Chương 20: Xe điện

Edit: Yeekies

Xe máy phân phối lớn gào thét trên con đường nhỏ hẻo lánh ít dấu chân người, tốc độ nhanh đến làm người kinh hãi.

Trần Tê lái chiếc xe máy điện màu trắng của cậu, hự hự mà đuổi theo làn khói trắng xe máy phun ra, ở phía sau gân cổ lên hô: “Chạy- chậm - thôi -”

Chỉ tiếc chiếc xe máy phân phối lớn gào thét, giờ phút này bóng dáng đều đã không thấy, căn bản không nghe được cậu dặn dò.

Vịt con trên tay lái xe điện màu trắng vui sướng mà lắc lư, ý đồ đuổi theo chiếc xe máy gào thét mà đi, nhưng đến khói xe máy còn đuổi không kịp.

Trần Tê buồn rầu, có chút hoài nghi chiều nay Quý Nghiệp An chơi game thua, này sẽ có ý đồ muốn thông qua đua xe, phóng thích linh hồn cuồng dã của hắn.

Cậu thở dài, quả nhiên, sâu trong nội tâm tàn khốc có một linh hồn cuồng dã nhiệt tình.

Mà trên chiếc xe máy cấp tốc chạy như bay, bên tai Trần Thiệu đều là tiếng gió gào thét bén nhọn, hắn mặt không đổi sắc, nhàn nhạt mở miệng nói: “Bạn học, cậu chạy quá tốc độ.”

Quý Nghiệp An mắt điếc tai ngơ, tiếp tục bay nhanh, tiếng xe máy nổ vang rít gào, phảng phất giống với chủ nhân, kiêu ngạo tùy ý.

Tần Thiệu hơi hơi nhăn mày, vừa thấy nam sinh, hắn đã biết nam sinh này là cái dạng con ông cháu cha gì, nhưng hắn không nghĩ tới bạn bè bên người Trần Tê sẽ tùy ý làm bậy như vậy.

Âm thanh Tần Thiệu trong tiếng gió gào thét nghe không ra hỉ nộ nói: “Trần Tê biết cậu là người như vậy sao?”

Ánh mắt đầu tiên nhìn hắn không chút nào che giấu địch ý, phảng phất như con thú hoang dã bị xâm phạm lãnh thổ.

Đôi mắt Quý Nghiệp An nheo lại, đột nhiên phanh gấp, bánh xe phía sau phát ra tia lửa nhỏ, máy xe ngừng bên cổng trường.

Nam sinh tháo mũ bảo hiểm xuống, chân dài chống máy xe, lạnh lùng nói với người đàn ông phía sau: “Liên quan gì đến anh?”

Hắn hiện tại không lái xe kéo người đàn ông đến bến tàu, băm cho cá ăn đã là tốt tính lắm rồi.

Còn dám mở miệng hỏi ngược lại hắn.

Hắn hơi hơi khom lưng, từ từ móc ra điếu thuốc, châm lửa, dư quang liếc người đàn ông phía sau nói: “Anh là cái gì của Trần Tê?”

Tần Thiệu mí mắt cũng không nâng, không chút gợn sóng nói: “Liên quan gì đến cậu?”

Trẻ con mới ra đời đã nói chuyện kiêu ngạo như vậy, trong ký túc xá không biết đứa nhỏ nhà bọn họ đã bao dung đến tình trạng gì.

Sắc mặt Quý Nghiệp An dần dần trở nên khó coi, hắn búng búng điếu thuốc, cười nhạo một tiếng, nam sinh nghiêng đầu nhìn, con ngươi dã thú tràn đầy cảnh cáo.

Nam sinh mở miệng gằn từng chữ: “Tôi nói cho anh biết.”

“Trần Tê không phải là người cùng một thế giới với các anh.”

“Cậu ấy chỉ muốn vui vẻ vẽ tranh.”

“Các anh muốn tìm người chơi, con mẹ nó đừng chơi đến người hắn.”

Nam sinh nghiêng đầu phun ra một ngụm vòng khói, hàm dưới cắn chặt, người mang theo đầy lệ khí, gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông nói: “Các anh không xứng.”

Quý Nghiệp An từ nhỏ đã ở trong vòng này lớn lên, đã biết cũng đã gặp qua quá nhiều thứ xấu xa dơ bẩn.
Hắn biết trong vòng bọn họ có không ít kẻ mặt người dạ thú, thủ đoạn rác rưởi, làm những chuyện không bằng cầm thú.

Những người đó hưởng thụ khoái cảm làm bẩn tờ giấy trắng, cuối cùng từ thân thể đến cả trái tim cũng chậm rãi phá huỷ.

Bề ngoài giống như Trần Tê, bị coi trọng là chuyện hết sức bình thường.

Ở trong mắt Quý Nghiệp An hắn, những người đó đến tư cách nhìn Trần Tê một cái cũng không xứng.

Tần Thiệu hơi hơi ngẩng đầu, chân dài duỗi ra, xuống xe, dưới ánh đèn đường mờ nhạt người đàn ông ngũ quan thâm thúy, mở miệng nói: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

Đã biết nguồn gốc địch ý phát ra, Tần Thiệu thoáng yên tâm một chút.

Hắn không giải thích, mà chỉ nhàn nhạt nói: “Trở về đi.”

Quý Nghiệp An cúi đầu dập tắt điếu thuốc, ngẩng đầu vẫn cứ không che giấu địch ý chính mình, nheo mắt lại lạnh lùng nói: “Tốt nhất là không phải.”

Sau đó đạp ga, liếc mắt một cái như lười để ý đến người đàn ông, xe máy gào thét nghênh ngang mà đi.

Tần Thiệu đứng tại chỗ, bỗng nhiên xa xa liền nghe được thanh âm kêu hắn: “Tần -- tổng --”

Hắn quay đầu lại, nhìn đến Trần Tê cưỡi xe điện nhỏ màu trắng ở nơi xa, hướng hắn vui sướng mà dùng sức vẫy vẫy tay, như là bộ dáng cực kỳ cao hứng nhìn đến hắn.

Trần Tê phanh lại, dừng xe trước mặt Tần Thiệu nghi hoặc hỏi: “Tần tổng, tại sao ngài lại xuống xe ở đây?”

Vừa nói, một bên còn nghi hoặc mà quay đầu khắp nơi tìm thân ảnh Quý Nghiệp An, lại không nghĩ rằng nghe được Tần Thiệu nói: “Bạn cùng phòng của cậu không ở đây.”

Trần Tê có chút ngốc, sau đó ngượng ngùng nói: “Tần tổng, tôi lại đưa đưa ngài đi.”

Dứt lời vỗ vỗ ghế sau xe nghiêm túc nói: “Tôi lái chậm một chút, ngài không cần sợ.”

Tần Thiệu bật cười, hơi hơi lắc lắc đầu nói: “Xe đỗ ở cổng trường, tôi kêu tài xế quay lại đây đón.”

Trần Tê nghe vậy có chút tiếc nuối, nhưng vẫn gật gật đầu nói: “Tôi ở đây đợi tài xế với ngài.”

Tần Thiệu khẽ nâng cằm, ý bảo cậu nhìn phía nơi xa nói: “Bạn cùng phòng ở phía trước chờ cậu, trở về cùng hắn đi.”

Trần Tê ngẩng đầu nhìn lại nơi xa, quả nhiên nhìn thấy dưới ánh đèn đường có một thân ảnh, mơ hồ đứng lặng dưới bóng cây.

Lúc này, một chiếc màu đen xe vững vàng mà chạy đến trước mặt bọn họ, tài xế kéo cửa ra mời Tần Thiệu, hơi hơi khom người nói: “Tần tổng.”

Tần Thiệu vào xe, còn hơi hơi nghiêng đầu hướng Trần Tê nói: “Trở về đi.”

Trần Tê vội vàng gật đầu, cậu nhìn Tần Thiệu đi vào trong xe, chiếc xe chậm rãi chạy di chuyển, dần dần biến mất trong tầm nhìn, mới cưỡi xe máy điện của cậu hướng Quý Nghiệp An bên kia chạy đến.

Quý Nghiệp An dựa vào máy xe, con ngươi rũ xuống không biết nghĩ đến cái gì, thấy một chiếc xe máy điện chậm rì rì chạy qua, hắn mới vặn vẹo chân ga, chậm rãi đi theo.

Dưới đèn đường, một chiếc xe máy phân phối lớn chậm rì rì mà đi theo một chiếc xe máy điện, nam sinh trên xe máy thoạt nhìn lười biếng, con ngươi mang theo ý cười nhìn thanh niên lái xe máy điện trước mặt.

Thanh niên lái xe máy điện lưng thẳng tắp, phác họa một đoạn eo thon săn chắc, cậu nhìn vào gương chiếu hậu, nói: “Vừa mới nãy tại sao lại dừng ở đó?”

Quý Nghiệp An lái xe máy tim không trật nhịp, mặt không đỏ vô tội nói: “Không đủ nhiên liệu, nên đành đem hắn để ở đó.”

Trần Tê nghe vậy, theo bản năng thả chậm tốc độ xe, nam sinh phía đuổi kịp tới, có chút lo lắng nói: “Vậy cậu có thể trở về không?”

Quý Nghiệp An cọ tới cọ lui nhìn nam sinh bên cạnh, hắn làm bộ trầm ngâm một hồi, sau đó nói: “Chắc là có thể.”

Dứt lời, trong mắt hắn mang theo ý cười, làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Nếu không quay về được tôi đành ném xe ở đây, ngồi xe cậu trở về.”

Nói không chừng ngồi ở sau xe máy điện Trần Tê, còn có thể ôm eo một phen.

Lại không biết xấu hổ một chút, còn có thể ghé đầu vào vai Trần Tê giả bộ ngủ, cọ đuôi tóc cậu, vừa nghe cậu nói vừa chìm trong hương dừa của dầu gội.

Sau đó hai người nhìn qua như là quan hệ đặc biệt tốt, như là lúc ở ký túc xá.

Nghĩ vậy, cả người Quý Nghiệp An có chút lâng lâng.

Càng xem càng cảm thấy xe máy điện kia của Dương Khang hăng hái.

Trần Tê nghe vậy, tốc độ lái xe càng thêm chậm, cơ hồ bằng với tốc độ của người đi bộ, một bên lái, một một lo lắng mà dặn dò nam sinh bên cạnh: “Cậu cũng lái chậm một chút đi.”

Tựa hồ là sợ chính mình không chú ý một chút, nam sinh bên cạnh liền phóng thích linh hồn cuồng dã, phóng đến tốc độ một trăm hai, hao hết phần nhiên liệu cuối cùng.

Quý Nghiệp An luôn luôn theo đuổi kích thích tốc độ, lúc này đang dùng tốc độ người đi bộ lái xe, lại không rên một tiếng, ngốc ngốc gật gật đầu.

Toàn bộ học sinh tản bộ dọc theo đường đi đều quay đầu lại nhìn bọn họ, nhìn hai nam sinh ngoại hình xuất sắc dùng tốc chậm rì rì mà lái xe.

Mấy nam sinh đi ngang qua nhìn xe máy Quý Nghiệp An máy xe, sôi nổi kích động thấp giọng nói: “Thấy không thấy không?! Nhìn qua nhiên liệu của xe máy có thể đi cả một ngày!”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro