Chương 21. 100 triệu tệ
"Sao có thể... Tại sao lại như vậy!"
Phó Hoàn Vũ không thể tin được vào hai mắt của mình, đại não của hắn ta nháy mắt đình chỉ khi nhìn thấy các quân bài, hắn ta rơi vào trạng thái lúng túng không lối thoát.
Nhưng cho dù hắn ta có gắt gao nhìn chằm chằm vào quân bài như thế nào đi chăng nữa, thì các dấu hiệu trên mặt bài poker cũng không thể nào thay đổi được.
Đạo cụ, hắn ta vội vàng nhìn về phía túi của mình, nhất định là đạo cụ xảy ra vấn đề!
Phó Hoàn Vũ đã quên mất chuyện hắn ta không một mình có mặt ở đây, trong đầu hắn ta hỗn loạn đến mức quên việc giữ bí mật cho đạo cụ đặc thù của mình, đứng trước mặt Trình Lý và Giản Tà, lấy từ trong túi áo vest ra một viên xúc xắc nhỏ xinh.
Xúc xắc vốn có sáu mặt bất đồng, lúc này các mặt lại đang thể hiện cùng một dấu chấm đỏ, tức là một điểm.
Đạo cụ vẫn đang hoạt động.
Dưới cái nhìn kinh sợ của hắn ta, lúc nhìn thấy viên xúc xắc đó khuôn mặt Giản Tà dần dần nở nụ cười.
Đến cả Trình Lý dù có quan hệ khá thân thiết với Giản Tà thì phần lớn thời gian tiếp xúc cũng chỉ nhìn thấy biểu cảm lạnh nhạt của cậu, đây là lần đầu tiên anh ta thấy cậu thể hiện biểu cảm rõ ràng như vậy.
Đây là một thiếu niên ít thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, không rõ có phải do tận mắt chứng kiến sự qua đời của cha mẹ hay không...
Ngày hôm nay, Trình Lý đã bí mật điều tra thân thế của Giản Tà.
Đây là quy trình bắt buộc khi nhận nhân viên mới, mục đích là đảm bảo sự an toàn khi nhận nhân viên vào Cục.
Suy cho cùng, Cục Quản lý Siêu nhiên là tổ chức bí mật, chuyên đối mặt với những quái vật có sức mạnh khủng khiếp và có thể có trí tuệ, cẩn thận bao nhiêu đi chăng nữa cũng không đủ.
Tất cả tài liệu về người được giới thiệu đều bắt buộc phải có chữ ký của người tiến cử, nếu xuất hiện vấn đề thì người tiến cử phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Mà Trình Lý là người tiến cử Giản Tà.
Hầu kết Trình Lý khẽ động, trong đầu hiện ra hồ sơ anh ta nhận được từ phía Cục Cảnh Sát và nhân viên y tế.
Giản Tà từng sử dụng ngôi thứ nhất kể lại đêm tai nạn xe cộ trước khi xe cấp cứu tới, vụ tai nạn xe kia tuyệt đối không đơn giản như người bình thường có thể tưởng tượng.
Hiện tại nhớ tới bản ghi âm đó, Trình Lý không khỏi cảm thấy sau lưng phát lạnh, anh ta không biết sao Giản Tà có thể nằm trên giường bệnh, dùng giọng nói đều đều và khuôn mặt với biểu cảm không thay đổi, kể lại những chuyện đã xảy ra, hiển nhiên đây không phải là một đứa trẻ bình thường.
Nếu nói rằng, những khủng hoảng mà cậu đã trải qua trong vụ tai nạn đó, khiến cậu không hề nhớ gì, thì Trình Lý sẽ không cảm thấy bất ngờ.
Rất thú vị.
Giản Tà nghĩ, ai biết được.
Thời điểm cùng vị kia giết quái vật cấp A+, cậu cảm nhận được sự hưng phấn cuộn trào đến từ năm giác quan, điều đó đã tiết lộ cho cậu.
Thì ra việc cậu thường xuyên không có tinh thần, đối với mọi loại sự kiện trong sinh hoạt hàng ngày không hề có hứng thú, không phải là vì cậu thiếu hụt tình cảm, mà là bởi vì những sự kiện nhỏ này không đủ để mang đến kích thích cho cậu.
Thỏa mãn cảm giác mới lạ và hiếu kỳ thì cậu mới có thể tác làm cảm quan như con thú đang ẩn mình trong cơ thể cậu thay đổi.
Nụ cười của Giản Tà biến mất, như là hoa quỳnh sớm nở tối tàn, nhanh như thể đó chỉ là ảo ảnh.
Cậu vươn tay ra nhặt những quân bài trước mặt Phó Hoàn Vũ lại rồi sắp xếp theo thứ tự, từng quân từng quân ngửa mặt lên như đang lăng trì: "Quân năm nhỏ hơn quân sáu, quân J nhỏ hơn quân Q, quân mười nhỏ hơn quân J, hình như vận khí của anh cũng chẳng ra sao."
Đầu óc Phó Hoàn Vũ lộn xộn, giống như những bánh răng rỉ sét cứng đờ, không thể chuyển động một cách bình thường.
Mỗi một lá bài đều lớn hơn bài hắn ta đúng một đơn vị, may mắn như thế, chẳng lẽ thiếu niên này không bị đạo cụ cấp B ảnh hưởng...?
Phải biết rằng, đề cập đến khái niệm "May mắn" là một đạo cụ có bug, cho dù là Điều tra viên cấp A cũng không thể chống cự tà tính của đạo cụ này.
—— Huống chi nó cũng không thật sự làm Phó Hoàn Vũ trở nên may mắn, mà là khiến cho người khác xui xẻo.
Trên đạo cụ này có ghi lại: Sự may mắn của một người, là được phụ trợ bởi sự bất hạnh của người khác.
Giản Tà vốn không hề có may mắn.
Điều này khiến cho tình huống trước mắt khó có thể giải thích được.
Trừ phi ——
Nghĩ tới một khả năng duy nhất, Phó Hoàn Vũ đột nhiên nhìn về phía Giản Tà.
Hắn ta không thể tin được mà mở to hai mắt, giống như gặp quỷ mà nhìn chằm chằm người đang ngồi im trước mặt
Bây giờ nghĩ lại, đối phương chắc chắn đang cố ý châm biếm hắn ta.
Từ đầu đến giờ, cậu vốn không hề bất ngờ trước những quân bài của mình, hay thậm chí là quân bài của Phó Hoàn Vũ.
Thủ pháp xáo bài thành thạo như vậy, chắc chắn Giản Tà biết cách nhớ bài, sau khi Phó Hoàn Vũ rút ra ba quân bài thì cố ý rút trúng ba quân bài đó.
Nhưng tiền đề của mọi chuyện là Giản Tà phải đánh vỡ được hiệu quả của đạo cụ, nếu không cho dù cậu có lợi hại thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào không để tâm đến kết quả.
Nói cách khác, cấp bậc của cậu còn cao hơn cấp A!
Trình Lý đương nhiên cũng nghĩ đến đáp án không khác gì hắn ta, biểu cảm khiếp sợ đan xen lo lắng trên khuôn mặt còn chưa tan, trong chốc lát sắc mặt anh ta cũng vô cùng xuất sắc.
Đã nói qua cấp A+ hiện nay chỉ có ba người mà thôi, chuyện này còn hiếm hơn cả máu gấu trúc.
(*)Máu gấu trúc: tên gọi dân dã dành cho nhóm máu Rh âm (Rh-). Nhóm máu này hiếm hơn các nhóm máu thông thường, đặc biệt là ở Trung Quốc, nơi nó được gọi bằng các biệt danh như "máu gấu trúc" hay "máu kim cương", và có các thành phần đặc biệt có thể mang lại lợi ích cho y học. Nhóm máu Rh âm (Rh-) có số lượng rất ít trong dân số, ước tính chỉ khoảng 0,4% ở Trung Quốc và gần 0,1% dân số Việt Nam.
Còn về cấp S...?
Chưa bao giờ nghe qua.
Như vậy thì cuối cùng cấp bậc của Giản Tà phải là——
"Cậu, cậu đã làm gì đạo cụ của tôi?" Nhưng tính thực tế của chuyện này quá thấp, trong tiềm thức Phó Hoàn Vũ nghiêng về một loại khả năng khác, hắn ta hung hăng trừng mắt nhìn Trình Lý: "Chắc chắn là anh đã đưa cho cậu ta đạo cụ gì đó! Chuyện này không công bằng!"
Giản Tà không để ý đến hắn ta: "Anh thua."
Phó Hoàn Vũ lập tức nổi trận lôi đình, bộ tây trang bị kéo để lại nếp nhăn, gân xanh nổi đầy trên trán, khuôn mặt vốn có thể coi là thanh tú trở nên vô cùng dữ tợn: "Chuyện này không thể nào, tôi chưa bao giờ thấy nó thất bại ——"
Tuyệt đối không thể!
Hắn ta không thể nhận, hoàn toàn không thể nhận...
Những đồng nghiệp trước đây nhận rất nhiều đau khổ vì đạo cụ này nhưng chưa từng có người để ý đến!
Ánh mắt Phó Hoàn Vũ trở nên hung ác, như đã mất đi nhân tính, như thể một giây sau hắn ta sẽ hung ác ra tay tổn thương học sinh trung học dám can đảm nói hắn ta đã thua này, gần như trong khoảnh khắc, bầu không khí của nơi này trở nên giương cung bạt kiếm.
Trình Lý xắn vạt áo khoác tây trang lên, tay phải đặt ngay bên hông.
Anh ta cảnh giác nhìn người đồng sự bất ngờ lâm vào trạng thái mất kiểm soát, đồng thời vươn một bàn tay che trước người Giản Tà.
"Tôi nói rồi." Giọng nói Giản Tà lạnh lùng, ngồi im tại chỗ không nhúc nhích, tựa hồ cũng không cảm thấy nguy hiểm: "Anh thua."
Tinh thần Phó Hoàn Vũ hoảng hốt mà nhìn xúc xắc trong tay.
...
Tầm mắt hắn ta run rẩy, những mặt đang thể hiện số một của viên xúc xắc như mờ mờ ảo ảo biến thành viên xúc xắc có sáu con mắt đỏ tươi, chúng nó đang bì bõm nói chuyện với hắn ta và phát ra tiếng cười khúc khích vui vẻ, xúc xắc trong tay cũng trở nên mềm mại giống như da thịt của trẻ con.
Tốt nhất chúng ta tự sát ở đây luôn đi, xúc xắc dụ dỗ, dùng khẩu súng lục đang nằm bên hông của tên đàn ông kia.
Bọn họ không phải rất may mắn sao? Nhưng một khi gặp chuyện liên quan đến mạng người thì cả quãng đời còn lại cũng không thể may mắn nữa.
Dùng một mạng là có thể nhanh chóng hủy nhân sinh của hai người, vô cùng có lời nha!
Tự sát...?
Tầm mắt hắn ta bắt đầu trở nên mơ hồ, mọi thanh âm ồn ào đều biến mất.
Thân thể trở nên nặng nề——
Trong mắt người ngoài, sắc mặt Phó Hoàn Vũ thay đổi vô cùng nhanh chóng, từ dữ tợn đến bi thương lại đến sợ hãi, thân thể hắn rui rẩy, mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo.
"Không xong!"
Đột nhiên, Trình Lý ở đối diện Giản Tà sốt ruột mà kêu lên một tiếng, anh ta đã nhìn ra Phó Hoàn Vũ không thích hợp: "Tâm lý hắn đang bị ảnh hưởng của việc Điều tra viên cấp C sử dụng đạo cụ cấp B, theo lý thuyết sẽ bị tà khí xâm nhập vào lý trí cùng thân thể, dị hóa thành quái vật——"
Nếu có thể, Trình Lý không bao giờ nghĩ đến mình phải giết chết một Điều tra viên, nhưng nếu như trong trường hợp bất đắc dĩ thì——
Lời anh ta còn chưa kịp nói xong thì trong không gian đã vang lên một tiếng hét chói tai thống khổ, trong kẽ ngón tay của Phó Hoàn Vũ tràn ra sương đen.
Viên xúc xắc mà hắn ta nắm trong tay bất ngờ bị dập nát.
【Ngươi.】 Giọng nói của vị này vang bên tai Giản Tà, cũng không biết rốt cuộc đã nhìn bao lâu, đối với xúc xắc vừa hóa thành khói đen vô cùng bất mãn:【Im lặng.】
Ảo giác nháy mắt bị phá vỡ, Phó Hoàn Vũ giống như người chết đuối vừa nổi lên mặt nước, bóp cổ chính mình mà quỳ xuống trước mặt Giản Tà, phát ra tiếng ho khan kịch liệt.
Hắn ta không thể tin được... Người lúc nãy còn đang chống đối với hắn ta thế mà lại...
Giản Tà cứu hắn ta.
Sắc mặt Phó Hoàn Vũ trở nên cực kỳ phức tạp, hắn ta ngẩng đầu, ngước mắt nhìn đối phương chăm chú, đáy lòng ngũ vị tạp trần.
Mà Trình Lý lại ngây dại một lần nữa, vài giây sau, mới thong thả mà chớp chớp mắt.
Kỳ thật, khi chứng kiến mọi chuyện, tâm tình Giản Tà cũng hết sức phức tạp.
Bởi vì hiển nhiên, vị nào đó không bao giờ có lòng tốt mà ra tay cứu người, mà thuần túy là do hành động của hắn ta đã đánh gãy lời nói của Giản Tà, khiến cho vị này cảm thấy không vui.
【Được rồi.】Vị này nói, như đang cổ vũ cho cậu, cong môi lười biếng nói:【Tiếp tục đi.】
Giản Tà: "...Đến lượt tôi nói ra yêu cầu của mình rồi."
Nghe vậy, Phó Hoàn Vũ thân thể cứng đờ, hắn ta không thể tưởng tượng được rằng đối phương sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng ra sao, nếu bây giờ bảo hắn ta đi tìm chết, hắn ta cũng sẽ không dám phản kháng.
Nhưng ngay sau đó, hắn ta thấy Giản Tà trầm tư một lát, châm chước nói: "Đưa cho tôi một trăm triệu trước."
(*)100 triệu tệ khoảng hơn 350 tỷ đồng .
"..."
*
Tác giả có lời muốn nói:
Không quên bản chất ban đầu (ý chỉ tham tiền).
___
Hết chương 21.
___
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro