Chương 43: Bắt cóc

Editor: Yeekies

Đẩy cửa ra là một nam sinh tóc vàng, đỉnh đầu lộn xộn, ngáp một cái, từ trên hành lang nhìn thoáng qua dưới lầu, sau đó trở về phòng ký túc xá.

Dương Khang gãi gãi tóc vàng, cười hì hì nói với đám người trong ký túc xá: “Hôm nay không mưa, hết mưa rồi.”

Trần Tê cầm khăn lông xoa xoa mặt, trả lời.

Dương Khang lẻn đến bên cạnh Trần Tê đang rửa mặt, làm mặt quỷ nói: “Người đàn ông ngày đó Quý ca nói rốt cuộc là ai vậy?”

“Làm sao mà ở trong ký túc xá xuất hiện một đám người mặc đồ đen, nhìn như đang đóng phim điện ảnh vậy.”

Trần Tê trầm tư một chút, sau đó thấm thía nói với Dương Khang: “Chỉ là một người bán bảo hiểm thôi, đừng nghĩ quá nhiều.”

Tay Dương Khang khoát lên vai cậu, trong miệng lẩm nhẩm lầm nhầm nói: “Không đúng nha, người bán bảo hiểm làm sao có thể ăn mặc như vậy?”

“Tôi còn nghe đám cách vách nói xe hắn đi cũng rất sang trọng?”

Chân dài của Quý Nghiệp An nâng lên, ngứa răng nhìn chằm chằm Dương Khang nói: “Cậu nhắc đến người đàn ông đó một lần nữa, tôi sẽ quăng cậu ra ngoài.”

Dương Khang cười hì hì, ghé vào trên khung cửa thổi một cái huýt sáo nói: “Quý ca, anh lén lút mua thuốc của người đàn ông kia mà không mang theo chúng tôi?”

“Không trượng nghĩa nha!”

Trần Tê cũng nở nụ cười, cậu chậm rì rì buông khăn lông, nhìn Quý Nghiệp An thành khẩn nói: “Cậu đừng mua thuốc của hắn bán.”

Kỹ thuật của Yến Hoàn có bao nhiêu nát, toàn thế giới chỉ sợ không ai có thể hiểu rõ hơn Trần Tê.

Không chỉ có kỹ năng nát, sống cũng nát.

Dùng cách nói của Dương Khang, chính là như hổ bẹp.

Sắc mặt Quý Nghiệp An mang theo vẻ mất tự nhiên, hắn trộm nhìn Trần Tê vài lần, trong miệng lẩm bẩm: “Tôi không mua…”

Dương Khang từ khung cửa sổ đi đến trước bàn học, một bên thu thập sách giáo khoa, một bên cao giọng nói: “Quý ca đừng thẹn thùng nha, lừa đảo nhiều như vậy, cậu đừng mua với người khác!”

“Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, những thứ cậu muốn tôi đều có nha!”

Quý Nghiệp An đen mặt không nói chuyện, đi ra từ phía sau Trần Tê, đạp Dương Khang một cú.

Một đám người mang theo sách giáo khoa hi hi ha ha ra khỏi cửa, Trần Tê là người cuối cùng đóng cửa ký túc xá, như nghĩ đến gì đó, cậu quay đầu nhìn xuyên qua lan can ký túc xá.

Ký túc xá chỉ có lác đác những học sinh lui tới, không còn nhìn thấy chiếc xe màu đen ở dưới lầu.

Trần Tê không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu ngẩng đầu, hướng đám bạn cùng phòng trước mặt đi đến.

Một đường đi xuống đều là học sinh chuẩn bị đi học, thần sắc vội vàng, Trần Tê cầm sách vở, khi ra khỏi lầu ký túc xá, bước chân cậu bỗng nhiên dừng lại.

Quý Nghiệp An trước mặt một tay cắm túi, quay đầu nhìn cậu, Dương Khang đang ôm lấy vai một bạn cùng phòng khác cũng quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Trần Tê nói: “Đi thôi, cậu thất thần gì đấy, đi ăn sáng thôi.”

Bước chân Trần Tê dừng lại, cậu hơi hơi nghiêng đầu, hướng mắt nhìn về một phía, nơi rừng xanh, từng đám học sinh tới tới lui lui đi lại.

Cậu nghiêng đầu ngóng nhìn vài giây, mới thu hồi ánh mắt, cười nói với đám người đang chờ phía trước: “Không có việc gì, hình như vừa rồi tôi nhìn nhầm.”

Ánh mắt Quý Nghiệp An cũng dừng ở nơi vừa rồi Trần Tê nhìn chăm chú, hơi hơi cau mày híp mắt, một hồi lâu mới thu hồi ánh mắt.

Một đám người hướng tới nhà ăn đi đến.

Sau khi đi được vài bước chân, Quý Nghiệp An vờ như không chút để ý quay đầu, dư quang nhìn đến chỗ vừa rồi Trần Tê chăm chú liếc mắt nhìn, sau khi xác định không có gì mới yên tâm thu hồi ánh mắt.

Phía sau thân cây, một người đàn ông mang theo vài phần chật vật đi ra, hắn nhìn về phía một thanh niên trong đám người cách đó không xa đang đi đến nhà ăn, con ngươi run lên.

Nhìn từ phía xa, thanh niên lưng thẳng thắn, tóc đen phiền toái sau đoạn cổ trắng như sứ được xử lí gọn gàng, trên tay cầm một quyển sách, lẳng lặng nghe người bên cạnh nói chuyện.

Yến Hoàn nhìn đến ngây ngất, bước chân không tự chủ mà tiến lên vài bước, giống như muốn đuổi theo thanh niên, nhưng trong khoảnh khắc như là nghĩ đến gì đó, cưỡng chế bản thân dừng bước, trầm mặt đứng tại chỗ. 

Hắn nhìn Trần Tê của hắn, theo một đám học sinh, lạc vào trong biển người, chỉ để lại cho hắn một bóng dáng mảnh khảnh.

Yết hầu Yến Hoàn như bị nghẹn, hắn hút thuốc cả đêm, lồng ngực như lửa đốt, hắn gần như nhìn chằm chằm không chớp mắt cho đến khi bóng dáng kia dần dần biến mất trong biển người.

Trái tim hắn điên cuồng đập, bóng dáng thanh niên sức sống bừng bừng trước mắt, ngón tay thon dài có lực cầm sách vở, mỗi một ngón tay đều thẳng tấp xinh đẹp. Có một loại chân thật đến hoảng hốt, đến mức hắn cảm giác như tất cả chỉ là giả.

Yến Hoàn cắn chặt hàm dưới, thần kinh căng thẳng.

Giả cũng tốt, thật cũng thế.

Hắn nâng mắt nhìn về phía chân trời, bên trong con ngươi sâu nặng là lửa giận cùng cực, hơi thở quanh thân giống như một con thú hoang đang dần mất khống chế.

Nếu đã cho Yến Hoàn hắn đến, cũng đừng nghĩ con mẹ nó có thể làm hắn đi.

-------

Trần Tê đã từng thề son sắt nói với hệ thống, Yến Hoàn đời này sẽ không ảnh hưởng đến cậu làm nhiệm vụ. Nhưng cậu vạn lần không ngờ, Yến Hoàn không đủ, Chu Lộc lại tới.

Một chiếc Minibus dơ loạn, ghế dựa phía sau đuôi bị mở ra để tiện bắt người.

Tay chân Trần Tê bị trói, miếng vải đen che lại đôi mắt, bên tai là âm thanh động cơ xe bị xóc nảy.

Cậu có chút tuyệt vọng, tình huống này quả thực giống với đời trước như đúc.

Cậu dùng sức chen chân vào, hai chân dùng sức đá về phía trước, quả nhiên đụng đến một người mềm oặt.

Người nọ chính là bạch nguyệt quang của Yến Hoàn, Chu Lộc

Cậu dưới đáy lòng tuyệt vọng nói với hệ thống: “Rốt cuộc là có ý gì, làm sao lại tới bắt tôi?”

Người yêu đời trước không dứt thì thôi, ngay cả bạch nguyệt quang của người yêu cũng bắt đầu không dứt.

Hệ thống thật cẩn thận nói: “Có thể là nhận sai người?”

Trần Tê chính là nghĩ muốn nát óc cũng không thể tưởng tượng được, lí do kẻ điên Chu Lộc này bắt cậu chính là vì Tần Thiệu.

Ghế sau Mibibus xóc nảy, cảm giác trong đầu ầm ầm khó chịu, cậu dưới đáy lòng thống khổ rít gào nói: “Vì cái gì không đổi xe!”

Đời trước cũng là cái xe phế liệu này không nói!

Tại sao đời này cũng là con xe nát này!

Cho con tin cậu một chút nhân quyền được chưa!

Bọn bắt cóc ở phòng điều khiển tiêu sái uốn éo tay lái, đầu Trần Tê bỗng nhiên nhích đến tấm chắn.

Hơi thở cậu thoi thóp nói với hệ thống: “Tần Hằng sẽ chấp nhận một đứa ngốc sao?”

“Cậu sẽ trở thành một đứa ngốc sao?”
Hệ thống không dám hé răng, qua một hồi lâu mới cẩn thận nói: “Khả năng sẽ không sao…”

Hệ thống không biết Tần Hằng sẽ chấp nhận tên ngốc hay không, dù sao hệ thống biết Yến Hoàn khẳng định sẽ chấp nhận.

Chẳng sợ hiện tại Trần Tê từ đây biến thành một tên ngốc, họ Yến kia ước gì khua chiêng gõ trống, một đường mang Trần Tê trở về.

Vững vàng che chở bé ngốc của hắn.

Trần Tê nghiến răng nghiến lợi cuộn tròn ở một góc, giống như rối loạn mà dùng sức đá về phía kẻ đang hôn mê phía sau. 

Trần Tê một bên đá, một bên giận dữ nói: “Tên họ Chu này có phải đầu óc bị ngu không!”

Dưới xã hội chủ nghĩa thì nên dùng thủ đoạn xã hội chủ nghĩa giải quyết, cả ngày cứ làm cái loại đánh đánh giết giết!

Cậu tưởng tượng đợi đến lát nữa còn phải trải qua tình huống giống với đời trước một lần nữa, bỗng dưng cảm thấy hơi thở thoi thóp.

Đời trước cậu ở bên người Yến Hoàn lâu như vậy, Yến Hoàn vẫn không chút do dự lựa chọn Chu Lộc, đời này càng không cần phải nói.

Tuy rằng hệ thống có thể đem phần lớn đau đớn của cậu che chắn, nhưng mặc kệ là ai cũng không nhìn được tay chính mình sống sờ sờ bị người ta nghiền áp trên mặt đất cho đến máu thịt không rõ.

Mắt Trần Tê bị miếng vải đen che khuất, đôi tay bị trói chặt gắt gao, căn bản không có biện pháp tự mình cởi bỏ dây thừng.

Cậu chỉ khẩn cầu Yến Hoàn có thể dành ra một chút ý tốt, đưa cậu đến bệnh viện.

Đừng để cậu giống như một con chó hoang, chỉ có thể nằm ở ven đường

Trong xe, Chu Lộc ngồi xóc nảy bên kia cửa xe, lạnh lùng nhìn thanh niên run rẩy, đôi mắt bị miếng vải đen bịt kín, đạp chân.

Hắn quỷ dị mà nhìn thanh niên trước mặt, dường như tưởng tượng đến chuyện gì đó cực kỳ khoái chí, lạnh lùng nở nụ cười.

Mấy ngày trước cổ phiếu Chu gia đột nhiên suy giảm, nhà đầu tư sôi nổi rút vốn, hắn đi khẩn cầu Yến Hoàn, nhưng không nghĩ tới thế nhưng đến Yến trạch còn không thể nào vào được.

Dưới cơn hoảng loạn hắn vận dụng một ít thủ đoạn tra xét, không nghĩ tới tra tra thế nhưng tra được đến thanh niên trước mặt này.

Vì thế Chu Lộc quyết định đánh cược một phen.

Hắn đánh cược Yến Hoàn yêu thích hắn, hắn nghiên cứu nhiều năm như vậy, biết Yến Hoàn không chịu nổi thiếu niên ăn mặc sơ mi trắng là hắn phải chịu bất kỳ thương tổn dơ bẩn nào.

Bọn bắt cóc có một nửa đều là người của hắn, sau khi bức bách Yến Hoàn đưa ra lựa chọn, sau đó hắn sẽ mặc thanh niên trước mặt này bị làm nhục.

Tần Thiệu thích gương mặt nam sinh này, không sao, rất nhanh thôi sẽ không còn thích nữa.

Minibus xóc nảy chạy một đoạn thời gian rất dài, rốt cuộc chậm rãi dừng lại tại một kho hàng vứt bỏ, hai bọn bắt cóc đằng trước nhổ ra ngụm đàm, quay đầu lại hung ác nham hiểm mà nhìn chằm chằm hai người phía sau Minibus.

Kho hàng vứt bỏ cũ kỷ đầy mùi rỉ sắt, Trần Tê và Chu Lộc bị ném trước một thùng xăng vứt bỏ.

Trước mắt Trần Tê bị miếng vải đen bịt kín, vẫn không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể mông lung nhìn thấy một chút ánh sáng xuyên qua mảnh vải tối tăm.

Mất đi thị giác, thính giác trở nên đặc biệt nhạy bén, Trần Tê nghe nghe, trong lòng bỗng nhiên chợt lạnh.

Cậu gắt gao cau mày, nghe được loáng thoáng âm thanh mấy bọn bắt cóc nói chuyện với nhau, cậu ngừng thở lắng nghe, một đoạn thời gian dài sau khi nghe xong, sức lực cả người như bị dỡ xuống, dưới đáy lòng nói: “Lần này, người bắt cóc không giống đời trước.”

Đời trước, bọn bắt cóc không cảnh giác như vậy, thậm chí còn có thể trong lúc cười to nói chuyện phiếm lộ ra một ít tin tức không nên nói. Hơn nữa, Trần Tê đối với khẩu âm của bọn bắt cóc đời trước ký ức khắc sâu.

Nhưng đời này, bọn bắt cóc thập phần cảnh giác, âm thanh nói chuyện đều loáng thoáng, trong tiếng nói chuyện cũng không có khẩu âm trong trí nhớ Trần Tê, có hai người nói chuyện trúc trắc.

Không bao lâu, mấy bọn bắt cóc còn bạo phát cãi nhau, động tĩnh không nhỏ, thậm chí đến cuối cùng, Trần Tê nghe được có người nói tiếng Anh.

Trong một đoạn dài tiếng Anh, Trần Tê loáng thoáng nghe được mấy chữ “ma túy”, “tiền”.

Trong lòng cậu trầm xuống, có loại dự cảm không tốt lắm.

-------

Yến trạch.

Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, biểu tình hung ác nham hiểm cắt đứt điện thoại, gương mặt lạnh lẽo khiến lòng người sợ hãi, hắn ngẩng đầu, nhìn Lương Chí nhàn nhạt nói: “Chuẩn bị xe.”

Lương Chí đã biết ý đồ thông qua cuộc điện thoại kia, cứng đờ tại chỗ.

Yến Hoàn ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh mang theo tức giận không nhỏ, hắn cắn điếu thuốc, nhàn nhạt nói: “Lương Chí, tôi nói một lần cuối cùng, chuẩn bị xe.”

Lương Chí ngẩng đầu, như cầu xin mà nhìn người đàn ông, nhưng người đàn ông chỉ lạnh lùng trầm tĩnh nhìn hắn, hơi thở quanh thân như là áp lực sóng to gió lớn kinh hãi, cả người căng chặt.

Lương Chí cắn răng xoay người đi chuẩn bị xe.

Dựa theo yêu cầu của bọn bắt cóc, Yến Hoàn phải một mình đi đến kho hàng vứt bỏ để đàm phán, bằng không “người mới” và “người cũ” của hắn đều không cần nữa.

Không biết nghĩ tới cái gì, người đàn ông thật sâu đem đầu mẩu thuốc lá đỏ tươi ấn trên bàn, mi cốt nhíu chặt, trên gương mặt tràn đầy giận dữ.

*Mi cốt: xương chân mày

Buổi chiều 3 giờ.

Một chiếc xe màu đen ngừng trước kho hàng vứt bỏ.

Yến Hoàn xuống xe, lạnh mặt nhìn đám đàn ông võ trang đầy đủ trước mặt, mặc cho bọn họ tiến hành soát người, che kín mặt, người đàn ông trước mắt có một vết sẹo gắt gao nhìn chằm chằm tây trang trên người hắn, khặc khặc nói: “Như vậy thật không tiện.”

Yến Hoàn nhàn nhạt nói: “Thả người, mày muốn bao nhiêu bộ đều được.”

Người đàn ông mang sẹo kia cười ha hả nói: “Yến tổng nói đùa, người bên trong quan trọng với ngài như vậy, nào có thể chỉ như vậy.”

Yến Hoàn cất bước nói: “Tôi muốn nhìn thấy người trước.”

Bọn bắt cóc phía trước liếc mắt nhìn nhau một cái, trong đó một ánh mắt hiện lên lửa giận, Yến Hoàn nâng mắt lên, nhìn người nọ không nhanh không chậm nói: “Bên ngoài đều là người của tôi.”

“Tôi ở bên trong này xảy ra chuyện, các người cũng đừng nghĩ có thể rời đi.”

“Từ từ ngẫm lại, các người cần tiền, không đến mức phải nạp mạng vào.”

Người đàn ông một bên không nhanh không chậm nói, một bên hướng kho hàng đi đến.

Kho hàng tối tăm, tràn ngập rỉ sắt cũ kỹ, vài tia sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào.

Người đàn ông dáng người đĩnh bạt đứng trước kho hàng vứt bỏ, nửa người trên mặc chiếc áo sơmi, nhìn qua không thể xem thường.

Bọn bắt cóc kia nhớ kỹ muốn cùng Chu Lộc diễn một vở kịch, cười to nhìn về phía người đàn ông đứng ở cửa nói: “Yến tổng, chọn một đi.”

“Hôm nay, tiền ngài mang đến chỉ có thể mang đi một người, chọn đi.”

“Người còn lại, nếu ngài vẫn còn muốn, vậy thì mang tiền đến, giá cả, vẫn là chúng tôi định.”

Yến Hoàn lẳng lặng nhìn hai nam sinh dựa vào thùng xăng vứt bỏ, bỗng nhiên nở nụ cười, không chút để ý cong môi cười nói: “Còn phải chọn sao?”

“Các người trói Chu Lộc đến, tôi đây còn lựa chọn nào quan trọng hơn sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro