Chương 69: Điều kiện

Editor: Yeekies

Có lẽ người ngoài nghe vào cái từ "lão khách hàng" sẽ nghĩ Yến Hoàn là khách quen của cửa hàng hoa, nhưng chỉ có Trần Tê và Yến Hoàn biết, "lão khách hàng" này mang ý nghĩa gì.

Mà câu "xem xét lại" của Trần Tê, khi lọt vào tai Yến Hoàn không khác gì một tiếng sét đánh ngang tai, khiến người hắn bỗng ngơ ngác như bị lạc mất hồn vía.

Dường như một khe sáng rơi xuống phế tích sâu thẳm dưới đáy biển, lặng lẽ không một tiếng động thì thầm với Yến Hoàn, bọn họ vẫn còn cơ hội.

Chỉ cần Yến Hoàn ngoan ngoãn ra nước ngoài điều trị, thì hắn và họa sĩ nhỏ của hắn vẫn có cơ hội bắt đầu lại.

Kiếp này họ sẽ có cơ hội trở thành người yêu thực sự.

Yến Hoàn trên xe lăn đặt đầu ngón tay lên tay vịn, vì không thể chạm vào mà cuộn tròn run rẩy. Chỉ cần hắn thản nhiên nói vài câu, đã vẽ ra trước mắt một khung cảnh ảo diệu như lầu các trên biển, khiến người ta say đắm.

Yến Hoàn khẽ nhắm mắt, yết hầu giật giật, hơi thở dần thả xuống.

Lương Chí nôn nóng chờ đợi câu trả lời của người đàn ông trước mặt, cẩn thận lại không dám lên tiếng làm phiền hắn, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông rõ ràng đang dao động.

Một lúc sau, Yến Hoàn chậm rãi mở mắt, đôi mắt đen láy không chút cảm xúc, ánh mắt hắn dừng lại giữa không trung, trông có vẻ hơi hoảng hốt.
Thậm chí còn có chút cô đơn khổ sở.

Ánh mắt Lương Chí dừng lại, dường như kinh ngạc. Hắn chần chừ nhìn Yến Hoàn, hắn ở bên Yến Hoàn nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy Yến Hoàn có dáng vẻ này.

Cái người thiếu niên vừa tiếp quản Yến gia đã có thủ đoạn vô cùng cường ngạnh và tàn nhẫn, vui giận vô thường khó nắm bắt, giờ đây lại mang vẻ cô đơn, khẽ nhắm mắt lại.

Yến Hoàn rũ mắt, nhẹ nhàng nói: "Nếu em ấy muốn tôi rời đi như vậy, thì tôi sẽ rời đi."

Lương Chí kích động, hắn kìm nén cảm xúc, giọng hơi chút run rẩy nói: "Vâng, tôi sẽ lập tức sắp xếp liên hệ với chuyên gia bên đó cho ngài, tuyệt đối sẽ không chậm trễ lâu đâu."

Nói xong, Lương Chí hít sâu một hơi nói: "Về phía Trần tiên sinh ngài cứ yên tâm..."

Yến Hoàn hơi dựa vào thành giường, nhàn nhạt nói: "Ông nói với em ấy, tôi có một điều kiện cuối cùng."

Hắn ngẩng đầu, vài sợi tóc mái rũ xuống trán, đôi môi nhợt nhạt khẽ nhếch lên nói: "Ông nói với em ấy, em ấy sẽ đồng ý."

Trần Tê không tiếc tung ra mồi nhử này để đối diện với hắn, chắc chắn là quyết tâm muốn hắn ra nước ngoài.

Yến Hoàn chỉ thoáng liên tưởng đến những chuyện xảy ra trước đó, đã có thể đoán được việc khiến hắn ra nước ngoài đối với Trần Tê mà nói, nhất định là quan trọng.

Yến Hoàn nghiêng đầu, nhàn nhạt nói vài câu với bức tranh sơn dầu dựng trước cửa sổ sát đất, Lương Chí cung kính đứng bên cửa sổ, ghi nhớ lại.

---

Cửa hàng hoa, Lương Chí vẻ mặt thành khẩn nói xong tình hình với Trần Tê trước quầy, Trần Tê có hơi cảnh giác. Khi nghe Yến Hoàn có một điều kiện cuối cùng, cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn ngước mắt hỏi: "Ngài ấy nói là điều kiện gì?"

Trần Tê vốn dĩ đã định an tâm chuẩn bị hoàn thành nốt 50% công lược Tần Hằng, nhưng không ngờ mấy ngày trước hệ thống đột nhiên báo cho hắn, độ hỏng hóc của thế giới đã lên tới 80%, cấp trên đã ra tay tiến hành bảo trì thế giới này.

Lỗi xuất hiện ở Yến Hoàn, và việc Trần Tê bọn họ báo cáo sự bất thường của Yến Hoàn ngay từ đầu là chính xác.

Trong thế giới được thiết lập lại này, Yến Hoàn căn bản không nên có ký ức kiếp trước, mà việc Yến Hoàn có ký ức kiếp trước chính là nguồn gốc chính gây ra độ hỏng hóc của thế giới này.

Cấp trên quyết định tiến hành bảo trì thế giới, biện pháp bảo trì là khi Yến Hoàn ở nước ngoài rời xa Trần Tê, sẽ xử lý ký ức này, khiến Yến Hoàn khôi phục bình thường, hơn nữa hệ thống báo cho cậu hỗ trợ sửa chữa.

Trần Tê tuy không biết vì sao cấp trên lại để cậu đến hỗ trợ sửa chữa, nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ, cậu vẫn nghiêm túc suy nghĩ biện pháp thực hiện.

Đợi đến khi bảo trì kết thúc, tất cả sẽ khôi phục trật tự, Yến Hoàn sẽ đi theo quỹ đạo cốt truyện mà hắn ta nên đi, chứ không phải vì ngoài ý muốn có ký ức kiếp trước mà bị giày vò cả đời.

Điều này đối với cả cậu và Yến Hoàn mà nói, đều là lựa chọn tốt nhất.

Lương Chí nhìn người thanh niên trước mặt dường như đang cân nhắc lời nói. Trong vài giây cân nhắc ngắn ngủi này, Trần Tê đứng trước quầy, mím chặt môi, theo bản năng nắm chặt chiếc giẻ lau trong tay.

Cậu im lặng nghĩ Yến Hoàn sẽ đưa ra yêu cầu gì, là sẽ bắt cậu chia tay Tần Hằng?

Hay là trực tiếp ép buộc cậu giống như kiếp trước ở bên cạnh hắn ta?

Sau vài giây cân nhắc, Lương Chí mỉm cười với Trần Tê trước mặt nói: "Trần tiên sinh, Yến tổng hy vọng ngài có thể tham gia một triển lãm tranh không lâu sau đó."

Nói đến đây, Lương Chí dừng một chút nói: "Yến tổng nói, trước đây không thể cùng ngài đi, ngài ấy cảm thấy vô cùng có lỗi."

"Ngài ấy nói bản thân cũng biết hiện tại không có tư cách đi cùng ngài, nhưng vẫn hy vọng ngài có thể đến một lần."

"Đây cũng là yêu cầu duy nhất của Yến tổng."

Trần Tê bỗng nhiên buông chiếc giẻ lau trong tay xuống, chần chừ nói: "Yêu cầu chỉ có vậy thôi sao?"

Lương Chí khẳng định gật đầu, hơn nữa báo ra địa điểm triển lãm tranh và họa sĩ có tác phẩm trưng bày chủ yếu.

Trần Tê ngẩn người, cậu nghe Lương Chí báo ra họa sĩ và tác phẩm, giống hệt như lần sinh nhật trước cậu nài nỉ Yến Hoàn cùng đi xem triển lãm tranh, gần như trùng lặp đến 90%.

Cứ như có người chiếu theo kiếp trước, từng chút từng chút mà sao chép ra vậy.

Trần Tê không nói gì, tay cậu gói bó hoa, sau vài nhịp thở mới nhàn nhạt nói: "Được."

Đến ngày triển lãm tranh, Trần Tê đeo túi xách, cầm vé vào cửa bước vào.

Người xem triển lãm tranh không nhiều lắm, cậu ngước mắt nhìn quanh, chỉ thấy từng nhóm hai ba người đi dọc hành lang dài của triển lãm.

Trần Tê không biết rằng, từ bước chân đầu tiên cậu đặt vào triển lãm tranh, tất cả nhân viên và người làm việc ở đó đều dốc mười phần tinh thần.

Trần Tê đeo túi xách, mặc áo thun, dừng lại ở nửa đoạn hành lang dài trước một bức họa, cậu ngẩng đầu nghiêm túc nhìn bức tranh trước mặt.
Cách cậu không xa, một đôi nam nữ trông như tình nhân cũng dừng chân trước bức họa. Cô gái mặc váy dài đưa tay chỉnh tóc mai, nghiêng đầu nhỏ giọng nói gì đó với chàng trai bên cạnh, chàng trai cúi đầu nhanh chóng gửi một tin nhắn trên điện thoại.

"Người đã đến khu A, xin nhân viên khu B chú ý."

Chàng trai gửi xong, như không có chuyện gì buông điện thoại xuống.

Cách đó không xa, một người đàn ông mặc vest, đeo kính gọng vàng, trông như một giáo sư đại học, sau khi mở điện thoại xem tin nhắn ngay lập tức bỏ vào túi, lơ đãng liếc nhìn người thanh niên tóc đen đeo túi xách.

Đợi đến khi người thanh niên đến gần bức họa trước mặt, người đàn ông đeo kính khẽ mỉm cười lịch sự với cậu, dường như lơ đãng nói vài câu giải thích về bức tranh. Lời giải thích kia rất sâu sắc, khiến Trần Tê hơi vui mừng, vui vẻ trò chuyện với người đàn ông một lúc.

Sau đó, ở những khu vực triển lãm tiếp theo, Trần Tê dạo chơi rất vui vẻ. Gặp được người giải thích về triển lãm rất đúng trọng tâm, cậu thậm chí dừng chân phía sau một cặp vợ chồng có vẻ ngoài đậm chất nghệ thuật, tò mò lắng nghe họ giải thích về bức tranh trước mặt.

Mà tất cả những người trong triển lãm, tất cả đều di chuyển xoay quanh Trần Tê. Họ không phải là khách tham quan thực sự, tất cả đều là người được thuê đến làm thêm.

Triển lãm tranh lần này bề ngoài mở cửa cho công chúng, trên thực tế vé vào cửa đều đã được đặt trước, là một buổi triển lãm tranh tư nhân do nhà họ Yến tài trợ.

Đối tượng thực sự mà toàn bộ triển lãm hướng đến, từ đầu đến cuối chỉ có một người duy nhất.

Đây là một buổi triển lãm tranh vì một người.

Nhưng người đó vĩnh viễn sẽ không biết.

Trần Tê đi đến sảnh chính trung tâm triển lãm, bất ngờ thấy người rất thưa thớt. Cậu đứng trước một bức sơn dầu mà kiếp trước cậu rất thích, móc ra cuốn phác họa, đang định nghiêm túc ghi lại một chút cảm hứng, bỗng nghe thấy một giọng Trung Quốc lơ lớ nói: "Rất thích sao?"

Trần Tê quay đầu, lại sững sờ tại chỗ. Cậu ước chừng ngẩn người hai phút, mới buột miệng lắp bắp nói: "Ngài... ngài..."

Người đàn ông trước mặt khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, tóc vàng buộc sau đầu, để râu, bên tai đeo một chiếc tai nghe nhỏ. Lúc này người đàn ông đang mỉm cười nhìn Trần Tê.

Bất ngờ đây chính là tác giả của bức sơn dầu trước mặt, Cao Cơ, là thần tượng nghệ thuật mà Trần Tê sùng kính từ kiếp trước. Bất kể là phong cách hội họa hay những thứ khác, Trần Tê đều chịu ảnh hưởng sâu sắc từ người này.

Trần Tê có hơi kích động, cậu dường như nói năng lộn xộn, lắp bắp đổi sang tiếng Anh nói: "Ngài, sao, lại tới?"

Cao Cơ mỉm cười mang theo vẻ thâm sâu khó đoán, không nói gì, một lúc sau mới mỉm cười nói: "Bởi vì thượng đế của tôi nói với tôi, tôi sẽ gặp được linh hồn ưu tú nhất ở đây."

Trần Tê đang cầm cuốn phác họa ngẩn người, rồi lại thấy thần tượng sùng kính hòa ái nói với cậu: "Cậu hiểu bức họa này như thế nào?"

Trần Tê theo bản năng thẳng lưng, giọng có chút căng thẳng nhưng rất sùng kính nói: "Tôi hiểu là..."

Đầu bên kia phòng điều khiển, Yến Hoàn đeo tai nghe lặng lẽ theo dõi Trần Tê đang vừa khẩn trương vừa kích động diễn đạt cách hiểu của mình với Cao Cơ trước mặt, hắn cũng bất giác mỉm cười theo.

Người thanh niên cười rộ lên vẫn là đẹp nhất, sự vui vẻ và hân hoan trong mắt cậu dường như chứa đầy cả ly thủy tinh, lung lay như muốn tràn ra, rực rỡ mà cũng lan đến tận đáy lòng hắn.

Yến Hoàn ấn tai nghe, dùng tiếng Anh nhấn mạnh với Cao Cơ cũng đang đeo tai nghe ở đầu bên kia: "Khen cậu ấy, khen đến chết đi sống lại."

Cao Cơ mỉm cười không đổi, hắn chắp tay sau lưng, nghe mệnh lệnh của vị đại cố chủ truyền đến từ tai nghe. Đợi người thanh niên trước mặt nói xong, hắn bỗng ngạc nhiên vui mừng nói: "Trời ơi, thượng đế ơi, tôi thật không ngờ lại có thể gặp được người có tâm hồn tương thông với tôi như vậy ở đây..."

Trần Tê gắt gao ôm cuốn phác họa, lời khen ngợi mạnh mẽ từ thần tượng sùng kính thực sự khiến cậu hơi choáng váng. Cậu  dường như không thể tin được thần tượng của mình đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, và còn bày tỏ tán thưởng đối với cách giải thích của mình.

Cao Cơ vừa nhìn người thanh niên trước mặt với vẻ nhạc nhiên vui mừng trong mắt, vừa thở phào nhẹ nhõm.

Có trời mới biết cảm giác của hắn khi đột nhiên được người ta dùng một khoản tiền kếch xù mời đến là gì! Vị đại cố chủ ở đầu dây bên kia tai nghe của hắn dường như phát điên, đưa ra đủ loại điều kiện hấp dẫn đủ để Cao Cơ cam nguyện nghe theo sự sai khiến của hắn.

Vị đại cố chủ kia cũng rất kỳ lạ, hắn nhận ra vị kia vốn không hề có hứng thú với hội họa, thậm chí có thể nói là không có chút năng khiếu nào, nhưng vẫn dùng rất nhiều tiền thỉnh cầu hắn chỉ đạo vẽ một bức họa. Không chỉ như vậy, còn bảo hắn đeo tai nghe diễn một vở kịch.

Cao Cơ hơn bốn mươi tuổi trong mắt mang theo vẻ bất đắc dĩ, hắn nghe người đàn ông ở đầu dây bên kia tai nghe nói với giọng có chút ghét bỏ: "Tiếp tục khen."

Khen đến mức ngay cả hắn cũng không khen nổi nữa, Yến Hoàn ấn tai nghe, chỉ hận không thể tự mình lên sân khấu.

Cao Cơ chỉ có thể mỉm cười khó lường mà tiếp tục khen người thanh niên trước mặt, hắn dám thề! Ngay cả khi còn trẻ theo đuổi cô bé hàng xóm, hắn cũng chưa từng nói nhiều lời khen ngợi buồn nôn như vậy!

Trần Tê càng nghe càng có chút sợ hãi, cậu chỉ có thể khom lưng lắp bắp nói bằng tiếng Anh: "Không, không, ngài mới là thần tượng của tôi..."

Cao Cơ nghe người đàn ông ở đầu dây bên kia tai nghe hô ngừng, hắn mới tươi cười cứng đờ mà dừng lại. Khen nữa, người thanh niên trước mặt hắn e rằng sẽ biến thành thần tượng của hắn mất!

Yến Hoàn nói với giọng nghiêm túc ở đầu dây bên kia tai nghe: "Còn bức họa của cậu ấy nữa, tôi nói cho anh biết, đường nét cậu ấy vẽ đẹp vô cùng vô cùng, người khác vẽ không ra được vẻ đẹp như vậy đâu."

"Màu sắc cũng rất đẹp, tôi thấy người khác vẽ màu sắc cũng không đẹp bằng một góc cậu ấy vẽ."

"Anh khen thế nào cũng không khen trúng chỗ quan trọng gì cả?"

"Lát nữa anh phải nhớ kỹ lời tôi nói, rồi khen tiếp."

Cao Cơ: "..."

Nửa giờ sau, Trần Tê choáng váng nhìn theo thần tượng rời đi. Chàng thanh niên đeo túi xách ôm cuốn phác họa, khuôn mặt ửng đỏ vì kích động vẫn chưa tan hết. Cậu nhìn bóng lưng Cao Cơ rời đi, mơ mơ hồ hồ chần chừ nói với hệ thống: "Sao tôi cảm thấy tiền bối đi hơi lảo đảo nhỉ?"

Hệ thống cũng ngơ ngác nói: "Không, không biết nữa."

Trần Tê nghĩ mãi không ra, nhưng cậu cúi đầu nhìn chữ ký trên cuốn phác họa, kích động nói: "Tôi cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy!"

Đầu bên kia, Cao Cơ rời đi tháo tai nghe xuống, nhìn người trợ lý vội vã tiến lên, hắn mắt vô hồn nói bằng tiếng Anh: "Tôi cũng cảm thấy mình như mình đang nằm mơ vậy."

Thật là đáng sợ, hắn chưa bao giờ biết hóa ra đường cong vẽ thẳng cũng có thể được đại cố chủ khen đến nở hoa!

Khi Trần Tê dạo đến cuối phòng trưng bày, bất ngờ phát hiện một góc khuất. Cậu chậm rãi bước vào mới phát hiện góc khuất trưng bày tranh lại có một phòng triển lãm nhỏ.

Ánh đèn trong phòng triển lãm nhỏ dịu nhẹ sáng trưng, chỉ đặt hai bức họa.

Trần Tê vừa ngẩng đầu đã sững sờ tại chỗ. Bức họa kia, nét bút dịu dàng mà tinh tế, được người ta bảo quản cẩn thận, lặng lẽ dưới ánh đèn.

Đó là bức họa cậu đã vẽ khi ở bệnh viện.

Đặt bên cạnh bức họa đó, là một bức vẽ bởi những nét bút hơi qua loa thô ráp, có thể nhìn ra được trình độ người vẽ không cao. Màu sắc bức họa kia cùng với bức của cậu dường như hòa quyện lại càng thêm sức mạnh, phảng phất như biển sâu dịu dàng bao bọc lấy sóng cả.

Trần Tê hơi nheo mắt nhìn kỹ, thấy cái tên bên dưới bức sơn dầu hơi qua loa kia, được viết nắn nót từng nét bằng bút máy.

Tên bức họa là "Ánh trăng ban ngày".

Phòng triển lãm nhỏ hẻo lánh không ai biết này, chưa từng có bất kỳ lời giới thiệu nào. Nếu phòng triển lãm nhỏ này không được người xem duy nhất của triển lãm tranh lần này phát hiện, thì nó sẽ tiếp tục lặng lẽ dẫn dắt một thứ gì đó an tĩnh ở trong phòng triển lãm này.

Nó không có bất kỳ sứ mệnh nào, ý nghĩa tồn tại duy nhất là hai bức họa có thể an tĩnh đặt cạnh nhau, vậy là đủ rồi.

Đúng lúc này, điện thoại của Trần Tê hơi rung lên, nhấp nháy mấy tin nhắn. Cậu cúi đầu móc điện thoại ra, phát hiện là tin nhắn của Lương Chí, đại ý là cảm ơn cậu đã đồng ý yêu cầu cuối cùng của Yến tổng, hiện giờ Yến tổng đã lên máy bay.
Mà trong phòng điều khiển triển lãm tranh, Yến Hoàn trên xe lăn thong thả ung dung tháo tai nghe xuống, lười biếng nói với Lương Chí phía sau: "Trần Tê có trả lời gì không?"

Lương Chí chỉ im lặng lắc đầu.

Tác giả có lời muốn nói:

Chó ngoan không ngốc lần hai.

Vẫn tiếp tục gâu gâu gâu gâu gâu gâu (rơi lệ).

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro