắn xỏ chiếc nhẫn vào. Hắn liền đeo nhẫn ở cổ.

Không ngờ Lâm Lâm Chi và Chung Vạn Sơn lại quang minh chính đại như vậy. Hắn tò mò hỏi: "Hai người đây là... Xác định quan hệ, đeo nhẫn rồi sao?"

Chung Vạn Sơn, người nói ít như vàng, nói thẳng: "Chúng tôi kết hôn rồi."

Cốc Trạch kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó lập tức nói: "Chúc mừng, chúc mừng! Kết hôn ở đâu vậy?"

Nghe câu hỏi này, Chung Vạn Sơn biết ngay là người trong nghề rồi, lại còn hỏi kết hôn ở đâu.

"Nam bán cầu, chúng tôi đi du lịch dịp Tết."

Cốc Trạch cười nhìn Lâm Lâm Chi: "Anh ấy vậy cũng là... Khổ tận cam lai?"

Lâm Lâm Chi dường như hơi ngượng ngùng, không lên tiếng.

Cốc Trạch nhìn thấy vẻ bảo vệ mạnh mẽ của Chung Vạn Sơn, cũng không hỏi nhiều nữa.

Tuy nhiên, Lâm Lâm Chi lại chủ động hỏi: "Cậu và vị bác sĩ kia thế nào rồi? Tôi phải cảm ơn anh ấy vì đã khám bệnh giúp tôi."

"Khám bệnh là trách nhiệm của anh ấy, cậu không cần cảm ơn." Cốc Trạch cười cười: "Chúng tôi cũng kết hôn rồi."

Hắn vừa nói vừa khoe chiếc nhẫn của mình.

Xem ra dịp Tết đúng là thời điểm tốt để kết hôn, đặc biệt là trong cộng đồng đồng tính luyến ái.

Cốc Trạch hướng dẫn các em khóa dưới làm luận văn tốt nghiệp, khi giao lưu thảo luận với họ, hắn bỗng nhiên hiểu được khoảng cách ba tuổi là khái niệm gì.

So với họ, hắn lớn hơn ba tuổi. Về ngoại hình có thể không thấy rõ, nhưng khi trò chuyện thì vẫn có thể cảm nhận được rất nhiều điều khác biệt. Hắn tự hỏi không biết năm đó Bách Thời Ngôn có cảm thấy hắn rất ngây thơ không.

Nhưng dù có trẻ con thì sao chứ? Bách Thời Ngôn còn chẳng phải là trâu già gặm cỏ non đó sao.

Sau khi về nhà, hắn kể chuyện này với Bách Thời Ngôn, hỏi cảm giác của anh về hắn năm đó là gì, có phải là rất ngây thơ, khờ khạo không?

Bách Thời Ngôn nói: "Trẻ con thì đúng là có thật, khờ khạo thì không đến nỗi, còn ngây thơ... ở khía cạnh khác thì đúng thế."

Cốc Trạch: "..." Hắn chỉ hỏi chơi vậy thôi, mà anh ta lại dám trả lời thật! Lập tức tâm trạng tụt dốc không phanh.

Tuy nhiên, tâm trạng hắn nhanh chóng tốt trở lại, liền nói với Bách Thời Ngôn: "Ngây thơ thì sao chứ? Sao sánh bằng anh năm đó, công khai trâu già gặm cỏ non, bắt nạt em còn nhỏ, đồ ông chú già!"

Sắc mặt Bách Thời Ngôn lập tức tối sầm lại: "Năm đó anh mới 24 tuổi, em cảm thấy anh già sao?"

Cốc Trạch nhỏ giọng lầm bầm: "Em hiện tại cũng vừa qua sinh nhật 25 không lâu, so với sinh viên năm tư em còn cảm thấy mình hơi già rồi, tuổi xuân không chờ đợi ai mà."

Bách Thời Ngôn: "..."

Anh xem, anh nói chuyện đều dùng từ 'năm đó', đủ thấy bây giờ anh già đến mức nào rồi."

Bách Thời Ngôn nói thẳng: "Cơm cuối tuần này của em sẽ chỉ có đồ ăn luộc không gia vị."

"Đừng mà, em không thích ăn mấy món đó đâu."

"Anh già rồi, làm không nổi nữa."

"Anh đừng hờn dỗi, đừng giận lâyyy..."

Cốc Trạch phát hiện, Bách Thời Ngôn đã học được cách hờn dỗi, học được cách giận lây. Một người đàn ông trưởng thành làm những điều này lại không chịu nói thẳng mình đang hờn dỗi, mà chọn cách không nấu cơm cho hắn, đúng là... đau đầu.

Tuy nhiên, sau khi hắn cầu xin đủ kiểu, cuối tuần họ cũng may mắn không phải ăn đồ ăn luộc không gia vị.

Thoáng cái đã đến lễ tốt nghiệp của Cốc Trạch.

Bách Thời Ngôn cố ý xin nghỉ nửa ngày để đến xem lễ tốt nghiệp của hắn. Hắn kéo tay anh, cười dẫn anh đi chào hỏi Lâm Lâm Chi và nhóm bạn.

Hôm nay Cốc Trạch cố ý đeo nhẫn. Hắn và Bách Thời Ngôn đều đeo nhẫn kim cương, những viên kim cương lấp lánh phản chiếu ánh nắng chói mắt.

Lâm Lâm Chi chào Bách Thời Ngôn: "Bác sĩ Bách, cảm ơn ngài lúc đó đã khám bệnh cho tôi."

Dưới ánh mặt trời, Lâm Lâm Chi cười vừa ngượng ngùng lại vừa hạnh phúc, như thể vừa có được một cuộc sống mới.

Chào hỏi xong, Cốc Trạch chỉ quan tâm một trọng điểm.

"Cậu ấy gọi anh là 'Ngài' đấy."

Bách Thời Ngôn có cảm giác không ổn: "Vậy thì sao?"

"Vì thế, anh là thế hệ trước nha, không ngờ lại đi chơi với lứa tuổi của em. Một tiền bối đức cao vọng trọng!"

"... Chọc ghẹo đủ chưa?"

"Gần đủ rồi, haha."

Lễ tốt nghiệp kết thúc, Bách Thời Ngôn dành một ngày cuối tuần đưa Cốc Trạch về thăm lại trường cấp ba năm xưa. Họ không làm kinh động ai, cả hai đều mặc âu phục, dạo quanh trường một vòng. Đây được coi như một lễ cưới nhỏ. Sau đó, họ về nhà mời bạn bè hai bên dùng bữa.

Sau đó là việc bàn bạc chuyện du lịch trăng mật. Bách Thời Ngôn cố gắng xin được năm ngày nghỉ phép từ tay Chủ nhiệm khoa. Nhân dịp Cốc Trạch chưa bắt đầu đi làm, hai người đi chơi một chuyến, coi như là tuần trăng mật.

Kỳ nghỉ trăng mật không đi đâu đặc biệt, chỉ là du lịch trong nước ngắm cảnh sông núi. Trọng điểm là hai người được tận hưởng thời gian vui vẻ bên nhau.

Trong chuyến du lịch, Cốc Trạch tò mò hỏi: "Chúng ta cưới chui như thế, làm sao anh lại xin được nghỉ phép từ tay Giáo sư Lôi vậy?"

"Nghe nói các bác sĩ ở vị trí đầu ngành đều gánh vác công việc nặng nề, nghỉ phép dịp Tết cơ bản là vô vọng, không xin được."

"Anh bảo là anh kết hôn, chuyện cả đời chỉ có một lần, không thể không cho anh nghỉ."

Thực ra Bách Thời Ngôn đã kể lể rất nhiều, nói anh đã hơn ba mươi tuổi, khó khăn lắm mới nối lại tình xưa với bạn trai cũ, kết hôn ở tuổi này thực sự rất không dễ dàng.

Giáo sư Lôi thở dài bất lực, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được lời thỉnh cầu của anh, đưa ra điều kiện là chỉ cần anh sắp xếp ổn thỏa bệnh nhân đang điều trị, thì sẽ cho anh nghỉ phép sau hai tuần.

Quá trình là như vậy, nhưng Bách Thời Ngôn không muốn Cốc Trạch biết anh đã làm những điều đó.

Đúng là, người lớn tuổi mà phải kể lể, thì cũng ngại ngùng lắm. Kể lể trước mặt Giáo sư Lôi thì còn được, vì đó là người bậc cha chú, nhưng trước mặt Cốc Trạch...

Anh muốn giữ vững hình tượng của mình.

Vì vậy, Cốc Trạch thật sự tin rằng Bách Thời Ngôn nói như vậy là thành công, dù sao hắn cũng không biết việc xin nghỉ phép của bác sĩ khó khăn đến mức nào.

Hai người cùng nhau đi chơi một tuần, đặc biệt vui vẻ và hài lòng. Đó đại khái là chuyến du lịch dài ngày duy nhất của họ trong một thời gian rất dài, vì sau này rất khó có cơ hội.

Bách Thời Ngôn ngày càng bận rộn. Công việc của hắn dù có thể xin nghỉ phép, nhưng đi du lịch một mình cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Rất nhiều lúc, Cốc Trạch qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự khó khăn của đối phương.

Từ khi được thăng chức Phó Khoa đến nay, thực sự có rất nhiều người tìm đến Bách Thời Ngôn. Hắn tình cờ liếc qua phần mềm chat của anh, phát hiện danh sách bạn bè sắp đầy rồi, đủ các loại người quen không quen biết, bạn học của bạn học, bạn của bạn, người thân của người thân tìm đến Bách Thời Ngôn hỏi bệnh tình và hy vọng được đưa ra ý kiến chẩn đoán. Theo lời Bách Thời Ngôn, những người liên lạc này đã là danh sách đã được tinh giản rồi.

Trong khi đó, phần mềm chat của hắn vẫn cô quạnh như tuyết. Mỗi ngày chỉ có tin nhắn từ nhóm kí túc xá hồi cấp ba và đại học, nhóm bạn học nghiên cứu sinh có người "nổi bong bóng". Người nhắn riêng với hắn ngoài Bách Thời Ngôn thì rất ít.

Một buổi tối nọ, họ đang ăn cơm và trò chuyện vui vẻ thì điện thoại Bách Thời Ngôn lại reo lên, anh lại đi nghe điện thoại. Cốc Trạch thực sự có chút mất hứng. Chờ đối phương nghe điện thoại xong quay lại, hắn liền hỏi: "Điện thoại của ai đấy?"

"Gia quyến của một vị lãnh đạo. Họ nhờ mối quan hệ đến Giáo sư Lôi, nhưng Giáo sư Lôi quá bận nên bảo họ tìm anh."

"Vậy anh nói sao?"

"Anh đề nghị họ đến phòng khám cần gấp xếp hàng sẽ nhanh hơn. Nếu treo ở số của anh, anh có thể đích thân mổ."

Bất kể thế nào, Bách Thời Ngôn rất kiên trì một nguyên tắc: không cho người quen và đơn vị có liên quan chen ngang.

"Anh nói xem, anh quanh năm làm phẫu thuật cho lãnh đạo như vậy, có phải là mạng lưới quan hệ anh rộng khắp thiên hạ không?"

"Cũng không hẳn." Bách Thời Ngôn suy nghĩ một chút, sau đó mang theo một chút ý cười.

Ở cùng Cốc Trạch nhiều năm như vậy, anh cũng đã bị lây nhiễm khiếu hài hước của hắn.

"Các vị lãnh đạo có thể đến khoa chúng ta khám bệnh và làm phẫu thuật, hầu hết đều sẽ rời khỏi vị trí quan trọng sau ca phẫu thuật. Quyền lực trong tay họ cũng không còn lớn như trước nữa, dù sao chuyện não gặp sự cố thì rất khó nói."

Cốc Trạch: "... Cũng thật là có chút đáng tiếc."

"Người ta nói khoa Tim mạch có mạng lưới quan hệ lớn nhất. Phẫu thuật bắc cầu động mạch vành được rất nhiều lãnh đạo lớn tuổi coi là phép màu. Trong khi đó, khoa chúng ta chỉ có thể khiến chân dung lãnh đạo trông khó coi như bị búa tạ đập vào vậy."

Cốc Trạch nghĩ một lát, cảm thấy so sánh này rất hình tượng, nhưng hắn vẫn tiếc nuối nói: "Thôi được. Những người tìm đến phòng anh hầu hết đều là bệnh hiểm nghèo. Anh tuyệt đối đừng làm Trưởng khoa đấy."

Bách Thời Ngôn lại nhấn mạnh: "Chăm chỉ rèn luyện cơ thể, thì sẽ không sao đâu."

"... Biết rồi."

Từ khi họ đổi sang căn biệt thự liền kề ba tầng, Bách Thời Ngôn đã dành riêng một tầng để làm phòng tập thể hình. Tầng hai chất đầy các thiết bị tập, nhiều đến mức có thể mở cả một phòng gym. Lần này hắn không cần phải đau đầu đi phòng gym nữa, mà có thể tập ngay tại nhà.

Tuy nhiên, Bách Thời Ngôn vẫn rất tâm lý ở một khía cạnh nào đó. Để tránh hắn tập thể hình nhàm chán, anh đã lắp đặt một chiếc TV màn hình cong lớn trước máy chạy bộ, để hắn có thể xem TV trong lúc chạy.

Những năm này trôi qua, cuộc sống của họ cũng thay đổi một diện mạo mới. Họ thực sự đã đổi sang nhà lớn. Trước đây Cốc Trạch chưa từng nghĩ mình sẽ sống trong một căn nhà như thế này. Cả hai đều có những tiến bộ trong công việc, và đương nhiên, cũng ngày càng giống nhau hơn.

Cốc Trạch đã bị ảnh hưởng bởi sự bình tĩnh và trầm ổn của Bách Thời Ngôn, còn Bách Thời Ngôn lại có chút khiếu hài hước từ Cốc Trạch. Cuộc sống chung càng thêm hài hòa và hòa hợp.

Hai người ở bên nhau, cùng nhau tiếp thu những ưu điểm của đối phương chính là trạng thái tốt nhất.

Người y tá quen thuộc với Cốc Trạch còn lén tiết lộ với hắn rằng Bách Thời Ngôn hiện tại đã thỉnh thoảng mở lời trêu ghẹo trong khi làm phẫu thuật, so với trước đây thì anh đã trông ôn hòa hơn rất nhiều.

Cô y tá còn nói với hắn rằng trước đây, khi Bách Thời Ngôn làm phẫu thuật, không khí trong phòng mổ vô cùng ngột ngạt, đến cả họ cũng không dám thở mạnh.

Cốc Trạch nghĩ đến vẻ mặt lạnh tanh của Bách Thời Ngôn, cũng thấy đúng là khiến người ta không dám nói gì. Nhưng bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.

Nếu sau khi tan sở hắn rảnh rỗi, thỉnh thoảng hắn sẽ đến thăm Bách Thời Ngôn có thể đang tăng ca, tiện thể mang cho anh một ít trái cây, rồi chia sẻ với các y tá bên ngoài. Hắn muốn tiếp tục giữ gìn mối quan hệ này, nếu Bách Thời Ngôn có âm mưu gì khác, hắn cần phải biết trước tiên.

Bách Thời Ngôn cũng biết hắn làm những chuyện mờ ám này, nhưng lười quản. Dù sao hắn cũng sẽ không làm chuyện gì không nên làm, còn việc giữ gìn mối quan hệ thì cứ để Cốc Trạch tùy ý.

Mỗi giai đoạn của cuộc sống đều sẽ có những thay đổi riêng. Ba năm trước, Cốc Trạch tuyệt đối không nghĩ mình ba năm sau sẽ có cuộc sống như thế này. Nhưng tương lai của đời người là không thể đoán trước. Mỗi giai đoạn đều sẽ có những vấn đề cần đối mặt và những việc cần giải quyết. Hắn tin rằng những chuyện này, hắn và Bách Thời Ngôn sẽ cùng nhau giải quyết một cách hoàn hảo.

Sinh hoạt không phải nhất thành bất biến, điều bất biến chính là tình cảm giữa hai người họ:

Trước sau như một.

Hoàn.

Gửi lời xin lỗi tới những bạn đã chờ phiên ngoại trong một tháng qua. Vì hiện tại mình đang là sinh viên năm cuối, tình hình thi cử, làm đồ án, thực tập kín lịch hết nên không có thời gian để edit. Những chương cuối mình đã cố gắng làm nhanh nhất nhưng vẫn sẽ có những lỗi không đáng có.

Sắp tới mình không có nhiều thời gian nên không thể beta tiếp bộ này được, mấy bạn thấy có lỗi nào thì ới nha mình sửa, nào rảnh hơn chút mình sẽ beta lại. Chin cảm ơn ~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro