Chương 11 🌧
Editor: Yang Hy
Vì vậy, khi Chung Viễn theo Trần Tuệ đến sân bóng để xem trận đấu bóng rổ giữa các trường và nhìn thấy Cao Triết đang ngồi trên khán đài đối diện đùa giỡn với đám bạn học, đã có một khoảnh khắc cậu cảm thấy hoảng sợ.
Cậu kéo sụp cái mũ trùm đầu của chiếc hoodie bên trong áo khoác đồng phục học sinh của mình và ngồi ở góc sau khán đài.
Trần Tuệ từ lâu đã quen với cái tính kỳ lạ của cậu, cũng không bỏ rơi mà còn ngồi xuống cùng cậu. Chung Viễn có hơi ngượng, "Cậu không cần vậy đâu... Phía trước còn chỗ, cậu đến đó đi!"
"Hầy, với thị lực của tớ thì ngồi đâu xem chả vậy." Trần Tuệ bật cười nói, đột nhiên có tiếng hét vang lên từ phía khán giả, "Này này này, mau nhìn kìa, cầu thủ của bên chúng ta vào sân rồi."
Thích Thời Vũ mặc bộ đồng phục chơi bóng màu lam, mái tóc hơi dài được buộc lại thành một chùm nhỏ sau đầu, phần tóc mái trên trán thì hất ngược lên bằng một chiếc băng đô thể thao cùng màu, trông anh lại càng thêm đẹp trai hơn.
Trước trận đấu, đội trưởng hai bên bắt tay nhau. Trần Tuệ kéo kéo tay áo Chung Viễn và thì thầm: "Cậu nhìn vết sẹo trên đầu đội trưởng kia kìa, trông sợ quãi!"
Khác với Thích Thời Vũ, vóc dáng của đội trưởng bên kia rất khỏe khoắn, mái tóc ngắn có thể nhìn thấy da đầu và một vết sẹo dài như con rết kéo dài từ trán lên đỉnh đầu.
Trần Tuệ còn ở bên cạnh lải nhải: "Cậu nhìn thấy không?"
Đương nhiên là thấy rồi, không chỉ thấy thôi đâu, vết sẹo này còn là do Chung Viễn gây ra nữa.
Phản ứng đầu tiên của Chung Viễn là rời đi, nhưng cậu lại bị cái bóng dáng xanh lam phóng vun vút trên sân bóng kia giữ lại, cuối cùng trận đấu kết thúc vào lúc ánh chiều tà buông xuống trên khán đài.
Thích Thời Vũ đã thắng trận đấu và bị bao vây bởi các cô gái từ đội cổ vũ của cả hai bên, tận một lúc lâu sau cũng không thoát ra được.
Chung Viễn từ chối lời rủ rê cùng về với Trần Tuệ. Cậu về lớp cầm mấy quyển sách tham khảo rồi ra cổng trường.
Cậu đoán tên đội trưởng đội bóng rổ mà mình còn không nhớ rõ tên kia sẽ đến chặn đường, không thì cậu đã chẳng từ chối đi về cùng Trần Tùy. Nhưng cậu không ngờ tới người cùng đến với tên đội trưởng kia còn có Cao Triết.
Cao Triết vẫn là cái vẻ cao ngạo lạnh lùng như đóa hoa trên núi kia, cậu ta đi ra từ phía sau mấy cầu thủ bóng rổ cao lớn, vừa mở miệng đã buông lời giễu cợt: "Không ngờ là gặp lại sớm vậy đấy."
Thái độ của Cao Triết đối với Chung Viễn hoàn toàn khác trước đây, cậu nghĩ đến những bức ảnh có góc độ vi diệu đó, đại khái đã có một vài suy đoán. Nhưng nơi này quá gần trường học, lại không muốn gây ra rắc rối ở đây nên cậu im lặng không lên tiếng.
Cao Triết cười lạnh: "Vẫn là cái điệu bộ im ỉm đấy, nếu không phải biết nhà mày giàu thì tao cóc thèm quan tâm đến."
Đội trưởng đội bóng rổ đứng bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, anh em tao dạo này hơi thiếu tiền, cậu Chung giúp đỡ đôi chút đi."
Sau đó, hắn ta lấy ra một xấp ảnh: "Nếu không thì ngày mai những bức ảnh này sẽ xuất hiện ở trường mới của mày đó."
Chung Viễn còn chẳng thèm nhìn đến đống ảnh đấy, giống như thứ mà đám người kia đem đến không phải là chuyện riêng tư của mình mà chỉ là một xấp giấy vụn. Cậu chỉ thấy hoang mang, nhìn cách ăn mặc của Cao Triết, gia cảnh của cậu ta cũng đâu có kém, tội tình gì mà lại "trả giá" nhiều như vậy để tống tiền mình?
Cao Triết dường như nhìn ra được sự nghi ngờ của cậu, cậu ta cười nói: "Đừng có nghĩ nữa, mày chả gây hấn gì với tao đâu, nhưng mày là cái loại mà tao nhìn thôi đã muốn dạy dỗ cho một trận... Nói thẳng ra thì chắc là do cái vận mày xui xẻo đấy!"
Ý xấu của người trẻ tuổi luôn xuất phát từ những điều không thể hiểu được, nhưng họ lại là những kẻ ác độc nhất. Chung Viễn tự coi mình là một kẻ khác người nên luôn cố gắng mọi cách có thể để nhập vào một vai ít có cảm giác tồn tại nhất, nhưng cuối cùng vẫn chẳng có ích gì.
Đúng là cái vận xui xẻo thật.
Cậu nghĩ đến người mẹ đã vội vã từ nơi khác trở về vào ngày chuyển trường, vẻ mặt người phụ nữ đầy bực bội và thiếu kiên nhẫn, sau khi làm xong các thủ tục, bà lấy ra một tấm thẻ ném tới trước mặt cậu, rồi chỉ để lại một câu.
"Đừng có gây rắc rối cho tao nữa, đừng làm tao phải mất mặt."
Những lời nói của người mẹ ấy còn bén nhọn hơn cả những lời đồn đãi vớ vẩn trong trường. Vì vậy mà ngay lúc này dù trong lòng rất tức giận nhưng cậu vẫn giữ im lặng.
Cậu lặng lẽ mở cặp và lấy ví tiền của mình ra.
Đám người đó đồng loạt cười vang, bàn tay cầm bức ảnh của đội trưởng đội bóng rổ không ngừng phe phẩy trước mắt, còn cả khuôn mặt trông hiền lành vô hại nhưng lại nở nụ cười đáng khinh của Cao Triết.
Trong lòng cảm thấy hơi buồn nôn, cậu cúi đầu xuống theo thói quen, nắm chặt hai tay ở hai bên hông, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng trong phút chốc mọi thứ đều dừng lại, một bàn tay trắng trẻo rắn chắc nắm lấy cổ tay đắc thắng của đội trưởng đội bóng rổ, giọng nói tràn đầy sức sống phá vỡ tình thế tiến thoái lưỡng nan ngột ngạt trước mặt.
"Này, mấy người muốn cho học sinh trường bọn tôi xem thứ tốt gì? Hay là cũng cho tôi xem với?"
Chung Viễn ngẩng đầu, khuôn mặt dịu dàng luôn xuất hiện sau cửa sổ ở tầng đối diện, khuôn mặt tràn đầy năng lượng phóng vun vút trên sân bóng hai tiếng trước, cứ như vậy mà xuất hiện rất gần trong tầm tay.
Đội trưởng đội bóng rổ vừa bị Thích Thời Vũ hành ra bã trên sân bóng, lúc này gặp anh ta ở ngoài trường, hắn có hơi sợ: "T-Thích..."
Thích Thời Vũ nhìn chiếc ví trong tay Chung Viễn: "Vừa mới đánh bóng xong đã đến trấn lột tiền của học sinh trường tôi, có phải là hơi quá đáng không?"
"C-cái gì mà trấn lột chứ!" Đội trưởng đội bóng rổ cãi lại, "Chúng tôi đang tâm sự với tư cách là bạn học cũ của nhau, mắc mớ gì đến anh sao?"
"Ồ, tôi nghĩ cái cách tiền trao cháo múc này rặc mùi tống tiền đấy." Thích Thời Vũ nhướng mày, bước hai bước đến đứng trước mặt Chung Viễn, "Hay là phải nói là cậu ấy đang định mua những bức ảnh 'xuất thần' của mấy người?"
Khi đó Thích Thời Vũ cao hơn Chung Viễn không bao nhiêu, nhưng hai người bọn họ, một người là học sinh đứng đầu với tính cách sáng sủa, người kia lại rụt rè và vô danh. Thích Thời Vũ giống như một bức tường mang theo ánh sáng ngăn cản tất cả những thứ ghê tởm và đáng lo ngại ở bên ngoài.
"Cậu có thấy rõ mấy bức ảnh này không?" Đội trưởng đội bóng rổ lại lắc lắc đống đồ trong tay, "Cậu ta là đồ ghê tởm..."
"Cái gì ghê tởm?" Thích Thời Vũ vươn tay ra rút một tấm ảnh từ trong tay của tên đội trưởng, ánh sáng xung quanh có hơi mờ tối, anh nheo mắt nhìn cẩn thận rồi quay đầu lại nhìn Chung Viễn đang được mình che chắn sau lưng, anh chợt mỉm cười vỗ vai cậu mà nói, "Dữ ta, cậu bạn này gỡ kính ra trông đẹp trai phết!"
"..." Dường như anh hoàn toàn không chú ý tới điểm quan trọng của bức ảnh này.
Ngay sau đó anh xoay người, nhìn kỹ bức ảnh kia, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Cao Triết vẫn luôn im phăng phắc từ khi mình đến: "Sao mà tôi càng nhìn càng thấy người còn lại giống cậu thế nhỉ? Vậy là... hai người đang giải quyết vấn đề tình cảm hả?"
"..."
Cao Triết lập tức đỏ bừng mặt, cậu ta cả giận nói: "Ai có vấn đề tình cảm với loại người này chứ? Anh cho rằng ai cũng bất bình thường như cậu ta sao?"
Trước khi Cao Triết nói ra những lời này, Thích Thời Vũ luôn mang vẻ mặt nửa đùa nửa thật. Nhưng ngay lúc này, anh chợt trở nên nghiêm túc, khuôn mặt vốn luôn dịu dàng với tất cả mọi người bỗng đanh lại, anh lặp lại một lần nữa: "Bất bình thường?"
Bỏ qua Cao Triết vóc người nhỏ gầy kia, ngay cả tên đội trưởng hống hách kia cũng run rẩy vì sợ anh.
"Các bạn nhỏ à, anh đây khuyên các em một câu thôi, những vấn đề tình cảm này kia chẳng ai có thể khống chế được, ngay cả luật pháp cũng không thể đâu." Thích Thời Vũ quơ quơ cái điện thoại trong tay, "Tôi đã quay lại tất tần tật cái cảnh mấy người trấn tiền cậu ấy rồi, pháp luật không làm gì được cậu ấy, nhưng kiểm soát được mấy người đó. Cả đám đều đủ 16 hết rồi ha? Xâm hại quyền hình ảnh, quyền danh dự của công dân, còn dính líu đến dọa dẫm tống tiền, cái nào cũng cho cả đám lãnh đủ."
"Mau về nhà làm bài tập đi, tuổi còn nhỏ vẫn nên đọc nhiều sách một chút để không đi làm mấy chuyện ngu ngốc này." Thích Thời Vũ nói, "Sau này cũng đừng bén mảng đến đây nữa, đây đâu phải địa bàn của đám mấy người, chẳng có nơi nào ngoài vòng pháp luật đâu, đồn cảnh sát gần nhất cách đây 300 mét đấy."
Cao Triết và đám tên đội trưởng kia dù có hùng hổ tới đâu cũng chỉ là một nhóm học sinh cấp ba, bị Thích Thời Vũ hù dọa như vậy, cả bọn mắng chửi vài câu rồi ném ảnh xuống chạy bay chạy biến.
Thích Thời Vũ nhặt những bức ảnh đó lên, đi đến một thùng rác trống ở gần đó, móc bật lửa ra đốt sạch đống ảnh. Cuối cùng anh nói với Chung Viễn vẫn luôn im lặng: "Trong bình có nước không?" Nghe vậy Chung Viễn vội vàng móc bình nước bên hông cặp ra đưa cho anh, Thích Thời Vũ đổ hết chỗ nước còn dư lại trong bình lên đống tro tàn còn sót lại chút tia lửa, sau đó trả bình cho Chung Viễn, nhe hàm răng trắng ra cười nói: "Vậy là ổn rồi, an toàn phòng cháy phải dựa vào bản thân mình. Nào, có điện thoại không? Bật Bluetooth đi."
Chung Viễn không nói gì mà làm theo chỉ dẫn của anh, ngay sau đó điện thoại của cậu nhận được video mà anh bắn Bluetooth qua. Thích Thời Vũ xóa bản sao trong điện thoại mình ngay trước mặt cậu, sau đó nói: "Giữ kỹ thứ này đi, sau này cái đám đấy mà đến tống tiền nữa thì đây là bằng chứng. Hơn nữa, cậu không chỉ phải học cách tự bảo vệ mình đâu, còn phải học cách xin sự giúp đỡ từ bên ngoài nữa, dù là phụ huynh hay là giáo viên, đến cảnh sát cũng được luôn."
Chung Viễn nhỏ giọng nói một câu: "...Cảm ơn anh."
Nói thật thì Thích Thời Vũ có hơi khó mà tin được cậu trai nhút nhát trước mặt đây lại là cái người đẹp trai đầy tính công kích trong bức ảnh. Anh cụp mắt chăm chú nhìn Chung Viễn một lát, sau đó chậm rãi mở lời: "Đừng cho rằng mình bất bình thường, chỉ cần chính cậu cảm thấy như vậy thì chẳng ai giúp được cậu đâu."
"Nhưng đúng là tôi..."
Thích Thời Vũ ngắt lời cậu, thẳng thừng nói: "Thích đàn ông hả?"
Chung Viễn hơi gật đầu.
"Chỉ vậy thôi sao?" Thích Thời Vũ nhún vai, trong giọng nói là vẻ chẳng chút sợ hãi, "Ai cmn lại chẳng thích đàn ông? Cái này có gì bất bình thường đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro