Chương 42: Ký ức

Edit: Yeekies

Rạng sáng, người đàn ông trên giường bệnh mặt mày kiệt ngạo, nhưng lúc này đây sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt gắt gao nhắm lại, đôi môi trắng bệch.

Kim đồng hồ xoay tròn dần dần chỉ đến 12, số liệu trên dụng cụ kiểm tra đo lường bỗng nhiên dao động kịch liệt, nhân viên trực ban luống cuống tay chân phân tích xử lý, trong phòng bệnh tức khắc binh hoang mã loạn lên.

Đại não Yến Hoàn rơi vào cơn hỗn độn trầm trọng, ý thức tựa như chậm rãi trôi ra khỏi toàn bộ thân thể. Những ký ức vốn dĩ không thuộc về bản thân đang tràn vào đại não, tựa như sông biển trầm tĩnh đổ vào khe suối, khiến cho dây thần kinh dần dần run rẩy sôi trào lên.

“Nhị gia, em yêu ngài.”

Có một thanh âm mơ hồ loáng thoáng ở bên tai hắn, tiếng nói mang theo tình yêu cùng ý cười nhẹ nhàng nói nhỏ.

Hắn nhìn thấy một thanh niên tóc đen khoác trên mình chiếc sơ mi trắng, ngồi trên thảm trong phòng khách lầu 3 Yến trạch, đầu gối khép lại, trên đùi đặt một quyển sách, trong lòng ngực ôm một con mèo nhỏ lông trắng như tuyết.

Trong mắt thanh niên ngậm cười ý, duỗi tay bế mèo nhỏ lên, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ mèo nhỏ, bé con nghiêng đầu, thanh âm mềm mại kêu lên hai tiếng.

Thanh niên ngẩng đầu nhìn hắn cười cười, thật đẹp, mèo nhỏ trắng như tuyết trong người cậu cũng ngây thơ nhìn hắn, hắn hoảng hốt nhìn thấy thanh niên cong con ngươi, nhẹ nhàng nhìn hắn nói, Nhị gia em yêu ngài.

Đó là họa sĩ nhỏ của hắn.

Đó là Trần Tê của hắn.

Sạch sẽ, đơn thuần, trong sáng như một đám mây mềm mại.

“Nhị gia…”

Có nói tiếng nói run rẩy mang theo ý cầu xin khóc nức nở nghẹn ngào lộ ra, bỗng nhiên xé rách ý thức, hung hăng hướng hắn bổ tới.

Đó là Trần Tê của hắn cầu xin cái gì, em ấy đang run rẩy cầu xin cái gì.

Ý thức hỗn độn của Yến Hoàn trong cơn hôn mê mơ hồ nhìn thấy một thanh niên người dính đầy máu, trên đầu ngón tay máu vẫn còn đang chảy, được người ôm ra tới.

Cả người thanh niên bao trùm màu đỏ tươi của máu đỏ, đang nằm trên cáng run rẩy, vết máu chảy dài một đường, cánh tay chảy máu vô lực rũ xuống, bàn tay không nhìn ra máu thịt, thảm không nỡ nhìn.

Đó là một đôi tay thật xinh đẹp.

Yến Hoàn nhớ rõ, đôi tay kia tỉ lệ xương thịt vô cùng cân xứng, mười ngón tay thon dài trắng nõn, độ cong khớp xương giống như một tác phẩm điêu khắc tinh tế đúc ra, chỗ xương ngón tay mang theo vết chai hơi mỏng.

Đôi tay kia xinh đẹp nhất khi cầm lên bút vẽ, có thể là khi nắm bút vẽ phác họa ra tác phẩm kinh diễm lòng người trên tờ giấy trắng, có khi trên tay mang theo bút chì phác họa cùng với thuốc màu vẽ nên bức tranh sơn dầu đầy màu sắc.

Có khi vòng tay hắn sẽ ôm lấy người vào lòng ngực, bàn tay to nắm lấy đôi tay người trong lòng này, cúi đầu một chút một chút xoa xoa nắn nớt đôi tay dính đầy thuốc màu trên bức tranh sơn dầu kia.

Nhưng đôi tay phá lệ xinh đẹp kia, hiện tại không thể nhìn ra máu thịt rõ ràng, rũ trên cáng, nhìn qua giống như không còn chỗ thịt nào hoàn hảo, thật sự thảm không nỡ nhìn.

Đó là một người đang sống sờ sờ bị nghiền cán đến máu thịt lẫn lộn, chỉ để hả giận.

Đó là Trần Tê của hắn.

Trần Tê của hắn cả người đầy máu nằm trên cáng, nước mắt chảy dài đang run rẩy cầu xin được gặp mặt hắn.

Tiếng nói thanh niên nghẹn ngào như hàm chứa huyết lệ, lộ ra ý vị cầu xin dày đặc, cầu xin những người xung quanh, làm ơn cho cậu gặp Nhị gia.

Mà Nhị gia cậu yêu, một tấc cũng không rời đang canh giữ bên người khác, Lương Chí không đành lòng, vội vàng lại đây nói cho hắn, Trần Tê muốn gặp hắn.

Yến Hoàn nhìn thấy người đàn ông mặc tây trang kiệt ngạo kia không kiên nhẫn nhíu mày, dường như bất kể một người kỳ quái người nào đều muốn gặp hắn cũng được, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn Lương Chí lạnh lùng nói: “Đừng làm phiền tôi.”

Yến Hoàn hít thở không thông, tưởng chừng như chìm trong nước, dây thần kinh nhận được cơn giận dữ đáng sợ tản ra, một cổ cảm xúc thống khổ mãnh liệt không hề giữ lại mà cưỡng chế bóp chặt lấy trái tim, một chút một chút nghiền áp khiến hắn hít thở không thông.

Hắn nhìn thấy Trần Tê của hắn người đầy máu, nằm trên cán run rẩy chảy nước mắt, một đôi con ngươi không có tiêu cự tất cả đều là nước mắt, chảy đến dưới quai hàm, đôi môi trắng bệch rung động, một lần một lần kêu tên của hắn.

Ý thức thanh niên không rõ nhưng một lần một lần mà lẩm bẩm kêu tên Nhị gia cậu yêu, hơi thở nhẹ chìm vào không khí.

Nhưng từ đầu tới cuối, Nhị gia cậu yêu, không đến liếc cậu dù chỉ một cái.

Trên xe cứu thương tư nhân Yến gia, hộ sĩ mặt đầy nước mắt, nửa quỳ trên mặt đất, nhìn thanh niên nằm trên cáng, đôi tay hộ sĩ run run, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở nức nở nói: “Trần tiên sinh, sắp tới rồi… Ngài cố gắng chịu đựng một chút……”
“Ngài hãy kiên nhẫn…”

Thanh âm thanh niên trên cáng càng ngày càng nhẹ, cậu chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt chảy đầy mặt, trong miệng lẩm bẩm tên người hắn yêu, cho đến hôn mê.

Đó là họa sĩ nhỏ của hắn, là Trần Tê của hắn.

Trong phút chốc, những ký ức không sở hữu như muốn lật úp, nghiêng trời lệch đất thổi quét mà đến, tàn nhẫn va chạm trong đầu, ý thức hỗn độn cưỡng chế như sắp tan vỡ ra, thống khổ đến mức khiến người run rẩy hít thở không thông.

Số liệu trên đống dụng cụ kiểm tra đo lường binh hoang mã loạn trong phòng bỗng nhiên tăng đến tối đa, phát ra tiếng cảnh báo bén nhọn, sau đó chậm rãi yên tĩnh.

Dưới ngọn đèn sáng ngời, càng ngày càng nhiều bác sĩ vội vàng ùa vào trong phòng bệnh, bầu không khí tức khắc trở nên hoảng loạn mà thất thố.

Kim đồng hồ một giây một giây chuyển động, thời gian như bị trì hoãn thật dài.

Trên tây trang Lương Chí tràn đầy nếp nhăn, gương mặt suy sút mang theo vẻ mệt mỏi, đôi tay chống đầu, ngồi trên ghế dài bên ngoài bức tường thủy tinh trong suốt.

Người Lương gia bao đời tận trung, làm hết phận sự, trung thành và tận tâm với Yến gia. Trong lòng người Lương gia, lợi ích của Yến gia cao hơn tất cả, bao gồm cả gia chủ Yến gia.

Nhưng Lương Chí trung với Yến gia, bất trung với Yến Hoàn.

Đây là điều trong lòng hai bên đều biết rõ ràng.

Nhưng Lương Chí chưa từng nghĩ tới, có một ngày hắn sẽ vì lợi ích Yến gia mà mạnh mẽ ra tay với Yến Hoàn.

Rốt cuộc thì trong mắt Lương Chí, Yến Hoàn so với gia chủ Yến gia đời trước thật ưu tú hơn rất nhiều, so gia chủ Yến gia tiền nhiệm càng thấy được sự xuất sắc hơn nhiều, thậm chí nhìn lại tất cả những vị gia chủ của Yến gia trong lịch sử lâu đời, không ai có thể đạt được như Yến Hoàn, tuổi còn trẻ nhưng thực lực cường hãn, thủ đoạn lại tàn nhẫn, cường hãn đến mức khiến cho người ta vọng trần mạc cực.

* “Vọng trần mạc cực”: Thành ngữ này có nghĩa là "mong muốn cao cả và không thực tế", thường được dùng để chỉ ai đó có hoài vọng quá mức hoặc mơ mộng vô lí, có thể được hiểu là "ước mơ phi thực tế" hoặc "hi vọng quá cao và không thực tế".

Lương Chí trong lòng ẩn ẩn có dự cảm, Yến Hoàn nhất định là gia chủ Yến gia hung hãn nhất, dự cảm trong lòng nói cho hắn, Yến Hoàn có thể trọng chấn Yến gia huy hoàng, ở thời đại này, đưa Yến gia trở thành thời kỳ cường thịnh nhất.

Bởi vì nguyên nhân này, Lương Chí tuyệt đối không thể để Yến Hoàn đi sai đường, hắn đang đánh một canh bạc, vật cược chính là mạng của hắn, tuyệt đối không để Yến Hoàn có bất kì sơ suất gì.

Nghĩ như vậy, Lương Chí ngồi trên ghế dài nở một nụ cười khổ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông hôn mê bên trong bức tường thủy tinh trong suốt, chỉ cảm thấy tình cảnh chính mình về sau, e sợ là càng ngày ngày khó giải quyết.

Giữa hắn và Yến Hoàn, nhất định xuất hiện ngăn cách, rốt cuộc thì trong lòng Yến Hoàn, hắn cũng được coi như phân nửa người già Yến gia, ngày thường mới có thể yên tâm với hắn như thế.

Nhưng bất kể như thế nào, ít nhất chờ đến khi Yến Hoàn chậm rãi khôi phục, Yến gia sẽ không xuất hiện nguy cơ lớn.

Rạng sáng, khi kim đồng hồ dần dần chỉ đến 1 giờ, người đàn ông nằm trên giường bệnh bên trong bức tường thủy tinh trong suốt chậm rãi mở mắt ra, con ngươi đen nhánh không có tiêu cự mà ngắm nhìn trần nhà trắng bệch.

Xung quanh hắn, bác sĩ tư nhân Yến gia cầm dụng cụ kiểm tra đo lường, âm thanh hỗn độn ồn ào như thủy triều đánh úp, bác sĩ đang bận rộn kiểm tra các chỉ số của người đàn ông trên giường bệnh vừa thức tỉnh.

Yến Hoàn chậm rãi nhắm mắt lại, đôi môi trắng bệch đến đáng sợ.

Sau tai nạn xe cộ đó hắn không chết.

Hắn đã trở về thời điểm vừa mới gặp Trần Tê.

Đời này, Trần Tê vẫn là một họa sĩ, có thể an tĩnh trong phòng vẽ tranh nghỉ ngơi cả ngày, tay em ấy hoàn hảo không hao tổn gì, vẫn còn có thể cầm lấy bút vẽ.

Chẳng sợ cả đời này, Trần Tê không ở bên hắn ngay từ đầu, thậm chí xung quanh em ấy xuất hiện nhiều người như vậy.

Nhưng cả đời này, tất cả sự việc không theo quỹ đạo, tất cả còn ở thời điểm vừa mới xảy ra.

Tất cả, vẫn còn ở thời điểm vừa mới xảy ra.

-------

Trung tâm bán đấu giá thành phố A.

Giữa đài bán đấu giá là một bức tranh sơn dầu với bút pháp tinh tế.

Quy mô trận đấu này không lớn, nhưng vật nhắm vào càng nhiều. Vật phẩm bán đấu giá đa số là nhằm vào một ít ngành sản xuất nghệ thuật hoặc người có yêu thích, hứng thú với phương diện này.

Tác giả của bức tranh sơn dầu trên đài bán đấu giá kia có phong cách tự thành nhất phái, trước đây ở thành phố A, tác giả này có một buổi triển lãm tranh, nhưng mức độ nổi tiếng cũng không cao.

* “Tự thành nhất phái”: Thành ngữ này có nghĩa là "tự lập một mình", thường được dùng để miêu tả một người hoặc một tổ chức độc lập và không phụ thuộc vào bất kỳ ai hoặc bất kỳ tổ chức nào khác, có thể được hiểu là "độc lập một mình" hoặc "không phụ thuộc vào bất kỳ ai hoặc tổ chức nào khác".

Chu Lộc ngồi ở dưới, nhìn bức tranh sơn dầu nhất định phải có được kia.

Bởi vì hắn biết, trong buổi đấu giá ở đây, phàm là những người danh dự có uy tín ở thành phố A này, sẽ nhìn mặt mũi Yến Hoàn mà cho hắn vài phần thể diện.

Rốt cuộc những người thích bức tranh sơn dầu này tại hội đấu giá cũng không nhiều, mà thật tình yêu thích như hắn thì lại càng ít, cơ bản sẽ không cần kéo dài, bức tranh này cuối cùng cũng sẽ về tay hắn.

Nhưng Chu Lộc trăm triệu lần không nghĩ tới, thế nhưng thật sự có người vẫn đối đầu cùng hắn, không ngừng tăng thêm tiền. Rốt cuộc đến lần tăng thứ ba, Chu Lộc nhịn không được quay đầu nhìn về phía người nọ, đến khi nhìn thấy người, hắn ngốc tại chỗ.

Người nọ mặc tây trang màu đen, khuôn mặt lạnh nhạt, đôi tay giao nhau trước bụng, cúc áo không chút cẩu thả cài đến nút trên cùng, xung quanh người đàn ông thành thục tỏa ra hơi thở cấm dục.

Bàn tay Chu Lộc nắm chặt thành quyền, trái tim mãnh liệt nhảy lên, thất hồn lạc phách, hắn ngơ ngác nhìn người đàn ông, không tiếp tục đấu giá.

Hắn trơ mắt nhìn Tần Thiệu mua về bức tranh kia, nghĩ đến lần gặp mặt duy nhất của bọn họ sau khi về nước.

Khi đó bên người Tần Thiệu mang theo một thanh niên tóc đen, đôi con người trầm tĩnh mềm mại, trên chóp mũi có một nốt ruồi son nho nhỏ.

Tần Thiệu bảo hộ thanh niên, chậm rãi cùng cậu dạo xem triển lãm tranh, ngẫu nhiên Tần Thiệu sẽ nghiêng đầu chăm chú nhìn thanh niên, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu nói với cậu gì đó.

Phong cách trưng bày trong triển lãm tranh lần đó cùng với bức tranh sơn dầu trong hội đấu giá này không có sai biệt, đều từ tay một vị tác giả.

Doanh nhân chuyên nghiệp như Tần Thiệu vì lí do gì lại cùng hắn tranh bức họa này, Chu Lộc không cần suy nghĩ nhiều cũng biết, tất nhiên là bởi vì thanh niên kia bên người Tần Thiệu.

Lòng đố kị trong lòng Chu Lộc cháy bỏng, hắn gắt gao nhìn người đàn ông lạnh nhạt mà ưu tú, bối rối nghĩ, dựa vào cái gì không thể là hắn?

Nếu Tần Thiệu cũng thích đàn ông, như vậy dựa vào cái gì không thể là Chu Lộc hắn?

Chu Lộc hắn có điểm nào kém hơn thanh niên kia?

Chu Lộc hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy ghen ghét trong nội tâm đang điên cuồng gặm cắn hắn, người đàn ông trước mặt gần như đã trở thành chấp niệm điên cuồng của hắn.

Chu Lộc thiết kế mỗi một châu báu, gần như đều trút xuống tình yêu đối với người đàn ông, không chỉ như thế, mỗi một đối tượng ái muội của hắn ở nước ngoài, cũng có vài phần giống với Tần Thiệu.

Sau khi xuất ngoại, hắn ỷ đang ở nước ngoài, mỗi một đối tượng ái muội của hắn, hình dáng thân thể mặt mũi, khí chất, thần thái, ít nhất cũng có một chút giống với Tần Thiệu, bấy nhiêu đây cũng đủ cho Chu Lộc vì đó mà điên cuồng một khoảng thời gian. 

Sau khi buổi bán đấu giá kết thúc, Chu Lộc đuổi theo, nhìn khuôn mặt người đàn ông lạnh nhạt, mang theo tiếng cười cẩn thận nói: “Đàn anh Tần!”

Bước chân Tần Thiệu hơi hơi dừng lại, gật gật đầu với hắn.

Chu Lộc một bên bước đi cùng hắn, một bên lời nói mang theo ý cười nói: “Đàn anh Tần cũng thích bức tranh vừa rồi kia?”

“Hôm nay em vốn dĩ tính toán muốn mang bức tranh kia về, không nghĩ tới đàn anh Tần thế nhưng cũng thích, nên em không tiếp tục đấu giá.”

Trợ lý Tần Thiệu đi cùng bên cạnh hắn, nghe được lời nói này nội tâm nhịn không được phun tào nói: “Nói giống như tiên sinh nhà chúng ta không mua nổi.”

Tần Thiệu hơi hơi nghiêng đầu nói: “Trong nhà có người thích, mua về làm lễ vật cho em ấy.”

Sắt mặt Chu Lộc cứng đờ, hắn có chút thất thần nói: “Phải không…”

Người trong nhà?

Thanh niên kia đối với Tần Thiệu đã quan trọng đến mức này rồi sao?

Tần Thiệu không để ý Chu Lộc thất hồn lạc phách, hơi cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, gật đầu với Chu Lộc, sau đó mang theo trợ lý rời đi.

Chu Lộc gần như tham lam mà nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi, trong miệng si ngốc mà lặp lại lời nói vừa rồi của người đàn ông: “Người trong nhà…”

Con ngươi của hắn tràn đầy hung ác nham hiểm, gần như nghiến răng nghiến lợi gọi tên người thanh niên được Tần Thiệu nhớ đến: “Trần…Tê…”

Một kẻ nghèo không quyền không thế, dựa vào cái gì có thể lọt vào ánh mắt Tần Thiệu?

----------

Sấm rền phía chân trời âm u, trong không khí ẩm ướt.

Trăng tròn lạnh lẽo, ánh sáng mờ nhạt sắp biến mất trên bầu trời âm u.

Rạng sáng, cổng nam đại học A, một đường thẳng của rào chắn xe tối tăm bỗng sang lên, ba chiếc xe màu đen một đường đi đến, bánh xe lướt qua vũng nước tạo thành bọt trắng văng tung tóe.

Bên trong sân trường yên tĩnh không tiếng động, chỉ có âm thanh xào xạo của tán cây lay động trong gió, cùng với tiếng tí tách của giọt mưa động trên lá rơi xuống.

Trên đèn đường, đám thiêu thân tụ tập đông đúc nằm trong góc tối, lâu lâu trên chóp đèn chảy xuống vài giọt mưa.

Một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại phía dưới ký túc xá, hai chiếc xe theo sau dừng lại cách đó không xa.

Yến Hoàn nhắm mắt dựa vào ghế xe, sắc mặt hắn tái nhợt, đầu ngón tay đặt trên quần tây đen không ngừng run rẩy, hàm dưới gắt gao cắn chặt.

Trần Tê của hắn, hiện tại đang ở trong ký túc xá trước mặt hắn, yên tĩnh nhắm hai mắt chìm trong giấc ngủ.

Chứ không phải người dính đầy máu, ý thức không rõ nằm trên cáng, cánh tay không nhìn ra máu thịt vô lực rũ xuống.

Cũng không phải nằm trong bệnh viện cũ nát ở phương Nam xa xôi hẻo lánh nào đó, người gầy trơ xương, hô hấp dần dần biến mất.

Em ấy vẫn còn tuổi trẻ, thân thể khỏe mạnh.

Người đàn ông cong lưng, khuỷu tay dùng sức chống đầu gối, đôi tay chặt chẽ che lại hốc mắt đỏ đậm, trong cổ họng như bị nghẹn khuất, hắn phát ra âm thanh nghẹn ngào rất nhỏ, lồng ngực rắn chắc không ngừng rung động.

Rạng sáng 2 giờ, bên trong hai chiếc xe màu đen cách đó không xa, Lương Chí nhìn người đàn ông mở cửa xe, dưới ánh đèn đường tối tăm, người đàn ông trầm mặt mà ngẩng đầu nhìn về phía ký túc xá trước mặt.

Yến Hoàn đứng phía trước, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn lên một phòng ngủ trên lầu 3.

Nửa ngày sau, người đàn ông cúi đầu, đầu ngón tay run nhè nhẹ châm điếu thuốc, lẳng lặng mà hút thuốc, đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn lên phòng ngủ đen nhánh kia.

3 giờ sáng, sân trường vô cùng yên tĩnh, dưới đèn đường tối tăm, người đàn ông trầm mặt, an tĩnh đứng dưới lầu, sắc mặt hắn tái nhợt, hốc mắt đỏ ngầu, hút hết một cây thuốc này lại châm một cây thuốc khác.

Rạng sáng 6 giờ, chiếc xe dưới ký túc xá đã lặng yên biến mất, chỉ có một người đàn ông, còn đứng dưới đèn đường.

Phía chân trời mờ ảo, tia sáng nho nhỏ lấp ló sau tầng mây, toàn bộ sân trường chìm trong một lớp sương mù mờ ảo từ từ sáng lên.

Ký túc xá dần dần có thanh âm học sinh đi lại, người đàn ông đứng một đêm cả người lạnh băng cứng đờ, hắn giương mắt nhìn lên một phòng trên lầu 3 ký túc xá, phát hiện có một nam sinh mở cửa bước ra, hắn giật mình run sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro