Chương 61: Chứng thực nghi ngờ
Editor: Yeekies
Trên chiếc xe lăn, người đàn ông hơi nghiêng đầu, giọng trầm thấp, một tay nắm chặt thành xe đặt bên môi. Vẻ kiêu ngạo trên gương mặt hắn lộ ra chút gượng gạo, vành tai hơi ửng đỏ.
Hắn không còn vẻ kiêu căng thường ngày, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Trần Tê đang đứng trước quầy, chỉ cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nín thở chờ đợi câu trả lời của người thanh niên.
Ánh mắt Trần Tê có chút khó tả, tay đặt trên quyển ký họa, ánh mắt lướt qua nửa thân dưới của người đàn ông, mang theo một chút phức tạp.
Yến Hoàn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh ngồi trên xe lăn, yết hầu khẽ động, vừa chịu đựng sự mất mặt, vừa lặng lẽ nhớ lại lời Triệu Thích.
"Theo đuổi người ta ấy à, quan trọng là phải chiều chuộng, gãi đúng chỗ ngứa..."
Một lúc sau, khóe miệng Trần Tê giật giật, cuối cùng lên tiếng: "Không cần."
Yến Hoàn nghe vậy có chút hụt hẫng, hắn nhìn người thanh niên trước mặt, nghiêng đầu khẽ ho một tiếng, rồi lại nhỏ giọng nói: "Vậy quần áo David cũng được, em có muốn không?" (lạ lạ huhuh!?)
Đôi mắt đen láy của hắn mang theo chút cẩn trọng, dường như đang vụng về thăm dò những thứ mà người thanh niên có thể thích, cả người toát ra vẻ ra sức chào mời.
Yến Hoàn biết kiếp trước Trần Tê đã dành rất nhiều thời gian để luyện tập vẽ phác họa cơ thể người. Có một đêm khuya, Trần Tê nằm trên giường, mặt ửng hồng, đôi mắt mơ màng như sương, ngay cả chiếc cổ trắng sứ cũng lấm tấm mồ hôi mỏng.
Người thanh niên với đôi mắt vô hồn khẽ nức nở, hai tay bám vào vai hắn, đột nhiên miễn cưỡng mở mắt, gọi hắn dừng lại.
Hắn nằm trên người người kia, nghiêng đầu hôn lên hàng mi ướt lệ trên mắt người thanh niên, khẽ cười nói: "Sao lại khóc dữ vậy?"
Người thanh niên dưới thân với đôi mắt mơ màng như sương mang theo chút vô thần, lại cố gắng mở ra, vừa khóc nấc vừa vuốt ve xương bả vai hắn, ngơ ngác lẩm bẩm: "Thì ra là như thế này... Em bảo sao mãi mà không vẽ tốt chỗ này..."
Bị chạm vào nơi nhạy cảm, Yến Hoàn: "..."
Nghĩ vậy, người đàn ông trên xe lăn ngước mắt nhìn Trần Tê một cách nghiêm túc, chờ đợi câu trả lời của người đối diện.
Trần Tê nhìn Yến Hoàn đang nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của mình, không hiểu sao lại nhớ đến kiếp trước Yến Hoàn say rượu nằm trên sofa ngơ ngác bị cậu dỗ dành đến chẳng biết trời trăng gì.
Kiếp trước, sau khi Yến Hoàn say rượu, Trần Tê nhét một chiếc gối vào lòng hắn, hắn có thể coi chiếc gối như Chu Lộc, thành thật ôm suốt nửa tiếng, miệng lẩm bẩm những lời linh tinh như đừng trợn mắt.
Khi đó, người đàn ông ngồi ngay ngắn trên sofa nồng nặc mùi rượu, ôm gối lẩm bẩm, chẳng còn chút vẻ hung hăng thường ngày.
Trần Tê khi đó nghĩ, Yến Hoàn trước mặt thật sự rất yêu Chu Lộc.
Trần Tê biết dù là kiếp trước hay kiếp này, thế giới mà cậu trải qua đều là vô vàn dữ liệu vận hành, còn Yến Hoàn trước mặt dù là kiếp trước hay kiếp này đều là nhân vật chính của thế giới vô biên này.
Nhưng Yến Hoàn trước mặt lại tái nhợt ngồi trên xe lăn, chẳng còn chút khí phách hăng hái của kiếp trước.
Mà đôi mắt của người đàn ông trước mặt cũng không còn tràn đầy vẻ hung hăng như kiếp trước, khí chất quanh người cũng không còn u ám và kiêu căng như trước.
Người đàn ông trên xe lăn dịu dàng nhìn người mình yêu, giống như một tảng đá ngầm sắc nhọn xù xì được mài giũa trở nên mềm mại, chìm nổi giữa sóng biển.
Trần Tê im lặng một hồi, ý nghĩ mơ hồ trong lòng cuối cùng cũng được chứng thực vào giờ phút này.
Yến Hoàn nhất định đã biết một vài chuyện của kiếp trước.
Yến Hoàn có lẽ cảm thấy hổ thẹn với hắn, cũng có lẽ cảm thấy bản thân đã mất đi một người lặng lẽ ở bên cạnh mình rất lâu, đột nhiên không quen, bắt đầu liều mạng níu kéo.
Trần Tê ngẩng đầu, đôi mắt mang theo chút bất đắc dĩ, bởi vì ngay từ đầu cậu đã không ngừng xác nhận nguyên nhân với hệ thống.
Việc lưu giữ ký ức kiếp trước đối với Yến Hoàn kiếp này mà nói là không công bằng. Trần Tê kiếp trước có thể bắt chước tình yêu thế gian, có thể ở bên Yến Hoàn cả đời để thu hoạch giá trị tình cảm mà hệ thống yêu cầu. Cậu cũng sẽ dùng hết khả năng để học cách trở thành một người yêu xứng đáng.
Nhưng kiếp này cậu sẽ không.
Điều này đối với Yến Hoàn mà nói, có lẽ thà rằng vĩnh viễn không cần biết chuyện kiếp trước.
Trần Tê ngẩng đầu, im lặng một hồi với người đàn ông trên xe lăn, nhẹ nhàng nói: "Không cần, cảm ơn ngài."
Yến Hoàn trên xe lăn nghe vậy buông tay đang đặt bên môi xuống, hơi mất mát nói: "Được."
Người đàn ông xoay chiếc xe lăn, chậm rãi đi về phía cửa hàng hoa. Khi Lương Chí đẩy cửa kính cửa hàng hoa ra, Yến Hoàn quay đầu nhìn thoáng qua người thanh niên đứng trước quầy.
Người thanh niên trước quầy cúi đầu vẽ ký họa, không ngẩng lên, ngón tay cầm một cây bút chì, mặc chiếc sơ mi trắng, trông sạch sẽ và xinh đẹp.
Yến Hoàn chậm rãi xoay chiếc xe lăn, ở bên ngoài cửa hàng hoa, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, khóe môi khẽ mím lại, rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc sau, vẻ thờ ơ hiện lên trên gương mặt tái nhợt của người đàn ông, hắn khẽ ngước mắt lên nói: "Đến công ty."
Lương Chí vội vàng gật đầu.
Vào giờ tan tầm buổi tối, Trần Tê cởi tạp dề, nhìn thấy tin nhắn WeChat của Tần Hằng gửi đến, hỏi tối nay cậu có rảnh không.
Gần đây, đám A Đại và Tần Hằng lan truyền tin đồn có căn cứ, nói rằng Tần Hằng, người thay bạn gái nhanh hơn rụng tóc, đã tìm được tình yêu đích thực. Không chỉ hơn hai tháng không yêu đương, mà trong hai tháng này còn tự giác giữ khoảng cách với người khác.
Trần Tê khẽ mím môi, cậu biết ngày mai là sinh nhật Tần Hằng, rất có thể đối phương sẽ muốn thu lưới trong khoảng thời gian này.
Cậu còn đang nghĩ xem nên trả lời thế nào thì thấy Tần Hằng lại gửi thêm mấy tin nhắn.
Ý chính quả nhiên là hy vọng sau khi tan làm hắn có thể đến đón, hỏi xem cậu có muốn cùng đi dự tiệc sinh nhật mà bạn bè tổ chức cho Tần Hằng không.
Trần Tê theo bản năng ngẩng đầu, liền nhìn thấy bên ngoài cửa hàng hoa một người đàn ông mặc quần jean mài nước lười biếng dựa vào xe, vẫy tay với cậu.
Trần Tê cúi đầu gửi một tin nhắn: "Được."
Nói xong, cậu mím môi thu dọn đồ đạc trong cửa hàng hoa, đóng cửa lại, nhìn Tần Hằng với ánh mắt mang theo ý cười, tiễn đối phương ra xe.
Tần Hằng trông có vẻ rất vui, cúi người cài dây an toàn cho cậu, Trần Tê sờ mũi, cười cười không từ chối.
Cậu nghiêng đầu nhìn cảnh vật lướt nhanh ngoài cửa sổ xe, hệ thống trong lòng mang theo chút kích động nói: "Độ công lược của Tần Hằng hiện tại đã đạt tới 50%, rất có khả năng sẽ công lược thành công."
Cậu không nói gì, hạ cửa sổ xe để gió thổi tung mái tóc trước trán, nghe giọng nói bình tĩnh của Tần Hằng vang lên: "Trần Tê."
Trần Tê quay đầu, nhìn người đàn ông lái xe với khuôn mặt luôn mang vẻ bất cần nay lại có thêm chút trầm ổn, chậm rãi nói: "Anh biết có lẽ trong lòng em, anh không bằng anh trai của anh. Cũng biết em rất sùng bái anh trai, bởi vì anh ấy là một người rất ưu tú."
Đèn đỏ phía trước bật sáng, xe chậm rãi dừng lại, Trần Tê nhìn thấy người đàn ông cong khóe môi, hơi nghiêng đầu về phía cậu nói: "Trần Tê, anh thật sự rất vui khi em đồng ý đi dự tiệc với anh."
Lần này, Tần Hằng không dùng bất kỳ thủ đoạn hay lý do nào, mà chỉ lặng lẽ dựa vào xe bên ngoài cửa hàng hoa chờ đợi câu trả lời của người thanh niên.
May mắn thay, hắn nhận được câu trả lời mà hắn mong chờ.
Tần Hằng hy vọng tối nay, hắn cũng có thể nhận được câu trả lời mà hắn muốn.
Tác giả có lời muốn nói:
Yến cẩu được hay không tôi không biết, nhưng tôi biết Quan Ni Ni không được (tang thương chấm thuốc lá).
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro