Chương 10: Không có răng sâu
Edit: Yeekies
Tần Thiệu từ nhỏ đã bị Tần gia gửi gắm hy vọng lớn lao xem như là người thừa kế.
Thân là con trưởng Tần gia, Tần Thiệu đối với bản thân yêu cầu mười phần nghiêm khắc, để chứng tỏ sự hoàn mỹ đó hắn phải kiềm chế bản thân.
Ở trong mắt người Tần gia, Tần Thiệu tính tình trầm ổn lạnh nhạt, năng lực lại cực kỳ ưu tú xuất sắc, cho nên sớm đã đem những việc trọng trách của Tần gia đặt trên vai hắn.
Dưới những mong chờ đó, Tần Thiệu phải kiềm chế bản thân một cách nghiêm khắc, đem chính mình khắc chế, thận trọng đến mức giống như một người sắt lạnh nhạt.
Nhưng kỳ thật chỉ có chính bản thân hắn biết rõ, hắn từ nhỏ đã thích nhìn hai em trai ngây ngô bám lấy hắn, nhìn chúng với đôi mắt to ngập nước cùng làn da mềm mại hướng hắn làm nũng.
Nhìn hai đứa em ngây thơ ỷ lại chính mình, tim Tần Thiệu đều mềm nhũng, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhưng tiếc nuối chính là, bởi vì thời niên thiếu Tần Thiệu đã sớm trưởng thành, từ nhỏ đến lớn đều treo lên một gương mặt lạnh như băng, bởi vậy cũng dẫn đến khi còn nhỏ hai em trai cũng không dám bám dính lấy hắn, chứ đừng nói đến ngoan ngoãn làm nũng với hắn.
Vì thế, Tần Thiệu chỉ có thể càng thêm trầm ổn, yên lặng bảo vệ cha mẹ và các em trai của chính mình, vì họ che mưa chắn gió.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn được người khác bảo vệ.
Trong thói quen sinh hoạt thường ngày hắn đã quen gánh vác trách nhiệm bảo vệ người khác. Bên trong trách nhiệm của một đàn ông là sự kiêu ngạo, hắn không cho phép bản thân rên lấy một tiếng. Lần đầu tiên trong đời hắn hiểu được cảm giác được người khác bảo vệ.
Mà người mang đến cho hắn loại cảm giác này lại chính là đứa trẻ đang yên tĩnh đặt tay lên gối này.
Tần Thiệu nhìn Trần Tê đang thành thật ngồi ở ghế xe, ánh mắt mang theo tiếng thở dài, trong lòng thầm nghĩ: Quá gầy.
Cũng không biết lúc ấy đứa bé này lấy đâu ra dũng khí, ở thời khắc nghìn cân treo sợi tóc kia xông lên đẩy hắn ra.
Nhưng cảm giác được bảo vệ này lại cực kỳ vi diệu, trái tim trong lòng Tần Thiệu chậm rãi mềm mại mà phình lên, như một đóa hoa đang nở ra, vừa ngọt ngào như kẹo bông gòn, vừa mềm mại mà ôn nhu.
Nam sinh trước mặt như một cây nấm nhỏ mềm mại, nhưng lại đang lao lực tạo cho mình một cây dù chống đỡ giữa cơn mưa to giàn giụa, lại cho con rắn lạnh băng một nơi che mưa chắn gió, còn thường dùng cái đầu nhỏ linh động nhìn nhìn, cạ cho con rắn lớn lạnh như băng.
Thật đáng yêu, muốn xoa.
Tần Thiệu sắc mặt nghiêm túc mà nhìn hai chùm tóc đen nhếch lên trên đầu Trần Tê trước mặt.
Chắc hẳn là vừa rồi ngã trên mặt đất không cẩn thận làm rối.
Trần Tê không biết vì cái gì, không hiểu tại sao tự dưng cảm thấy đỉnh đầu chợt lạnh, cậu theo bản năng giơ tay sờ sờ đầu mình, có chút choáng váng nghĩ: “Không phải là vừa rồi bị mảnh nhỏ cắt trọc đi?”
Sờ sờ đỉnh đầu, cảm giác được tóc vẫn rậm rạp như cũ, Trần Tê mới yên tâm mà buông tay xuống.
Ánh mắt Tần Thiệu có chút tiếc nuối nhìn hai chùm tóc đen đáng yêu lùi về đầu, mang theo thanh âm ôn nhu mở miệng nói: “Tần Hằng có bắt nạt cậu không?”
Trần Tê có chút mờ mịt, lắc lắc cái đầu, mê mang nói: “Đàn anh Tần đối xử với em rất tốt, không có bắt nạt em.”
Tần Thiệu thoáng yên tâm một chút, sau đó thấm thía mà cất lời nói với hắn: “Các cậu nếu cãi nhau, nó mà mắng cậu, có thể đến tìm tôi."
Trần Tê nghe được như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu nói: “Đàn anh Tần rất tốt, chúng em chưa từng cãi nhau.”
Tần Thiệu mí mắt giật giật, hừ lạnh một tiếng nói: “Nó là cái dạng gì tôi còn không rõ ràng lắm sao? Cậu cũng đừng đau lòng cho nó.”
“Nó thích lên mặt như vậy, cậu không thể cho nó sắc mặt quá tốt."
Trần Tê càng nghe càng hồ đồ, mờ mịt gật gật đầu. Sau đó liền trơ mắt nhìn Tần Thiệu trước mặt cậu thay đổi một cái tư thế, tư thế kia, giống như muốn cùng cậu nói rõ ba ngày ba đêm.
May mà lúc này, tài xế nhắc nhở bọn họ ngồi ở hàng phía sau, nói bệnh viện tới rồi.
Tần Thiệu lúc này mới thu hồi tư thế, đưa Trần Tê đi đến bệnh viện, quan tâm dặn dò cậu, nói: "Tất cả kiểm tra đều phải làm qua một lần, công ty ra tiền."
Đứa trẻ số khổ, mỗi ngày đều mang cơm hộp tự làm đến công ty, còn phải sốt ruột muốn dỗ dành đứa em trai kia của hắn, nhìn tay chân đứa nhỏ gầy đến như vậy.
Giống như một trận gió là có thể thổi bay.
Tần Thiệu nhìn Trần Tê một cách triều mến.
Da đầu Trần Tê căng ra, trong ánh mắt nghiêm nghị không thể hiểu được của Tần Thiệu gật gật đầu, đi theo hắn đi làm một đống lớn kiểm tra lung tung rối loạn.
Làm một đống lớn kiểm tra từ trên xuống dưới này tốn gần một cái giờ. Làm xong cái hạng mục cuối cùng, Trần Tê rốt cuộc cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại không nghĩ rằng Trần Thiệu ngồi ở trên ghế nhàn nhạt nói: “Vẫn còn có một cái kiểm tra không có làm.”
Trần Tê nghi hoặc nhìn phía người đàn ông đã đem tây trang cao cấp đặt may riêng vuốt phẳng không một chút nếp nhăn, không chút cẩu thả ngồi ở trên ghế kia, tính tình tốt mở miệng nói: “Tần tổng, tất cả các kiểm tra đều đã làm xong.”
Tần Thiệu lắc lắc đầu, hắn nghiêm túc nhìn Trần Tê nói: “Còn nha khoa chưa kiểm tra.”
Mỗi một người bạn nhỏ tới bệnh viện đều phải ngoan ngoãn kiểm tra hàm răng.
Hắn sắc mặt nghiêm túc nhìn Trần Tê nói: “Cậu là ghi tên vào nha khoa người lớn, hay vẫn là nha khoa trẻ em?”
Trần Tê: “…”
Tần Thiệu rất nghiêm túc mà kiến nghị với cậu: “Nghe nói ghi tên vào nha khoa trẻ em khi kiểm tra sẽ có kẹo ăn, còn có phim hoạt hình mèo và chuột xem nữa.”
Trần Tê yên lặng tưởng tượng một chút. Trong đó đều là những đứa trẻ ồn ào, cậu một người đàn ông to lớn cao 1m8 trầm mặc mà ngồi trên ghế đủ mọi màu sắc, khô khan mà hướng tới bác sĩ nha khoa hòa ái dễ gần mở to miệng, đờ đẫn mà: “Hả...”
Cậu run mình một cái, dưới đáy lòng tuyệt vọng thống khổ nói với hệ thống: “Đổi cái phương thức công lược Tần Hằng đi, thật sự.”
Cậu tình nguyện đi theo Tần Hằng mặt nóng dán mông lạnh theo hắn nửa đời người, dùng tấm lòng của cậu đả động Tần Hằng.
Cậu cũng không muốn đi xem nha khoa trẻ em! Bị một đám trẻ con chỉ vào mũi cười!
Tần Thiệu ánh mắt có chút tiếc nuối mà nhìn Trần Tê trước mặt điên cuồng lắc đầu, vẫn là chân thành kiến nghị nói: “Thật sự không đi nha khoa trẻ em kiểm tra sao?”
Trần Tê điên cuồng lắc đầu, cũng may không bao lâu, bởi vì Tần Hằng thần sắc vội vàng chạy đến bệnh viện, đề tài này mới buột phải kết thúc.
Tần Hằng như là mới từ yến hội tới, hắn ăn mặc tây trang xa hoa kín đáo, mái tóc vuốt ngược, lộ ra ngũ quan tuấn mỹ, khí chất cao quý, đôi chân dài dừng lại ở trước mặt hai người, chần chờ nói: “Anh?”
Nhưng Tần Thiệu lại nâng mí mắt lên nhìn hắn một cái, ánh nhìn đó không biết tại sao lại làm hắn lạnh cả người, mà Trần Tê còn lại là hoang mang rối loạn vội vàng chạy đến chỗ hắn.
Tần Hằng theo bản năng bảo vệ Trần Tê, đứng ở trước mặt Tần Thiệu, hơi hơi nhíu mày hướng anh hắn nói: “Anh, em nghe trợ lý nói, là Trần Tê cứu anh.”
Cho nên đừng có luôn lạnh lùng mà nhìn chằm chằm người ta.
Không phải ai cũng giống hắn, từ nhỏ đến lớn đã quen với cái mặt lạnh của anh hắn.
Tần Thiệu không mặn không nhạt mà đáp: “Biết là cậu ấy cứu anh, em tính đối với cậu ấy như thế nào?”
Tần Hằng vẻ mặt mờ mịt, hắn hơi hơi ngơ ngẩn, nghiêng đầu nhìn về phía Trần Tê, lại không nghĩ rằng biểu cảm trên mặt Trần Tê so với hắn còn mờ mịt hơn.
Tần Thiệu nhìn về phía Trần Tê, ánh mắt nhu hòa đi một chút, hắn nói: “Cậu với trợ lý đi trước làm cái kiểm tra cuối cùng.”
Trần Tê do dự mà gật gật đầu, đi theo trợ lý, cuối cùng chỉ còn hai anh em Tần gia đứng tại chỗ.
Tần Thiệu nâng lên mí mắt, đối với Tần Hằng hận không thể rèn sắt thành thép, lạnh lùng nói: “Tần gia chúng ta phá sản rồi sao?”
Tần Hằng ngây ngốc: “Hả?”
Ánh mắt Tần Thiệu mang theo khiển trách nói: “Em làm bạn trai kiểu gì mà để người ta dãi nắng dầm mưa đi đưa cơm hộp?”
Càng nói, lửa giận của Tần Thiệu càng lúc càng lớn, hắn nhớ tới kết quả kiểm tra của thanh niên vừa rồi —— dinh dưỡng không đủ, Tần Thiệu sắc mặt đã kém lại càng thêm không tốt.
Tần Thiệu trừng mắt nhìn đứa em mặt người tính chó này, tức giận nói: “Tần Hằng, mấy tiểu tình nhân lúc trước em rất hào phóng mua quần áo, như thế nào đến phiên đứa nhỏ này em lại đối xử như vậy?"
"Em vẫn coi người ta thật có lệ, đối xử với người ta tùy tiện như thế?"
“Tần Hằng, mặt mũi của em lớn thật?”
Tần Hằng còn không có đến nói nói mấy câu đã bị anh hắn mắng đến máu chó phun đầu, rất nhiều lần muốn mở miệng, nhưng xem vẻ mặt phẫn nộ của anh hắn, chỉ có thể yên lặng nuốt xuống lời trong miệng.
Chờ đến khi Tần Thiệu mắng xong, Tần Hằng mới yên lặng mở miệng nói: “Anh, em ấy không phải bạn trai của em.”
Vừa mới lạnh lùng hừ xong một tiếng Tần Thiệu: “…”
Tần gia đại ca sắc mặt như thường, ánh mắt trên dưới nhìn nhìn Tần Hằng, sau đó bắt bẻ nhàn nhạt nói: “Anh đã nói ánh mắt của đứa trẻ kia sao lại kém như vậy, hóa ra cũng không đến nỗi kém.”
Ít nhất không cùng thằng em trai thích đùa bỡn của hắn ở bên nhau.
Tần Hằng bật cười, hắn nhướng mày, nhàn nhã nói với anh hắn: “Hiện tại không phải mà thôi.”
Trở thành bạn trai nhỏ của hắn cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Dựa theo những kinh nghiệm trước đây của Tần Hằng, bé thỏ trắng giống như Trần Tê, hứng thú của hắn sẽ không vượt quá 2 tháng.
Nhưng xem ra hiện tại, Tần Hằng có chút quái dị mà nhìn Tần Thiệu.
Nếu vừa rồi hắn không nhìn lầm, Tần Thiệu thật sự là đối với hắn thay đổi sắc mặt.
Là bởi vì Trần Tê mà thay đổi sắc mặt.
Đáy lòng Tần Hằng bốc cháy lên một ngọn lửa dục vọng tìm tòi nghiên cứu đang ngo ngoe rục rịch, hắn nhìn Tần Thiệu, từ từ thở dài một hơi, cố ý nói: “Đứa nhỏ kia nhìn qua xác thật là rất ngoan, hơn nữa lần trước còn nói với em là em ấy đặc biệt sùng bái anh.”
Tần Thiệu ngơ ngẩn, hắn nhớ tới bộ dáng của thanh niên lúc nãy, con mắt sáng lấp lánh chứa đầy kích động vui sướng, đáy lòng theo bản năng liền mềm mại xuống.
Sắc mặt hắn nghiêm túc, nhìn Tần Hằng cảnh cáo nói: “Đem cái tâm địa gian xảo này của em thu hồi đi."
Tần Hằng đứng trước mặt hắn không chút để ý mà gấp cổ tay áo âu phục, trước ngực cài một chiếc ghim cài áo sang quý, toát nên vẻ cao quý hơn người, hắn thờ ơ cười cười, giống như bất đắc dĩ nói: “Anh, việc này không phải việc em có thể khống chế được."
Rốt cuộc, hắn cũng là con người, nếu đối với một người nổi lên hứng thú, không tìm tòi nghiên cứu toàn bộ, ngọn lửa hiếu kỳ này tuyệt đối sẽ không tắt.
Phòng khám răng lầu hai, Trần Tê đã kiểm tra xong đang ngồi trên băng ghế, trong tay cậu cầm báo cáo, còn chưa kịp nhìn kỹ, một cái bóng đã xuất hiện trùm lên trên báo cáo.
Trần Tê theo bản năng ngẩng đầu, nhìn hai anh em Tần gia đứng ở trước mặt cậu.
Tần Thiệu cấm dục mà lạnh nhạt duỗi tay hướng về phía cậu muốn lấy kết quả kiểm tra răng, Tần Hằng một thân tây trang tuấn mỹ cao quý nhíu mày nửa quỳ ở trước mặt cậu, nâng tay lên nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương trên gương mặt cậu, ôn nhu nói: “Đau không?”
Trần Tê: Thu tay lại đi người anh em, miệng vết thương khi tôi chơi bóng rổ còn lớn hơn nó.
Cậu hơi hơi nghiêng đầu, tránh thoát bàn tay sắp chạm tới của Tần Hằng, nhấp môi lắc lắc đầu, lại thuận theo mà giơ tay đem báo cáo đưa cho Tần Thiệu, con ngươi sáng lên ngẩng đầu nhìn Tần Thiệu.
Tần Thiệu nhận lấy báo cáo, không lên tiếng mà cúi đầu, sắc mặt nghiêm túc xem qua.
Trần Tê có chút thấp thỏm, không biết vì cái gì mà bộ dáng Tần Thiệu nghiêm túc nhìn chằm chằm báo cáo của cậu xem đến vài phút.
Thẳng đến vài phút sau, Tần Thiệu ngẩng đầu, vừa lòng mà nghiêm túc nói: “Ừm, khá tốt, không có sâu răng.”
Trần Tê: …
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro