Chương 84: Song tu
Dịch Tuyết Phùng ngơ ngơ ngác ngác bị Ninh Ngu lôi đến băng đá dưới bóng cây, đợi sau khi ngồi xuống mới phản ứng lại, cau mày nói: "Vừa rồi ta nói thích nhìn ngươi, không phải nói thích ngươi."
Ninh Ngu cầm lấy quyển sách mới xem được một nửa, tùy ý nói: "Đều giống nhau."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Không bao lâu trước đây hắn nói thích xem Ninh Ngu luyện kiếm, bị Ninh - một lòng chỉ có kiếm - Ngu xuyên tạc thành thích luyện kiếm, ép phải theo kiếm đạo, mà hiện tại trăm năm trôi qua, tình huống tương tự, y vẫn tự mình xuyên tạc theo ý bản thân muốn, không có chút dáng vẻ nghe người khác giải thích nào.
Dịch Tuyết Phùng biết không thể câu thông với y, chỉ bất đắc dĩ ấn ấn đầu không muốn biện giải nữa, đỡ phải tức giận đến đau đầu.
Ninh Ngu ngồi đối diện hắn, cũng không chủ động mở miệng nói chuyện.
Y tỉ mỉ nhớ lại, nhận ra lúc trước thả hạc giấy quá nhiều chọc Dịch Tuyết Phùng phiền nhiễu, cho nên bây giờ không dám mở miệng lải nhải nữa, chỉ cần Dịch Tuyết Phùng ngồi ở đây y không cần cưỡng cầu gì khác.
Dịch Tuyết Phùng nằm nhoài trên bàn đá lạnh lẽo không bao lâu liền hết giận, hắn nghiêng đầu nhìn cuốn sách trên tay Ninh Ngu, bìa sách kia tựa hồ có chút quen mắt.
Lúc trước còn ở tại Quy Hồng Sơn, Ninh Ngu dựa vào vũ lực nghiền ép đông đảo sư huynh đệ, nhưng ngược lại phần học tập trên lớp không hề tốt đẹp, nhiều năm như vậy y rất hiếm khi chủ động xem thư văn phiền phức khó hiểu, lần này không biết tại sao lại ôm sách đọc cực kỳ nghiêm túc.
Dịch Tuyết Phùng vốn không muốn chủ động để ý đến y, thế nhưng thấy y xem nghiêm túc như vậy, vẫn là không thể nhịn được, giơ tay chọc chọc cánh tay Ninh Ngu, ngoẹo cổ nói: "Ngươi đang xem gì vậy?"
Ninh Ngu lật ngược cuốn sách trong tay lại cho hắn xem, mặt không biến sắc nói: "Thoại bản tìm thấy từ trong tay áo ngươi."
Dịch Tuyết Phùng đối diện với tờ thoại bản kia, ngây ngẩn cả người.
Nội dung cùng lời văn thoại bản vô cùng phong phú, bên trái viết lít nha lít nhít chữ, Dịch Tuyết Phùng ngây ngốc đầu váng mắt hoa không thấy rõ bên trên viết cái gì, thế nhưng mặt giấy bên kia lại vẽ hai người y phục không chỉnh tề quấn quýt lấy nhau, cực kỳ kích thích đâm vào tầm mắt hắn.
Quả thực... Khó coi!
Dịch Tuyết Phùng khó nén khiếp sợ, phản ứng đầu tiên chính là giơ tay đoạt lại quyển thoại bản văn chương nhục nhã kia lại, thế nhưng Ninh Ngu hiểu hắn nhường nào, vừa thấy hắn ra tay liền biết hắn đang nghĩ gì, y lập tức giấu thoại bản ra sau lưng, một phát bắt được cánh tay Dịch Tuyết Phùng đưa tới, nhíu mày nói: "Sao vậy?"
Mặt mày Dịch Tuyết Phùng lúc trắng lúc xanh, gắt gao mím môi, buồn bực nói: "Trả lại cho ta!"
Ninh Ngu đã xem được một nửa thoại bản về chuyện tình lâm li bi đát triền miên giữa kiếm tôn mặt lạnh cùng Ngọc Ánh quân lãng tình, đáng sợ đến mức mặt không biến sắc, giống như thứ y đang đọc là một quyển kinh thanh tâm quả dục, nội tâm không chút gợn sóng.
Ninh Ngu nắm tay hắn, đặt lên bàn đá hạn chế hết thảy động tác của hắn, nói: "Ngươi thích xem cái này?"
Dịch Tuyết Phùng không biết là tức giận hay là xấu hổ, hai má có chút đỏ lên, hắn khó nhọc nói: "Đó là Dạ Phương Thảo lén lút đưa cho ta... Ta cực kỳ không thích cái này."
Ninh Ngu "Ồ" một tiếng, tựa hồ có hơi thất vọng, y nói: "Nếu ngươi đã không thích, vậy ta liền tịch thu."
Dịch Tuyết Phùng: "Cái..."
Ninh Ngu nói: "Ta rất thích."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng trầm mặc hồi lâu, mím mím môi, tự lập lại trong lòng mấy lần, mới cưỡng ép banh mặt lạnh lùng nói: "Mấy lời tâm tình lúc trước ngươi nói có phải học từ chỗ này không?"
Lúc này Ninh Ngu mới nhớ tới chuyện tâm tình lúc trước, khó giải thích được có chút chột dạ vội ho một tiếng, nói: "Chỉ là... Tham khảo một chút thôi."
Dịch Tuyết Phùng nói: "Tham khảo? Không sai không lệch một chữ, cũng có thể gọi là tham khảo sao?"
Ninh Ngu không đáp.
Dịch Tuyết Phùng tránh khỏi tay y, tức giận nói: "Trả sách lại cho ta."
Ninh Ngu nói: "Không phải ngươi không thích sao?"
Dịch Tuyết Phùng: "Không thích thì làm sao? Ta không thể đem ra đốt chơi sao? Không phải... Sao bây giờ ngươi lại trở nên dong dài như vậy?"
Ninh Ngu nghĩ thầm ta đã rất khắc chế, y lấy sách từ sau lưng ra, do dự nhìn một chút.
Dịch Tuyết Phùng chìa tay: "Đưa ta."
Ninh Ngu vừa liếc, mặt không đổi sắc chỉ vào bức họa hai người lăn thành một đoàn kia hỏi: "Ta thích cái này, muốn cùng ngươi thử xem."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng bị hành vi đùa giỡn lưu manh quang minh chính đại của y làm cho chấn kinh, trong mắt hắn, Ninh Ngu vẫn luôn là một người cấm dục hờ hững, cho dù mỹ nhân đệ nhất thiên hạ đứng trước mặt y toàn thân trần truồng, y cũng có thể mặt không đổi sắc trách cứ người khác chướng mắt, cho nên loại ô ngôn uế ngữ hết sức rõ ràng này phát ra từ miệng y, Dịch Tuyết Phùng lại không có chút cảm giác bị mạo phạm nào, phản ứng đầu tiên chính là khiếp sợ.
Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây?
Dịch Tuyết Phùng hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, run run rẩy rẩy dò hỏi: "Ngươi vừa mới nói cái gì? Thử? Thử xem cái gì?"
Ninh Ngu mười phần ổn định: "Song tu."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Thiết Vân đứng chỗ cánh cửa ngơ ngác nhìn hai người dưới tàng cây, không biết hắn đã nghe bao lâu, mặt không thay đổi nhìn hồi lâu, đột nhiên quay người, cắn một phát lên khung cửa, trực tiếp cắn mảnh gỗ đến nát tan.
Tương Hoan đứng ở phía sau hắn, thú đồng u lam hơi giật giật, nhìn Thiết Vân không giấu nổi sát ý trên người, mạn bất kinh tâm nói: "Tuyết Phùng yêu thích y, cho dù ngươi có cắn nát răng cũng không cách nào thay đổi sự thực này."
Thiết Vân quay đầu lại lạnh lùng nói: "Bọn họ là sư huynh đệ."
Tương Hoan khoanh tay, nhàn nhạt nói: "Vậy cho dù bọn họ hợp tịch, ngươi có tư cách gì mà phản đối? Hơn nữa Tuyết Phùng tâm duyệt y, ngươi không ngăn cản được."
"Vậy Ninh Ngu thì sao?" Thiết Vân nói, "Ngươi có thể đảm bảo tình cảm Ninh Ngu đối với hắn cũng là ái mộ sao? Trăm năm không gặp, Tuyết Phùng khởi tử hoàn sinh, nếu như Ninh Ngu nhất thời nóng đầu nhận sai tình cảm, về sau cha ta lại bị tổn thương, ai đền lại cho ta đây? Ngươi sao? Ninh Ngu sao?"
Tương Hoan: "Ta nhớ vài năm trước, địch ý ngươi đối với Ninh Ngu không nhiều như vậy, hiện tại chỉ vì một giả thiết không xác định được liền phẫn nộ thành thế này?"
Thiết Vân tiến lên một phát bắt được vạt áo Tương Hoan, trên gương mặt thiếu niên hiện lên một tia hoảng sợ cực kỳ tàn nhẫn: "Cha ta năm ba tuổi được Ninh Ngu thu dưỡng, khi đó Ninh Ngu đã cập quan, qua nhiều năm như vậy, cho dù là con mèo con chó cũng phải có tình cảm, thế nhưng ai biết được, Ninh Ngu đối với hắn rốt cuộc là loại tình cảm gì."
"Tuyết Phùng thật tâm đối đãi với y, thế nhưng Ninh Ngu có thể đáp lại mấy phần chân tâm của hắn?"
"So với ngày sau bị tổn thương, ta tình nguyện để hắn như trăm năm trước, không ôm bất cứ hy vọng nào đơn phương si mê lưu luyến, cho dù khó chịu đến đâu, ít nhất sẽ không bị thương tổn."
Tương Hoan chưa từng thấy Thiết Vân như vậy, nhíu nhíu mày nói: "Ngươi tỉnh táo một chút, việc này tất nhiên trong lòng Tuyết Phùng tự mình nắm chắc, không cần ngươi và ta đến phân ưu."
Thiết Vân buông vạt áo hắn ra, lạnh lùng nói: "Đối với Tuyết Phùng mà nói, Ninh Ngu có thể là sư huynh, cũng có thể là bạn hữu, nhưng tuyệt đối không thể là đạo lữ!"
Hắn dứt lời quay người muốn đi, Tương Hoan thấy dáng vẻ bất thường của hắn, sợ hắn sẽ làm ra chuyện gì ngu xuẩn, cau mày theo sau, nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Thiết Vân trầm mặt đi phía trước, không nói một lời.
Tương Hoan nói: "Tuyết Phùng thích Ninh Ngu như thế, ngươi không thể động tới y."
Thiết Vân rốt cục có phản ứng: "Sao ta không thể động tới y?"
"Ngươi có tư cách gì động tới y?"
Tuy rằng Tương Hoan cũng cảm thấy Ninh Ngu không xứng với Dịch Tuyết Phùng, nhưng càng không muốn Thiết Vân cứ tiếp tục như vậy, hắn một phát bắt được cánh tay Thiết Vân, lạnh lùng nói: "Ngươi cảm thấy nếu Ninh Ngu xảy ra chuyện, Tuyết Phùng sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
Thiết Vân cười lạnh một tiếng: "Ta và hắn bản mệnh tương liên, giết ta tương đồng với tự sát."
Tương Hoan cau mày: "Trăm năm trước, ngươi đã giải trừ mệnh khế với Tuyết Phùng, bây giờ cùng lắm chỉ là ngươi trộm được."
Phút chốc, đôi mắt như lưu ly của Thiết Vân lập tức biến thành một mảng đỏ đậm, hắn trừng mắt phất tay ra một luồng kiếm quang, Tương Hoan chỉ khoát tay, dòng nước u lam va chạm với kiếm quang trước khi chạm đến người hắn, ầm ầm nát tan, thủy châu rải rác bốn phía xung quanh hai người.
Ma đồng Thiết Vân hơi lóe tinh quang màu đỏ, thời điểm nhìn chằm chằm Tương Hoan, ác ý nơi đáy mắt quả thực như sóng cuộn biển gầm: "Khế ước kia vốn dĩ là của ta."
Tương Hoan xoay dòng nước quấn lại trong tay, nhíu mày: "Tuyết Phùng có biết bản tính của ngươi như vậy không?"
Thiết Vân sững sờ, sát ý trên người nhanh chóng rút đi, hắn mạnh mẽ nghiêng đầu, nâng tay vuốt nhẹ lên tròng mắt, ma đồng chầm chậm biến về tròng mắt tinh khiết tựa lưu ly nguyên bản.
"Không được nói cho hắn biết."
Tương Hoan nói: "Nếu ngươi động tới Ninh Ngu, sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết được."
Thiết Vân không quay đầu lại: "Ta không ngu xuẩn đến mức tự mình ra tay, ngươi, không được xen vào chuyện của ta."
Hắn nói xong, không nhiều lời nữa, bước nhanh rời đi, chỉ chừa Tương Hoan đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hắn nửa ngày.
Xa xa trong viện, Dịch Tuyết Phùng chẳng biết vì sao đột nhiên rùng mình một cái, hai tay ôm cánh tay chà xát, sắc mặt khó giải thích có chút tái nhợt.
Ninh Ngu nhạy cảm phát hiện ra: "Làm sao vậy? Lạnh sao?"
Dịch Tuyết Phùng vô cảm: "Ít nói nhảm, tiếp tục đốt."
Ninh Ngu không thể làm gì khác hơn là tiếp tục thả quyển sách bị xé thành hai nửa sách vào trong chậu than.
Vừa rồi sau khi Ninh Ngu nói song tu xong, Dịch Tuyết Phùng trực tiếp nổi giận đùng đùng xé toang quyển thoại bản có văn chương nhục nhã kia, xé xong vẫn chưa nguôi giận, còn muốn tìm chậu than tự mình đốt.
Ninh Ngu thấy hắn giận thành như vậy, chỉ đành ăn nói khép nép dỗ dành, nhận lấy trọng trách đem sách đi đốt, để hắn ngồi một bên nghỉ ngơi.
Dịch Tuyết Phùng đá đá chân Ninh Ngu, cau mày nói: "Nhìn cái gì vậy, đốt nhanh lên."
Ninh Ngu bèn ném hết toàn bộ số sách còn chưa xem xong kia vào trong chậu than, y yên lặng nhớ tên, dự định khi nào xuất môn sẽ đích thân đi mua.
Dịch Tuyết Phùng thấy y trầm mặc đốt sách, không biết nghĩ tới điều gì, lại nói: "Không cho phép ngươi tự đi mua đọc."
Tâm tư bị chọc thủng, Ninh Ngu trầm mặt cố làm ra vẻ: "Trong lòng ngươi ta là loại người như vậy?"
Dịch Tuyết Phùng nói: "Đúng vậy."
Ninh Ngu nghẹn họng, rũ mắt nhìn thoại bản bị ngọn lửa nuốt chửng bên trong chậu than, nửa ngày sau mới buồn bực nói: "Không mua."
Dịch Tuyết Phùng lại bỏ thêm một câu: "Cũng không được bảo người khác mua cho ngươi."
Ninh Ngu lại trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Được."
Bấy giờ Dịch Tuyết Phùng mới hoàn toàn yên tâm, hắn nhìn thoại bản toàn bộ bị đốt thành một đống tro bụi, mới đứng dậy từ trên cái băng ghế, nói: "Ta phải ra ngoài, ngươi tự tiện."
Dứt lời liền xoay người đi ra ngoài.
Ninh Ngu dập tắt lửa, tiến lên đuổi kịp, nói: "Ngươi đi đâu vậy?"
Dịch Tuyết Phùng nói: "Tìm sư tôn."
Ninh Ngu nói: "Sư tôn... À đúng rồi, sư tôn đi bế quan, qua một khoảng thời gian mới có thể ra ngoài."
Bước chân Dịch Tuyết Phùng dừng lại, nghi ngờ nói: "Sư tôn đang ở Man Hoang thì bế quan cái gì?"
Ninh Ngu nói: "Hắn chính là đang bế quan."
Y một mực khẳng định Thu Mãn Khê đi bế quan, Dịch Tuyết Phùng cũng không hoài nghi nhiều, hỏi: "Vậy phải tới khi nào mới xuất quan được?"
Ninh Ngu nói: "Đại khái cũng phải tám mươi một trăm năm thì mới có thể ra được."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Cách một mặt tường, tới đưa bùa hộ mệnh cho Dịch Tuyết Phùng - Thu Mãn Khê yên lặng dừng bước, đứng tại chỗ trầm mặc nửa ngày mới quay người trở về.
Thu Tương Hành đi theo sau hắn nghi ngờ nói: "Sư tôn?"
Thu Mãn Khê nói: "Trở, trở về đi thôi."
"Về đâu ạ?"
Thu Mãn Khê nói: "Vi... vi sư muốn tùy tiện tìm một chỗ bế quan."
Tác giả có lời muốn nói: Sư tôn chịu khổ bị bế quan.
Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro